Đêm giao thừa, ở nông thôn rất yên tĩnh.
Không giống như sự náo nhiệt trong thành phố, mọi người ở đây nghèo đến mức không mua nổi pháo, sau khi ăn xong cơm tất niên đều sẽ đi ngủ luôn.
Hạ Tùng Bách lấy một chậu nước ấm vào cho Triệu Lan Hương rửa chân. Anh bưng chậu nước vào phòng, nhìn cô thỏa mãn cởi giày, cho chân vào ngâm.
Dòng nước ấm có một sức mạnh, làm cho cơ thể mệt mỏi trở nên thoải mái hơn, cả người trở nên lười biếng. Sau khi ngâm chân xong, cả người Triệu Lan Hương giống như không xương, chui vào trong ổ chăn.
Hạ Tùng Bách nói: “Ở nông thôn ăn tết thú vị chút nào.”
Thực ra, nếu chị cả không xảy ra chuyện, thì đối với anh tất niên năm nay rất vui vẻ. Bởi vì đây là cái tết đầu tiên anh và cô có thể cùng nhau trải qua. Cô và anh cùng nhau vây quanh phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên, giống như người một nhà, cảm giác này khiến cho trái tim của Hạ Tùng Bách nóng lên, cực kỳ khoan khoái.
Anh tham lam hưởng thụ loại ấm áp này, hi vọng thời gian trôi qua thật chậm. Trong đời này, anh chưa từng có hy vọng mãnh liệt như lúc này, hy vọng mỗi năm sẽ cùng cô trải qua tất niên như vậy.
“Em đã quen rồi, cũng không phải ngày đầu tiên ở nông thôn.” Triệu Lan Hương nhẹ nhàng nói, trong giọng nói chứa đựng sự dịu dàng.
Hạ Tùng Bách không ngừng xin lỗi cô: “Năm nay, em khẳng định sẽ bị chú và dì trách mắng một trận ...”
“Khi nào thì em đi?”
Triệu Lan Hương nghe vậy thì cũng có chút suy nghĩ, cô muốn chờ tới khi chuyện của Ngô Dung được giải quyết xong. Một ngày chaưa có kết quả, cô không thể yên tâm về nhà. Trên thực tế có rất nhiều chuyện lúc hai người ở bên nhau, cô không có thời gian để suy nghĩ, chỉ là thuận theo trực giác mà làm.
Giống như chuyện không về nhà ăn tết, lại giống như lá thư mà Tưởng Kiến Quân gửi tới còn để trong ngăn tủ chưa xem.
Triệu Lan Hương cười híp mắt, hàm hồ nói: “À...Em không muốn đi qua đi lại, chờ nghỉ tết xong sẽ phải chuẩn bị thủ tục để nhập học, dù sao đến tháng hai khai giảng cũng có thể trở về nhà.”
Hạ Tùng Bách nghe thế, trong lòng rất vui sướng. Anh còn muốn nói chuyện với cô, thậm chí cũng muốn hôn cô một cái, nhưng Triệu Lan Hương đã mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hạ Tùng Bách cúi đầu, cẩn thận dém góc chăn cho cô, nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương đang ngủ, rất lâu mà vẫn không thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, anh hôn lên những ngón tay mát lạnh mà cô để lộ ra bên ngoài chăn bông.
Triệu Lan Hương tiếp tục trải qua năm ngày tết ở nông thôn, chờ đến ngày thứ sáu bưu cục mở cửa làm việc, cô lập tức gọi điện báo cho ba mẹ lý do không về nhà ăn tết được. Cô lấy cớ là còn phải ở lại lo thu tục để chuyển vào đại học, đồng thời thông báo chuyện mình đã đỗ đại học Z với ba mẹ, chờ tới tháng hai khai giải sẽ trực tiếp trở về thành phố G.
Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên nghe được tin thì rất là vui mừng, tin tức này cũng phần nào bù đắp lại sự tiếc nuối con gái không về quê ăn tết được.
Phùng Liên cười nói: “Nữu Nữu thật sự trưởng thành rồi, năm ngoái lúc nó nói với em chuyện xuống nông thôn, em chỉ hận không thể đánh gãy chân của nó.”
“Hiện tại càng ngày càng tốt, nó thi đỗ đại học sẽ trở về bên này với chúng ta, em cũng yên tâm.”
“Chờ con bé trở về, chúng ta phải làm tiệc chúc mừng.” Triệu Vĩnh Khánh quyết định.
Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, ngày mùng sáu Tết, Triệu Lan Hương lôi kéo Hạ Tùng Bách đến bưu cục tìm giấy thông báo trúng tuyển của anh, lần này cô và anh phải tìm kiếm cẩn thận mới được.
Ngay cả người đưa thư cũng giúp bọn họ tìm kiếm, tìm đi tìm lại rất nhiều lần nhưng cũng không tìm được giấy thông báo trúng tuyển của Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương hỏi người bên phía bưu cục: “Có phải mọi người làm thất lạc giấy báo không?”
Nhân viên bên phía bưu cục cũng rất khẩn trương kiểm tra hồi lâu, trả lời: “Không thể nào, năm nay giấy trúng tuyển của huyện Thanh Hòa có tổng cộng chín người, bộ giáo dục rất chú ý đến vấn đề này, làm việc rất cẩn thận, vì sợ bị thất lạc còn đưa cho chúng tôi một tờ danh sách, tất cả đều ở chỗ này, xác thực không có tên của đồng chí Hạ.”
Anh ta run rẩy đưa cho Triệu Lan Hương một tờ danh sách, bên trên thật sự có một loạt danh sách, nhưng lại không có tên của Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương nhớ tới ngày đó khi bí thư chi bộ Lý tới thông báo, lời nói của ông ta rất có ẩn ý, quả nhiên ông ta đã đụng tay vào.
Cô và Hạ Tùng Bách nói: “Bách ca của chúng tôi thi đỗ Trạng Nguyên, còn được lên trên báo, để tôi xem bọn họ sẽ giải quyết như thế nào!”
Hạ Tùng Bách đi tới chính quyền địa phương để phản ánh tình hình của mình và lấy ra một tờ báo cũ được xuất bản ở thành phố cách đây không lâu, trên đó có in một bức ảnh đen trắng đơn giản của anh.
Anh nói: “Đồng chí, tôi là một ứng cử viên cho kì thi đại học năm nay, tôi may mắn đạt được thành tích cao nhất ở tỉnh X, nhưng tôi lại không nhận được giấy trúng tuyển của trường đại học.”
Người làm giấy tờ bên chính phủ nghe Hạ Tùng Bách nói vậy, nhanh chóng gọi điện thoại đến các nơi để tìm hiểu nguyên nhân. Cuối cùng tìm được nguyên nhân trên hồ sơ: Hạ Tùng Bách bởi vì tư tưởng chính trị không đủ điều kiện bị loại khỏi danh sách, anh ta cau mày nói: “Có phải năm ngoái anh phạm tội lưu manh không?”
Hạ Tùng Bách đen mặt, một năm một mười giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho đồng chí kia nghe. Bọn họ sau khi nghe xong cũng không dám đưa ra quyết định, bèn gọi cho bí thư.
Bí thư thành ủy rất coi trọng người đạt được thành tích Trạng Nguyên năm này, ông ta bớt chút thời gian gặp mặt bọn họ.
Ông ta nói: “Tôi sẽ phản ánh tình huống này với bộ giáo dục, để bọn họ xem xét có trường đại học nào sẵn sàng nhận cậu không. Điểm của cậu rất cao, tác phong kiên định, may mà gặp được cơ hội, quốc gia hiện tại rất coi trọng việc bồi dưỡng nhân tài, chuyện cậu vào đại học hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ là có chút phiền toái, cậu trở về chờ tin tức đi.”
Những thí sinh ở thành phố N đều lục đục nhận được giấy báo trúng tuyển, đều chuẩn bị thu thập hành lý tới trường nhập học. Nhưng Hạ Tùng Bách chờ mãi chờ mãi, vẫn không có tin tức gì.
Ngày mùng bảy tết, Cố Hoài Cẩn mang theo hành lý từ thành phố G trở lại. Triệu Lan Hương thở dài nói chuyện này cho Cố Hoài Cẩn nghe.
Cố Hoài Cẩn vỗ đùi, ông tức giận mắng Hạ Tùng Bách: “Tên tiểu tử ngốc nghếch này, sao lại không tới tìm tôi?”
Cố Hoài Cẩn một bên viết lá thư, một bên thờ dài nói: “Tôi nói này, có lẽ là do duyên phận của cậu ta với trường đại học T.”
“Trước đó, tôi cũng đã nói, muốn để cậu ta học chuyên nghiệp, lại còn không chịu. Những chuyên ngành khác thì tôi không dám chắc, nhưng tôi có thể đề cử cậu ta vào viện của chúng tôi, địa bàn của người khác tôi không nhúng tay vào được.”
Như vậy cũng đủ làm cho Triệu Lan Hương cảm kích, cô liên tục nói cảm ơn với Cố Hoài Cẩn, có thể đi học tại đại học T đã là tin vui ngoài ý muốn rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ.
Cô nói: “Bách ca thường xuyên nghe ông nói những chuyện về thủy lợi, mét khối, dung tích...gì đó, đối với anh ấy học những cái này cũng tốt. Cảm ơn thầy Cố!”
Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt hừ một tiếng, trong mắt lộ ra chút đắc ý.
Phải biết rằng, thường ngày Triệu Lan Hương chỉ gọi ông là Cố công, Cố công, hôm nay lại phá lệ mà gọi ông là thầy Cố.
Chuyện trường học coi như cũng thu xếp xong, tuy rằng giấy báo trúng tuyển vẫn chưa gửi xuống, nhưng Triệu Lan Hương tin tưởng vào danh tiếng của Cố Hoài Cẩn.
Từ những lời kể của Cố Thạc Minh, Triệu Lan Hương biết trước khi phải đi lao động cải tạo, Cố Hoài Cẩn là một người đức cao vọng trọng trong hệ kiến trúc ở trường đại học T, thanh danh rất lớn, ông đã viết thư đề cử thì xác suất thành công rất cao.
Mấy hôm nay, Triệu Lan Hương trừ bỏ thu xếp hành lý của mình, thì còn chú ý đến vụ án của Ngô Dung.
Ngày hôm đó, Hạ Tùng Bách thật sự đánh Ngô Dung rất thảm, tuy rằng y còn sống nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Triệu Lan Hương chờ đợi, mãi tới tận hai tuần sau khi sự việc xảy ra, Ngô Dung mới có thể nói chuyện.
Ngày hôm sau, công an tới nhà họ Hạ.
Bọn họ nói: “Theo lời nói của Ngô Dung, đồng chí Hạ Tùng Bách và anh ta lúc trước có thù oán, đồng chí Hạ tình cách bạo lực thích đánh nhau, nhân lúc bọn họ có bất hòa, xảy ra cãi cọ, đồng chí Hạ đã đánh anh ta bị thương, sau đó mới nghĩ ra câu chuyện dối trá này để hãm hại anh ta.”
“Đồng chí Ngô tỏ vẻ anh ta đồng ý giải quyết chuyện này trong hòa bình, hy vọng đồng chí Hạ Tùng Bách có thể nhanh chóng tới gặp anh ta.”
Triệu Lan Hương nghe xong tin tức này, khiếp sợ không nói lên lời.
Sao lại có một người vô sỉ như vậy!
Công an cũng nói cho một họ một tin tức bất lợi. Theo điều tra, một tuần trước, Hạ Tùng Bách và Ngô Dung thực sự từng phát sinh mâu thuẫn. Hai người họ ở trường đại học X đánh nhau một trận, có giáo viên và học viên công-nông-binh làm chứng. Hơn nữa, ba mẹ Ngô Dung cũng chạy đến đây, còn mời một luật sư tới thưa kiện. Trước mắt còn chưa lấy được bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói của Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách thì không đủ để định tội Ngô Dung.
Nghe xong công an tường thuật sự việc, Triệu Lan Hương tức giận, lập tức gọi điện báo nhờ Tưởng Mỹ Lệ trở về.
Triệu Lan Hương nắm chặt đôi tay, cơ hồ không dám nhìn vào đôi mắt thất vọng của Hạ Tùng Bách.
Qua một lúc lâu, cô mới nói: “Còn một người bị hại nữa.”
Công an nói: “Vậy nhanh chóng bảo cô ấy tới đồn công an tìm chúng tôi.”
Sau khi công an đi, cả nhà họ Hạ lâm vào trầm mặc, không khí tất niên tốt đẹp đều bị phá hỏng. Bà nội Lý lạnh lùng hừ một tiếng, bà nói: “Bách ca nhi, chúng ta cũng mời luật sư đi.”
Đôi môi của Hạ Tùng Bách mím chặt thành một đường, cả một quãng thời gian rất lâu anh cũng không nói chuyện.
Triệu Lan Hương quay đầu đi, tức giận đến bật cười: “Y lấy lá gan ở đâu ra mà dám cắn ngược lại chúng ta.”
Hạ Tùng Bách nắm chặt tay, anh nói: “Đi xem sẽ biết.”
Giữa trưa, Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách đi tới bệnh viện, bọn họ mới biết Ngô Dung đã được người nhà y đưa về nhà.
Phải mất rất nhiều công sức, Triệu Lan Hương mới tìm được địa chỉ nhà của Ngô Dung.
Cô gõ cửa nhà Ngô Dung, một người phụ nữ ăn mặc đơn giản đi tới mở cửa, dùng đôi mắt lé liếc nhìn bọn họ.
“Các người chính là bọn nhà quê ngang ngược, vô lý kia sao?”
“Vào trong đi, để tôi nhìn xem các người muốn nói cái gì!”
Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách gặp được Ngô Dung, một nửa khuôn mặt của y bị băng gạc bao lại, chỉ để hở ra đôi mắt âm u, lạnh lẽo.
Y đánh giá hai người một lúc lâu, giọng nói khàn khàn lại chậm rãi nói: “Đồng chí Hạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có tố chất của một nhà mạo hiểm, công việc đầu cơ trục lợi làm được không tồi...”
Khẩu khí nói chuyện của y mang theo một chút kiêu ngạo và đắc ý.
“Rút đơn kiện đi, nếu không tôi có vào ngục giam cũng có bạn theo, cũng không cô đơn.”
Triệu Lan Hương mặt không chút biểu tình nghe xong, sau đó trào phúng nói: “Ông đoán xem, nếu không rút đơn kiện, ông có thể bị bắn chết hay không?”
Khó trách y có thể vọng tưởng mà nói ra những lời không biết xấu hổ kia, dám tổn thương người nhà của Hạ Tùng Bách. Bởi vì y cho rằng đã nắm được thóp của Hạ Tùng Bách nên không cảm thấy sợ hãi.
Chắc kiếp trước y không hiểu rõ tính tình của Hạ Tùng Bách, nên mới bị Hạ Tùng Bách đánh chết phải không?
Triệu Lan Hương lạnh lùng nắm tay Hạ Tùng Bách, kéo anh ra khỏi nhà của Ngô Dung.
Cô khẩn cầu nói với Hạ Tùng Bách: “Mọi việc đều có cách giải quyết, chúng ta trở về nhà thương lượng được không?”
Đôi mắt Hạ Tùng Bách tối đen như mực, lại giống như cơn lốc xoáy khiến người ta đau lòng.
Anh nói: “Lúc đó, anh nên đánh chết y, sau đó đi đầu thú. Không biết đánh chết một tên cưỡng hiếp thì bị phán bao nhiêu năm tù?”
Trái tim của Triệu Lan Hương rất đau, đôi mắt cô đỏ ửng lên.
“Đừng nói những lời như vậy.”
“Em đã gọi Tưởng Mỹ Lệ trở về, cô ấy nhất định sẽ có biện pháp.”
Triệu Lan Hương ở con hẻm nhỏ nhón chân lên hôn anh, mở hàm răng đang cắn chặt của anh ra, nước mắt chảy xuống rơi vào môi của anh, sau một lúc lâu cô mới nói: “Không được có ý niệm cá chết lưới rách.”
“Nếu không cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Triệu Lan Hương kéo Hạ Tùng Bách lên huyện tìm Phan Vũ. Phan Vũ đang ở trong ký túc xá của học viện công-nông-binh, lúc nhìn thấy hai người thì rất kinh ngạc.
Triệu Lan Hương kể rành mạch sự tình từ đầu đến đuôi, rõ ràng cho Phan Vũ nghe. Phan Vũ biết được người kia là Ngô Dung thì ngẩng phắt đầu lên, hai mắt bốc lên hận thù mãnh liệt.
Sau đó lại nhanh chóng ngục đầu xuống, mái tóc dài che đi khuôn mặt.
“Hai người yên tâm. Mạng sống này ngoài việc sống qua ngày, thì nguyện vọng lớn nhất là có thể tự tay giải quyết cái tên súc sinh kia.”
Triệu Lan Hương nắm chặt tay của Phan Vũ, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói.
“Cô là một cô gái tốt.”
Ở thời đại này, một người con gái có thể đứng ra tố cáo kẻ đã cưỡng hiếp mình thì thanh danh cả đời bị hủy hoại, sống cũng không dễ dàng. Sau này, hàng ngày cô ấy sẽ phải chịu những lời đồn vớ vẩn, nhưng Phan Vũ vẫn không chút do dự mà đứng ra tố cáo Ngô Dung.
Phan Vũ bình tĩnh nói: “Sau ngày hôm đó, mỗi đêm tôi đều không được ngủ ngon, ngay cả thôn cũng không dám về. Nếu y không bị báo ứng, thì cuộc đời này của tôi cũng không được dễ chịu.”