Hạ Tùng Bách dẫn Triệu Lan Hương đi dạo trong núi một vòng.
Anh gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Đây là nơi núi non hoang dã, cũng không có cái gì đẹp để nhìn. Nếu em cảm thấy buồn chán lại không chê bẩn, có thể đi xem anh làm việc.”
Nhắc tới công việc mình đang làm, Hạ Tùng Bách có thêm một chút kiêu ngạo của đàn ông. Anh muốn cô nhìn kỹ trại lợn của mình, đây chính là tâm huyết mà anh cố gắng xây dựng. Hạ Tùng Bách muốn tự mình dẫn cô tham quan, giống như ông chủ nắm lấy tay cô đi tuần tra trại lợn của mình, giống như đang đến thăm quan vương quốc của chính mình.
Triệu Lan Hương gật đầu.
Cô cũng muốn nhìn một chút, hàng ngày Hạ Tùng Bách sẽ đến đây làm những gì.
Mong ước của Hạ Tùng Bách đã không trở thành hiện thực, vì ngay sau đó, anh đã bị vả mặt.
Hôm nay, người phụ trách quét dọn chuồng lợn là Ngưu Đản, tạm thời có việc bị điều đi, nên Hạ Tùng Bách phải thay thế làm những công việc của anh ta.
Vì thế,Triệu Lan Hương vừa lúc may mắn nhìn thấy một màn Hạ Tùng Bách quét dọn chuồng lợn.
Để không làm bẩn quần áo mới, Hạ Tùng Bách cởi áo khoác ra, đôi tay cầm cái xẻng không ngừng xúc phân lợn. Cẩu Thặng đi theo sau anh dùng cái chổi, vừa quét vừa xả nước. Nước bẩn theo nhát chổi quét chảy ra rãnh mương ngoài tường, chuồng lợn được rửa sạch, lúc này mới rực rỡ hẳn lên.
Mười mấy cái chuồng lợn, hai người bọn họ cứ như vậy mà hoàn thành.
Thời tiết tuy rằng rét lạnh, nhưng sau khi dọn xong mấy cái chuồng lợn này, thì trên trán Hạ Tùng Bách đã chảy đầy mồ hôi, lớp áo hơi mỏng dán cả vào lưng, bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Hạ Tùng Bách cúi đầu lau mồ hôi, trong đôi mắt sắc bén chợt thoáng qua một chút hối hận.
Triệu Lan Hương lần đầu tới nơi này, tình cờ lại để cô nhìn thấy cảnh anh đang xúc phân lợn, nhưng cô không hề khó chịu mà nhìn anh làm xong loại công việc dơ bẩn này.
Hạ Tùng Bách mặt mày xám xịt làm việc, anh đưa lưng về phía cô cúi đầu làm việc. Hạ Tùng Bách cảm thấy cái ót của mình nóng bừng bừng. Anh kìm nén ý muốn ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh của Triệu Lan Hương ở trong lòng.
Không chừng cô gái này đang đứng ở một góc nào đó, trộm chê cười anh cũng nên!
Triệu Lan Hương đứng ở bên ngoài trại lợn, nhìn người đàn ông đang bận rộn dọn dẹp trong ngoài chuồng lợn, đôi mắt cô xác thật hiện lên ý cười.
Anh luôn làm loại công việc vừa bẩn lại vừa mệt này, nhưng thời điểm làm việc lại luôn chăm chỉ và nghiêm túc.
Người đàn ông khi làm việc nghiêm túc cũng là lúc đẹp trai nhất, cho dù là dọn phân lợn, hay là ngồi trong văn phòng xa hoa tinh xảo trắng đêm tăng ca. Hai người tuy rằng thân phận và địa vị không giống nhau, công việc khác nhau, nhưng đối với sự nghiệp của mình thì đều dành hết tình cảm và nhiệt tình.
Có gì khiến cô buồn cười chứ?
Chẳng qua...nghĩ tới vừa nãy lúc anh dùng giọng điệu kiêu ngạo bảo cô đi “thị sát” công việc của anh, cùng công việc hiện giờ anh đang làm, quả thật là đối lập nhau mãnh liệt, khiến người khác thật sự không phúc hậu mà phải bật cười.
Trại nuôi lợn này cũng không nhỏ, có thể che mưa chắn gió, vừa thông thoáng lại vừa ấm áp. So với việc hàng ngày Hạ Tùng Bách phải vất vả đi mổ lợn thì tốt hơn. Nghĩ như vậy, Triệu Lan Hương cũng thấy vui thay anh.
Chờ đến khi Hạ Tùng Bách rốt cuộc cũng làm xong hết việc, rửa sạch tay đi ra, Triệu Lan Hương yên lặng đi tới nhéo mũi anh, dịu dàng nói: “Thì ra trên người anh có mùi thối như vậy là vì làm việc này .”
“Vẫn còn mùi sao?” anh dang hai tay, đứng thẳng dùng hết sức ngửi một hơi.
Trong mũi đều là mùi thơm mới mẻ, trong lành, làm gì còn có mùi khó ngửi nào.
“Chính là thối!” Triệu Lan Hương nói thẳng.
Huyệt thái dương của Hạ Tùng Bách không nhịn được giật giật, anh đành phải một lần nữa quay lại rửa tay, tiện thể thay luôn một bộ quần áo mới. Anh ngồi xổm bên bờ suối, nước lạnh chảy từ trong núi ra, anh vừa rửa vừa nói: “Nói đi cũng phải nói lại, tất cả số thịt lợn ngon lành mà mọi người vẫn ăn, đều dựa vào anh không sợ mệt, không sợ bẩn mới có được.”
“Anh có vừa bẩn, vừa thối cũng là người yêu của em, đúng không?”
Triệu Lan Hương buồn cười: “Đúng đúng đúng, anh rất có năng lực.”
“Chỉ là nuôi lợn thôi mà, người không biết còn tưởng anh đang sản xuất bom nguyên tử!”
.......
Chuồng bò nhà họ Hạ.
Cố Hoài Cẩn có rúm cả người lại, nhịn không được liên tục “hắt xì”. Ông kéo chăn lên một nửa đặt dưới lưng, nửa còn lại đắp trên người, chiếc chăn bông là do vợ ông gửi từ thành phố B vào mùa xuân, ở đây cũng được nửa năm rồi, giờ phút này cũng được trọng dụng.
Hồ Tiên Tri ôm cỏ linh lăng, chịu thương chịu khó băm cỏ khô cho bò, anh ta vừa băm vừa nói: “Thầy, người hà tất phải ở lại đây?”
“Ở trong phòng rất tốt, vừa sạch sẽ vừa ấm áp, thầy lại không ở, thích ngủ dưới đất trong chuồng bò. Thầy cũng nhiều tuổi rồi, ảnh hưởng tới sức khỏe thì làm sao?”
Cố Hoài Cẩn lạnh nhạt xoay đầu đi, chợt cái mũi ngứa ngứa, ông liên tiếp “hắt xì” mấy cái.
Qua lúc lâu, ông mới căm giận nói: “Đừng cho rằng tôi không biết cậu đang có chủ ý gì.”
“Chỗ kia tôi không ở thì cậu cũng đừng mong mà ở được.”
Cố Hoài Cẩn hoàn toàn là “giận chó đánh mèo”, phát tiết thân thể khó chịu lên người Hồ Tiên Tri. Hồ Tiên Tri nghe xong, thiếu chút nữa đã băm vào tay mình.
Cố Hoài Cẩn rúc ở trong chăn, ánh mắt sâu kín nói: “Cậu nói xem, tiền sẽ không phải có cánh tự bay đi chứ?”
“Bốn người các cậu không lấy, công nhân cũng không lấy, tôi không lấy, vậy là quỷ cầm đi sao?”
Cố Hoài Cẩn lần này được “phục chức” mơ mơ hồ hồ, việc “oan uổng” của ông cũng không được làm sáng tỏ, cũng không khôi phục lại danh dự cho ông, đãi ngộ với ông cũng không khác trước đây là mấy, điều này làm ông rất khó chịu, phi thường khó chịu. Cố Hoài Cẩn tình nguyện làm việc nặng, vất vả, cũng không muốn trên lưng mang cái danh “tham ô công quỹ” , phải làm việc để “lập công chuộc tội”.
Cố Hoài Cẩn không dọn, nhất quyết không chịu dọn đi. Danh dự của ông không được khôi phục, thì cho dù có ở đâu đi chăng nữa vẫn giống như phạm nhân ở trong chuồng bò “chuộc tội”.
Nếu không phải thật sự lo lắng cho công tác của thằng nhãi ranh Cố Thạc Minh, sợ nó làm ra một hồi trời long đất lở, thì Cố Hoài Cẩn sẽ không cam lòng nhận “công việc cao cấp” này, thà là ông nhặt phân bò, dọn nhà vệ sinh còn vui hơn!
Hồ Tiên Tri buông dao xuống, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Hoài Cẩn, miễn cưỡng ấp a ấp úng nói: “Đúng vậy, là quỷ cầm.”
Hồ Tiên Tri sáng suốt không vào lúc Cố Hoài Cẩn tức giận còn đổ thêm dầu. Tiền công trình bốc hơi gần mấy nghìn đồng, công an lại từ trong nhà Cố Hoài Cẩn đào được vàng. Trong lòng Hồ Tiên Tri đã sớm cho rằng thầy của mình tham ô, nhưng mấy tháng này, nhìn bộ dáng của thầy ở trong chuồng bò chịu khuất nghẹn, mỗi ngày đều muốn đập đầu xuống đất. Trong lòng anh ta lại có chút không xác định.
Nếu ông cụ này thật sự không có tham ô công quỹ, vậy số tiền đó bị quỷ cầm đi thật sao.
Hồ Tiên Tri ngây ngô cười cười, tiếp tục băm cỏ.
Nhưng....tiền thì làm sao có thể tự nhiên biến mất, ông già này đang giả ngây giả dại đây mà. Kỳ thật, lúc ở núi Ngưu Giác, Cố Hoài Cẩn cực lực khuyên nhủ bọn họ xuống núi, cứu được hơn mười mạng người, cũng cứu được cái mạng của anh ta. Hồ Tiên Tri từ tận đáy lòng biết ơn ông, đối với Cố Hoài Cẩn hoàn toàn không còn ý kiến gì. Anh ta rất cảm kích đối với lòng dạ rộng lớn và trái tim ấm áp của Cố Hoài Cẩn. Trong mắt của Hồ Tiên Tri, vết nhơ của Cố Hoài Cẩn cũng bị “ ánh sáng” của hành động ngày đó xóa đi, thầy vẫn là người thầy kia của anh ta.
Sống ở trên đời, ai có thể đảm bảo bản thân không mắc sai lầm? kể cả thánh nhân cũng có lúc hồ đồ, cũng có lúc lầm đường lạc lối.
Hồ Tiên Tri băm xong cỏ khô, cũng không so đo mỗi ngày Cố Hoài Cẩn có lúc điên điên khùng khùng. anh ta nhấc chiếc chăn giẻ rách của mình lên và chìm sâu vào giấc ngủ.
.....
Buổi chiều, Cố Hoài Cẩn bị tiếng gió gào thét làm cho đông lạnh mà tỉnh lại, ông ngồi dậy, chà sát đôi tay bị đông lạnh đến nứt nẻ của mình.
Lửa trên bếp lò đã sớm tắt từ lâu, hiện giờ chỉ còn lại tro tàn. Gió thổi qua, bụi than lập tức bay lên, làm cho mũi ông phát ngứa. Cố Hoài Cẩn nhìn thấy củi đã hết, ông đành phải lết thân già chạy lên núi nhặt củi.
Ông nhặt những nhánh củi nhỏ vương vãi trên mặt đất, ông cứ đi trên đường, thấy củi khô liền nhặt lấy. Những mẩu củi này không bị xói mòn của gió và mưa nên không giòn và rỗng, rất khó đốt cháy. Nhưng ông cũng không còn sự lựa chọn khác, cả người đều phát lạnh, không thể chặt củi, đầu óc choáng váng mà nhặt bừa một đống củi về.
Cố Hoài Cẩn mệt mỏi, phải dừng lại để thở dốc một lúc. Ông đúng là một lão hồ đồ, sao lại phải đâm đầu đi lên núi nhặt củi chứ? Rõ ràng nhà họ Hạ có bán củi mà, nếu lần sau cần, ông sẽ đến đấy dùng tiền mua đủ củi dùng cho cả một tháng.
Ở một chỗ nào đó khá xa, người nông dân đang gân cổ hét to cái gì đó, Cố Hoài Cẩn nhìn thấy bọn họ dùng cuốc, vén cỏ khô thành một đống, như là muốn làm chuyện đại sự gì đó.
Cố Hoài Cẩn khom lưng, nhịn không được nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
“Đốt tro___đốt tro.”
“Đốt tro____”
Đốt tro là công việc vất vả, không hề nhẹ nhàng mà người nông dân phải làm vào mùa đông. Cỏ khô và gỗ mục nát vào mùa đông, lộn xộn, sẽ hút chất dinh dưỡng của đất. Thừa dịp mùa đông, họ đốt những cành cây khô này tạo thành than. Tro than phủ kín mặt đất, sau đó mưa sẽ làm chúng ngấm vào trong đất, như vậy sẽ tăng độ phì nhiêu cho đất. Sang mùa xuân, các ngọn đồi sẽ tràn ngập cỏ linh lăng tươi mềm cho bò , lợn, dê, vừa tiết kiệm vừa tăng năng suất.
Cố Hoài Cẩn rốt cuộc cũng nghe rõ lời nói, ông lo lắng nhanh chân chạy xuống.
“A___đừng đốt, đừng đôt!”
“Tôi còn ở đây.”
Cố Hoài Cẩn ôm bó củi, giống như chạy nước rút một trăm mét chạy xuống núi. Ngọn lửa hừng hực giống như trang giấy đang cháy phấp phới màu vàng và màu đỏ trộn lẫn nhau, nó lấy một tốc độ không tưởng tượng được mà thiêu rụi ngọn đồi.Màu vàng xen lẫn màu đỏ, bên cạnh còn ẩn ẩn một màu đen mờ ở rìa.
Trong lúc chạy xuống, Cố Hoài Cẩn bị một thứ gì đó cuốn vào chân, lộn nhào hướng về phía con mương, mắt cá chân lập tức sưng lên.
Ông thở hổn hển trách bản thân hậu đậu, củi rơi rải rác trên mặt đất.
“Con mẹ nó chứ!”
Cố Hoài Cẩn kéo cái chân sưng như cái bánh bao, khập khiễng bò lên, hai bàn tay của ông bị đá cắt một vết dài, chảy máu.
Ngọn lửa dần dần lan tới, bắt đầu liếm râu và lông mày của ông. Ngọn lửa cuồng bạo liếm láp những cành cây khô, ngọn lửa cao tới một mét, hừng hực hướng về phía Cố Hoài Cẩn.
Cố Hoài Cẩn mắng một tiếng: “Đm!”
Trong chớp mắt, trong đầu ông hiện lên không cam lòng, Cố Hoài Cẩn cảm thán vận mệnh của mình thật sui sẻo,về già cũng không chống chọi nổi, sống sờ sờ mà bị người ta thiêu chết. Cơ thể ông dần dần cảm nhận được sức nóng thiêu đốt từ ngọn lửa, lúc này vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu.
Ông vẫn có thể đi được, chỉ là vừa rồi lúc chạy chân vấp phải hòn đá, nếu vừa rồi chậm rãi chạy, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, vẫn có thể xuống được núi. Hòn đá kia nhất định là kiếp nạn trong sinh mạng này của ông.
Đôi tay ông vô lực đấm một cái vào mặt đất, đôi mắt vẩn đục bị khói hun chảy ra vài giọt nước mắt.
Rất nhanh, trong đôi mắt mờ mờ của ông xuất hiện một thân ảnh, người nọ nhanh chóng vác ông để trên lưng, sau đó chạy như điên. Người nọ gầy gò, giống như chỉ còn da bọc xương, khiến cho lồng ngực ông khó chịu đến mức muốn hộc máu.
Cố Hoài Cẩn nằm ở trên lưng người nọ, rốt cuộc cũng thoát khỏi cái chết, ông mệt mỏi nhắm mắt lại, yên tâm khép mắt lại ngất đi.