Đến hừng đông, trời cũng bắt đầu sáng dần, ánh nắng ấm áp chiếu lên người Triệu Lan Hương.
Cô vặn vẹo cổ một chút, lông mi cong dài run lên, chậm rãi mở mắt.
Triệu Lan Hương phát hiện bọn họ ngủ ở rừng cây nhỏ phía trước sân, lưng dựa vào cây đại thụ. Mà đầu của cô thì gác ở trên đôi vai to lớn của Hạ Tùng Bách. Cô nheo mắt lại, duỗi eo.
“Chào buổi sáng, Bách ca.”
Hạ Tùng Bách thấy cô tỉnh, kéo cô lên, không nói câu nào mà đi theo cô chậm chạm từ đường mòn trở về Hạ gia.
Liên tiếp mấy ngày liền, Triệu Lan Hương đều theo Hạ Tùng Bách đi trông lương thực. Ban đầu sân phơi được phân công cho Tưởng Mỹ Lệ và Triệu Lan Hương là hai người có học thức lại xinh đẹp nhất của đại đội, trong đôi mắt của thanh niên thì đây coi như là cảnh đẹp ý vui. Sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc thì nhìn qua bên kia so với ăn cơm đều có sức sống hơn. Sau này, Tưởng Mỹ Lệ đi rồi thì Phan Vũ được cử tới, những nam thanh niên trí thức dần dần phát hiện ra cô gái ở thôn này cũng có nét đẹp tiềm ẩm.
Có điều, Phan Vũ chỉ tới có một ngày, đã làm rất nhiều người không khỏi tiếc nuối.
Nhưng nghĩ tới Phan Vũ cũng đã đến tuổi làm mai, trong lòng bọn họ lại có hy vọng. Chờ sau khi bán lương thực đi, trong nhà cũng tích được một đống, tổng hợp lại cũng có đủ tiền sính lễ, chỉ là không biết con gái nhà họ Phan đã học qua trung học có nhìn trúng bọn họ hay không.
Lương thực phơi mất bốn ngày, số lượng nộp cho nhà nước được chở bằng xe đẩy nối liền không dứt được chở lên huyện. Lý Đại Lực và Lý Lai Phúc quyết định “Nói dối số liệu”, so với năm trước thì tổng sản lượng năm nay tăng bốn mươi tám phần trăm, nhưng lúc báo cáo số lượng lại nói không khác lắm so với năm ngoái, khó khăn lắm mới dư ra được một tấn.
Giao xong thuế, Hạ Tùng Bách mới từ trại lợn về, chưa kịp nghỉ ngơi thì cửa đã bị người gõ vang.
Anh tưởng Triệu Lan Hương “đánh bất ngờ” vì thế nằm trên giường giả bộ ngủ.
Một lúc sau, cửa phòng lại cộp cộp vang lên. Hạ Tùng Bách lúc này mới biết không phải là Triệu Lan Hương, nếu là cô, cô chỉ gõ cửa để thông báo cho anh thôi, sau đó sẽ tự mình đẩy cửa vào.
Hạ Tùng Bách mặc quần áo đi ra mở cửa.
Ngoài ý muốn nhìn thấy một người không có khả năng xuất hiện đứng ở ngoài cửa.
Phan vũ mặc một chiếc áo sơ mi dài màu xanh, mùa hè nóng nực nhưng cô ta vẫn ăn mặc giống như cuối mùa thu. Chiếc áo quá to mặc trên người cô ta có chút không thích hợp. cô ta thực sự quá gầy yếu, cả người giống như vớt từ dưới giếng lên, ướt lạnh và tái nhợt.
Hạ Tùng Bách rất ngạc nhiên, không biết xảy ra chuyện gì, đành phải mở miệng: “Sinh bệnh sao?”
Phan Vũ lắc đầu.
Đôi môi tái nhợt của cô ta chỉ mấp máy, không nói ra tiếng nào, đầu ngục vào lồng ngực Hạ Tùng Bách, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Bách ca, em hỏi anh một lần nữa, anh có thể cưới em không?”
Hạ Tùng Bách sau khi nghe xong thì đầu lại đau, huyệt thái dương không ngừng dựt dựt, anh đen mặt đẩy Phan Vũ ra theo bản năng, nhưng khi chạm vào thân hình run rẩy của cô ta, bả vai to lớn ở phía sau dường như phải chịu một gánh nặng không chịu được, giống như chỉ cần anh đẩy một cái, cả người cô ta sẽ vỡ thành những mảnh nhỏ.
Hạ Tùng Bách nhanh chóng đỡ cô ta sang bên cạnh, thành khẩn nói: “Tôi có người yêu rồi.”
“Trong lòng tôi chỉ có cô ấy. Cô đối với tôi, chỉ là ỷ lại, không phải là tình yêu.”
.......
Triệu Lan Hương làm xong cơm sáng, đang định đi gọi Hạ Tùng Bách lại ăn cơm. Cô vừa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng Hạ Tùng Bách đang nói chuyện ở bên trong.
Cô đẩy cửa ra xem, thì bắt gặp một cô gái mặc áo sơ mi màu xanh quay đầu lại, hai mắt đầy nước mắt, cả người dại ra.
Cô ta có một mái tóc đen dài, mặt trái xoan, tuy rằng dáng người thon gầy, nhưng vòng một lại phát triển rất tốt. Con gái mười tám tuổi là độ tuổi đẹp nhất của đời người, là độ tuổi tràn đầy sức sống nhất. Hình ảnh Phan Vũ nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn mình, khiến nụ cười bên môi Triệu Lan Hương cũng dừng lại. cô đang muốn mở miệng nói chuyện, người con gái kia đã thoáng một cái chạy qua người cô, giống như diều đứt dây không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hạ Tùng Bách cả trán toát mồ hôi, anh cảm thấy mình chuẩn bị nghênh đón một hồi mưa rền gió dữ, đôi môi anh mấp máy, giải thích:
“Lan Hương, em đừng hiểu lầm...”
Bàn chân Triệu Lan Hương giống như gắn chặt trên mặt đất, vẫn không quay đầu lại, Hạ Tùng Bách cũng không nhìn được vẻ mặt của cô giờ phút này.
Anh đi qua, cầm lấy tay cô, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của cô.
Qua rất lâu sau, Triệu Lan Hương mới khôi phục lại tinh thần.
Trong lòng Triệu Lan Hương giống như một ngọn lửa, giống như núi lửa chuẩn bị phun trào, sắc mặt an tĩnh, an tĩnh đến dọa người.
Đôi mắt của Phan Vũ trước khi đi lại chấn trụ cô, làm cho cô đắm chìm trong ánh mắt tuyệt vọng của cô ta, mãi không dứt ra được.
Triệu Lan Hương lắc đầu: “Em không giận anh.”
Cô dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng anh phải kể rõ ràng mọi chuyện cho em, đây là có chuyện gì?”
Hạ Tùng Bách nghe xong, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, tự nhiên cô ta chạy đến nói muốn anh cưới cô ta làm vợ.”
“Anh đã nói rõ ràng với cô ta.”
Triệu Lan Hương hồi tưởng lại một màn gặp mặt trong rừng cây nhỏ năm kia. Phan Vũ cũng giống như bây giờ, nước mắt tuôn rơi từ trong rừng cây chạy ra. Cô tin những lời Hạ Tùng Bách nói, nhưng vẫn tức giận mà đấm anh một cái.
“Hạ Tùng Bách anh thật giỏi, nghèo như vậy mà vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, anh tỉnh táo lại cho em.”
Hạ Tùng Bách ánh mắt đen láy, u ám. Anh quay đầu liếc mắt nhìn ngăn tủ của mình, lại nhìn Triệu Lan Hương đang sinh khí.
“Đừng nóng giận, có người yêu tốt như em, anh nhất định là tích đức ba đời, người nghèo như anh ai có thể nhìn trúng chứ!”
Hạ Tùng Bách nói một đống lời để dỗ dành Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương nhìn bộ dáng vô tội, hận không thể móc tim ra cho cô xem của Hạ Tùng Bách, lửa giận trong lòng mới giảm đi.
“Đi ăn cơm sáng thôi.” Hạ Tùng Bách sờ sờ đầu của cô, nói.
Triệu Lan Hương đi gọi Hạ Tam Nha và Hạ Tùng Diệp, Hạ Tùng Bách đi ra sau. Anh yên lặng lấychiếc hộp trong ngăn kéo ra, sau đó đắn đo một lúc vẫn để nó trở lại chỗ cũ, anh thấy hôm nay không phải ngày tốt để xem nó.
Một ngày bận rộn trôi qua, Hạ Tùng Bách giống như ngày thường làm việc không biết mệt mỏi, vứt chuyện chiếc hộp ra sau đầu.
Buổi tối, Triệu Lan Hương nằm trên giường, mơ thấy một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy mình bước ra khỏi nhà Hạ Tùng Bách, cảnh tượng trước mắt lập tức biến thành dòng sông chảy siết. Cô nghe thấy đám người la lên: “Mau tới cứu người____tôi lạy Ngọc Hoàng Đại Đế,chư thần trên trời, thất kính thất kính.”
Người nông dân mê tín, quỳ lại trên mặt đất dập đầu, từ trong nước lôi ra một người chết đuối.
Mái tóc đen nhánh của thi thể bị dòng nước đánh nhấp nhô giống như rong rêu, thân hình bị trương phình, truyền đến một mùi tanh tưởi. Người nông dân quen với mùi hôi thối của phân lợn và bò nên cũng không cảm thấy khó chịu mà vớt người trong nước lên.
Cuối cùng mọi người từ trên người người chết đuối lấy được món đồ vật dùng để nhận biết, người Phan gia chật vật mà chạy tới, thất thanh khóc rống lên.
“Nhị Nha, Nhị Nha_______đứa con ngoan ngoãn của tôi.”
“Con sao lại biến thành dáng vẻ này.”
Thì ra đây là Phan Vũ.
Triệu Lan Hương đột nhiên chấn kinh, cô bịt chặt miệng, đám đông xen lấn xô đẩy thân thể cô, cô cảm thấy đầu óc trở nên mê man.
Một lần nữa mở mắt ra, Triệu Lan Hương phát hiện đang là ban đêm.
Triệu Lan Hương biết mình chỉ là đang nằm mơ, nhưng cảm giác vẫn còn. Khoảnh khắc chóng mặt khi tỉnh dậy sau giấc mơ đã mang đến cho cô một cảm giác không thể giải thích được. Biểu cảm Phan Ngọc Hoa khóc thất thanh vẫn còn rõ ràng trước mắt, kể cả việc bị đám người chèn ép cũng chân thực như vậy. Cô từ trước đến nay không tin quỷ thần, nhưng nhớ đến chuyện mình sống lại, cô tức khắc nhảy dựng lên.
Tim Triệu Lan Hương đập nhanh đến lợi hại, trái tim đập thình thịch không ngừng. Cô vội vàng đẩy chăn ra, ngay cả giày cũng không kịp mang đã chạy đi tìm Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách lúc này đã mặc xong quần áo, tay cầm đèn pin chuẩn bị xuất phát tới trại lợn.
Chỉ thấy Triệu Lan Hương đột nhiên chạy vào, túm lấy anh ấn xuống mà chất vấn: “Lúc sáng, Phan Vũ rốt cuộc đã nói gì với anh.”
Hạ Tùng Bách cực kỳ khó xử.
Trước mắt Hạ Tùng Bách hiện lên đôi mắt đẫm lệ của Phan Vũ, cô ta nói: “Đồng chí Hạ, anh là một người tốt.”
“Bọn họ không biết những phẩm chất tốt đẹp của anh, em xin lỗi anh, em là một người nhu nhược, sau này vĩnh viễn vẫn là người nhu nhược...Em chỉ mong anh có thể giữ giúp em giữ kín bí mật kia ở trong lòng.”
Hạ Tùng Bách nghiêm túc lắc đầu.
Triệu Lan Hương tức giận, biểu tình cực kỳ đáng sợ.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi nói: “Nếu anh vẫn nhất quyết không chịu nói cho em biết, em sẽ lập tức thu dọn hành lý trở về thành phố G.”
“Chúng ta nếu không thể tin tưởng lẫn nhau, thì chỉ sợ em có ở lại cũng sẽ không________”
Triệu Lan Hương còn chưa nói xong, miệng cô đã bị Hạ Tùng Bách chặn lại, anh bất đắc dĩ nói: “Em đúng là cô gái ngang ngược, vô lý, anh nhận thua.”
“Từ nay về sau không được nói những câu như vậy, nghe xong trái tim anh rất khó chịu.”
Hạ Tùng Bách từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp: “Kỳ thật, cô ta chưa nói cái gì, chỉ nói sau này đưa cho vợ của anh.”
“Đưa cho anh cái này, sau đó liền rời đi.”
Triệu Lan Hương nhanh chóng mở hộp ra, bên trong có một lá thư, còn có một ít tiền mặt nhăn nhúm, phát ra mùi ẩm mốc. Cô liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách một cái.
Hạ Tùng Bách nhìn thấy những tờ tiền này, đầu lập tức liền đau. Anh cái gì cũng chưa làm, trong lòng hoảng sợ giống như mình là tra nam.
Triệu Lan Hương xé rách là thư, mở ra đọc.
Cô vừa mở thư vừa hỏi Hạ Tùng Bách: “Cô ta đưa cho anh mấy thứ này, anh không mở ra nhìn sao?”
Hạ Tùng Bách giờ phút này đúng là chột dạ hết sức, anh hận không thể giơ hai tay lên trời mà thề, anh thành thật nói: “Lúc cô ta đưa cho anh có dặn ngày hôm sau hãy xem. Anh không muốn, đang chuẩn bị mang trả cho cô ta.”
Triệu Lan Hương xem xong bức thư, cảm khái nói: “Hiện tại em biết, cô ta xác thật là hiểu rất rõ anh.”
Lá thứ này của Phan Vũ chính là thư tuyệt mệnh. Chuyện về cái chết của cô ta sẽ được mọi người truyền đến tai Hạ Tùng Bách. Phan Vũ thật sự tin rằng Hạ Tùng Bách vô tình với cô ta, thậm chí có khả năng anh sẽ không bao giờ mở chiếc hộp này. Như vậy, cô ta mới dám yên tâm mà đưa di thư cho Hạ Tùng Bách.
Có lẽ chờ tin tức về cái chết của cô ta được truyền ra, Hạ Tùng Bách mới mở chiếc hộp này ra xem.
Hạ Tùng Bách nghe thấy Triệu Lan Hương nói, sắc mặt lập tức thay đổi, anh cầm lấy bức thư nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy trên tờ giấy trắng tinh, đoạn cuối cùng có viết: “Những năm gần đây tích cóp được một ít tiền, vừa lúc để lại cho anh. Anh hãy dùng nó thể mua quần áo mới mà mặc, mua chút thịt lợn ăn tết, đây đều là báo đáp của em với anh. Anh là người đồng chí tốt nhất mà em gặp được. Em đi đây, đồng chí Hạ, mong anh khổ tận cam lai, cả đời bình yên trôi chảy.”
Đọc xong lá thư, Triệu Lan Hương trầm mặc hồi lâu, sau đó lại đọc lướt qua một lần.
Cô nhớ tới giấc mơ kia, khuôn mặt của thi thể bị trương phình, suy đi tính lại thì khả năng việc Phan Vũ tự tử là trong mấy ngày tới, hơn nữa cô ta còn để lại “di ngôn” cho Hạ Tùng Bách, cũng chính là việc xảy ra ngày hôm nay. Triệu Lan Hương không biết, ông trời để cô mơ thấy giấc mộng này là có ý gì. Nhưng những ngày tháng này đều bình yên không gợn sóng, vận hạn của Hạ Tùng Bách cũng không lộ ra dấu vết.
Triệu Lan Hương cảm thấy có chuyện không ổn, cô nói với Hạ Tùng Bách: “Hôm nay anh đừng đi làm việc, đi theo dõi Phan Vũ đi.”
“Cô ta là một người con gái có tương lai tươi sáng, không thể phí hoài bản thân mình như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy rất đáng tiếc.”
Hạ Tùng Bách suy nghĩ hồi lâu, mới nói rõ chuyện xảy ra ở ruộng bắp năm đó, mà anh đã phát lời thề sẽ giữ kín giúp Phan Vũ. Anh nói: “Năm kia, có một buổi tối, anh thật sự rất đói bụng, nên muốn đi ăn trộm bắp. Kết quả gặp được Phan Vũ bị người ta cưỡng hiếp. Trời quá tối, anh cũng không nhìn thấy mặt của tên đàn ông kia, có điều vẫn đánh cho hắn một trận....”
Triệu Lan Hương một bên nghe Hạ Tùng Bách kể lại, một bên nhớ tới, anh luôn không muốn để cô ra ngoài vào buổi tối.
Cô nhớ tới buổi tối đi đào hộp gỗ của bà nội Lý ngày đó, Hạ Tùng Bách đột nhiên tức giận.
“Ba mẹ cô không dạy cho cô là con gái không được chạy loạn bên ngoài vào buổi tối sao?”
Triệu Lan Hương cũng nhớ tới có một năm trên báo đưa tin, một nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn khiến bao người chua xót.
Cô không khỏi rùng mình một cái, mím chặt môi, đôi mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Hạ Tùng Bách an ủi cô: “Lan Hương, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, không để ai động vào một sợi tóc của em.”
Hạ Tùng Bách nhớ lại: “Tên kia đánh không lại anh, nếu không phải hôm đó không được ăn no, đầu choáng váng, không giữ được hắn. Bằng không, anh đảm bảo sẽ đánh hắn chết mới thôi.”
Hạ Tùng Bách khẳng định.
Triệu Lan Hương nghe những lời này, trái tim đập mạnh, tức giận trừng mắt với anh.
“Người xấu sẽ có pháp luật trừng trị, không tới lượt anh tới xử lý. Em đã nói với anh từ trước, không được đánh nhau, nếu lại xảy ra một lần nữa, em sẽ phải suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta, rốt cuộc có thể tiếp tục hay không.”
Hạ Tùng Bách nghe xong, cực kỳ bất đắc dĩ.
Anh thành khẩn nói: “Đấy chỉ là lời ví von mà thôi. Anh chỉ muốn nói với em rằng không phải sợ, có anh bảo vệ em rồi.”
Triệu Lan Hương đốt lá thư đi, thúc giục Hạ Tùng Bách: “Anh bây giờ lập tức tới khu vực gần nhà họ Phan ngồi canh, chờ trời sáng đưa cô ta lại đây để em trò chuyện khuyên bảo cô ta.”
Hạ Tùng Bách nhịn không được hôn lên môi cô.
“Hương Hương của anh thật tốt, tâm địa thiện lương lại thông minh.”
Tâm tư của Hạ Tùng Bách đều tập trung ở trại lợn, nên căn bản không phát hiện ra Phan Vũ có gì không thích hợp. Nhưng Triệu Lan Hương của anh có thể nhìn ra, cô không có bị máu ghen che lấp tâm trí, đoán ra được chỗ không thích hợp.
Triệu Lan Hương vỗ vai Hạ Tùng Bách, dặn dò: “Lấy chút điểm tâm ăn lót dạ, chờ trời sáng em sẽ đi thay anh.”
Nói xong, cô nhón chân lên hôn anh một cái.