Hạ Tùng Bách cùng Triệu Lan Hương đi từng bàn một kính rượu, động tác cầm đũa của các quan khách như gió cuốn mây bay, Hạ Tùng Bách tiếp các bạn bè làm ăn của Triệu Vĩnh Khánh uống rượu nói chuyện, liên tiếp đề cập tới thành thị tương lai ở vùng duyên hải. Hạ Tùng Bách thừa dịp nói chuyện trốn được uống rượu.
Tửu lượng của anh cao, vì là chú rể của ngày hôm nay nên anh cũng bị rót không ít rượu. Lúc này anh không có cậu em vợ có thể giúp anh chặn rượu, cậu em vợ của anh vẫn còn là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch.
Tiệc rượu đãi từ giữa trưa tới tối, một đợt người ăn xong thì nhóm phục vụ lại quét tước một chuyến, sạch sẽ để nghênh đón tiệc cưới buổi tối. Các bạn học của Triệu Lan Hương cũng tới, có rất nhiều người là lần đầu tiên biết “Tùng Lan” là nhà hàng cô mở. Chú rể cao ráo đẹp trai, thời điểm đáp lời những người làm ăn có tiếng trong thành phố cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, loại phong thái này làm bọn họ bị thuyết phục.
Buổi tối Tưởng Lệ cũng tới, là cùng Đường Thanh tới. Vào tiệc cưới, cô ấy đưa riêng quà cưới cho Triệu Lan Hương, tiền biếu đưa Hạ Tùng Bách.
Tưởng Lệ nói: “Không nghĩ tới động tác của cậu nhanh như vậy.”
Tưởng Lệ còn muốn nói chút lời cảm khái, nhưng thấy trên mặt hai vợ chồng tràn đầy hạnh phúc cùng với tươi cười ngọt ngào, lời nói tới bên miệng lại nuốt xuống.
Cô trêu ghẹo nói: “Trước kia còn nghĩ chúng ta có khả năng sẽ thành người một nhà, về sau liền có thể quang minh chính đại tới Tùng Lan ăn ké uống ké…… Ai.” Cô vừa nói với Triệu Lan Hương xong thì chuyển qua nói với Hạ Tùng Bách: “Phải đối xử tốt với cô ấy đó.”
“Hai người có thể đi tới hôm nay cũng thực không dễ dàng.”
Tưởng Lệ sau khi nói xong thì đi tìm một chỗ ngồi xuống, cô nhìn Đường Thanh trong biển người, ánh mắt anh ta đều đặt trên người cô dâu. Cô quay đầu lại, gắp “Hồng bào thêm vui mừng” heo sữa nướng lên ăn. Cái này làm cho cô nhớ tới có một năm ở căn phòng nhỏ bé tồi tàn kia Triệu Lan Hương chất củi nướng thịt ba chỉ làm cơm.
Hương thơm ngập tràn trong khoang miệng, béo mà không ngán.
Bởi vì gia vị đầy đủ nên món heo sữa quay trước mặt sẽ càng ngon hơn, thời điểm đũa chọc vào dầu sẽ chảy ra, dùng dao nhỏ cắt thì dầu của heo sữa giống như nổ tung. Ngoài giòn trong non mềm, giòn mà mềm, bên trong mộng nước, rải thêm chút dầu hành cuốn lại, chấm tương ngọt ăn ngon cực kì.
Có chén đựng tương dấm, tương ngọt, tương mặn , hương vị cực kì phong phú.
Sau khi Triệu Lan Hương kính rượu xong thì trở về phòng nghỉ dặm lại trang điểm, cô dặn dò Hạ Tùng Bách: “Đừng uống nhiều như vậy!”
Hạ Tùng Bách cầm tay cô cười, “Nhanh đi nghỉ tạm đi, đi chậm thì anh sợ em cũng bị chuốc rượu mất.”
Triệu Lan Hương trở lại phòng nghỉ, đói tới mức da bụng sắp dính vào da lưng. Hôm nay cô phải đổi tổng cộng áo cưới hai lần, trước khi ra cửa thì mang giá y mũ phượng khăn quàng vai mà bà nội đưa, lúc kính rượu thì mặc áo cưới ba mẹ mua. Cô cởi giày vớ, nhẹ nhàng thở ra.
“Cũng may là đám cưới vào mùa đông, nếu không thì nóng chết mất.”
Phùng Liên đang mở phong bì tiền cưới mà khách khứa đã đưa, thời điểm mở tới phong bì của Tưởng Lệ kia, kinh ngạc tới mức líu lưỡi.
Vốn cho rằng đây là một phong bì hơi mỏng chút, lúc mở phong bì lại rớt ra một tờ chi phiếu một vạn, kí tên là Tưởng Kiến Quân.
Phùng Liên thiếu chút nữa cầm không vững.
“Người này là làm sao vậy? Tiền biếu nhiều như vậy, nhà mình cũng không nhận nổi.”
Triệu Lan Hương liếc mắt nhìn con số trên chi phiếu, cười thầm trong bụng .
Cô nói: “Để con đưa Hạ Tùng Bách trả lại cho anh ta.”
Bên ngoài nhà hàng “Tùng Lan”, sau khi ăn uống no đủ, Tưởng Lệ từ cửa lớn đi ra, bước lên một chiếc xe quân dụng màu đen đậu phía trước.
Cô ấy nâng cằm nói: “Tiền biếu đều đã đưa, không vào ngồi một chút à?”
Người đàn ông trên ghế lái nhàn nhạt nói: “Em ăn no rồi thì về nhà thôi.”
Nhưng hai tay anh ta nắm chặt, nổi gân xanh.
Tưởng Lệ thở dài một hơi, “Điểm này anh còn không bằng Đường Thanh, cô ấy kết hôn rồi thì anh cũng đừng nên nghĩ nữa.”
Tưởng Kiến Quân mím chặt môi, sau một lúc lâu mới nói: “Em không hiểu đâu.”
Bọn họ đã từng là người một nhà, đã từng huyết mạch tương liên có con cái chung, đã từng hạnh phúc……
Tưởng Lệ lại nói: “Lúc trước là anh không quý trọng, hiện tại hối hận có ích lợi gì. Đi thôi, lái xe đi.”
……
Sau đám cưới, Hạ Tùng Bách mới có thể thoát thân. Anh được ba vợ lái xe đưa về nhà, vài thanh niên đưa anh đã say khướt tới tân phòng.
“Đi thôi, để lại chỗ cho hai vợ chồng họ.”
“Thật là, sao lại uống say tới như vậy chứ?” Một thanh niên lẩm bẩm nói.
Sau khi đưa người tới, bọn họ liền rời khỏi tân phòng.
Một thanh niên chột dạ nói: “Bạn học Triệu sẽ không trách chúng ta chứ, đêm tân hôn lại chuốc cho chú rể say tới như vậy.”
“Ngày đại hỉ nên say thì mới tận hứng.”
Âm thanh ngoài cửa càng lúc càng nhỏ, Triệu Lan Hương vắt khăn lau mặt cho Hạ Tùng Bách, cô cười mỉm: “Em biết anh chưa có say, mau đứng lên.”
“Thời điểm anh say không có như vậy, anh thật là giảo hoạt.”
Hạ Tùng Bách đột nhiên mở mắt, hai tay anh ôm vợ mình, hôn mạnh hai cái, mang theo mùi rượu nồng nặc.
Triệu Lan Hương phủ khăn lông trên mặt anh, “Nếu không say thì anh ngoan ngoãn tự mình tắm rửa đi, người toàn là mùi rượu!”
Cô tỏ vẻ ghét bỏ bịt mũi.
Hạ Tùng Bách trêu đùa, hôn cô một cái, “Người đàn ông thối này cũng là chồng em đó.”
Nói xong anh lấy quần áo đi vào phòng tắm, tranh thủ thời gian tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, cả người đã thơm tho, anh đi vào phòng.
Hạ Tùng Bách vừa lòng ôm cô vợ trắng trẻo thơm tho vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi!”
“Anh rốt cuộc cũng cưới được em về nhà rồi.”
Ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ của cô, cô mới vừa tắm xong mắt như có một tầng hơi nước, sóng mắt long lánh, sáng rỡ động lòng người, một vài sợi tóc mềm mại rũ bên tai, thâm tình trong mắt, như cào khẽ đầu quả tim Hạ Tùng Bách một cái.
Cô nhoẻn miệng cười, dán mặt vào ngực anh, dịu dàng nói: “Gả cho Bách ca, em cũng rất hạnh phúc.”
Hạ Tùng Bách nghe xong những lời này, máu như sôi trào, như muốn chảy ngược.
Hơi thở của anh nặng nề ôm vợ mình, dồn dập hôn, cắn môi cô hết sức dịu dàng, lại cuồng dã mà chiếm hữu cô.
Bóng đêm dày đặc, ánh trăng nhẹ nhàng rải đầy đường phố, khắp nơi chìm trong tĩnh lặng.
Nhịp tim dồn dập và cuồng nhiệt của hai người dường như tạo thành một thế giới ồn ào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: *
Tiểu kịch trường:
Anh Bách: Đêm tân hôn, thật là vui vẻ
Thật là vui vẻ
Thật là vui vẻ
Thật là vui vẻ