Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Lý nghe vậy, khóc càng thương tâm hơn. Sau khi khóc xong thì nhanh chóng ngừng lại. Bà dùng đôi tay gầy gò của mình vuốt đầu đứa cháu bà yêu nhất.

“Con đã trưởng thành rồi.”

“Bà không quản được con nữa, muốn mua xe đạp thì mua đi.” Bà lau khô nước mắt, quay đầu vào trong.

“Con phải nhớ rõ, bà chỉ có một đứa cháu trai là con.”

Hạ Tùng Bách cất ba phiến lá vàng và hạt đậu vàng vào trong túi. Anh biết bà nội có thể hiểu cho suy nghĩ của anh, nhưng bà vẫn cần chút thời gian để tiếp thu.

Bà nội xem anh trở thành nguồn sống, đặt dưới mí mắt mà chăm sóc. Khi còn nhỏ anh đánh nhau, rồi bị sốt, bà đều thức suốt đêm không ngủ, trái tim đều đau đớn đến phát khóc.

Hạ Tùng Bách đã từng nghe chú Đức nói qua, bà nội là một người phụ nữ kiên cường. Trước đây rất ít khi thấy bà tỏ ra uể oải, chán chường. Ông nội và cha bỗng nhiên qua đời, đã làm vỡ vụn lòng tin của bà. Bà trở nên thiếu cảm giác an toàn, làm việc càng cẩn thận hơn, một chút gió thổi lay ngọn cỏ cũng làm bà khẩn trương không yên.

“Vâng, con sẽ nhớ kỹ.”

Hạ Tùng Bách nói xong, giúp bà nội ăn xong thì bưng bát ra ngoài. Bát canh to chỉ còn lại một chút, có thể nhìn ra được bà ăn rất vui vẻ, chỉ đáng tiếc anh là đứa cháu bất hiếu, làm bà phải thương tâm.

............

Triệu Lan Hương biết buổi sáng Hạ Tùng Bách đi theo Lương Thiết Trụ ra ngoài làm việc. Cô chính mắt trông thấy anh ngồi lên xe đạp của Lương Thiết Trụ, nghe thấy thanh âm vui sướng của Lương Thiết Trụ nói sẽ dẫn anh lên huyện.

Hạ Tùng Bách cả ngày đi ra ngoài làm cái gì, thực sự quá rõ ràng.

Để Hạ Tùng Bách đi trên “con đường đen tối” này thực sự không dễ dàng. Anh sinh sống trong thời đại này, biết rõ đầu cơ trục lợi là phạm pháp. Triệu Lan Hương định dùng một cách khác vô tri vô giác mà thay đổi suy nghĩ của anh, không nghĩ tới chưa được bao lâu, bản thân anh đã suy nghĩ thông suốt rồi.

Triệu Lan Hương rất vui, đến ban đêm thì đi gõ cửa phòng của Hạ Tùng Bách.

Người đàn ông đã ngủ nghe thấy tiếng gõ cửa “ba dài một ngắn” thì nhanh chóng xuống giường, lén lút mở cửa.

Triệu Lan Hương chui vào phòng, thấp giọng nói: “Có phải ngày mai, anh và Lương Thiết Trụ muốn lên huyện bán đồ phải không?”

Đôi mắt đen láy của Triệu Lan Hương phát ra ánh sáng lập lòe, giọng nói đã bị cô cố ý ép rất thấp nhưng vẫn lộ ra sự hưng phấn khó che dấu.

Hạ Tùng Bách chỉ có thể ậm ừ cho qua, tận đáy lòng anh không muốn thảo luận chuyện này với cô. Về sau cũng sẽ không nói những chuyện như thế này với cô. Đây cũng chẳng phải công việc gì vẻ vang, càng để cô ít tiếp xúc thì càng tốt đối với cô.

Triệu Lan Hương lại nói: “Em nghĩ anh hiện tại rất cần một chiếc xe đạp đi?”

“Em có xe, em bán nó cho anh có được không?”

Triệu Lan Hương kỳ thật không có xe, nhưng Đường Thanh có. Cô thường xuyên mượn xe của Đường Thanh đi lên huyện mua đồ, mượn rất nhiều lần, đến mức Đường Thanh ngỏ ý muốn chuyển nhượng xe cho cô. Điều kiện là mỗi cuối tuần, anh ta có thể đến chỗ cô cọ cơm, nếu vậy anh ta sẽ đồng ý bán xe lại cho cô.

Triệu Lan Hương vẫn luôn chần chừ không đáp ứng, quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, huống hồ sau này làm ăn với Lương Thiết Trụ, cô dùng xe cũng ít đi nhiều.

Nhưng trước mắt tình huống không giống, Hạ Tùng Bách muốn đi làm “chuyện xấu” đầu cơ trục lợi, thì anh rất cần một chiếc xe thay cho việc phải đi bộ.

Trên huyện tuy rằng có bán xe đạp, nhưng có tiền cũng không có người bán, người xếp hàng chờ mua xe có thể xếp dài một con phố. Trong huyện, những thành phần có chút của cải đều muốn mua một chiếc xe để tăng thể diện. Như vậy khi kết hôn mới có mặt mũi, lúc cưỡi xe đi ra ngoài đường không biết bao người nhìn ngó.

Trên thực tế, số lượng xe đạp cung cấp trên huyện rất ít, trong thời gian ngắn không có khả năng mua được xe, trừ phi có chứng minh thư bên thành phố S, ở bên đó nguồn cung cũng dồi dào hơn. Nếu muốn mua xe đạp trên huyện, chỉ riêng việc chờ đợi thôi đã làm người ta phát sầu rồi.

Hạ Tùng Bách nghe vậy, cũng không để bụng: “Em nào có xe đạp, chuyện này em không cần phải lo lắng, mau trở về ngủ đi. Ngày mai anh phải dậy sớm.”

Hạ Tùng Bách ngáp một cái làm bộ muốn đi ngủ, ý muốn đuổi Triệu Lan Hương đi.

Triệu Lan Hương nói: “Em tuy rằng không có xe, nhưng em có biện pháp để mua được. Em bán lại cho anh, anh không có tiền, em có thể cho anh nợ, chờ anh kiếm được tiền rồi phải trả lại em gấp đôi.”

Không thể phủ nhận, Hạ Tùng Bách bị sự vui sướng ngốc nghếch của cô làm cho sung sướng.

Trái tim Hạ Tùng Bách lâng lâng, cảm giác được người khác quan tâm thật tốt, cả người như được bao bọc trong ánh nắng ấm áp. Đã từng trải qua những tháng ngày làm lụng vất vả, nhìn thấy nước mắt bà nội rơi, Hạ Tùng Bách thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Có thể trong tối nay, nghe được những lời quan tâm của người yêu, trong lòng Hạ Tùng Bách dễ chịu hơn một chút.

Hạ Tùng Bách không muốn nhanh chóng đuổi người nữa.

Triệu Lan Hương dừng lại một chút rồi nói: “Ngày mai em cũng muốn dậy sớm làm mấy cân bánh ngọt....Chúng ta cũng đi ngủ sớm đi, không nghĩ trò chuyện có xíu mà đã muộn thế này.”

Triệu Lan Hương phá lệ mà dễ dàng buông tha Hạ Tùng Bách, ngày mai cô còn phải dậy sớm hơn gà trống gáy đó.

Đoạn thời gian trước vì phải đào kênh mương, sau đó lại vội vàng thu hoạch vụ mùa, nên “việc làm ăn” của cô đã thật lâu rồi chưa có làm, tiền cũng đã không còn nhiều. Thật vất vả mới có được chút thời gian rảnh rỗi, cô phải nắm chặt thời gian để làm nhiều bánh ngọt đem đi bán, tích cóp chút tiền cho mình.

Hạ Tùng Bách nhịn không được giật giật khóe mắt, anh nói: “Ngày mai, anh sẽ mang bán giúp em, về sau, em chỉ cần làm thôi, còn lại để anh lo.”

Triệu Lan Hương nghe xong ánh mắt sáng lên, vui vẻ giống như được uống mật ngọt, việc buôn bán thực sự rất khiến người ta mệt mỏi, cô thật ra không thích. Xem ra sau khi Hạ Tùng Bách bị dụ dỗ trên con đường một đi không trở lại này, cô giống như nhặt được một “sức lao động” miễn phí, sau này cô chỉ cần lo làm bánh, mặc kệ chuyện bán như thế nào.

Triệu Lan Hương quyết định ngày mai sẽ làm hết mười cân đậu que, cho Hạ Tùng Bách một khởi đầu khai trương tốt đẹp.

Làm buôn bán rất cần sự thiên phú, lần trước Triệu Lan Hương mang mười lăm cân bánh táo đỏ củ mài mới bán được mười đồng năm hào, Hạ Tùng Bách mang bánh đậu xanh đi bán còn kiếm được nhiều hơn cô, so ra để anh đi bán sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn.

Triệu Lan Hương không hề lo lắng việc Hạ Tùng Bách đến chỗ hỗn độn như chợ đen buôn bán, sẽ bị vấp ngã dài dài. Chỉ cần anh sẵn sàng thực hiện bước đầu tiên này, tình cảnh Hạ gia sẽ được thanh đổi.

Triệu Lan Hương nói với anh: “Em tin tưởng anh có thể tạo ra một cuộc sống tốt đẹp cho nhà mình.”

“Nhưng anh phải nhớ kỹ an toàn, tiền có thể kiếm lại, chú ý sức khỏe bản thân mới là quan trọng.”

Hạ Tùng Bách xoa xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Được.”

..............

Ngày hôm sau, Triệu Lan Hương cố nhịn cơn buồn ngủ bò dậy. Cô lấy đậu tây đã được ngâm lúc nửa đêm, để vào lồng hấp cho mềm, khi bóp ra có thể mềm thành bột thì có thể làm bánh đậu tây được.

Đậu tây tuy rằng không đáng giá, nhưng bánh đậu tây là món ăn vặt nổi danh cung đình, được các quý nhân yêu thích. Chất lượng của bột đậu tây hấp tạo cho bánh có độ mềm hơn các loại bánh khác, nhân đậu có màu trắng ngà rất dễ tạo màu. Triệu Lan Hương dùng đậu đỏ trộn lẫn, thên chút nước, bánh đậu tây sẽ có màu đậu đỏ. Một ít thì trộn với khoai lang tím, tạo thành bánh đậu tây màu tím thanh nhã.

Màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên âm thanh “tí tạch” của củi cháy, trong nồi nước sôi ùng ục, không bao lâu Triệu Lan Hương mở nắp lồng hấp, từng chiếc bánh hồng, tím, trắng, nhiều màu sắc hiện ra.

Tắt bếp lửa đi, Triệu Lan Hương dựa vào kinh nghiệm xoa nhẹ lớp đậu đỏ và khoai lang tím, nhìn màu sắc, không nghĩ tới vẻ ngoài còn đẹp hơn tưởng tượng.

Cô ăn thử, vị ngọt mà không ngấy, rất sảng khoái, làm cho người ta ăn một cái lại muốn ăn thêm một cái. Bánh đậu tây khi làm không cho thêm chút bột mì nào, như vậy mới có thể phát huy hết được những đặc tính của đậu tấy.

Dù sao thì cô cũng làm rất nhiều, liền để lại một cân làm đồ ăn vặt trong ngày.

Sau khi sắp xếp bánh xong xuôi, Triệu Lan Hương đưa giỏ bánh nặng trĩu cho Hạ Tùng Bách, dặn dò anh: “Chú ý an toàn, trở về sớm một chút.”

Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp, bóng đêm làm cho khuôn mặt anh thêm một chút thâm trầm.

“Được.”

Triệu Lan Hương quay về phòng ngủ bù, cũng may lâu lâu mới làm một lần đem ra chợ đen bán, nếu ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng như vậy, thì thân thể của cô sẽ không chịu nổi mất.

Triệu Lan Hương đắp chăn, rất nhanh liền chìm vào trong mộng đẹp, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, đến tận khi bị tiếng đập cửa đánh thức.

Triệu Lan Hương xoa xoa đôi mắt, còn tưởng là chị cả Hạ hoặc Hạ Tam Nha đến gọi cô dậy. Cô xuống giường, đeo dép lê rồi đi ra mở cửa, không ngờ tới đứng bên ngoài là Tưởng Mỹ Lệ và Đường Thanh.

Đường Thanh nhìn thoáng qua, rồi lịch sự mà lảng tránh.

Triệu Lan Hương cúi đầu nhìn quần áo trên người, vỗ đầu một cái, rồi quay lại phòng thay quần áo.

Tưởng Mỹ Lệ thở phì phò nói: “Cô so với tôi còn lười hơn, cường độ lao động cao như vậy cũng không cải tạo cô thành chăm chỉ, mặt trời chiếu đến mông rồi mà vẫn còn ngủ.”

Triệu Lan Hương nói: “Cô tới tìm tôi là có chuyện gì?”

Tưởng Mỹ Lệ lấy lá thư trong ngực ra, nhướng mày trừng mắt nói: “Hừ, anh trai tôi gửi cho cô.”

Trời biết khi cô ta mở thư ra đã ngạc nhiên như thế nào, dù sao Tưởng Mỹ Lệ cũng đã đọc trộm qua lá thư, đã bị anh trai cô làm cho mở rộng đôi mắt.

Anh trai uy nghiêm của cô ta vậy mà phá lệ viết thư theo phong cách mà ngày thường anh ta ghét nhất, anh ta rất coi thường những lời ngon tiếng ngọt. Vậy mà hiện tại lại viết những lời nói đó trong lá thư này.

Nếu không phải đây là chữ viết mà cô ta quen thuộc, Tưởng Mỹ Lệ thật sự hoài nghi bức thư này là do người khác viết.

Tưởng Mỹ Lệ có chút tức giận nhưng lại hiếm lạ mà không thấy phản cảm. Triệu Lan Hương lần này có thể vui vẻ rồi, rốt cuộc cô ta cũng “bắt được” trái tim của anh trai mình.

Cô ta hừ hừ nói: “Mau nhìn xem, xem xong thì làm bánh bao cho tôi, tuy rằng....anh trai cái kia, nhưng muốn tôi gọi cô là chị dâu thì con đường này còn rất dài đó.”

Triệu Lan Hương đang đánh răng, thiếu chút nữa thì đã chọc bàn chải đánh răng tới tận cuống họng.

Cô đánh răng nhanh hơn, sửa sang lại quần áo cẩn thận, dáng vẻ chật vật lúc vừa ngủ dậy đã được chỉnh sửa gọn gàng, sáng sủa. Cô buộc tóc lên, nhướng mày nói: “Ai nói muốn làm chị dâu của cô?”

Triệu Lan Hương cũng không thèm nhìn lá thư được đặt chỉnh tề trên bàn, nhàn nhạt nói: “Tôi cùng anh trai cô đã chia tay từ lâu rồi.”

“Trước kia không nói cho cô biết, là bởi vì tôi nghĩ cô có thể tự hiểu được, tốt xấu gì cũng nhìn ra một chút ít. Không nghĩ tới....” Triệu Lan Hương cầm lấy lá thư trên bàn trả lại cho Tưởng Mỹ Lệ.

“Anh ta còn tự cho mình là tốt đẹp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK