Mây mưa dừng lại, Hạ Tùng Bách thỏa mãn hôn lên đôi mắt ướt át cô.
Anh nhặt tất chân của cô lên, nhíu mày.
“Tuy rằng mùa đông ở thành phố G không lạnh, nhưng cũng không thể để chân trần như vậy được, mặc quần đi nha em?”
Nói xong thì anh tìm quần cho cô thay.
Trước khi xuất phát, Hạ Tùng Bách đi tới cửa hàng bách hoá mua một ít quà gặp mặt. Chờ khi hai người vội vàng tới Triệu gia thì đã gần 10 giờ. Triệu Vĩnh Khánh đang ở trong nhà xem báo, một bên nhìn nhìn tờ báo trên tay một bên nhìn chằm chằm con trai đang học tiểu học đang làm bài tập.
Ông thi thoảng lại thúc giục con trai: “Viết xong chưa?”
“Sao lâu vậy, ba còn phải đi nhà xưởng làm nữa.”
Tiểu Hổ Tử năm nay chín tuổi cũng đã học năm hai tiểu học, đang đau khổ vật lộn với bài tập về phép nhân và phép chia.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, tủi thân nói: “Con không cần ba xem đâu.”
“Ba mau đi làm đi.”
Triệu Vĩnh Khánh đang muốn rút roi ra đánh thằng con, không ngờ chuông cửa lại vang lên.
Đang trong kì nghỉ đông, Phùng Liên cũng trong kì nghỉ phép nên không đi làm. Bà đi ra mở cửa.
“Nữu Nữu ăn cơm sáng ——” còn mấy chữ chưa kịp nói ra thì ngừng ở bên miệng.
Phùng Liên nhìn con gái nhà mình, chàng trai phía sau lưng nhìn quen mắt kia, vui mừng quá đỗi.
“À, là con hả?”
“Đã lâu không gặp, mau vào nhà ngồi một chút.”
Phùng Liên hoàn toàn không nghĩ tới chàng trai này lấy thân phận gì tới cửa, chỉ nghĩ rằng anh lại tới thành phố G mua vắc-xin phòng bệnh.
Bà rửa sạch một mâm trái cây, lúc bưng ra thấy con gái ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, mà chồng mình thì đen mặt giáo huấn con trai, “Chỗ này viết sai rồi, trang trước cũng sai rồi.”
Tiểu Hổ Tử tưởng chừng như bị ba giáo huấn sắp khóc tới nơi, cậu nói: “Đây là ba làm con viết sai đề, đề đúng viết ở dưới.”
Triệu Vĩnh Khánh bị nghẹn một chút, hít sâu một hơi, cứng rắn nói: “À vậy đề của con viết sai không cần phải sửa lại bằng bút đỏ hả?”
Phùng Liên đang muốn trách cứ ông chồng, không ngờ tầm mắt đảo qua, bà nhìn thấy mấy hộp quà màu đỏ trên bàn cơm ở phòng khách.
Bà kinh ngạc nhìn lướt qua Hạ Tùng Bách, lại nhìn nhìn con gái mình.
Triệu Lan Hương ho nhẹ một tiếng nói: “Mẹ nhanh tới đây ngồi đi ạ, Bách ca mua cho mẹ ít kẹo ăn để nhuận họng.”
“Biết mẹ quanh năm dạy học, cổ họng không tốt nên anh ấy mới mua ạ.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, vô cùng hàm súc và thành thật nói: “Dì nhanh tới ngồi, trái cây để con gọt là được ạ”
Nói xong anh rất quen thuộc lấy ra hai trái bưởi Sa Điền to, rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu bóc vỏ. Nhiều năm trước, kỹ thuật lột bưởi của anh đã sớm luyện đến mức vô cùng thành thục, bưởi bóc ra căng mọng, đẹp mắt, sạch sẽ, vò bưởi cũng không hề bị rách.
Phùng Liên nhìn đôi mắt phát sáng của con gái mình, lại nhìn bộ dáng thanh tuấn văn nhã của chàng trai, bà ngồi xuống, bóc vỏ một viên kẹo nhuận họng ăn.
Hạ Tùng Bách lột quả bưởi xong rồi thì mời mẹ vợ ăn.
Anh nói: “Lúc trước không để Lan Hương giới thiệu con với chú và dì là con sai ạ!”
“Nghe Lan Hương nói dì thích uống trà, nên con mua mấy cân lá trà cho dì, lúc rảnh dì có thể ngâm để uống. Chú thì thích uống rượu nên con mang theo một chai Mao Đài, con mời chú nếm thử.”
Vẻ mặt Hạ Tùng Bách vừa chân thành, khép nép làm cho Triệu Vĩnh Khánh càng nhìn lại càng tức.
Tức muốn nở mũi, nhịn không được mà thở mạnh mấy cái.
Tiểu Hổ Tử viết làm xong bài tập, ném xuống bút, sung sướng chạy tới cầm hai múi bưởi ngọt lên ăn. Cậu bé vui vẻ nói: “Bách ca, anh đã đến rồi!”
“Anh đã nói dạy em làm ná nhưng anh vẫn chưa dạy cho em!”
Cậu ngồi xuống giữa Hạ Tùng Bách vàTriệu Lan Hương, gác đầu lên vai chị mình, chớp chớp mắt, nhìn chăm chú Hạ Tùng Bách, con ngươi đen bóng chứa đầy sức sống.
Trong lòng Hạ Tùng Bách cảm thấy cực kì ấm áp.
Không nghĩ tới qua ba năm mà cậu bé vẫn còn nhớ rõ anh, nhớ rõ lời hứa hẹn mà anh thuận miệng nói, chỉ có điều là Tết Âm Lịch năm 1977 anh cũng mới chơi cùng cậu mấy lần thôi.
Nên nói là cậu bé này biết nói chuyện hay là nói đầu óc của nhóc tốt. Năm đó cậu bé mới bao lớn chứ, trí nhớ tốt như vậy sao.
Hạ Tùng Bách đồng ý, “Anh sẽ dạy cho em mà, được không?”
“Còn có bóng đá, bóng bàn, nếu em muốn chơi thì anh sẽ dạy em.”
Tiểu Hổ Tử quả thực cực kì vui mừng, hoạt động ở trường học không có dạy mấy cái này, cậu muốn ba đá bóng cùng mình nhưng cha cậu chỉ đá cùng cậu được vài lần, chê cậu phiền phức.
Triệu Vĩnh Khánh nhớ tới năm đó thằng nhóc này cũng là một bộ dáng thật thà này, tới nhà ông ăn cơm còn mượn sách của nhà ông. Kết quả không bao lâu thằng nhóc này trực tiếp theo con gái của ông tới cửa.
Hoá ra không phải thực sự thật thà mà là giả bộ thật thà thôi.
Triệu Vĩnh Khánh không nói gì, ha ha hai tiếng, nhìn Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách căng da đầu tiếp tục nói: “Con nghe Lan Hương nói, chú có nghiên cứu về ngọc. Con có một khối, chú xem giúp con với ạ?”
Nói xong anh lấy ra mặt dây chuyền hộ mạng bằng ngọc mà bà nội bắt anh đem theo bên người. Một miếng ngọc nhỏ, bề mặt bóng loáng, trong suốt như giọt nước chảy xuống, lại như pha lê trong suốt, nhìn qua một cái làm người ta như được rửa mắt.
Triệu Vĩnh Khánh quay đầu đi, thời điểm, ánh mắt khinh thường của ông nhìn qua miếng ngọc kia, ánh mắt liền thay đổi.
Hiện tại cũng không phải thời kì tranh giành cổ vật như năm đó, được ông bà truyền lại đồ vật vừa đẹp lại có nội hàm như vậy, Triệu Vĩnh Khánh rất yêu thích, bị nó làm cho say mê. Thời kì đầu của cải cách mở cửa, giá cả của ngọc thạch cũng không cao nên ông đã thỏa thuê sưu tầm rất nhiều.
Nhưng trước nay ông chưa từng thấy miếng ngọc nào giống khối ngọc trong tay Hạ Tùng Bách, làm người ta không thể rời mắt được.
Hạ Tùng Bách mỉm cười đặt miếng ngọc vào tay Triệu Vĩnh Khánh.
Phùng Liên nhịn không được cười, bà nói: “Nếu đã tới thì đợi lát nữa ở lại ăn cơm trưa luôn đi.”
Tuy rằng biểu hiện của ông chồng bà cho thấy ông ấy thật sự bài xích cậu con rể đã tới cửa này, nhưng với tư cách là một người mẹ, bà cần phải hiểu biết nhiều hơn. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt ngập tràn tình yêu của con gái mình, Phùng Liên tuyệt đối sẽ không bỏ qua chàng trai này.
Thế là Hạ Tùng Bách cứ một bên tận dụng mọi thứ để nói chuyện phiếm cùng Phùng Liên như vậy, một bên thì lại xin lỗi Triệu Vĩnh Khánh.
Anh nói: “Dạ thưa chú con sẽ đối xử tốt với Lan Hương ạ.”
Phùng Liên không dấu vết mà hỏi thăm tình sử của Hạ Tùng Bách, hỏi thu nhập hiện tại của anh như thế nào…… vẫn đang trông coi trang trại nuôi heo hay sao? Người nhà thế nào? Trong nhà có mấy người?
Hạ Tùng Bách vừa giới thiệu hoàn cảnh của mình vừa tránh đi những điểm yếu của bản thân, “Năm đầu tiên khôi phục kì thi Đại học con đã báo danh thi, hiện tại là sinh viên đại học T, còn một năm nữa con sẽ tốt nghiệp.”
“Vào năm hưởng ứng quốc gia kêu gọi, tự chủ gây dựng sự nghiệp ở thành phố B, con có mở một xưởng vật liệu xây dựng, hiện tại đang chuẩn bị mở một công ty kiến trúc. Sau này con sẽ không để Lan Hương phải chịu khổ cùng mình đâu ạ. Mặt khác ba mẹ con đã mất sớm, có một bà nội đã lớn tuổi, một chị gái và một em gái. Họ đều là người dễ chung sống, trước kia ở nông thôn Lan Hương cũng biết ạ.”
Phùng Liên bỗng nhiên nhớ ra được năm đó chàng trai này nói rằng anh có người bà đã tốt nghiệp trường danh giá ở nước ngoài. Lúc đó bà liền kinh ngạc, hiện tại nhìn lại, cách nói năng văn nhã lại đứng đắn của chàng trai trước mắt, quả nhiên phần tử xuất thân gia đình trí thức có khác, khí chất trong xương cốt sẽ không dễ dàng bị bào mòn.
Cho dù tình huống năm đó có cực khổ như thế nào đi nữa thì anh vẫn nỗ lực sống tốt đến hiện tại.
Bà chợt cảm thán một tiếng: “Thật không dễ dàng cho con.”
Triệu Vĩnh Khánh trong lòng chỉ còn lại hai tiếng cười lạnh, nhưng ông cũng hiểu rõ trong lòng là nếu con gái ông dẫn về một chàng trai khác thì ông cũng sẽ soi mói, không vừa mắt như vậy thôi.
Ông miễn cuỡng nói với Hạ Tùng Bách: “Đợi lát nữa ở lại ăn cơm đi.”