Hạ Tùng Bách sinh ra và lớn lên ở thôn Hà Tử, là người nhà quê, đương nhiên là chưa có cơ hội đi tới thành phố S.
Đừng nói thành phố S, ngay cả xe lửa anh cũng chưa bao giờ ngồi. Lần này xa nhà, vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Hạ Tùng Bách mua phiếu ở chỗ bán vé, đi theo Triệu Lan Hương gian nan chen chân lên tàu.
Người đông, lối đi hẹp, trên xe lửa còn có người hút thuốc, làm cho không khí không được dễ chịu, Hạ Tùng Bách nhíu mi.
Bọn họ không mua được phiếu ngồi, bởi vì thay đổi quyết định đột ngột, nên đi rất vội vàng, lúc đến nhà ga chỉ miễn cưỡng mua được vé đứng.
Từ đây đi đến thành phố S cũng phải mất ba, bốn ngày đường, đứng cũng sẽ không dễ chịu. Hạ Tùng Bách sờ đầu Triệu Lan Hương: “Em ở đây, anh đi nhà vệ sinh.”
Hạ Tùng Bách dùng hết bản lĩnh khoa môi múa mép, mất một số tiền mới có thể đổi lấy hai phiếu ghế ngồi của một đôi vợ chồng trung niên.
Số tiền này đủ để mua hai vé mới. Hạ Tùng Bách thuyết phục đôi vợ chồng trung niên đổi vé, để bọn họ xuống xe, đổi hành trình thành ngày mai, ngày mai họ có thể mua vé mới, anh lại hoàn trả hai vé đứng, kiếm lại được một chút tiền.
Hạ Tùng Bách nắm chặt hai vé ngồi, lại đi đến khoang giường nằm “cao cấp”, anh dùng thêm ba đồng để đổi lấy một phiếu giường nằm.
Người ở khoang giường nằm hầu hết đều là cán bộ, ít nhất những người như thế đều là người có điều kiện tương đối tốt, nhưng cũng có một số ít người muốn tiết kiệm, giá Hạ Tùng Bách đổi lại tương đối cao. Hạ Tùng Bách xem mặt đoán ý, nhìn một vòng mới quyết định cùng người nào trao đổi.
Cuối cùng, anh cũng đổi được một giường nằm, dẫn Triệu Lan Hương đi khoang giường nằm.
Triệu Lan Hương phát hiện Hạ Tùng Bách đi WC một chuyến, nháy mắt đã kiếm được một phiếu giường nằm. Cô vui mừng và ngạc nhiên nhìn người đàn ông của mình.
Anh nói: “Đi cũng phải mất vài ngày!”
“Em yên tâm nằm ở đây đi.”
Bản thân anh thân thể cường tráng, tùy tiện dựa vào tường đều có thể ngủ được, có thể ngồi đã là không tồi rồi.
Triệu Lan Hương chạy nhanh kéo tay Hạ Tùng Bách lại nói: “Đổi thêm một phiếu nữa đi!”
“Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em một mình lẻ loi ở đây sao?”
Những lời này làm cho Hạ Tùng Bách thật sự không biết nên nói như thế nào.
Hạ Tùng Bách cảm thấy Triệu Lan Hương càng ngày càng “tỏ vẻ yếu ớt” trước mặt anh, ngày hôm đó ở khách sạn cũng vậy.
Đôi mắt như thủy tinh mở to nhìn chằm chằm vào anh, Hạ Tùng Bách không chịu được đành mềm lòng.
“Cô cậu vừa mới kết hôn sao, thật là một giây cũng không muốn xa nhau, khó có thể tách rời!”
Một thím ở giường đối diện trêu chọc nói.
“Tình cảm thật tốt, người khác đều nhìn thấy được, cậu trai trẻ, cậu đổi thêm một phiếu giường nằm đi.”
Miệng lưỡi Hạ Tùng Bách rất lợi hại, anh không cần nói nhiều, chỉ nói hai ba câu đã có thể đả động lòng người, làm cho người ta bán vé lại cho anh. Kỳ thật ở đây cũng có không ít người ngo ngoe, rục rịch muốn trao đổi vé với anh. Những năm này có ai mà không nghèo, ba đồng là tiền lương mấy ngày của họ, tiền có thể tiết kiệm một chút cũng tốt.
Triệu Lan Hương nghe thím bên giường đối diện nói như vậy, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.
Hầu kết Hạ Tùng Bách lăn lăn, anh muốn giải thích, nhưng ở bên ngoài cũng không có ai quen biết bọn họ, người khác nhận nhầm bọn họ thành vợ chồng, trong lòng anh cũng cảm thấy thống khoái, ngọt ngào như ăn mật.
Vì thế, Hạ Tùng Bách lấy ra tiền, đổi vé với bà thím này. Vừa hay, mấy ngày cuối cùng kết thúc công việc, Hà sư phó có cho anh một bao lì xì dày, nếu không Hạ Tùng Bách cũng khó có được một lần tiêu xài lãng phí như vậy.
Hạ Tùng Bách trèo lên giường nằm, không gian nhỏ hẹp, khó khăn mới có thể chứa được thân hình cao lớn của anh. Hạ Tùng Bách ngửi chăn mệm một chút, từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo đưa cho Triệu Lan Hương: “Em lót ở trên đệm đi.”
Triệu Lan Hương hạnh phúc lót quần áo của Hạ Tùng Bách trên đệm.
Ra bên ngoài cảm giác thật tốt, không cần phải che che dấu dấu, có thể thoải mái thể hiện tình cảm với Hạ Tùng Bách. Cùng đi ra ngoài với anh thật tốt, anh đều làm hết mọi chuyện, chăm sóc cô rất tốt.
Mấy hôm trước, lúc cô một mình ngồi tàu trở về, mệt mỏi đến không còn sức nhưng cũng không dám ngủ, lúc nào cũng phải để ý hành lý của mình.
Xe lửa xình xịch xuất phát về phía đông , đi ngang qua vách núi thẳng đứng, qua ruộng lúa xanh mơn mởn, qua cây cầu nhỏ trước nhà, rồi qua những dãy núi cằn cỗi, màu xanh mướt mắt dần được thay thế bằng màu vàng héo úa.
Buổi sáng bốn ngày sau, bọn họ xuống xe ở thành phố S.
Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương lấy ra giấy giới thiệu và tìm một khách sạn để ở.
Hạ Tùng Bách lúc này nhất quyết muốn thuê hai gian phòng ở cạnh nhau, anh dừng lại nói: “Nếu có chuyện gì, anh cũng có thể nghe thấy tiếng hét của em.”
Triệu Lan Hương còn có thể nói gì nữa, đành phải nhìn anh chằm chằm, mím môi cười.
Người đàn ông này không thể không trêu chọc, buổi tối ngày hôm ấy cô chỉ nói có mấy câu, cuối cùng lúc anh đang ngủ thì hôn cô, bản thân anh cũng không biết, chỉ cho rằng đó là ở trong mộng.
Anh thuần khiết đến không chịu được, còn coi cô như hồng thủy, mãnh thú.
Hạ Tùng Bách xách theo hành lý của hai người, đưa Triệu Lan Hương về phòng của cô, sau đó mới trở về phòng nhỏ của mình. Hạ Tùng Bách vặn vòi nước rửa mặt, cũng thuận tiện tắm rửa luôn. Dòng nước ấm áp chảy từ trên vòi xuống, xóa tan đi những mệt mỏi của anh. Vòi nước màu bạc sáng bóng có thể lờ mờ chiếu ra hình bóng của anh, trong bóng gương, là thân hình cao lớn của anh.
Một địa phương nhỏ quả thật không thể so sánh được với thành phố, nơi nào cũng sáng sủa, đẹp đẽ, tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ.
Hạ Tùng Bách mờ mịt nhìn mắt mình qua tấm gương, đôi mắt tối sầm lại.
Anh mặc một bộ quần áo sạch sẽ, đó là bộ quần áo mới mà người yêu may cho anh, chúng mới tinh, gọn gàng, phẳng phiu, không có nếp nhăn.
Hạ Tùng Bách ra khỏi khách sạn, anh đi đến cửa hàng quốc doanh trên phố mua một ít bánh bao hấp.
Những lời nói nhẹ nhàng của Ngô nông được dân bản xứ hét to lại có một hương vị riêng, nó rất rõ ràng khi chào giá, Hạ Tùng Bách tuy rằng nghe không hiểu, nhưng anh có một chút khao khát.
("Ngôn ngữ mềm mại của Ngô Nông" thường được sử dụng để mô tả phương ngữ Ngô ở Tô Châu, <https://baike.baidu.com/item/%E8%8B%8F%E5%B7%9E/122945> vì cách nói nhẹ nhàng và mềm mại)
Hạ Tùng Bách thích sự phồn hoa của thành phố, đường cái người qua lại đông đúc, lúc nào cũng có thể thấy được xe Phượng Hoàng, xe Vĩnh Cửu, ngẫu nhiên cũng có thể thấy được xe hơi làm người ta giật mình, nam nữ ở đây ăn mặc khác hẳn những người nông thôn như bọn họ.
Hạ Tùng Bách cầm theo túi bánh bao được gói trong giấy thấm dầu, bước nhanh trở về khách sạn.
Triệu Lan Hương tắm rửa xong thì tới ăn bánh bao nhân thịt, cô hỏi Hạ Tùng Bách: “Hôm nay anh sẽ đi “thăm hỏi” bạn cũ của bà nội sao?”
Hạ Tùng Bách nghe vậy, cảm thấy trong câu hỏi của cô chứa đựng thâm ý, nhưng anh không thể mang theo cô đi đòi nợ. Nhiều năm như vậy mà những người kia không chủ động tới cửa trả tiền, căn bản bọn họ cũng không muốn trả lại.
Lần này anh đi đòi cũng có khả năng tự rước nhục, anh làm sao có thể để cô cùng anh chịu đựng ánh mắt sỉ nhục như vậy.
Vì thế, Hạ Tùng Bách nói: “Anh đưa tiền cho em, em muốn mua gì thì đi mua.”
Hạ Tùng Bách cũng không biết đồng hồ giá cả như thế nào, ước lượng rồi đưa cho cô hai trăm đồng, thuận tiện cũng đưa cho cô mấy phiếu công nghiệp đã chuẩn bị trước. Tuy rằng, hiện giờ anh rất thiếu tiền, nhưng chiếc đồng hồ của Triệu Lan Hương đã đưa cho anh, lúc dự định đến thành phố S, Hạ Tùng Bách cũng muốn mua trả cô một chiếc.
Ban đầu, Triệu Lan Hương tưởng anh nói đến thành phố S mua đồng hồ cho cô, chỉ là một cái cớ.
Triệu Lan Hương biết anh đang rất thiếu tiền, làm sao còn có thể cầm của anh nhiều tiền như vậy.
Cô mím môi nói: “Không cần đâu!”
“Em cũng không muốn mua gì, chỉ đi dạo xung quanh xem có gì hay không.”
Người yêu nói như vậy, Hạ Tùng Bách cũng không nói thêm gì, anh vẫn đưa tiền cho cô, mình thì cầm lấy mũ nỉ đội lên rồi ra khỏi khách sạn, rất nhanh bóng dáng đã hòa vào trong dòng người đông đúc trên đường....