Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hổ Tử vô cùng thích ăn đồ chị gái làm, vừa nhớ tới đã thèm muốn chết.

Khoảng thời gian Triệu Lan Hương vừa mới trọng sinh thì từ chối đính hôn với Tằng thiếu gia, lại báo với ba mẹ là muốn xuống nông thôn. Trước đây Triệu Lan Hương là cô gái mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nay vì để ba mẹ đồng ý mà mỗi ngày đều cần mẫn làm việc nhà, nấu cơm. Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên buổi sáng thức dậy là có thể ăn bữa sáng ngon miệng, buổi tối làm việc mệt mỏi trở về, trên bàn cơm luôn có mùi đồ ăn thơm phức.

Sau nửa tháng, hai vợ chồng cũng có cái nhìn khác về con gái. Vốn dĩ giữa ba con (mẹ con) không có mối thâm thù gì, tuy rằng bị con gái làm cho tức chết, nhưng Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên thật sự là ăn rất vui vẻ.

Tiểu Hổ Tử ăn đồ ăn chị gái làm nửa tháng, thân hình béo lên không ít. Cũng không phải trước đó bé kén ăn không chịu ăn cái gì, bé không có kén ăn, chẳng qua cơm chị gái nấu rất ngon, bé ăn nhiều hơn một chút.

Triệu Lan Hương dẫn Tiểu Hổ Tử đi cửa hàng mậu dịch mua thịt, mua đồ ăn. Tiểu Hổ Tử chỉ vào cái này nói muốn ăn, thấy cái kia lại chỉ vào cũng muốn. Nước miếng không ngừng ứa ra, nếu không phải trong miệng còn đang ngậm kẹo, thì có lẽ đã chảy cả một đường.

Triệu Lan Hương xếp sau một hàng dài người, chờ đợi tới lượt cô đã không còn nhiều đồ. Cô cố ý chọn móng lợn, thứ mọi người đều không thích, nên mới có thể miễn cưỡng mua được chút thịt.

Tiểu Hổ Tử cao chưa tới eo Triệu Lan Hương, một thằng nhóc bốn tuổi ôm một rổ khoai tây trong có hơi quá sức. Nhưng khuôn mặt bé lại hết sức vui vẻ, vừa đi vừa sung sướng hỏi chị gái: “Tối nay Đại Nữu làm món khoai tây chiên hả?”

Khoai tây vừa thơm vừa giòn, chấm sốt cà chua chua chua ngọt ngọt, Tiểu Hổ Tử đặc biệt thích ăn nó.

Triệu Lan Hương gật đầu nói: “Đúng vậy, làm cho em ăn.”

Tiểu Hổ Tử vui đến muốn bay lên, cọ cọ mặt lên chân chị gái, cảm động nói: “Đại Nữu thật tốt!”

Phùng Liên không có thiên phú nấu ăn. Khoai tây là lương thực chính trong những năm đói kém, vừa to vừa ăn no, bữa cơm bà hấp bốn, năm củ khoai tây cho con trai ăn, Tiểu Hổ Tử vừa thấy khoai tây là chạy trốn, không ngừng lùi bước.

Nhưng Triệu Lan Hương làm khoai tây ăn rất ngon, Tiểu Hổ Tử lại lần nữa thích khoai tây.

Triệu Lan Hương bê túi bột mì nặng trĩu, trong lòng đang tính toán ngày mai sẽ làm bánh trung thu. Cô cố ý mang từ nông thôn về một túi hạt sen, ước lượng đã đủ làm nhân bánh trung thu.

Nhưng cô vẫn đi chợ đen, mua thêm hai cân thịt lợn, ba cân đường, hai cân đậu đỏ, hạt dưa, đậu phộng, hạch đào, hạt vừng.

Tiểu Hổ Tử chảy nước miếng suốt đoạn đường đi, ngồi xổm trước hàng bán cá, chỉ vào cá hỏi: “Đại Nữu, em có thể mua con cá về ngủ chung với em không?”

“Ngày mai lại ăn nó.”

Vốn đã mua thịt lợn, móng lợn, trong tay còn cầm xương ống lợn, Triệu Lan Hương không muốn mua thêm thịt nữa, cô nghiến răng kéo Tiểu Hổ Tử từ quầy hàng đứng lên: “Cá làm sao có thể ngủ cùng em, nó sẽ chết mất, ngày mai chúng ta lại đi mua được không?”

“Đêm nay đồ ăn quá nhiều, không ăn hết sẽ lãng phí.”

Tiểu Hổ Tử có chút uể oải, tuy nhiên không thể lấy trứng chọi đá, cả người bé bị Triệu Lan Hương nhấc lên. Tiểu Hổ Tử nhớ tới món khoai tây chiên, cho nên vẫn ngoan ngoãn đi theo chị gái trở về.

Hai người vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng chuông xe đạp của ba.

Triệu Vĩnh Khánh dừng tay ấn chuông xe, còn tưởng mình bị hoa mắt, thế nhưng ông nhìn thấy bóng dáng của con gái. Hơn nữa, con trai cũng đứng ở bên cạnh, ông còn có cái gì không hiểu nữa.

Triệu Vĩnh Khánh đẩy xe đạp tới dưới nhà, kinh ngạc nói: “Nữu Nữu đã trở về.”

“Vâng, mẹ con đâu ạ?”

Triệu Vĩnh Khánh nói: “mẹ con đi chợ mua cá, sớm biết con đã mua đồ ăn sẽ không bảo mẹ con đi nữa, bất quá, con cũng khó có dịp trở về, mua thêm nhiều đồ ăn cũng tốt.”

Ông sờ sờ gáy, dù sao con gái nấu ăn cũng ngon, mua nhiều cũng sẽ không lãng phí đồ ăn.

Triệu Lan Hương gật đầu, lập tức đi đến phòng bếp.

Rất nhanh Phùng Liên xách theo một túi cá chép trở về, bà vui vẻ nói: “Ba đứa nhỏ, hôm nay con cá này ba hào, ước chừng phải đến hai cân đi, thật sự rất nặng!”

Thành phố G gần biển, sông cũng nhiều, thủy sản rất rẻ, thịt cá còn rẻ hơn thịt lợn, nhưng bởi vì thịt cá được thống nhất giá cả trên cả nước, vì thế nên mua ở chợ đen thì rẻ hơn một chút, Phùng Liên rất thích đi chợ đen mua tôm cá về.

Bà đi vào bếp, nhìn thấy con gái đang đứng cầm dao xắt khoai tây, liền khiếp sợ không nhịn được che kín miệng.

“Nữu Nữu!”

“Sao con lại trở về!”

Phùng Liên đi tới phía trước cẩn thận quan sát con gái, làn da trắng nõn, hai má hồng hào, sợi tóc đen bóng, mặc một chiếc áo xanh tay ngắn được làm từ sợi tổng hợp, bà cầm sợi tóc bị rũ xuống hơi bị chẻ ngọn của cô, Phùng Liên lẩm bẩm nói: “Còn tốt, không có chịu khổ.”

Phùng Liên buồn cười: “Có đen đi một chút, tuy nhiên con có vẻ béo lên.”

Triệu Lan Hương nhịn không được ho khan: “Xuống nông thôn làm gì có đạo lý không phải làm việc, nhà giáo nhân dân, mẹ mau ngồi xuống đi! Con nấu cơm sắp xong rồi.”

Phùng Liên ai một tiếng, bất quá vẫn ở lại phụ giúp con gái nhặt rau.

Triệu Lan Hương lưu loát lọc bỏ xương cá, ở trên thân cá vẽ ra những hình hoa bằng dao, dùng bột mì phủ lên cá chép, sau đó cho vào chảo chiên xù. Triệu Lan Hương mua cà chua mà Phùng Liên để làm thành sốt cà chua, cho thêm dấm để nước chấm có vị chua chua ngọt ngọt, sau đó rưới lên con cá đã được chiên vàng, rồi đem đi hấp cách thủ, lớp dầu sánh lại như si-rô đường.

Tiểu Hổ Tử rất thích ngón ăn chua chua ngọt ngọt này. Thời tiết oi bức mà ăn nó với cơm thì càng trở nên ngon miệng.

Triệu Lan Hương ở trong bếp nấu ăn hơn một tiếng, cơm chiều đã được làm xong.

Buổi tối, cả nhà quây quần quanh bàn cơm, chân giò được tẩm gia vị sáng bóng, cá sốt vàng óng, canh xương ống nổi hành lá. Triệu Vĩnh Khánh mở bình rượu ra uống, rượu mát lạnh có vị hơi nồng ăn cùng với món cá chiên xù, ông ăn đến đã nghiền cực kỳ.

“Tay nghề nấu nướng của Nữu Nữu càng ngày càng tốt.”

Phùng Liên chăm sóc cho Tiểu Hổ Tử ăn cơm, cười tủm tỉm nói.

Tiểu Hổ Tử không cầm mẹ đút, tự dùng tay cầm cá chấm vào nước sốt, lại ăn khoai tây chiên.

Phùng Liên có chút giận nói: “Những đồ ăn này tốn không ít tiền đi, con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

“Mẹ và ba con còn lo lắng con không có đủ tiền tiêu!”

Triệu Lan Hương lắc đầu: “Ở nông thôn là nơi nghèo, tiền tiêu không hết nhiều, làm sao lại không đủ dùng. Ba mẹ yên tâm đi, con đều ăn uống no đủ!”

Cô rất muốn nói với ba mẹ không cần gửi tiền cho cô nữa, nhưng không tìm được lý do chính đáng, đành phải khuyên bọn họ gửi ít tiền đi một chút.

“Về sau mỗi tháng chỉ cần gửi năm đồng cho con thôi, một nửa con cũng dùng không hết.”

Phùng Liên không hiểu lắm tình hình giá cả ở thành phố N, nhưng nghĩ cũng đúng, nông thôn cũng không có chỗ tiêu tiền. Con gái lần này về nhà nhìn bộ dáng môi hồng răng trắng, còn có chút béo hơn, không chịu khổ nhiều, Phùng Liên liền tạm thời tin lời con gái, còn cho rằng cô biết tiết kiệm.

Phùng Liên nói: “Không cần quá tiết kiệm, tháng tám quốc gia đã điều chỉnh tiền lương của công nhân viên chức nhà nước không ít, mẹ và ba con đều được tăng lương. Bà ngoại con còn trách mẹ khắt khe với con, nếu không phải ba con ngăn cản thì bà ngoại con còn gửi tiền cho con.”

Triệu Lan Hương nói: “Mẹ bảo bà đừng lo lắng, tiền của con đủ dùng, một nửa cũng không tiêu hết.”

Triệu Vĩnh Khánh uống rượu uống đến mặt hơi đỏ, thản nhiên nói: “Thôi đi, ba còn không biết tính cách con như thế nào hay sao?”

“Con thường tiêu xài phung phí như vậy, làm sao lại một nửa cũng không tiêu hết?”

Giọng của ông hơi cao, mang theo chút trêu nghẹo.

Triệu Lan Hương có cảm giác bị nghẹn, cô nháy mắt với ba mình, thực mau lại khôi phục bình tĩnh.

“Ăn cơm đi, nguội hết rồi.”

Triệu Lan Hương thở phào nhẹ nhõm, ba mình vẫn khó lừa gạt, vẫn là nên dỗ dành chỗ mẹ vậy.

Ăn cơm xong,Triệu Lan Hương vội đi ướp thịt, rồi hun khói và nướng trên bếp, thịt heo mềm nướng thành xá xíu có thể dùng làm bánh trung thu.

.....

Kí túc xá quân khu G.

Mẹ của Cố Thạc Minh nghe được tin tức tới thăm anh ta.

Bà hỏi: “Nghe nói hôm nay có một cô gái tới tìm con?”

Cố Thạc Minh nói: “Là ba giới thiệu tới, muốn con chiếu cố người ta, không phải như những gì mẹ nghĩ đâu.”

Mẹ Cố vừa nghe là người Cố Hoài Cẩn giới thiệu, ý cười trên mặt biến mất: “ Cái lão già kia, còn dám liên lạc với con, còn ngại không đủ gây phiễn phức cho con sao?”

Đoạn thời gian Cố Hoài Cẩn xảy ra chuyện, Cố Thạc Minh cũng bị mang đi điều tra. Nếu không phải lần trước lập được công trạng ,lấy công chuộc tội, sợ là đã sớm bị mất chức.

Bà ngoắc ngoắc tay con trai rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ, lải nha lải nhải nói: “Cô Trương nương cũng không tệ, đang là giáo viên, được giáo dục rất tốt.”

“Nhà họ Lục cũng tốt, là quân y, rất phù hợp với công việc của con...Chỉ tội hơi bận rộn.”

Bà ở một bên lải nhải nói liên miên.

Ánh mắt Cố Thạc Minh lười nhác, ảm đạm, tâm tư hoàn toàn bay đến một chỗ khác.

Sinh viên Triệu đến từ nông thôn kia, làm sao biết anh ta sẽ có buổi họp tọa đàm ở quân bộ, còn liệt kê ra hai hàng tên. Nhưng dòng chữ đó, Cố Thạc Minh đọc được lập tức khiếp sợ, trí nhớ của anh ta từ trước đến nay vẫn rất tốt, sau khi đọc xong liền vội vàng thiêu hủy nó.

Trong lòng Cố Thạc mơ hồ có hiểu biết chung chung, nhưng khi Triệu Lan Hương liệt kê ra rõ ràng thì anh ta lại có chút không xác định được.

Mẹ Cố tức giận đánh vào eo Cố Thạc Minh rít gào: “Con có đang nghe mẹ nói không thế?”

Bà cũng xuất thân trong gia đình quân nhân, hành sự mang theo vài phần anh khí, tuy già nhưng vẫn vô cùng hung hãn.

Cố Thạc Minh tay nắm lại thành quyền, ho khan một tiếng, phục hồi tinh thần lại che dấu: “Có ạ.”

“Vừa rồi không phải mẹ đang nói đến con gái nhà họ Phương sao?”

“Cô Phương gia tốt lắm, miệng lại ngọt quá, sợ lấy về sẽ làm mẹ ngọt chết, lúc đó có cho mẹ mấy lu nước cũng uống không đủ đâu.”

Mẹ Cố nhéo lỗ tai con trai, cười mắng: “Lắm lời! cho con lắm lời!”

“Con lắm lời như vậy, sao đứng trước con gái nhà người ta thì cạy không ra một chữ.”

“Mẹ sẽ chống mắt lên xem, con có dám độc thân cả đời không.”

Cố Thạc Minh nhặt mũ lên, thay bộ quân phục, đứng đắn nói: “Con còn có chuyện quan trọng, cần đi gặp lãnh đạo, mẹ đi ngủ trước đi.”

Cố Thạc Minh nói xong, thân hình cao lớn, mạnh mẽ đã biến mất trong bóng đêm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK