Triệu Lan Hương thật sự không thèm để ý Hạ Tùng Bách có tiền đồ hay không.
Cô biết sau này anh nhất định sẽ vô cùng giàu có, chẳng qua thời đại này chính sách còn hạn chế, bó buộc tay chân anh phát triển. Mấy năm nay muốn kiếm tiền quả thật không dễ dàng gì, có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt trong nhà đã là không tồi rồi.
Nhưng trong lòng Hạ Tùng Bách có chấp niệm, anh chỉ sợ thân phận của bọn họ có sự chênh lệch quá lớn. Nếu như có nhiều tiền hơn một chút thì ba mẹ vợ mới có thể miễn cưỡng chấp nhận anh một chút.
Nghĩ đến những việc này, trong lòng Triệu Lan Hương cũng có chút khổ sở.
Hạ Tùng Bách từ trước đến nay cũng không biết, chỉ cần anh không tháo xuống cái mũ là thành phần địa chủ, thì bao nhiêu nỗ lực, cố gắng của anh đều trở nên uổng phí. Gia đình cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép cô có quan hệ với một người có xuất thân là thành phần địa chủ.
Cho nên phương hướng mà anh đang cố gắng kiên trì là sai. Anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi hai năm nữa, bảo toàn chính mình mới có thể cùng cô ở bên nhau, mà không phải việc anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Triệu Lan Hương nhớ hình như là bắt đầu từ năm 78, chính sách bắt đầu nới lỏng, ban đầu là chỉ có duy nhất hình thức sản xuất tập thể, thì sau đó nhà nước chuyển sang khuyến khích sản xuất cá nhân, tư nhân và kinh doanh. Nhưng chân chính xóa bỏ “Hắc ngũ loại” thì mãi đến năm 79, nhà nước mới ban hành văn kiện xuống dưới.(Hắc ngũ loại là chỉ năm phần tử xấu trong cách mạng văn hóa của Trung Quốc bao gồm: địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu)
Từ giờ đến lúc ấy cũng phải mất ba năm, ba năm sau Triệu Lan Hương mới có hai mươi mốt tuổi, cô vẫn còn chờ được.
Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta còn trẻ, tiền có thể từ từ kiếm không phải sao?”
“Em lại không nóng lòng muốn lấy chồng.”
Cô nóng nảy, giận dỗi liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách ôm lấy cô, trái tim cũng hạnh phúc. Cô không vội nhưng anh thì rất gấp nha.
Hạ Tùng Bách rầu rĩ cũng không che dấu được ý cười: “Anh muốn sớm lấy vợ, em không biết, trong thôn con của những người bằng tuổi anh đều đã biết đi hết rồi.”
Triệu Lan Hương không biết được, bản thân cô rốt cuộc tra tấn người khác như thế nào. Hạ Tùng Bách sợ cô chạy mất, cũng sợ cô chán ghét anh, ghét bỏ anh là người nhà quê.
Hai má Triệu Lan Hương ửng hồng, bị Hạ Tùng Bách nói ra điều cô vẫn hằng khao khát, một đứa con trắng trẻo, mập mạp.
Cô chớp chớp mắt, ho nhẹ một tiếng: “Anh nghĩ xa quá đi!”
Triệu Lan Hương nói xong, quay trở lại chuyện chính hỏi anh: “Nếu lò mổ không còn, anh hiện tại có tính toán gì không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, xong lại lắc đầu.
“Đi theo Thiết Trụ làm một đoạn thời gian đã, hiện giờ anh vẫn chưa nghĩ ra việc khác.”
Triệu Lan Hương muốn nói với anh, làm thức ăn đem đi bán chung với mình, bất quá ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu sau đó biến mất. Người đàn ông ngốc nghếch lại thật thà này, nếu thật sự làm việc cho cô chắc chắn sẽ không lấy tiền công. Anh tình nguyện bỏ thời gian ra giúp cô, cũng sẽ không muốn trở thành thủ hạ của cô. Hạ Tùng Bách sẽ cho rằng đó là “ăn cơm mềm", mà cốt khí toàn thân anh lại coi thường những người ăn cơm mềm này.(ăn cơm mềm là chỉ người dựa vào phụ nữ để sống)
Triệu Lan Hương nhớ tới thì không nhịn được cười.
Cô nói: “Đừng quá mệt nhọc, chú ý thân thể và chú ý an toàn.”
Hạ Tùng Bách xoa xoa mái tóc đen nhánh của cô, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt trên người cô. Ánh mắt anh nhìn về dãy núi trùng điệp phương xa, ánh mắt đặc sệt giống như màu mực.
Tiền, đương nhiên là vẫn phải tích cóp.
.........
Sau khi Triệu Lan Hương trở về nhà họ Hạ, ngoài việc nhận được tin tức như trái bom làm tâm trí của cô bất an, thì cũng nhận được một tin tức tốt khác.
Cố Hoài Cẩn được “phục hồi chức vị”, dự án ban đầu do bọn Tôn Tường phụ trách thì nay một lần nữa được giao lại cho ông.
Cố Hoài Cẩn vẫn ở tại chuồng bò, việc này hoàn toàn là do ông ta không muốn dọn đi. Kỳ thật mọi người có sắp xếp cho Cố Hoài Cẩn một gian phòng sạch sẽ để ở, tiền lương cũng khôi phục là một phần ba cho ông ta, coi như là tiền lương chỉ đạo công trình.
Mặc dù bản thân Cố Hoài Cẩn vẫn mang tội, vẫn chưa rửa sạch được tội danh “Tham ô công quỹ” nhưng không còn cách nào khác, trước mắt đang thiếu nhân tài.
Cố Hoài Cẩn theo dõi dự án hơn nửa năm, là ứng viên kỹ sư trưởng thích hợp nhất, chưa kể việc điều chuyển nhân tài từ nơi khác đến sẽ làm tiến độ của dự án bị chậm lại, còn phải để mọi người làm quen lại từ đầu.
Cố Hoài Cẩn kiễng chân chờ đợi cơm ba chỉ của mình, rốt cuộc Triệu Lan Hương cũng đã trở về. Ông vui sướng hài lòng cắn miếng thịt được hầm đến sáng bóng, ăn đến cả miệng toàn là dầu mỡ.
“Nói thật, nếu tôi mà rời khỏi chuồng bò này, thì cả đời chỉ sợ không được ăn đồ ăn ngon như vậy.”
Triệu Lan Hương đối với lý do mà Cố Hoài Cẩn không chịu rời đi, cũng không biết nói gì. Tuy nhiên, nếu Cố Hoài Cẩn nguyện ý tiếp tục ngốc tại chuồng bò, để Hạ Tùng Bách có thể tiếp xúc với ông nhiều hơn, thì đối với Hạ Tùng Bách rất có lợi. Cái khác không nói, hiện tại Triệu Lan Hương có thể tin tưởng, Cố Hoài Cẩn ở chuồng bò sẽ không được lâu nữa.
Công trình xảy ra chuyện, ba học trò của ông đều bị mang đi thẩm vấn, tội danh “tham ô công quỹ” của Cố Hoài Cẩn lúc trước vẫn chưa được giải oan, trước đây bị người ta xem nhẹ hiện tại có lẽ sẽ một lần nữa được thẩm tra lại, để tra ra manh mối cũng không còn xa. Điều này thể hiện rõ nhất ở việc, không phải Cố Hoài Cẩn lại một lần nữa ngồi lại vị trí cũ sao?
Triệu Lan Hương giao bức thư mà Cố Thạc Minh viết vào tay Cố Hoài Cẩn.
Sau khi Cố Hoài Cẩn xem xong hỏi Triệu Lan Hương: “Tên binh lính càn quấy kia còn dây dưa với cô không?”
“Con trai lớn nhà tôi có làm cho cô hết giận không?”
Triệu Lan Hương mỉm cười nói: “Vâng, tạm thời anh ta sẽ không làm phiền tôi nữa. Cố đại ca đã phái anh ta đến thành phố B bồi dưỡng, chỉ sợ đến cuối năm sau mới có thể trở về.”
Cố Hoài Cẩn lại nói: “Loại sự tình này nên nói cho người lớn biết, để trưởng bối ra mặt. Cô là con gái nói chuyện với loại đàn ông như vậy sẽ không được rõ ràng, nếu sang năm cậu ta còn làm phiền cô, cô nên bảo ba cô dùng gậy đánh cho cậu ta một trận.”
Triệu Lan Hương nghe vậy nhịn không được cười cười, sau đó lại lắc đầu.
Triệu Lan Hương không tài nào tưởng tưởng được cảnh Tưởng Kiến Quân bị ba cô cầm gậy đuổi đánh. Có khi ba cô còn đưa gậy cho cô, để cô tự mình đi đánh anh ta.
Ba của Tưởng Kiến Quân là lãnh đạo của ông nội cô, dựa theo bối phận, ba cô làm sao dám đắc tội với tôn đại Phật này, cái khác không nói, trước khi làm cũng phải nghĩ đến ông nội của cô.
Vì vậy, tốt nhất đừng để gia đình mình dính vào chuyện này, e rằng người lớn sẽ cho rằng cô vì có thể “leo” lên Tưởng Kiến Quân mà làm ra chuyện này. Đặc biệt là trong nhà có chú của Triệu Lan Hương, người làm chính trị luôn có tâm tư hơn so với người khác.
Triệu Lan Hương hiện tại vẫn chỉ có thể dựa vào Cố Thạc Minh để tranh đấu, Triệu Lan Hương “tiết lộ thiên cơ” để nâng Cố Thạc Minh lên, như vậy có thể đạp Tưởng Kiến Quân dưới lòng bàn chân.
Triệu Lan Hương nhìn Cố Hoài Cẩn ăn hết cơm xong, thì thu hồi bát xoay người trở về nhà họ Hạ.
Cô đi đến phòng chứa củi, lấy ra bột gạo nếp, chuẩn bị để sáng sớm mai lầm điểm tâm.
Triệu Lan Hương định làm bánh hoa quế, đợt trung thu trở về thành phố G, cô thuận tiện đi chợ đêm mua một bình mật hoa quế, ban đầu chỉ nghĩ mua để làm bánh trung thu, kết quả em trai ăn mật hoa quế bị dị ứng, nên dùng không hết.
Mật hoa quế không thể lãng phí, hiện tại đúng lúc dùng để làm bánh hoa quế. Hương thơm của mật hoa quế mang một mùi hương nồng đậm, thấm vào ruột gan. Cô bảo Hạ Tam Nha lên núi nhặt thêm một ít hoa quế, làm thành ba mươi cân bánh hoa quế, cô cầm một miếng ăn thử. Mật ong chính tông làm ra điểm tâm thơm nức, ngọt thanh, khẩu vị thập phần thuần tịnh, hương hoa quế thấm vào từng chiếc bánh, khơi ngợi khứu giác, tựa như ngửi được mùi cánh hoa thơm ngọt.
Triệu Lan Hương để lại năm cân, coi như làm đồ ăn vặt, còn lại thì để cho Hạ Tùng Bách mang giao cho Lý Trung bán lẻ.
Hạ Tùng Bách ban đầu cũng không biết Triệu Lan Hương và Lý Trung làm giao dịch, cầm bánh hoa quế đi đến chỗ Lý Trung, sau đó mới phát hiện. Bởi vì Lương Thiết Trụ sợ lò mổ lợn không còn nữa, sẽ làm cho anh em tốt không gượng dậy nổi, trở về cố ý bảo Triệu Lan Hương kích thích anh.
Lương Thiết Trụ chỉ vào nơi ở của Lý Trung nói: “Nhìn thấy không, túi bánh hoa quế kia ít nhất cũng phải kiếm được ba mươi, bốn mươi đồng.”
“Anh lại không bán nhiều lương thực lắm, không chừng về sau sẽ phải dựa vào chị dâu nuôi.”
Hạ Tùng Bách cười cười: “Cô ấy rất có bản lĩnh, tuy nhiên, cô ấy có cách kiếm tiền của cô ấy, anh có cách kiếm tiền của anh.”
“Sẽ không đến mức dựa vào vợ kiếm cơm.”
“Tuy nhiên....nếu vẫn chỉ bán lương thực, chỉ sợ cũng phải ăn cơm mềm vài ngày. Bán lương thực cũng không phải là cách hay, hiện tại trên thị trường đều có người bắt đầu bán lương thực, làm sao có thể tranh giành với những người này.”
Lương Thiết Trụ vừa nghe những lời này liền nóng nảy, nghe ý tứ của Bách ca thì anh lại không muốn an phận, luôn muốn làm chuyện lớn, trời cao bao nhiêu thì Bách ca có bấy nhiêu lớn mật.