Ngày hôm sau, Lý Đại Lực đưa Hạ Tùng Diệp đi trạm xá kiểm tra, quả nhiên Hạ Tùng Diệp đã mang thai.
Anh mừng rỡ, cười không khép miệng được, sung sướng đưa vợ về nhà. Lý Đại Lực hận không thể lập tức đến mười tháng sau con anh ra đời, để anh có thể ôm đứa nhỏ vào lòng mà yêu thương.
Hạ Tùng Diệp thập phần thẹn thùng, kéo lỗ tai của chồng.
“Đừng, đừng như vậy...em có thể đi.”
Lý Đại Lực nói: “Anh vui quá, em yên tâm nghỉ ngơi một chút đi.”
Lúc kiểm tra thai nhi, bác sĩ cũng nhắc nhở Hạ Tùng Diệp không nên làm lụng quá vất vả. Trong khoảng thời gian này, cô thật sự quá vất vả, giống như hận không thể phân ra làm hai để làm việc, làm xong công việc đồng áng, lại lao đầu vào may vá.
Sau khi đi trạm xá về, Lý Đại Lực nói tin tức này cho mọi người biết. không thể nghi ngờ, tin tức này đều khiến mọi người vui sướng, bà nội Lý hiếm thấy mà nhẹ nhàng thở ra, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Nhận được tin tốt này, Triệu Lan Hương cũng phi thường vui vẻ, bởi vì đời trước cô không có con, mà chị cả cũng không có. Hai người về nhà dưới gối trống không, cảm xúc trong lòng là tương đối giống nhau. Đời này, cô chờ được tin tức tốt của Hạ Tùng Diệp, từ tận đáy lòng mà vui thay cho Hạ Tùng Diệp.
Còn Hạ Tùng Bách, anh nhìn khuôn mặt tiều tụy của chị gái, lập tức đi giết gà để bổ sung dinh dưỡng cho chị.
Sau khi đại đội phân ruộng, mọi người cũng tìm kiếm gà để nuôi, mỗi nhà đều nuôi vài con. Hạ Tùng Bách cũng nuôi một lúc mười con gà con, từ từ nuôi lớn, mùa xuân bị chết hai con, đến bây giờ còn lại tám con. Cuối thu gà vừa mới thay lông, con nào cũng to béo, vừa không quá già vừa không quá non.
Triệu Lan Hương tỉ mỉ hầm một nồi canh gà, nhờ phúc của chị cả, ngày hôm nay cả nhà đều có thịt gà để ăn.
Triệu Lan Hương khá am hiểu về dinh dưỡng ẩm thực, cứ ba ngày thì có hai ngày hầm canh dinh dưỡng cho chị cả, rất nhanh đã bồi bổ cho Hạ Tùng Diệp gầy yếu đến mặt mày hồng hào trở lại.
Cả nhà đều rất mong chờ đứa bé này, mặc kệ là Hạ gia hay là Lý gia. Lý Đại Lực cũng đã lớn tuổi, có một đứa con thực sự cũng không dễ dàng gì. Anh rất chờ mong đứa nhỏ, ôm đồm rất nhiều việc để tích cóp tiền, cũng không hề để vợ làm việc nặng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng trong lòng mọi người đều nóng hừng hực. Đặc biệt là những thanh niên trí thức đang chuẩn bị cho kì thi đại học, thời gian chuẩn bị chỉ có hai tháng ngắn ngủi, bọn họ hận không thể chia thời gian thành hai, giành giật từng giây mà ôn tập, hy vọng cơ hội này có thể thay đổi vận mệnh.
Bọn họ dù sao cũng đã lớn tuổi, cũng có những người mười bảy, mười tám tuổi, Có điều, chỉ hai tháng ngắn ngủi cũng không có biện pháp ôn tập những kiến thức mấy năm trung học, thậm chí thời gian để xem sách giáo khoa cũng không đủ.
Ngô Lương Bình trêu đùa nói: “Chúng ta nên thả lỏng tâm trí, có một câu nói ‘một trái tim hồng, hai tay sẵn sàng’."
“Một trái tim đỏ” nói đến lý tưởng cách mạng là leo lên đỉnh cao văn hóa và khoa học để thực hiện công cuộc hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa của Tổ quốc. “Hai tay sẵn sàng” một là học đại học toàn thời gian, hai là nếu không thi đậu thì vẫn phải kiên trì tự học hoặc học bán thời gian.
Trong lúc giảng giải cho những thanh niên trí thức, Ngô Lương Bình luôn nói những lời này, nó sẽ khiến mọi người thả lỏng tâm trạng ôn tập hơn.
Cuộc thi đại học năm nay, hầu hết những thanh niên chưa lập gia đình ở thôn Hà Tử đều báo danh. Bọn họ đúng hẹn mà dùng số tiền tích cóp được nộp cho bí thư chi bộ thôn. May mắn là năm nay phân ruộng, nên không cần chờ đến cuối năm mới có lương thực được phân, nếu không sau khi dùng hết số tiền này, cũng là một gánh nặng không nhỏ đối với bọn họ.
Bí thư chi bộ mới được bổ nhiệm khuôn mặt hồng hào nói: “Không cần phí báo danh!”
“Đồng chí lãnh đạo D vĩ đại vì suy nghĩ cho những học sinh khó khăn, quyết định chi ngân sách để miễn giảm phí báo danh cho mọi người.”
Đầu năm nay phí dầu in bài thi cũng không rẻ, còn phải trả lương cho giám thị, đây là một khoản tiền không nhỏ. Ngoài lề chuyện quyết định miễn giảm phí báo danh, còn xảy ra một màn hài kịch tính: với một đất nước thực hiện nền kinh tế kế hoạch nhiều năm nay, người của bộ giáo dục khá là lúng túng trong việc phải in một lúc hàng chục triệu tờ giấy thi. Cuối cùng, đồng chí D quyết định gác lại việc in năm tập sách của Hồng vệ binh, dùng số tiền đó in giấy thi.
Điều này khiến trái tim của rất nhiều người thi đại học ấm áp, họ càng thêm quý trọng cơ hội lần này.
Kì thi đại học năm nay cũng không giống như bình thường, diễn ra vào những ngày hè nóng bức, mà hơn ngàn vạn thí sinh chịu đựng cái rét đậm khốc liệt, ở trong những phòng học cũ nát, run rẩy hoàn thành bài thi.
Trường thi của thôn Hà Tử được thiết lập bên trong một trường tiểu học, ánh sáng yếu ớt, ban ngày cũng phải thắp đèn dầu.
Vào tháng chạp, nước đóng thành băng, Triệu Lan Hương dùng bút mực, mực còn bị đông lại không viết được. Trước khi dùng phải dùng nước ấm làm nóng mới có thể lưu loát viết được. Trong phòng học của trường tiểu học cũ nát, nhóm thanh niên trí thức vùi đầu vào làm bài thi, trong đó đại đa số mọi người đều sẽ nhăn mày lại, nhìn chằm chằm bài thi đến sững sờ.
Quá khó!
Làm sao bọn họ có thể biết được năm quốc gia tiếp giáp với Trung Quốc. Ngoài việc điền vào Liên Xô, họ chỉ có thể nhìn bốn chỗ trống còn lại mà thở dài. Phần lớn những thí sinh đều chết trong phần thi địa lý.
Đối với bài thi ngữ văn, Hạ Tùng Bách đã đọc kỹ đề thi và trả lời từng câu hỏi một cách nhanh chóng. Yêu cầu của bài thi chỉ có ba phần, thứ nhất là đặt câu, thứ hai là trích một bài thơ và cuối cùng là lý giải, phân tích một đoạn văn cổ điển Trung Quốc. Sau khi làm xong ba câu hỏi này, phần còn lại là câu hỏi biện luận tự chọn bảy mươi điểm.
Hạ Tùng Bách nhìn chằm chằm vào câu hỏi lựa chọn ‘Những lời tâm huyết dành tặng Chủ tịch” và “đóng góp vào bốn quá trình hiện đại hóa”, Hạ Tùng Bách không chút do dự mà chọn vế sau, anh nhanh chóng viết đầy một trang giấy.
Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương được xếp vào cùng một phòng thi. Trên thực tế, đại đội đăng ký chỉ có mười đến hai mươi người. sau khi Triệu Lan Hương viết xong, cô trộm liếc nhìn Hạ Tùng Bách một cái, cố gắng từ vẻ mặt của anh để dò xét xem anh có làm được bài thì hay không.
Tuy rằng, đời trước Triệu Lan Hương cũng trải qua kì thi đại học nhưng dù sao cũng đã qua vài thập niên, đề thi năm đó cô cũng đã quên từ lâu, cũng không thể giúp anh đoán đề được. Những câu hỏi này có thể rất dễ dàng với những sinh viên trong tương lai, nhưng đối với những thanh niên đã không học trong nhiều năm và chỉ được ôn tập trong hai tháng, thì chúng cực kỳ khó. Với hơn mười triệu thí sinh đăng kí, cuối cùng chỉ tuyển được có năm phần trăm trong số này.
Nhưng trong một chế độ khó khăn như hiện nay, Hạ Tùng Bách không những phải đảm bảo mình có thể vượt qua kì thi, mà còn phải hoàn thành xuất sắc. Nếu Hạ Tùng Bách không thể nằm trong danh sách đứng nhất ở huyện, thì anh cơ bản sẽ không có cơ hội vào trường đại học.
Sau khi thi xong, Triệu Lan Hương còn khẩn trương hơn so với năm đó bản thân đi thi đại học.
Sau phần thi ngữ văn, trong lòng Triệu Lan Hương tuy rằng lo lắng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có lúc ăn cơm thì làm như thuận miệng mà hỏi anh một câu: “Anh làm bài thế nào?”
Hạ Tùng Bách nhìn đôi mắt khẩn trương và tò mò của Triệu Lan Hương, nhịn không được cười.
Anh nói: “Câu hỏi quá khó ...”
Nói xong, Hạ Tùng Bách thấy ánh mắt của Triệu Lan Hương biến hóa, anh bình tĩnh mà bổ sung: “Có điều, vẫn làm được.”
Triệu Lan Hương không nói chuyện với anh nữa. Tuy rằng sau khi thi xong nhiều người sẽ so đáp án nhưng hai người bọn họ thì trở về nhà trước tiên.
Ba ngày sau, kì thi tuyển sinh đại học sôi nổi và náo động này kết thúc.
Hạ Tùng Bách vẫn như cũ nên làm việc thì làm việc, nên ngủ thì ngủ, hoàn toàn không có cảm giác buồn bã, mất mát, đau đớn, cũng không có cảm giác xuân phong đắc ý. Đối lập hoàn toàn với Ngô Lương Bình, anh ta nghiên cứu sách để tìm đáp án, kết quả chính xác rất cao, Triệu Lan Hương cực kỳ lo lắng, thấp thỏm.
Triệu Lan Hương đang suy nghĩ cách nào để an ủi, động viên Hạ Tùng Bách “Nếu năm nay không vào được đại học, anh cũng ngàn vạn lần không cần nhụt chí.”
“Dù sao cơ hội cũng còn rất nhiều, năm nay không đỗ thì sang năm lại thi, sang năm chính sách có khi còn tốt hơn.”
Sang năm kì thi đại học còn có thêm môn tiếng Anh, đối với nhiều người thì nó rất khó, nhưng đối với Hạ Tùng Bách mà nói thì đây có lẽ là ưu thế. Anh có người bà đã từng tốt nghiệp ở nước M, tiếng Anh có thể xem như là tiếng mẹ đẻ thứ hai của anh.
Hạ Tùng Bách gật đầu, chân thành nói: “Không có vấn đề gì.”
“Cùng lắm thì về nhà tiếp tục nuôi lợn.”
Hạ Tùng Bách nói rất chân thành, giống như chấp nhận số phận, hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý. Điều này khiến cho Triệu Lan Hương dự định một hồi khuyên giải, an ủi bỗng nhiên không có đất dụng võ.
Người đàn ông này có thể tự lý giải được như vậy là như thế nào?
Nói tóm lại, Triệu Lan Hương cảm thấy nếu năm nay anh không thi đỗ, thì cô cũng sẽ hoãn học đại học lại một năm, chờ anh cùng nhau nhập học.
Kì thi đại học oanh oanh liệt liệt cứ như vậy bị chôn vùi trong công cuộc kiếm tiền của Hạ Tùng Bách. Cảm xúc về kì thi đối với Hạ Tùng Bách đến nhanh mà đi cũng nhanh,trong lúc này Triệu Lan Hương lại nhận được tin của Tưởng Mỹ Lệ.
Cô ta nói: “Đồng chí Triệu thân ái: thấy tin như gặp mặt. Tuy rằng năm ngoái tôi mất đi danh sách vào học viện công-nông-binh, nhưng duyên phận giúp tôi tham gia vào kì thi đại học năm nay. Tôi nhớ năm trước cũng không sai biệt lắm vào lúc này, cô hứa hẹn với tôi nhất định sẽ thi đỗ vào đại học. Tôi hy vọng cô có thể ghi danh vào đại học Z thành phố G, mặt khác, qua một thời gian nữa tôi sẽ đến thôn Hà Tử, đến lúc đó gặp lại!”
Tưởng Mỹ Lệ có thói quen ở câu cuối cùng thêm một câu vẽ vời, nhưng nhớ tới bức thư được viết cho ai, nên lại càng ra sức mà ba hoa.
Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm lá thư, không nhịn được bật cười.
Triệu Lan Hương cảm thấy Tưởng Mỹ Lệ rất có khả năng không phải tới tìm cô, cô ta chỉ lấy cớ để tới thôn Hà Tử. Tranh thủ lúc lên huyện đưa điểm tâm cho Lý Trung, Triệu Lan Hương thuận tiện đến gặp Đường Thanh nói chuyện: “Tưởng Mỹ Lệ mấy ngày nữa có khả năng xuống nông thôn, mọi người đều là bạn bè, có thời gian về tụ tập một chút đi?”
Đường Thanh nghe vậy hai mắt sáng lên, anh ta hào phóng mời Triệu Lan Hương đến tiệm cơm quốc doanh ăn sủi cảo.
Triệu Lan Hương hỏi Đường Thanh về tình hình của Phan Vũ, Đường Thanh ngại ngùng trả lời: “Đồng chí thôn Hà Tử không tới tìm tôi nhiều.”
“Tôi cảm thấy rất kì quái, cô ấy đối với đàn ông rất phòng bị, cảm giác giống như thời phong kiến. Tôi cũng không giúp được gì nhiều cho cô ấy, cô ấy cũng không chủ động tới tìm tôi. Cô ấy hiện tại nhận công việc giáo viên, hẳn là không có gì khó khăn.”
Triệu Lan Hương nghe xong thì trầm mặc trong chốc lát.
“Vậy là tốt rồi.”
Những thương tổn đã xảy ra, sẽ là vết thương trong lòng cả đời không thể nào xóa được. Nhưng Triệu Lan Hương vẫn hy vọng Phan Vũ có thể buông tha chính mình, một lần nữa có một cuộc sống mới.
Triệu Lan Hương ăn xong sủi cảo liền trở về thôn Hà Tử .
......
Các giáo viên chấm thi đại học, ngày đêm tăng ca, không ngừng đẩy nhanh tốc độ chấm xong toàn bộ bài thi đều trước khi đến tết Âm lịch. Quãng thời gian hai tháng trôi qua nhanh như một hồi còi. Trước ngày mùng tám tháng chạp, kết quả kì thi đại học của thành phố N được công bố.
Đầu năm nay tin tức truyền bá đặc biệt chậm, từng tầng từng tầng mà truyền xuống dưới, chờ đến khi tin tức về tới địa phương, đám thanh niên trí thức đều sắp về quê.
Tuy nhiên, một vài tin tức đặc biệt được truyền rất nhanh, chỉ trong vài ngày sau khi có kết quả, tin vui đã đến được những người có thành tích cao.
Ngô Lương Bình có thành tích cao trong kì thi đại học.
Trái tim chờ đợi thấp thỏm của Triệu Lan Hương cuối cùng cũng chờ được tin vui báo tới Hạ gia.