“Vốn dĩ cơ hội của cô cũng rất cao, trình độ văn hóa cao, nhân duyên cũng không tệ lắm. Nếu như để quần chúng bỏ phiếu nhất định có phần của cô. Nhưng mà vừa rồi khi lãnh đạo ở đây, cô đã làm gì thế hả?”
Chu Gia Trân vừa oán giận lại vừa tiếc nuối.
Triệu Lan Hương dở khóc dở cười, hóa ra còn có chuyện này nữa.
Có điều sau khi cẩn thận nghĩ lại chuyện kiếp trước, thì hình như đúng là năm đó Tưởng Mỹ Lệ thật sự không ở nông thôn lâu đã được vào đại học rồi.
Công nông binh Đại Học sinh còn được gọi là
học viên công nông binh, đó là nơi tuyển chọn học sinh từ trong đội ngũ công nhân, nông dân, giải phóng quân để họ đến trường học tiếp tục học tập vài năm, sau đó lại quay về lao động sản xuất.
Có điều nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Chu Gia Trân, Triệu Lan Hương vẫn an ủi vài câu: “ Không sao cả, tôi không thèm để ý điều này.”
Cô thật sự không hâm mộ cái danh công nông binh Đại Học sinh này, nên hoàn toàn không có ý định muốn tranh cử cái danh ngạch này.
Triệu Lan Hương nhớ rõ đến năm 77 bắt đầu khôi phục lại việc thi cử đại học. Từ đó về sau việc học đại học không cần địa phương đề cử để được đi học nữa mà có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân cũng có thể vào được đại học.
Bên trong đám sinh viên xuất thân từ Đại công nông binh Đại Học sinh cũng có không ít người tài giỏi. Nhưng mà tình trạng sau khi tốt nghiệp đi cửa sau càng ngày càng nhiều, việc tuyển chọn cũng dựa vào con ông cháu cha, cho nên chất lượng tốt xấu lẫn lộn. Sau này bằng cấp của học viên công nông binh đều không được coi trọng bằng những trường khác. Một bên là cử nhân đại học do bản thân tự cố gắng thi vào được, một bên là nhờ quan hệ, ai khiến người khác tin phục hơn không cần phải nói cũng rõ.
Học viên công nông binh, miếng bánh ngon này được nhiều người khác tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy, nhưng mà đối với Triệu Lan Hương lại không hấp dẫn lắm. Trong hoàn cảnh hiện giờ, nó chính là thứ đại biểu cho con đường tươi sáng, được ăn cơm nhà nước, thoát khỏi cuộc sống nông thôn. Vì tranh nhau danh ngạch này mọi người đều trả giá cao đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Cô uống một hớp nước sau đó cười híp mắt nói: “ Đương nhiên là cơ hội này phải dành cho những người phấn đấu gian khổ, những người tích cực, tôi là một ‘phần tử tiêu cực’ đâu dám mơ mộng nhiều.”
Chu Gia Trân hừ một tiếng, sau đó yên lặng một lúc lâu mới nói: “ Tôi cũng không dám mơ.”
Triệu Lan Hương sờ lên mái tóc khô xơ của cô ấy, hai mắt sáng lấp lánh. Tuy rằng không thể trông chờ vào việc được chọn. Nhưng mà việc đọc sách học tập nhất định phải kiên trì, mặc dù hiện giờ không thể học tập lên đại học nhưng biết đâu một ngày nào đó sẽ đạt được ước mơ ấy. Dù con đường có gập ghềnh đầy chông gai, nhưng tương lai tươi sáng vẫn đang chờ phía trước.”
Chu Gia Trân kéo tóc đuôi ngựa của Triệu Lan Hương cười mắng: “ Ừ, sắp thành gái lỡ thì rồi còn nghĩ đến chuyện học đại học gì nữa.”
Triệu Lan Hương đưa ấm nước cho Chu Gia Trân: “ Uống miếng nước nào, đợi lát nữa còn phải làm việc đấy.”
Khi kết thúc giờ nghỉ trưa, đoàn người lại tiếp tục bắt tay vào công việc nặng nhọc. Triệu Lan Hương cầm cái cuốc học theo người khác cách đào mương. Nhưng cô làm việc rất chậm, khi những người khác đã làm xong, tạm nghỉ rồi cô vẫn còn đang cuốc đất.
Đột nhiên Chu Gia Trân kéo tay Triệu Lan Hương nói: “ Cô xem kìa, sao tên du côn kia lại tới đây.”
Triệu Lan Hương ngẩng đầu thì trông thấy Hạ Tùng Bách đang từ trên núi đi xuống. Không biết từ lúc nào, anh đã đứng sau lưng cô.
Anh nói: “ Tôi làm xong hết việc của mình rồi.”
Triệu Lan Hương nói: “ Anh làm xong việc của anh thì kệ anh, chạy đến đây làm gì?”
Cô nhếch môi, cố nhịn cười.
Hạ Tùng Bách nói: “ Chị gái tôi bảo tôi đến đây làm việc giúp cô.”
Bàn tay đang cầm cuốc của Triệu Lan Hương nắm chặt lại, nụ cười trên khóe môi cũng phai nhạt đi: “ Ôi! Tôi phải cảm ơn chị cả Hạ đã lo lắng cho tôi rồi, có điều sáng nay chị ấy đã giúp tôi một lúc, chiều nay không cần nữa đâu.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế thì nhíu đôi lông mày dài đen nhánh của mình lại.
Trong lòng anh lúc này đang tự hỏi nói sao con gái lại phiền phức như vậy. Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục cầm cuốc cuốc đất.
Hạ Tùng Bách vội vàng liếc nhìn xung quanh. Sau đó nhỏ giọng nói: “ Cô sức yếu, đừng cậy mạnh nữa, nhanh để tôi làm cho, không lát nữa nhiều người, tôi giúp cũng không được cô đâu.”
Nói xong, anh cướp lấy cái cuốc trong tay Triệu Lan Hương. Sau đó cầm lấy nó cúi người cuốc đất. Mỗi nhát cuốc rơi xuống là bùn đất bắn lên từ phía, khối lượng công việc mà con gái phải làm cả buổi chiều mới xong, anh chỉ mất có nửa giờ. Đoạn mương được anh đào ra vừa sâu là vừa thẳng, bùn đất bốc lên cũng được xếp chỉnh tề ngay ngắn sang hai bên.
Trên trán Hạ Tùng Bách đổ đầy mồ hôi, anh nói: “ Sau này đúng giờ này, tôi sẽ đến làm việc giúp cô, nghe lời.”
Anh nói xong thì xoay người rời khỏi đó, giọng nói nhẹ nhàng vẫn văng vẳng theo gió.
Cái từ ‘nghe lời nào’ này khiến Triệu Lan Hương bỗng nhiên hoảng hốt. Ông chồng già nhà cô vẫn thường xuyên nói từ này, mỗi lần anh nói ba chữ nhẹ nhàng ấy trên mặt đều hiện lên sự bao dung, cưng chiều. Cuối cùng cô cũng tìm được điểm chung giữa hai người bọn họ rồi.
Triệu Lan Hương khẽ sờ lên trái tim đang đập bình bịch của mình.
Chu Gia Trân thì không nhịn được kinh ngạc thốt lên, trong tiềm thức của cô ấy chỉ có những người là đối tượng của nhau mới quang minh chính đại giúp đỡ nhau làm việc. Triệu Lan Hương vội vàng che miệng cô ấy lại rồi nói: “ Mấy chị em nhà họ Hạ sống rất tốt, cô đừng có thành kiến với họ.”
Chu Gia Trân nghe thấy thế thì khiếp sợ, giống như vừa nghe kể chuyện ma vậy. Cô ấy nói: “ Sao cô cũng bị bọn họ lừa gạt thế ‘gần mực thì đen gần đèn thì sáng’ câu này người xưa nói đúng chẳng sai.”
Triệu Lan Hương không vui nói: “Tôi tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, lòng mình cảm nhận được, mà không phải tin tưởng vào những tin đồn mù quáng. Cô sống ở nhà bí thư chi bộ bình thường đều giúp bọn họ làm việc nhà, tiền thuê phòng cũng trả đều hàng tháng nhưng bọn họ có chịu đến làm việc giúp cô không?”
Chu Gia Trân nghẹn lời: “ Bọn họ đều là người bận rộn, làm gì có thời gian mà để ý những việc này.”
Triệu Lan Hương lại tiếp tục nói: “ Nhà bí thư chi bộ có kiếm ít công điểm đi thì bọn họ vẫn không phải lo ăn không đủ no. Nhưng chị em nhà họ Hạ thì khác, nếu không kiếm đủ công điểm họ sẽ phải đói bụng nhưng mà bọn họ vẫn lựa chọn đến đây làm việc giúp tôi.”
Chu Gia Trân yên lặng không nói chuyện.
Triệu Lan Hương thấy thế thì thở dài: “ Làm việc tiếp đi.”
Chu Gia Trân nói: “ ừ ừ.”
Sau đó, tuy rằng Triệu Lan Hương không muốn nhưng mỗi ngày cứ đến đúng giờ Hạ Tùng Bách lại đến làm việc giúp cô. Khi đám thanh niên trí thức lâu năm làm xong việc của mình nhìn thấy đoạn mương mà Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân cùng đào ai nấy đều khen không dứt miệng.
Chu Gia Trân sao lại không biết xấu hổ mà nhận mấy lời khen này chứ, nhưng dù không muốn nhận cô ấy vẫn phải nhận, coi như cô ấy cũng được thơm lây từ Triệu Lan Hương.
Bởi vì khi cậu hai nhà họ Hạ làm việc giúp Triệu Lan Hương xong, anh cũng tiện tay đào giúp cô ấy luôn.
Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách khổ cực như vậy, thì trong lòng cũng có chút áy náy. Cho nên chủ nhật vừa đến, cô đã chịu khó chạy tới cửa hàng mậu dịch để mua thịt bồi bổ sức khỏe cho anh. Người trong thôn đều vô cùng hâm mộ người nhà họ Hạ.
Từ khi nữ thanh niên trí thức Triệu từ thành phố xuống, rồi vào ở trong nhà họ Hạ thì rõ ràng người nhà họ Hạ đã được thơm lây không ít, thích ăn thịt thì có thịt, thích lương thực thì có lương thực.
Vốn dĩ ban đầu mấy người đó đều gầy gò giống như dân chạy nạn từ Châu Phi, hiện giờ đã béo lên không ít, nghiễm nhiên trở thành người ‘châu Âu’ trong thôn rồi.
Cả đám dân lao động đều làm việc mệt như chó, kết quả khi về đến nhà, người ta được ăn cơm canh ngon ngọt còn bọn họ thì phải ăn cơm độn khoai lang. Ăn nhiều đến mức da mặt cũng tái như vỏ khoai lang rồi. Hơn nữa ăn loại này vào mang theo mùi nữa, đối lập khác biệt như vậy càng khiến cho người ta khó chịu hơn.
Ngày nào bọn họ cũng phải ngửi mùi thức ăn thơm ngon ấy nhưng lại không thể mặt dày mày dạng đến nhà người ta ăn chực được. Ai bảo trước đây khi đấu tố nhà họ Hạ, bọn họ là người tích cực nhất chứ. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng quan hệ vẫn chưa từng tốt lên.
Muốn đến ăn chực sao?
Bọn họ còn muốn giữ thể diện. Bọn họ đều là người thuộc thành phần gia đình tốt, sao có thể vì miếng ăn mà cúi đầu trước những người xấu kia được. Cho nên bọn họ chỉ có thể đóng chặt cửa nhà mỗi lúc ăn cơm, mở rộng trí tưởng tượng của mình, coi khoai lang, đậu tương trong nhà trở thành cơm trắng với thịt rồi vui vẻ ngửi mùi thịt trong không khí mà ăn hết bữa ăn.
Không biết thanh niên trí thức Triệu kia đang nấu món gì nữa mà lại thơm như vậy. Ngày nào cũng thấy thơm, nếu thanh niên trí thức Triệu mà đến ở trong nhà mình thì có phải tốt không, dựa vào đâu mà nhà họ Hạ thuộc thành phần xấu kia lại có thể được thơm lây, trong khi bọn họ chẳng những được ké lấy một miếng.
Kết quả có một ngày khi Hạ Tùng Bách đến làm việc giúp Triệu Lan Hương đã bị người cùng đội bắt gặp. Sau đó dường như những người này đã tìm được điểm yếu, suốt ngày nói mỉa mai Hạ Tùng Bách. Mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe thấy mấy lời khó nghe ấy.
Chị cả Hạ không nghe thấy gì nên cực kỳ thanh tịnh. Chị ấy bị điếc cho nên dù người khác có đứng trước mặt chị ấy gào rách cả họng thì chị ấy cũng không nghe được, nói luyên thuyên trước mặt chị ấy hoàn toàn lãng phí sức lực ‘Ăn no rỗi việc’.
Chỉ đáng thương cho Hạ Tùng Bách, anh bị người ta chăm sóc rất kỹ. Lỗ tai chưa bao giờ được yên ổn cả.
“ Cô gái nhỏ xinh đẹp lại để cho chó ăn thịt, lại cho chó chăn ấm...”
“ Câm miệng.” Hạ Tùng Bách lạnh lùng nói, giọng anh khàn khàn đầy uy hiếp.
Người nọ thấy thế càng vui vẻ, hát lại một lần trước mặt Hạ Tùng Bách. Người làm bài vè này tên là Vương chốc đầu, vừa nghèo vừa lôi thôi. Hơn 30 tuổi rồi vẫn chưa lấy được vợ. Mỗi khi anh ta nghe thấy tin đồn gì liên quan đến chuyện nam nữ là anh ta lại bắt đầu hưng phấn, trong đôi mắt đục ngầu tỏa ra tia sáng khác thường. Người ngoài đứng nghe anh ta hát đều cười nhạo haha.
“Nhà của thằng Hạ từ lâu rồi chỉ còn mỗi hai căn phòng rách nát. Ngay cả kẻ trộm cũng không thèm vào. Không tự soi mình vào nước tiểu mà xem, bản thân có xứng với cô gái thành phố có văn hóa như người ta hay không..”
Thấy mọi người cười to Vương chốc đầu lại càng đắc ý. Anh ta đang rung đùi ngâm nga hát. Hạ Tùng Bách tức giận vung nắm đấm qua. Ngay lập Vương chốc đầu cảm thấy như có một đống sao trời đang bay quanh đầu mình.
Hôm ấy, Triệu Lan Hương không thấy Hạ Tùng Bách đến đào mương giúp mình. Khi mặt trời sắp xuống núi rồi, Triệu Lan Hương mới thấy Hạ Tam Nha nước mắt nước mũi ròng ròng chạy đến tìm mình: “ Chị Hương có thể đến thăm anh trai em không? Anh ấy chảy rất nhiều máu.”
Hạ Tam Nha chỉ tay về một hướng vừa nói nước mắt vừa rơi xuống .Triệu Lan Hương nghe được lập tức ném cái xe đẩy nhỏ ra, vội vàng chạy đến chỗ Hạ Tùng Bách đang làm việc. Khi đến nơi, cô trông thấy một bãi máu ở chỗ này. Ngay lập tức máu trong người giống như bị đông lại, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được cô kéo một người gần đó đến hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi hỏi rõ chân tướng sự việc, cô lại vội vàng chạy về nhà họ Hạ. Vội vàng đẩy cửa phòng của Hạ Tùng Bách ra. Trong ánh sáng lờ mờ, cô trông thấy người đàn ông đang nằm sấp trên giường. Anh đắp chăn chỉ để lộ cái đầu và mái tóc ngắn đen nhánh. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc.
Triệu Lan Hương đến gần, khi thấy anh vẫn còn nằm trên giường, nước mắt cô ngay lập tức trào ra.
Cô tỏ vẻ không biết gì, hỏi: “Này, gần đây bận quá, tôi còn chưa thì hỏi chân của anh đã đỡ chưa? Tôi muốn xem chân của anh.”
Hạ Tùng Bách giữ chặt chăn, nhẹ nhàng nói: “ Không sao.”
Triệu Lan Hương xốc cái chăn mỏng trên người anh ra, sau đó quan sát vết thương từ đầu đến chân anh. Trước lồng ngực có một vết máu bầm, rất nhiều chỗ đã bị đánh thâm tím tụ máu. Trên lông mày sắc bén của anh cũng có một vết sẹo, máu tươi vẫn chảy xuống, gương mặt anh nhìn cực kỳ đáng sợ.
Cô nhẹ nhàng dùng tay để lên da anh.
Ngay lập tức, người đàn ông kia đã kêu ‘A a’, Triệu Lan Hương nói: “ Đáng đời, cần gì phải đánh nhau.”
Hạ Tùng Bách nhíu mày, anh đau đến mức liên tục rên rỉ, cũng không biết lúc ấy đầu óc anh đang nghĩ gì nữa mà thản nhiên nói: “ Nói lung tung, phải dạy dỗ.”
Triệu Lan Hương tìm một đống thuốc từ trong phòng mình đến. Cô dùng rượu cồn rửa miệng vết thương cho anh, sau đó bôi thuốc, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: “ Họ không nói lung tung.”
Thuốc mỡ mát dịu nhẹ nhàng an ủi vết thương đang nóng rát, anh đau đến mức dường như đã mất hết cảm giác rồi. Hả Tùng Bách đang rên chỉ nghe thấy cô nói thế, bỗng nhiên ngừng lại. Lúc này, anh mới có thể nghĩ đến việc cô gái này đã cúi người ngồi xuống bên cạnh anh từ bao giờ. Từ bao giờ, cô đã cúi người xuống, cẩn thận xoa thuốc lên ngực anh. Tư thế cô ấy bây giờ giống như đang ngồi trong vòng tay của anh vậy. Rất không thích hợp.
Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, gần đến mức anh có thể hít thở hơi thở mỗi khi cô thở ra. Bàn tay không bị thương của anh nhẹ nhàng áp lên gương mặt mềm mại của cô. Cả căn phòng rất yên tĩnh, ánh sáng lờ mờ khiến người ta sinh ra cảm giác nhạy cảm, thậm chí giữa mùi thuốc gay mũi nồng nặc anh có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của cô.
“ Gì, Cái gì?”
Hạ Tùng Bách giống như bị bỏng, lúng túng rụt tay mình lại.
Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “ Anh ta không nói lung tung.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong suốt như hồ thu của cô, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, Hạ Tùng Bách nheo mắt, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
Cô nở nụ cười, rồi cầm lấy cái tay đang rụt về của anh, cơ thể mềm mại càng dựa sát vào anh hơn. Hạ Tùng Bách chỉ cảm thấy cánh môi mình ẩm ướt, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cả người như bị sét đánh, cơ thể nóng hổi như nham thạch, chỉ muốn nổ tung.