Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài phòng bếp gió rít từng cơn, nhưng bên trong phòng lại yên bình ấm áp.

Triệu Lan Hương ăn đến đổ mồ hôi, nhịn không được phải cởi áo khoác. Cô uống rượu Đường Thanh mang tới, hương rượu trắng thơm nồng, uống vào lành lạnh ăn cùng với nồi lẩu nóng bỏng, rất nhanh cô cũng không còn sức lực mà uống rượu nữa.

Cái miệng nhỏ của cô nhấp một chút sữa bò để giải rượu, cười hì hì nói: “Hy vọng sang năm mỗi ngày đều tốt đẹp!”

Đường Thanh nói: “Hy vọng sang năm chúng ta vẫn có thể ngồi ở một chỗ thống khoái ăn thịt, uống rượu!”

Chu Gia Trân nói: “Hy vọng sang năm đại đội được mùa!”

Hạ Tùng Bách do dự một lúc, mới giơ chén sứ lên cùng bọn họ chạm cốc: “Hy vọng....sang năm mọi việc đều thuận lợi!”

Mọi người đều không nhịn được kỳ vọng sang năm sẽ được như ý, Triệu Lan Hương đồng thời cũng ước nguyện ở trong lòng: Hy vọng Hạ Tùng Bách, vạn sự như ý.

Rượu mà Đường Thanh mang tới độ cồn cũng cao, mấy người phụ nữ chỉ dính một chút, còn dư lại Đường Thanh cũng không cất đi, mà là chậm rãi uống cùng Hạ Tùng Bách.

Đường Thanh cười lộ ra hàm răng trắng tinh, mời: “Uống nhiều thêm một chút!”

Một bữa lẩu thập cẩm này đến cuối cùng, miệng ai cũng đều ăn đến bóng nhẫy, bụng căng tròn thỏa mãn. Trên bàn là một đống xương, bọn họ chắt nước dùng đi, vớt xương ra, gặm đến không còn chút gì.

Đường Thanh tửu lượng thấp, chỉ uống chưa tới nửa bình đã say, gục đầu trên bàn. Khuôn mặt anh ta trắng nõn đè nặng lên cái bàn, tạo ra một dấu vết mờ nhạt.

Chu Gia Trân cùng chị cả Hạ thu dọn đống hỗn độn sau khi ăn xong, nhìn thấy Đường Thanh uống thành ra như vậy, nhịn không được lắc đầu.

Chu Gia Trân nói: “Tưởng Mỹ Lệ trở về thành phố, trong lòng anh ấy khẳng định cũng không dễ chịu.”

Chị cả Hạ cười cười, không nói gì.

Sau khi chị tiễn Chu Gia Trân xong thì cầm một đống vải dệt trở về phòng. Lý Đại Lực đã ăn xong cơm chiều, đó là canh bao tử lợn hầm loãng, sợi mì còn nhỏ ra vài giọt dầu, mùi vị thơm ngào ngạt, trong bát còn có một cái móng lợn.

Làm cho Lý Đại Lực ăn đến căng tròn bụng, nước dùng rất thơm ngon.

Lý Đại Lực nói: “Ăn xong rồi à?”

Hạ Tùng Diệp gật đầu, dưới ánh đèn dầu leo lắt lại an tĩnh, chị cầm quần áo lên cẩn thậm khâu. Lý Đại Lực dựa vào mép giường, hai tay đính khóa kéo và cúc.

Đôi tay của Lý Đại Lực đã quen với những công việc đồng áng nặng nhọc, khiến cho tay anh có một lớp chai dày. Nhưng khi thực hiện những công việc tỉ mỉ như thế này, cũng không có chút khó khăn nào. Trong khoảng thời gian phục hồi chức năng, Lý Đại Lực có thể yên tĩnh ngồi xuống và dành cả ngày để may quần áo. Anh hy vọng có thể có một chút tác dụng, thay vì trở thành gánh nặng.

Lý Đại Lực nhanh chóng may xong khóa kéo và đóng đinh các cúc áo lại.

“Được rồi, hôm nay nghỉ sớm một chút đi.”

Lý Đại Lực ra lệnh.

Hạ Tùng Diệp cũng đã khâu xong phần công việc trên tay, chị tắt đèn dầu rồi đi đến mép giường, thân thể rơi vào trong vòng tay ấm áp lại mạnh mẽ của chồng.

Lý Đại Lực mơ hồ hôn Hạ Tùng Diệp, anh ta vuốt ve khuôn mặt chị, nói: “Em không cần làm việc vất vả như vậy, hiện giờ anh cũng có thể khâu được áo.”

Hạ Tùng Diệp ôm cổ anh, thâm mật cọ cọ vào cằm của Lý Đại Lực.

Xung quang tràn ngập hương vị đàn ông mạnh mẽ, thân hình của Lý Đại Lực nóng như lửa lại cường tráng. Hạ Tùng Diệp tuy rằng mỗi ngày đều phải chăm sóc cho đàn bò của đại đội, nhưng chị vẫn tranh thủ thời gian để làm quần áo, mỗi ngày cũng có thể làm được một bộ, tranh thủ kiếm thêm chút tiền sinh hoạt. Ngày qua ngày như thế chị đều không cảm thấy mệt, ngược lại cảm thấy rất phong phú. Hạ Tùng Diệp ôm lấy cơ thể của chồng, trái tim càng thấy hạnh phúc.

Anh ấy sẽ càng ngày càng tốt hơn!

Ngày mùng tám tháng chạp qua đi, những ngày sau đó đều thanh nhàn, bình đạm. Triệu Lan Hương tranh thủ thời gian làm bánh hỉ và bánh phúc. Mấy thứ này đều là những mặt hàng bán chạy năm ngoái, Cung Tiêu Xã cũng không cung ứng đủ.

Cho dù là nông dân nghèo hay người thành phố cả năm trời sống trong cảnh đói khổ, trong mấy ngày tết họ cũng sẽ không tính toán số tiền này. Ăn tết thì phải ăn đồ ngọt, đi thăm người thân, bạn bè nhất định phải mua một ít bánh. Loại điểm tâm “xa hoa” này, mua về tặng hay dùng đều rất có mặt mũi. Người đi đường đều ghé vào Cung Tiêu Xã mua một ít mang về.

Triệu Lan Hương thừa dịp mấy ngày này công việc nhà nông không có việc gì làm, liên tục làm điểm tâm trong mấy ngày. Mỗi ngày đều làm ba mươi cân, tranh thủ trước khi về nhà phải kiếm đầy túi tiền của mình.

Lương Thiết Trụ mỗi ngày sau khi làm việc xong ở trại lợn, lại phóng xe đến lấy lương thực chỗ Triệu Lan Hương. Triệu Lan Hương cần mẫn làm việc thì Lương Thiết Trụ cũng không tránh được liên quan.

Lương Thiết Trụ lau mồ hôi, cao hứng nói: “Điểm tâm của chúng ta bán rất tốt, có điều cô làm một mình quá vất vả, mỗi ngoày đều phải làm từ đêm.”

Triệu Lan Hương cười nói: “Dù sao ban ngày cũng không làm gì, làm xong tôi có thể ngủ nướng, muốn ngủ bao lâu thì ngủ.”

Ba ngày trước giao thừa, Triệu Lan Hương hấp một nồi đầy bánh gạo cuối cùng, ép thành món tráng miệng, bên trên rắc thêm chút hạt vừng. Cô để lại mười cân cho gia đình Hạ Tùng Bách ăn dần, mười cân đưa cho Lương Thiết Trụ, mười cân đưa cho Lý Trung. Bánh gạo được làm theo phong cách Liên Xô, hương vị thơm ngon, có thể bảo quản được lâu trong thời tiết lạnh, cũng không bị hôi, khi ăn cho một ít dầu vào chảo, chiên vàng lên là được.

Triệu Lan Hương nói: “Tôi nghe Bách ca nói trại lợn chỗ các anh mổ mấy con lợn phải không?”

Lương Thiết Trụ gật đầu.

“Trước đây, bọn họ nuôi lợn cũng không chú ý, vì mỗi ngày đều có lợn để mổ nên lợn to, lợn nhỏ đều nuôi chung với nhau. Sau khi Bách ca thay đổi thức ăn và phân chúng nuôi riêng, khẩu phần thức ăn cũng không giống nhau, trung bình lợn đều nhanh lớn, trăm mấy cân cũng có. Vì giá thịt lợn năm ngoái quá cao, Bách ca nói mổ mấy con, tranh thủ năm mới bán được chút tiền.

Triệu Lan Hương dặn dò nói: “Mọi chuyện phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

Những lời này, Lương Thiết Trụ đã nghe tới mức tai sắp mọc kén, không chỉ có Triệu Lan Hương nói, mà vợ anh ta cũng nói suốt ngày.

Lương Thiết Trụ đồng ý: “Cô trở về nhà cũng phải chú ý an toàn.”

Hai ngày trước giao thừa, Triệu Lan Hương thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát. Trước khi đi, cô chờ Hạ Tùng Bách rất lâu, nhưng vẫn không gặp được anh. Chu Gia Trân và Đường Thanh đều tới tiễn cô, giục cô nhanh chóng lên đường.

Triệu Lan Hương biết, mấy ngày nay Hạ Tùng Bách đều vội vàng mổ lợn ở trại lợn. Toàn bộ trại lợn chỉ có anh và một người nữa biết mổ, rất vất vả. Triệu Lan Hương nghĩ ngợi rồi nhanh chóng viết một lá thư ngắn ngọn cho anh, dùng bình hoa trên cửa sổ đè lên.

Bầu trời xám xịt, Hạ Tùng Bách vừa mới xong việc, mồ hôi nhễ nhại vội vàng từ trại lợn trở về, anh đứng ở của phòng Triệu Lan Hương, không cần gõ cũng biết bên trong không có ai.

Bởi vì, đèn dầu trong phòng đều đã tắt.

Anh bực bội giơ hai tay lên vò mái tóc, đẩy cửa phòng của Triệu Lan Hương ra, nằm trên ổ chăn lạnh ngắt của cô.

Hạ Tùng Bách đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay trống không tông cửa chạy ra ngoài, cưỡi lên chiếc xe Phượng Hoàng, giống như mũi tên mà lao ra khỏi thôn Hà Tử, chờ ở ngã rẽ.

Anh hít mấy ngụm gió lạnh, bất chấp cái lạnh khắc nghiệt, lặng lẽ buông xe đạp ra.

Hạ Tùng Bách nấp trong đám lau sậy khô, hướng về phía người phụ nữ đang chống cằm tựa vào cửa sổ xe cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Triệu Lan Hương bất ngờ liếc nhìn người đàn ông đang trốn ở đằng xa, khuôn mặt anh không thể nhìn rõ nhưng trái tim cô vẫn chấn động, vừa hạnh phúc vừa chua xót.

Hốc mắt cô nóng lên, có chút muốn khóc.

........

Sau một ngày đêm dài ngồi trên xe lửa, Triệu Lan Hương đã trở về nhà trong cái lạnh khắc nghiệt.

Tiểu Hổ Tử mặc đến cả người mập mạp, hô to một tiếng vui sướng nhảy lên ôm lấy cô.

Triệu Lan Hương đứng vững tiếp được cái bị thịt lao về phía mình, ôm lấy đứa nhỏ không tìm ra vòng eo.

“Nghịch ngợm, nếu chị không đón được em thì làm sao bây giờ, về sau không được như vậy nữa!”

Tiểu Hổ Tử thuận lợi ôm cổ chị gái: “Đại Nữu, chúng ta đêm nay ăn gì?”

Triệu Lan Hương nhịn không được bật cười: “Thì ra, không gặp chị lâu như vậy, mà em chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?”

Tiểu Hổ Tử lắc đầu nhìn cô: “Mẹ đều không nấu được đồ ăn ngon.”

Bé chỉ tay về phía phòng bếp bốc khói nghi ngút, Triệu Lan Hương nhanh chóng buông em trai xuống, bước nhanh vào phòng. Cô nhìn thấy nồi cá của Phùng Liên đang bốc khói, cô chạy nhanh nhấc nồi lên, lấy con cá nửa sống nửa chín dính ở đáy nồi.

“Để con làm cho.”

Phùng Liên lau mồ hôi, giống như đã chịu kinh hách.

“Ba con nhớ món cá quế chiên xù của con, nhưng chờ mãi không thấy con về, nên mẹ định làm thử...”

Triệu Lan Hương bật cười, nói: “Nhà giáo nhân dân, mẹ vẫn đi ra ngoài soạn bài đi, để con làm cơm tất niên.”

Cô chạy về đến nhà là kịp chuẩn bị giao thừa, Phùng Liên thật vất vả mới cướp được một con cá ở chợ đen về, kết quả lại làm hỏng.

Triệu Lan Hương từ trong hành lý lấy ra thịt lợn đông lạnh. Đây là số thịt Hạ Tùng Bách cố ý để cho cô, dùng giấy dầu bọc kín mít, đóng băng hơn phân nửa, nhưng thịt vẫn rất ngon. Trừ cái này còn có hai cân lạp xưởng, thịt khô, cá chạch phơi khô.

Cô cùng Tiểu Hổ Tử đi chợ đen một chuyến, dùng giá cao mua hai cân xương ống, giá năm hào một cân.

Rau dưa là hai xu năm hào một cân.

Cá sống là một đồng rưỡi một con.

Tôm he sống là hai đồng một cân.

Tiểu Hổ Tử trợn tròn mắt nhìn chị gái xách theo một rổ lớn chiến lợi phẩm về nhà, bản thân bé cũng ôm bốn cân khoai tây bỏ vào rổ

“Cái này cũng muốn, không thể bỏ qua!”

Triệu Lan Hương nghĩ mấy ngày tết hẳn là chợ đen cũng ngừng kinh doanh, nên mua nhiều đồ ăn dự trữ. Đồ ăn mua nhiều, phải đi lại mấy chuyến. Cô đặt bốn cân khoai tây lại chỗ cũ, cô sờ sờ đầu Tiểu Hổ Tử nhỏ giọng nói: “Ngoan, lần sau chúng ta lại tới đây mua nó được không, chị sẽ mua cho em một túi.”

Tiểu Hổ Tử tin lời chị gái nói, tung ta tung tăng xách theo một con cá béo phì theo chị gái về nhà. Lần thứ hai bọn họ đến chợ đen đã thay đổi một bộ quần áo khác, mua xong đồ ăn liền lập tức cưỡi xe đạp “vèo” một cái biến mất trong con ngõ sâu.

Sau khi mua xong chiến lợi phẩm, Triệu Lan Hương cảm thấy rất sảng khoái, ra sức kiếm tiền là để dùng vào những việc như thế này, có thể không cần để ý tới giá cả mà đem những thứ mình thích mua về.

Cô để đồ ăn ở chỗ râm mát.

Đêm giao thừa, Triệu Lan Hương làm một mâm cơm tất niên phong phú, ba mẹ đều ăn rất vui vẻ, Tiểu Hổ Tử mút ngón tay dính nước sốt tôm.

Triệu Vĩnh Khánh quả thực không thể nhìn con gái trắng trợn mạnh tay chi tiêu như vậy, sau khi ăn cơm xong ông trộm hỏi cô: “Có phải chú con lén trợ cấp cho con phải không?”

“Con nói với ba, ba sẽ trả lại tiền cho chú con.”

Triệu Lan Hương lắc đầu, nói thẳng: “Không phải, đây là tiền con kiếm được.”

Triệu Vĩnh Khánh lập tức hiểu rõ, ông nhìn chằm chằm vào con gái, khuông mặt gầy guộc của ông hiện lên chút phức tạp.

“Con, con...”

“Con từ nhỏ đã luôn muốn làm việc lớn.”

Ông kéo con gái vào phòng, tinh tế hỏi cô làm cái gì, làm như thế nào.

Triệu Lan Hương căn cứ theo nguyên tắc, tết nhất đến nơi không được làm ba mẹ lo lắng, chỉ nói sơ qua việc mình làm điểm tâm đem đi bán.

Triệu Vĩnh Khánh trầm tư suy nghĩ, khổ đại cừu thâm mà nhìn con gái, cuối cùng nói: “Ba của con...năm còn học đại học đã cùng ông con cãi nhau, bị ông con chặt đứt phí sinh hoạt, cuộc sống khổ cực không có ăn, cũng lén lút đầu cơ trục lợi đi buôn bán mấy túi lương thực. Vì để cho cuộc sống sinh hoạt của mình tốt hơn, tuy nhiên, mấy người bạn học cùng ba làm việc đó, hiện tại vẫn còn ở trong tù.”

Ông thở dài, thực sự không muốn con gái chỉ vì chút tiền ấy mà mạo hiểm. Ông lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền, nhét vào trong tay con gái.

“Nghe lời ba, về sau đừng làm nữa.”

Triệu Lan Hương không muốn cầm tiền của ông, giống như kinh ngạc, suy nghĩ gì đó: “Mọi người khi đó không nắm được tình hình, cách thức làm việc không đúng.”

“Sáu năm qua, đội ngũ Hồng tiểu binh hung hãn như vậy, ba ba còn dám đầu cơ trục lợi, không phải vẫn không ai bắt được mọi người sao? Nhưng ba nhìn hoàn cảnh bây giờ xem...ba có phát giác cái gì không?”

“Chính là tình thế hiện tại và trước kia không giống nhau.”

Triệu Lan Hương nhẹ nhàng nói, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự kiên định cùng tự tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK