Triệu Lan Hương cuối cùng vẫn đoạt khăn lông trong tay Hạ Tùng Bách, cô hạ thấp giọng.
“Đừng nhìn, rất khó coi.”
Cô cúi đầu nhìn dấu vết lưu lại trên bụng, nơi từng có vết rạn làm cô khó có thể mở miệng.
Hạ Tùng Bách nhìn cô mới đầu tuy rằng che giấu, nhưng cuối cùng lại hào phóng lộ ra, ánh mắt suy nghĩ sâu xa. Anh ngồi xổm xuống dưới, thuận tay một lần nữa giặt sạch khăn lông vắt khô rồi lau sạch thân thể cho cô.
Anh nói ” Không khó coi.”
“Nơi này là huân chương công lao do em sinh Đường Đường và Đại Hải lưu lại.”
Ngón cái của anh vuốt ve bụng cô, cẩn thận lại nghiêm túc lau lau một lần, đón lấy ánh mắt trốn tránh của cô, cúi người hạ xuống một nụ hôn.
Nhưng điều này cũng không an ủi được Triệu Lan Hương, cô vẫn cúi gằm đầu xuống.
Hạ Tùng Bách ho nhẹ một tiếng, đúng là cô gái yêu cái đẹp thành tánh, từ lúc còn là người yêu anh đã biết. Năm đó cô thà bỏ công sức làm việc lặt vặt nhiều gấp mấy lần còn hơn cuốc đất dưới cái nắng như thiêu đốt. Xuống nông thôn một năm, mọi người đều trông như nông dân, chỉ có cô là người duy nhất dưỡng trắng như tuyết, vừa thấy chính là kiểu dáng lười biếng.
Anh nghiêm túc nói: “ Em còn trẻ, tĩnh dưỡng cho tốt, nó sẽ dần dần biến mất.”
“Yên tâm đi, em vẫn đẹp như vậy, anh vẫn yêu em như vậy ……”
Mặc dù trong lòng Triệu Lan Hương cảm thấy không thoải mái, nhưng khi nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt, buồn bực tích tụ trong ngực tan đi không ít. Trong lúc mang thai chính là dựa vào mồm mép khéo léo của anh dỗ cô vui vẻ, hiện tại cô ở cữ thì cái miệng này của anh lại càng ngày càng ngọt.
Hạ Tùng Bách thay quần áo sạch sẽ cho cô, vừa mặc quần áo vào, sữa mẹ đã tràn ra ngoài.
Anh nhìn chằm chằm vào vết ẩm ướt đó, cổ họng khô khốc, anh gằn giọng nói: "Anh, anh ôm Đường Đường tới.”
Anh nói xong liền như một làn khói biến mất khỏi căn phòng, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Triệu Lan Hương mặc quần áo, nhẹ nhàng nhếch môi nở nụ cười.
Khi đứa bé gần một tháng tuổi, Phùng Liên cuối cùng cũng được nghỉ để đến thăm con gái, đi cùng tới nông thôn còn có Tiểu Hổ Tử, đi trên con đường làng chỗ nào cậu cũng thấy mới lạ, đôi mắt đen láy không ngừng quan sát, đàn trâu bên bờ sông hay đàn gà vịt lang thang ngoài đồng cũng khiến cậu vô cùng tò mò
Cậu cầm theo trống bỏi, chuông nhỏ trước kia hay chơi, trên đường vừa đi vừa hỏi: "Chị thật sự sống ở chỗ này sao?”
“Nơi này không giống như là có người ở, nó giống như chốn bồng lai tiên cảnh mà trong sách viết ấy.”
"Nhưng sống ở đây là phải ăn cỏ và uống sương."
Lý Đại Lực tới đón hai mẹ con họ, nghe những lời nói trẻ con của Tiểu Hổ Tử không nhịn được mà bật cười.
Anh ta nói: “Có thịt ăn, ở nông thôn là như vậy, tương đối nghèo, không tốt như trong thành phố, nhà cửa cũng không nhiều như trong thành phố, đường không dễ đi, phải đi thật lâu mới đến.”
“Em kêu Tiểu Hổ Tử phải không, anh cõng e một đoạn nhé?”
Tiểu Hổ Tử quay đầu nói không cần, cậu chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi phong cách quân nhân của ông nội, kiên quyết tự mình làm xong việc của mình, quyết không kéo chân sau người khác. Cậu cứ kiên trì như vậy, một bước sâu một bước nông đi tới nhà anh rể.
Khoảnh khắc nhìn thấy Triêụ Lan Hương, hốc mắt cậu đều đỏ.
“Đại Nữu, thì ra con lại ở một nơi vắng vẻ như vậy.”
Triệu Lan Hương nhìn thấy mẹ ruột, lại thấy em trai, kinh ngạc cực kỳ, trong lòng vui sướng không thể kìm chế. Cô ôm Tiểu Hổ Tử lên hỏi: "Sao em lại tới đây, không đi học sao?”
Tiểu Hổ Tử chân thành nói: "Chúng em vừa mới thi giữa kỳ xong, cần phải cân bằng hợp lý giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Triệu Lan Hương nghe vậy không khỏi bật cười, cô chỉ chỉ mũi cậu, “Em dùng thành ngữ đúng là không tồi, ba chắc là tốn không ít công sức."
“Cháu ngoại trai và cháu ngoại gái đâu, em muốn gặp các bé.”
Tiểu Hổ Tử nói xong chạy như bay tới trước mặt anh rể, theo vào trong nhà cởi giày leo lên giường lớn, ghé vào mép giường nhìn bàn tay bé con đang nắm chặt, hai bé con đang tròn xoe mắt nhìn cậu, bỗng nhiên xuất hiện một Tiểu Hổ Tử các bé rất tò mò.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm hai cục cưng béo mủm mỉm, máu mủ tình thân giờ khắc này lại nảy sinh một cách kỳ diệu, trong lòng trong đầu đều cháy lên một tình cảm của người làm cậu, cùng với ý thức trách nhiệm.
Triệu Lan Hương cũng vào nhà, lo lắng em trai còn nhỏ tuổi tay chân thô làm đau hai bé. Nhưng mà thời điểm cô vào, lại thấy Tiểu Hổ Tử nhẹ nhàng lắc lắc lục lạc mắt nhắm lại dịu dàng hát đồng dao.
“Tiểu Yến Tử, mặc áo bông, bay về đây mỗi khi mùa xuân đến…”
Cậu mang đồ chơi từ nhỏ đến lớn của mình đến đây, lục lạc có hai dải lụa hồng thu hút sự chú ý của hai cục cưng nhỏ.
Tiểu Hổ Tử cúi đầu hôn Đường Đường, lại hôn Đại Hải, gương mặt trẻ con trắng nõn có chút ngượng ngùng vì vừa thay răng nên cậu chỉ mím môi cười, đắc ý nói.
“Bọn nó thích em.”
Triệu Lan Hương sờ tấm lưng đang đổ mồ hôi của em trai nói: "Đi đường xa như vậy, mệt lắm rồi đúng không, đi uống nước ô mai giải nhiệt đi.”
“Tối nay muốn ăn cái gì?”
Tiểu Hổ Tử nghe thấy nước ô mai, hai mắt sáng như bóng đèn, lại nghe chị gái hỏi muốn ăn cái gì, hạnh phúc đến lâng lâng. Cậu vui vẻ lăn lộn ở trên giường.
“Em muốn ăn khoai tây nghiền, cá mè chiên xù, sườn heo chua ngọt!”