Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy như vậy, Hạ Tùng Bách đang háo hức bị cô làm cho không nói lên lời, ánh mắt anh liếc vào nồi cháo, quả thực là không còn. Một bát cháo bự mà anh chỉ uống hai, ba ngụm đã hết.

Tuy rằng chưa đã thèm, nhưng Hạ Tùng Bách vẫn đứng lên rửa sạch bát đũa, khuôn mặt xám xịt đi ra khỏi phòng bếp.

Hạ Tùng Bách ngưởi ngửi mùi trên người mình, Triệu Lan Hương nói trên người anh có mùi phân lợn, Hạ Tùng Bách khó chịu đêm hôm khuya khoắc lấy nước lạnh từ trong lu nước ra tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hạ Tùng Bách rốt cuộc có thể thoải mái nằm trên giường, sau khi tắm xong tinh thần lại tỉnh táo hơn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đi vào giấc ngủ.

Ngọn đèn dầu lay động làm cho anh nghĩ đến “Trại nuôi lợn” đơn sơ của bọn họ cách đây mười dặm.

Anh thổi tắt đèn dầu, nghĩ đến các việc lặt vặt trong trại nuôi lợn, anh lâm vào trầm tư, đôi mắt đen láy phảng phất như dung nhập vào bóng đêm đặc sệt trong căn phòng.

Thời gian quay ngược về nửa tháng trước.

Hạ Tùng Bách kiếm đủ tiền, sau đó cùng Lý Trung giao bốn nghìn đồng vào tay Hà sư phó. Hà sư phó nhanh chóng dẫn bọn họ đến xem trại lợn sữa. Lý Trung làm việc rất nhanh chóng, ngay sau đó đã tìm được địa điểm nuôi lợn, bọn họ nhanh chóng chuyển những con lợn sữa này về nuôi dưỡng. Lý Trung nói là làm, bởi vì sợ động tĩnh của trại lợn quá lớn, bọn họ liền đi sâu vào trong núi chặt gỗ về xây trại.

Mùa đông sắp tới, cỏ giữ ấm cho trại lợn nếu không chuẩn bị tốt, sợ rằng khi mùa đông quá lạnh sẽ làm lợn bị chết mất. Hạ Tùng Bách không thể không trộm mua gạch, xi măng, thuê người về xây tường bao.

Hạ Tùng Bách cũng biết một chút nghề mộc, ngày trước anh có đi theo một người thợ mộc để học tập. Lúc đầu anh hy vọng rằng sau khi học xong sẽ có thêm một cách để kiếm tiền, không nghĩ tới lúc xuất sư hiếm khi có người tới tìm anh làm.

Hạ Tùng Bách mời thầy dạy nghề mộc lúc trước của anh lại đây, nhờ Lý Trung dẫn ông đi tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, cơm gạo trắng mềm mềm và thêm một đĩa thịt ba chỉ, làm cho người thợ mộc nghèo, chất phát cảm động, đồng ý lên núi giúp bọn họ xây dựng trại lợn.

Trong khoảng thời gian này, hành tung của Hạ Tùng Bách rất thần bí, mơ hồ, toàn bộ thời gian đều chạy tới trông coi trại lợn, thuận tiện cũng phụ giúp vài việc. Tuy rằng rất mệt, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy rất thoải mái.

Trại lợn mới từ khi không có gì, chỉ là mền đất, thì hiện tại đã sắp hoàn thành. Nhìn qua thì đơn giản những vẫn khiến Hạ Tùng Bách rất sung sướng, giống như một đứa trẻ.

Ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách thức dậy rất sớm.

Đầu mùa đông là thời điểm người nông dân nhàn nhã nhất, ngoài những xã viên chăm sóc lợn, dê, bò của đại đội, những người khác cơ bản là không có việc gì làm. Cho dù có, cũng chỉ là những công việc lặt vặt, không được bao nhiêu tiền, không đủ nhét kẽ răng.

Lý Đại Ngưu không được tinh tế như anh trai mình, không thể an bài chu đáo mọi mặt cho mỗi cá nhân. Đầu mùa đông, anh ta dẫn theo một đội sản xuất thu hoạch xong lúa mạch, khoai tây, sau đó hoàn toàn không còn việc gì để làm.

Hạ Tùng Bách uống một ngụm nước nóng, thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi sáng tỉnh dậy phải đi khoảng mười dặm đến trại lợn thật là hành chết người. Anh mặc xong quần áo, đẩy cửa ra ngoài rửa mặt.

Bầu trời vẫn còn tối đen, Triệu Lan Hương cũng thức dậy từ sớm, đụng phải Hạ Tùng Bách vừa mới rời giường.

Hạ Tùng Bách ngồi xổm dưới mái hiên, dùng cành liễu để chà răng. Triệu Lan Hương nhìn thấy thế liền đưa bàn chải đánh răng cho anh, sau đó từ trong túi lấy ra lọ kem đánh răng, bóp ra một chút bằng hạt đậu.

“Không phải anh đã đòi được nợ sao, sao ngay cả bàn chải đánh răng cũng không mua nổi?”

Bàn tay đang cầm cành liễu của Hạ Tùng Bách cứng lại, vươn tay nhận lấy bàn chải đánh răng mới tinh của Triệu Lan Hương.

Anh hàm hồ nói: “Sao em cũng dậy sớm vậy?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Lan Hương không nhịn được rụt cổ vào trong khăn quàng cổ, cô nhìn người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên vẫn mặc áo sơmi dài tay mỏng manh cũ rách. Cô nói: “Trời vẫn còn sớm, anh vội vàng đi làm việc sao, vào phòng của em một lúc được không?”

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, hừng đông đến muộn, hơn nữa thời tiết lạnh nên các thôn dân trên cơ bản đều trốn ở trong nhà không đi ra ngoài. Hạ Tùng Bách cũng không cần giống như mùa hè đi không ngừng nghỉ vội vàng đêm hôm khuya khoắt xuất phát.

Vì vậy, Hạ Tùng Bách nghe thấy Triệu Lan Hương yêu cầu như vậy, nào dám không đồng ý. Anh nhanh chóng đánh răng, rửa mặt xong liền đi vào phòng của cô.

Phòng của Triệu Lan Hương rất ấm áp, có chút chật chội nhưng lại ấm áp vô cùng.

Hạ Tùng Bách có một khoảng thời gian không bước chân vào phòng của cô, thấy phòng cô có thêm rất nhiều đồ vật mới lạ, có chút ngoài ý muốn.

Triệu Lan Hương cởi bỏ áo khoác, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái áo khoác màu tối, vỗ vỗ rồi đưa tới trước mặt Hạ Tùng Bách mở ra.

Đây là một cái áo khoác bông.

Đôi mắt đen láy của Hạ Tùng Bách hơi lóe lên, âm trầm im lặng.

“Anh gần đây đi sớm về muộn, nên có nhiều chuyện xảy ra trong nhà anh cũng không biết. Em cùng chị Hạ đang may quần áo, em nhờ chị phụ giúp một ít việc.”

“Thật không?” Hạ Tùng Bách kinh ngạc hỏi.

Anh biết cô gái này luôn có rất nhiều chủ ý,

Cô có thể làm cho chị gái anh cam tâm tình nguyện làm công việc này, kiếm thêm chút tiền, còn lén lút nhận việc về làm, tất cả đều khiến anh rất kinh ngạc.

Từ lúc Hạ Tùng Bách quyết định công việc buôn bán đầu cơ trục lợi, anh chỉ dám thông báo cho bà nội, cũng không có ý định nói chuyện này với chị gái, anh vẫn luôn muốn dấu chị. Bởi vì anh biết, chị gái anh là người hiền lành, trung thực, không có tâm nhãn, không đủ linh hoạt, nếu nói cho chị, chắc chắn chị sẽ ngăn cản anh.

Hạ Tùng Bách không thể tưởng tượng ra cảnh chị gái mình phụ giúp Triệu Lan Hương may quần áo.

Anh nhếch môi, anh rất muốn hỏi Triệu Lan Hương phản ứng của chị gái của anh lúc đó như thế nào.

Nếu chị gái biết anh đang làm chuyện gì, không chừng sẽ đánh vào đầu anh, đấm đá anh một trận đến khi nguôi giận mới thôi. Dù sao công việc anh đang làm cũng không vẻ vang gì, nhà bọn họ thanh danh vốn dĩ đã không tốt rồi.

Triệu Lan Hương nói: “Đừng ngây người ra nữa, anh nhanh mặc thử xem?”

Cô vỗ vỗ cái áo khoác trong tay, đưa cho anh.

Chiếc áo này cô phải may mất mấy ngày, mùa đông sắp tới, Hạ Tùng Bách chắc ngoài kiểu áo Tôn Trung Sơn kia ra, thì không còn bộ nào khác. Nhưng vì chiếc áo Tôn Trung Sơn kia vẫn còn mới, nên anh sẽ không mặc ra ngoài. Mỗi ngày chỉ mặc chiếc áo sơmi dài tay màu xám cũ nát kia đi tới nơi làm việc, vừa khó coi lại trông rất khổ sở.

Nhìn như thế nào cũng không giống người đàn ông có tiền, điệu thấp đến trình độ này cũng khiến cô phải thán phục.

Triệu Lan Hương đâu biết rằng, người đàn ông trời sinh tính tình táo bạo, lá gan lớn này, đều quăng tất cả giá trị toàn bộ con người anh vào trại lợn?

Đôi mắt lạnh lùng của Hạ Tùng Bách không nhịn được mà toát ra sự ôn nhu, anh gật đầu, rất biết nghe lời cầm áo khoác cô đưa mặc vào người.

Chiếc áo khoác này được Triệu Lan Hương “chuẩn bị cẩn thận” và có thể mặc được luôn. Càng rách càng thấy thoải mái, lớp vải bên ngoài áo “rách” có vài “Lỗ thủng”, được vá lại bằng những miếng vải vụn, tối màu. Nhưng bên trong lại được làm bằng những sợi bông mới, cực kỳ ấm áp, mặc một lúc, anh cảm thấy trong phòng như bếp lò rất nóng, khiến anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Chất vải hơi cứng, che chắn gió và rất rộng, Hạ Tùng Bách mặc vào lại có vài phần khí thế.

Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo sự hài lòng, rất vừa ý.

Hạ Tùng Bách trời sinh tuấn tú, giống như một cái giá áo, lúc mới gặp anh thì anh gầy gò, mày rậm, hung tợn, lãnh đạm không có tình người, cả người không hề có sức sống, cho dù có biến mất, chỉ sợ cũng không ai để ý. Sau nửa năm, cuộc sống của nhà họ Hạ được cải thiện, anh ăn nhiều hơn, trên người cũng có da có thịt, dần dần càng thêm tuấn tú.

Chân dài vai rộng, khoác lên người chiếc áo bông bị vá chằng chịt cũng đẹp trai đến mức khiến cô phải lóa mắt.

Cái áo khoác này không phải kiểu vá chằng chịt như những chiếc áo cũ mặc đến nỗi sờn, rách, luộm thuộm, loại vải bóng nước của lao động có độ dão dần, sau khi giặt sẽ bị sờn rách, giặt nhiều sẽ làm cho màu áo lẫn lộn, chỗ trắng chỗ tối, các lỗ thủng sẽ rải rác trên áo làm cho nó mất thẩm mỹ.

Loại áo khoác này có tác dụng giống như quần Jean rách của thời đại sau này, rách thì rách một chút, những tổng thể vẫn rất có thẩm mỹ, làm rách như vậy không phải cũng rất đẹp sao?

Hiện tại, người ở thời đại này không thể thưởng thức được “vẻ đẹp tàn tạ” của nó.

Hạ Tùng Bách không biết Triệu Lan Hương đang suy nghĩ nhiều như vậy, anh vẫn giống như ông chồng già thành thật của cô năm mươi năm sau. Hạ Tùng Bách sờ sờ lên những chỗ sờn, rách trên áo, vừa hài lòng đồng thời không khỏi tiếc nuối.

“Thoạt nhìn như mặc quần áo cũ của người khác mặc.”

Đôi lông mày nhíu chặt của anh giãn ra, nhịn không được mỉm cười, khóe mắt sắc bén hơi nhếch lên, mang theo khí thế làm người khác không rời mắt được.

Triệu Lan Hương bị lời nói “Không biết nhìn hàng” kia của anh làm cho tức giận, cô trừng mắt nhìn anh một cái.

“Vậy về sau anh có thể yên tâm mà mặc rồi!”

“Quần áo chắc chắn như vậy có thể mặc được tới mấy năm!”

Hạ Tùng Bách gật gật đầu, hít vào từng ngụm khí lạnh: “Anh còn có việc phải đi đây.”

“Chờ buổi tối anh sẽ về.”

Triệu Lan Hương cứ như vậy nhìn theo bóng dáng Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp, trong gió đêm gào thét biến mất dưới màn đêm tối mịt, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ mới đúng năm giờ sáng.

......

Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp đi tìm Thuận Tử.

Trong lồng ngực anh đang đựng tiền, trái tim đập thình thịch.

Người yêu ôn nhu như vậy, khiến trong lòng Hạ Tùng Bách rất hạnh phúc, càng khiến anh thêm kiên định.

Mùa đông, gió từ trên núi thổi vào xương cốt lạnh đến phát run, bị chiếc áo khoác kín mít ngăn chặn lại. Hạ Tùng Bách một chút cũng không cảm thấy lạnh, anh đạp xe còn nhanh hơn so với ngày thường.

Rất nhanh anh đã tới nhà của Thuận Tử.

Thuận Tử là người canh gác ở trại lợn nhiều năm như vậy, anh ta rất có “năng lực điều tra” mà không phải ai cũng có thể so sánh được. Người nuôi lợn không khó tìm, người dân ở nông thôn hơn một nửa đều có kinh nghiệm chăn nuôi lợn. Thợ xây dựng cũng không khó tìm, đã có thầy của anh. Chính là đi đâu mới tìm được người “canh gác” có kỹ thuật tốt, còn có kinh nghiệm thì rất khó.

Lần trước, trại lợn trên núi Dương Bảo bị bắt, nếu không có Thuận Tử, một đám người mổ lợn cùng những nhà buôn liên quan đều bị người ta nhổ như củ cải, từng người từng người một. Thuận Tử canh gác không phải giống như những người khác nhìn phong cảnh, cặp mắt sắc bén của anh ta giống như chim ưng, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy người đang đi trên đường là nông dân, nhà buôn hay công an.

Chuyện này người bình thường không phải ai cũng làm được.

Hạ Tùng Bách là tới mời Thuận tử “xuống núi”.

Trời còn chưa sáng, Thuận Tử vẫn còn nằm trên giường đất ôm vợ ngủ mê man chưa tỉnh dậy.

Hạ Tùng Bách đến đánh thức anh ta khỏi mộng đẹp, khiến anh ta vừa kinh ngạc vừa căm giận nói: “Sao vậy, tìm tôi có chuyện gì?”

Anh ta vừa nói vừa mặc áo khoác vào, đi theo Hạ Tùng Bách đến bụi cây.

Hạ Tùng Bách từ trong ngực lấy ra túi tiền rất dày, số tiền này anh cố ý đổi thành những tờ tiền hai đồng, mấy trăm tờ tiền gộp lại giống như một viên gạch.

Với “ khối tài sản giàu có” như vậy, Thuận Tử bị hù cho choáng váng.

“Anh...Anh đây là có ý gì?”

Hạ Tùng Bách đưa cho anh ta một điếu thuốc, sau đó lại châm lửa cho anh ta, que diêm cháy chiếu sáng khuôn mặt không rõ cảm xúc của hai người.

Trong mắt Hạ Tùng Bách hàm chứa ý cười, cái đầu đinh ngắn ngủn trông rất sạch sẽ và có sức sống.

“Muốn cùng anh kiếm tiền.”

“Trại nuôi lợn, canh gác, anh còn dám làm không?”

Thuận Tử nghe thế, điếu thuốc đang ngậm bên miệng thiếu chút nữa rơi xuống đất. Anh ta nhớ đến người thanh niên mổ lợn nghèo đến không có thịt mà ăn, một ngày kia khẩu khí không nhỏ tới nói với anh ta muốn mời anh ta tới làm việc.

Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, lại nói: “Trại lợn của chúng ta đóng cửa, hiện tại tôi mở lại, còn thiếu vị trí đứng gác, vị trí này tôi muốn giữ lại cho anh, anh có muốn làm hay không?”

Hạ Tùng Bách giao toàn bộ số tiền trước mặt vào trong áo khoác của Thuận Tử. Động tác lưu loát, không chút nào cẩu thả. Tuy canh gác ở lò mổ lợn nhiều năm như vậy, Thuận Tử cũng không nhịn được mà líu lưỡi.

“Làm, tôi làm.”

Thuận Tử sửng sốt nửa ngày, nắm chặt cục tiền thầm trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK