Triệu Lan Hương rũ mắt nhìn người đàn ông đang cẩn thận hôn lên bụng mình, không nhịn được mỉm cười.
Kỳ thật tay cô cũng nắm chặt đến toát mồ hôi, trong lòng kích động không thua gì Hạ Tùng Bách.
Đời trước cô rất muốn có một đứa con, một đứa con của anh và của cô, khuôn mặt mắt mũi giống với hai người bọn họ, trong cơ thể có máu thịt của họ. Chỉ cần nghĩ tới điều này thôi cũng làm cho cô cảm thây xương cốt toàn thân mềm nhũn, cả người chìm trong hạnh phúc.
Vậy mà không như mong muốn của cô, thương tổn gặp phải lúc còn trẻ đã hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của Triệu Lan Hương. Cô đã liên lụy Hạ Tùng Bách, làm anh cả đời không hưởng thụ được tình cha con. Triệu Lan Hương không phải là không có áy náy với anh. Nhưng giờ phút này, việc mà đời trước cầu không được đã hoàn toàn thay đổi.
Vận mệnh định sẵn bàn tay vững chãi của anh sẽ thay cô vén mây mù, từ nay về sau sẽ tràn ngập ánh sáng…… Triệu Lan Hương xúc động làm hốc mắt có chút ê ẩm, mũi có chút cay cay.
Cô cúi đầu phủ tay trên bụng nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đường Đường, con phải ngoan ngoãn nha, chín tháng sau là mẹ được gặp con rồi.”
Hạ Tùng Bách thấy dáng vẻ lúc cúi người của người phụ nữ, lông mi đen dài rũ xuống tạo thành một bóng râm nho nhỏ, cái gáy bạch ngọc hơi cong xuống cực kỳ dịu dàng, làm nơi nào đó trong trái tim Hạ Tùng Bách khẽ sụp đổ, mềm đến lợi hại.
Cũng…… cực kỳ ấm áp.
Anh pha một ly sữa bò, chờ vợ uống xong, lại mang tới một ít sách cho cô đọc giết thời gian.
“Không biết khi ba mẹ biết tin tức này thì có biểu tình gì nữa.” Hạ Tùng Bách đột nhiên nói.
Triệu Lan Hương nghĩ, bất kể là con rể tới cửa hay kết hôn lãnh chứng, đều nhanh đến mức làm cho bọn họ trở tay không kịp. Lúc này lại nói cho bọn họ một tin tức như vậy thì rất khó để ba mẹ cô không hiểu lầm.
Cô uống từng ngụm sữa cho đến khi uống xong thì cân nhắc nói: “Tự cầu nhiều phúc đi.”
Hạ Tùng Bách gãi gãi cái ót, cảm thấy không thể tránh khỏi bị đánh rồi. Anh cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Nếu bị đánh thôi…… thì anh không sợ.”
“Anh da dày thịt béo.”
……
Mặc dù bà nội đã dặn dò Triệu Lan Hương chú ý đến cơ thể của mình, đêm nay không cần đón giao thừa.
Nhưng tới giờ giao thừa thì Triệu Lan Hương lại sôi nổi gọi Hạ Tùng Bách xuống sắp pháo hoa và đốt pháo hoa.
Ban đêm ở xóm nhỏ này hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không nghe thấy tiếng pháo nổ nào, nếu không phải khắp nơi tràn ngập hương thơm của đồ ăn thì đêm nay so với những đêm trước đó không có gì khác biệt.
Hạ Tùng Bách chào đón con cưng, trong lòng khó có thể nén được kích động, đầu tiên đốt mấy ống pháo hoa để thể hiện tâm tình đang hưng phấn của mình.
Lúc trước anh còn chê vợ mua nhiều pháo hoa, đốt không biết khi nào xong còn phiền toái nữa, bây giờ thì anh chỉ sợ không đủ.
Ba cây pháo hoa được xếp chỉnh tề, mỗi giờ sẽ đốt một cây , phần pháo hoa còn lại rất nhanh có thể đốt xong. Nếu có thể biết tin vui này sớm một chút, chắc anh sẽ mua thêm một xe đầy nữa chở về.
Anh đốt dây dẫn lửa của pháo, pháo hoa vang lên từng tiếng “tách tách” thật nhỏ, rất nhanh “Đùng” một tiếng thật lớn bay lên không trung bung ra thành một bông hoa rực rỡ được ghép thành từ những tia lửa nhỏ.
Pháo hoa càng bắn càng nhanh, hấp dẫn những người đang ở yên trong nhà chạy ra xem, đồng thời cũng làm những người ăn no rỗi rãi trong thôn bắt đầu tám chuyện.
Bọn họ rối rít nhìn lên bầu trời đêm, không khỏi cảm thán: “Đây là thứ đồ trong thành phố gọi là cái gì mà…… hoa?”
“Là pháo hoa!”
“Cũng thật là đẹp, tui đã từng thấy nó trong TV, đúng vậy, nó giống y như vầy nè!”
Dù gì đi nữa thì pháo hoa trong TV cũng chỉ là hình ảnh đen trắng, không so được với pháo hoa rực rỡ mà họ tận mắt nhìn thấy như bây giờ .
Chỉ nghe tiếng pháo hoa đùng đùng vang dội liên tiếp, như thể đang nổ bên tai, tựa như sấm sét đì đùng làm tim người ta như muốn đập nhanh hơn, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Những người dân trong thôn này chưa từng thấy pháo hoa, nhìn pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời một cách chăm chú, tựa như vừa khám phá được lục địa mới, vừa vui vẻ lại phấn khởi.
Pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trong trời đêm, rực rỡ chói mắt, thu hút ánh mắt của con người ta. Pháo hoa màu bạc bung nở trên bầu trời, tiếp tục bay lên nổ tung thành bông hoa màu hồng, màu xanh thật lớn, rực rỡ sáng chói. Pháo hoa rực rỡ từ từ lụi tàn, khói sáng và những tia lửa tắt dần, hòa vào màn đêm.
Làm người ta xem đến say mê, hình ảnh đẹp đẽ đó khắc sâu vào tâm trí người xem, cả đời khó quên.
Dưới cùng một bầu trời đêm, Triệu Lan Hương thốt lên: “Thật sinh động.”
“Em nhớ rõ có một năm, đêm giao thừa em xem pháo hoa trong thành phố, bỗng nhiên nhớ tới Bách ca nhi đấy. Em nghĩ đến dáng vẻ tủi thân của anh, nghĩ sau khi em đi rồi mọi người có thể không vực dậy được tinh thần hay không, không nỡ bỏ tiền mua thịt ăn hay không. Lúc đó em đã rất hy vọng là mình có ở bên cạnh anh.”
Hạ Tùng Bách không khỏi cười, anh nói: “Khi đó nhà anh nghèo thật sự là rất nghèo.”
“Nhưng cũng sẽ trông chờ Tết đến, mỗi năm đều như vậy. Chỉ đến Tết nhà anh mới có thể ăn được lạp xưởng, ăn được thịt. Năm đó em đi đã để lại rất nhiều lạp xưởng, cả nhà đã ăn suốt một tháng……”
“Anh đặc biệt biết ơn em, Lan Hương. Nếu không phải em, khả năng anh vẫn còn là một tên vô công rỗi nghề nghèo rớt mồng tơi, sẽ không vào được đại học, cũng sẽ không có một gia đình ấm áp như vậy.”
Hạ Tùng Bách chậm rãi nói.
Lúc đó bọn họ đều sống chết lặng, vì để được no bụng mà liều mạng làm việc, sống mà không nhìn thấy được một chút hy vọng nào. Vợ anh đến, đem tới ánh sáng cho gia đình anh. Không chỉ là ấm áp mà còn có cả động lực để con người ta bước tới phía trước.