Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương gọi Hạ Tùng Bách tới, bảo anh đi đại đội nuôi cá bắt cá mè về, hiện tại không giống như lúc trước vật tư khan hiếm nữa. Đại đội nuôi cá vẫn là của tập thể nuôi chung, nhưng lại làm theo nguyên tắc “Nộp đủ cho quốc gia, dư lại đều là của mình.” Mọi người có thể dùng tiền mua về ăn cho đỡ thèm.

Khoai tây thì nhà mình có, xương sườn thì nhà mình làm ra, muốn ăn chút rau dưa thì ra ruộng tùy tiện kiếm là được, nhiều loại rau phong phú hợp khẩu vị lại còn rất tươi non.

Cơm chiều là Hạ Tùng Bách đích thân làm, anh ra bên ngoài bắt cá lúc trở về mang theo một túi nặng trĩu.

Trải qua thời kỳ mang thai và ở cữ vợ bị kén ăn tra tấn, tay nghề của Hạ Tùng Bách được nâng lên một tầng cao mới. Mẹ vợ tới nông thôn, lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi, nên anh rất xem trọng, trừ một ít đồ ăn của Tiểu Hổ Tử, anh còn thêm hai món cua hấp và cá nấu cải chua.

Con cua là công nhân nuôi thả trong hồ, tháng tám hoa quế ngát hương con cua béo mập, anh cùng Triệu Lan Hương rất thích ăn, nhưng do cua có tình hàn nên thời kỳ ở cữ không được đụng vào, vì thế anh vẫn không cho cô ăn, hôm nay cho cô ăn một chút cũng không sao.

Mấy món chính được anh lần lượt bưng lên, Phùng Liên nhìn con rể lo liệu việc nhà, cười tủm tỉm nói:” Vất vả cho Bách ca rồi, ngồi xuống ăn đi.”

Bà nội thông gia cầm đũa trước, Phùng Liên mới bắt đầu ăn. Đầu tiên gắp một đũa măng tây, lúc ăn vào miệng vừa non lại vừa giòn, như vừa mới hái trong rừng ra.

Triệu Lan Hương gắp cho em trai miếng xương sườn, “Ăn nhiều một chút, đi đường vất vả, phải ăn cho thật no.”

Tiểu Hổ Tử ra sức gặm mấy cục xương, nhẹ nhàng nhai mấy miếng sụn, hương vị thịt như thấm vào xương tủy.

Hạ Tùng Bách bóc một con cua cho vợ, bỏ gạch cua vào chén của cô,” Ăn đi, em thích món này đã lâu.”

Phùng Liên vừa ăn cơm vừa quan sát hai vợ chồng, nhìn côn rể chăm sóc con gái, chăm sóc cháu ngoại, trên bàn cơm còn tự tay bóc cua cho vợ, với người làm mẹ vợ như Phùng Liên càng nhìn càng hài lòng, trong lòng thập phần vui mừng. Con gái trong vòng một năm gấp gáp, đính hôn, kết hôn, mang thai rồi sinh con, liên tiếp làm cho vợ chồng bà không kịp phản ứng, nói không lo lắng là điều không thể.

Chưa đầy một năm bọn họ cũng có thêm hai cháu ngoại cả trai lẫn gái.

Phùng Liên được chồng dặn dò:” Đến đó phải xem xét kỹ một chút, quan sát kỹ tình hình ở nhà con rể."

Hiện giờ nhìn thấy hết thảy, những điều bất mãn đều tan thành mây khói, đối với con rể Phùng Liên vô cùng hài lòng.

Người nhà họ Hạ rất hiền hòa, con rể nhà họ Hạ sáng sớm đã đến nhà ga đón bọn họ, về đến nhà chị cả Hạ bận rộn pha trà rót nước, hỏi han ân cần, con gái sinh xong về nhà mọi việc từng chút đều kể hết với bà.

Hạ Tùng bách cũng cố ý thể hiện, mấy ngày trước đã hun ngải thảo đuỗi muỗi, quét dọn phòng ốc đến không còn một hạt bụi, còn mắc lưới trên cửa sổ vì trời nắng hay có sâu bọ cắn trẻ con. Cần phải làm cho mẹ vợ ở thoải mái.

Cơm chiều xong, cả nhà ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, Hạ Tùng Bách ôm Đại Hải cho mẹ vợ bế.

Đại Hải tuy nhỏ tuổi, nhưng rất ngoan ngoãn yên tĩnh, tính tình thì trầm, không sợ người khác ôm. Ở trong lồng ngực người khác cũng có thể an ổn mà ngủ, Hạ Tùng Bách thường ôm Đại Hải ra khoe.

Nhưng Đường Đường thì lại không được, tính cách bé hoạt bát lại bá đạo, chỉ thích cha mẹ ôm, người khác ôm sẽ khóc òa lên. Bé còn thích ở cùng một chỗ với Đại Hải, Đại Hải không thấy chị cũng khóc.

Phùng Liên nhìn Đại Hải trắng nõn mà nhỏ bé trong ngực mình, lại nhìn Đường Đường trong lòng con rể, cảm thấy vô cùng tò mò.

Bà nói: "Hải Đại và Đại Nữu lúc nhỏ như một khuôn đúc ra, thanh tú vô cùng, mẹ còn tưởng là con gái.”

“Đường Đường cũng rất xinh đẹp, đôi mắt rất linh động, cái mũi thì cao.”

Nói xong bà sờ Đường Đường, bé chớp mắt, đôi mắt đen trắng sáng ngời giống như lưu ly, xinh đẹp khiến ai cũng yêu thích.

Phùng Liên càng thích cháu gái hơn, nhìn bé mà trái tim đều muốn tan chảy:” Đứa nhỏ này thật đẹp, chờ nảy nở sẽ càng khiến người yêu thích.”

Nói xong bà còn không quên lắc lắc Đại Hải trong ngực: "Con cũng vậy.”

Đại Hải đúng lúc này lại ợ một cái, khiến bà ngoại Phùng Liên tim mềm như vũng nước.

Thật muốn cho Triệu Vĩnh Khánh về nông thôn một chuyến, cho ông tận mắt nhìn thấy cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, bảo đảm tim của ông sẽ tan chảy ngay. Có thể sinh được một cặp song sinh làm cho mọi người yêu thích như vậy, đối với việc gấp gáp kết hôn của con gái, Phùng Liên không còn chút khúc mắc nào. Nếu không nhanh chóng kết hôn, sao có thể ôm được cặp song sinh đáng yêu này.

Hạ Tùng Bách cười cười ôm bé con lại cho vợ để bé bú sữa, mình thì cũng chào tạm biệt mẹ vợ.

“Tối nay mẹ ở phòng cách vách, nếu có gì mẹ gọi con một tiếng.”

Bà Lý ở trong phòng đúng lúc này gọi cháu trai một tiếng, “ Bách ca nhi cháu vào đây.”

Bà Lý trầm ngâm nói: "Hôm nào tìm một ngày, đi đào những mấy bức thi họa của nhà ta ra đi, thông gia hiếm khi được một chuyến tới nông thôn, mình phải có chút quà đáp lễ.”

“Thời điểm con kết hôn, bọn họ rất có ý tứ chỉ nhận lễ hỏi, hôn lễ phô trương đều là ba vợ con làm.”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, nhớ lại hôn lễ long trọng một năm trước, là hôn lễ long trọng nhất trong những năm gần đây. May mắn anh da mặt dày nên anh mới có thể bình tĩnh tiếp nhận. Anh lúc ấy suy nghĩ, về sau mình còn ở chỗ để trả lại. Nhưng hôm nay bà nội mở lời anh liền mỉm cười đồng ý.

Suy nghĩ bà nội rất đơn giản, nhưng cũng lại thực tế. Tặng lthúy châu ngọc cho ba vợ, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, vừa hay nhà họ lại không thiếu những bảo bối này, về sau những vật hiếm lạ này có giá trị liên thành! Bọn họ một chút cũng không keo kiệt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vở kịch nhỏ:

Bà: Đã đến lúc gây ấn tượng với bố mẹ vợ của con rồi.

Bách ca nhi, đi đào mấy món đồ sứ, thi họa cha con để lại đi, phỉ thúy mã não ngọc thạch đến một rương!

Một vài năm sau

Cha Triệu đột nhiên phất lên: Đâu chỉ lau mắt mà nhìn, đầu gối đều không cần, cho bà nội hết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK