Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương cũng không nhịn được cười, bàn tay phủ trên bụng, cô cũng rất vui vẻ.

Hạ Tùng Bách cũng không trọng nam khinh nữ, là bởi vì anh rất kính trọng sự mạnh mẽ của bà nội, mặc dù là phụ nữ nhưng cũng có thể đảm đương gánh nặng của cả một nhà, con gái anh nuôi dạy tốt thì cũng có thể khiến người ta lau mắt mà nhìn.

Triệu Lan Hương cũng không có kén chọn đối với giới tính của con, tư tưởng của cô cũng gần giống với sau này, không hề có quan niệm là con trai thì sẽ quý hơn. Chỉ cần có một đứa con đã là ơn trên phù hộ rồi, nam hay nữ đều được cả.

Nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng hi vọng sẽ sinh được con gái, vừa ngoan lại dễ thương.

Hạ Tùng Bách nhìn kết quả kiểm tra nói: “Bác sĩ nói em dinh dưỡng còn chưa đủ, cần bổ sung thức ăn có chất sắt cho em, dặn dò anh bảo em ăn nhiều một chút.”

Sau khi về nhà thì Hạ Tùng Bách kể lại không sót một chữ tất cả những gì bác sĩ nói cho bà nội nghe, bà bảo anh mỗi tuần làm thịt một con gà để hầm canh cho cháu dâu ăn, mỗi ngày đều hầm canh xương để bồi bổ thân thể.

Bởi vì vào giữa mùa xuân, một số lượng lớn người trong thôn bắt đầu đi chợ mua gà con, vịt con, con giống, Hạ Tùng Bách sau khi suy nghĩ, đao to búa lớn mà sửa lại trại nuôi heo một phen, rào phần đất bên cạnh trại nuôi heo lại, dựng trại nuôi gà. Anh mua 3000 gà con, tìm nông dân lớn tuổi đã có kinh nghiệm bắt đầu chăm nuôi gà.

Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười, “Bách ca hơi lãng phí rồi đó.”

“Bất quá chờ gà được nuôi lớn thì Đường Đường cũng sinh ra rồi. Em là không có phúc ăn được rồi…”

Hôm say Hạ Tùng Bách bắt mấy gà mái già về, rồi cho gà ăn bột ngô, bình tĩnh nói với vợ mình: “Gà nuôi trong trại là để người khác ăn, còn em ăn là anh nuôi."

Vì thế những ngày tháng tiếp theo, Triệu Lan Hương uống canh gà đến phát ngán.

Ba tháng nhanh chóng trôi qua, bụng của Triệu Lan Hương từ từ to lên như bong bóng được thổi. Qua năm, Hạ Tùng Bách ngoan ngoãn dẫn vợ quay về thành phố G, quả nhiên anh bị ba vợ chửi cho một trận.

Tuy nhiên Phùng Liên lại rất vui vẻ, bà đề nghị con gái tạm nghỉ học một năm, Triệu Lan Hương nghiêm túc suy nghĩ sau đó đồng ý, cô sống qua hai đời khát vọng nhất chính là có được một đứa con khỏe mạnh, tỉ mỉ cẩn thận mà chăm sóc cho bé. Cơn ác mộng hai lần sinh non làm cô không dám lơ là, Triệu Lan Hương nhanh chóng viết một tờ đơn xin bảo lưu, nộp lên.

Tiếc là Hạ Tùng Bách không thể cùng cô đợi tới ngày sinh, sau khi khai giảng thì sẽ thành thật quay lại trường đi học.

Bà biết được cháu nội muốn tiếp tục hoàn thành việc học, cháu dâu ở nhà chờ tới ngày sinh, sợ Triệu Lan Hương không được chăm sóc tốt liền gởi điện báo khuyên cô về quê.

Trong điện báo bà nói: “Ở nông thôn phong cảnh đẹp, non xanh nước biếc, làm người ta nhìn tâm tình tốt hơn, bình thường trong nhà còn có người chăm sóc cho con, bà mong con sẽ về quê.”

Triệu Vĩnh Khánh đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp gian khổ, sự nghiệp còn chưa phát triển tốt còn phải chiếu cố sản nghiệp của con gái, việc dạy học của Phùng Liên lại nặng nề, xác thật khó có thể chăm sóc tốt cho con gái, hai vợ chồng tính toán liền quyết định đưa con gái về quê ở.

Hạ Tùng Bách cùng vợ trở về thôn Hà Tử, nhân lúc trường chưa khai giảng thì mỗi ngày đều hầm canh xương cho cô uống, ở lại tới rồi khai giảng mới chịu đi.

Anh áy náy nói với vợ mình: “ Xin lỗi Lan Hương. Anh sẽ quay trở lại nhanh thôi……”

Triệu Lan Hương nói: “Ở nhà em được chị cả chăm sóc, anh cứ yên tâm học tập đi, không cần nghĩ nhiều vậy đâu.”

Hạ Tùng Bách cúi xuống hôn lên bụng nhỏ của cô, nói lời xin lỗi, “Đường Đường, ba sẽ nhanh chóng trở về.”

Triệu Lan Hương nhìn bóng dáng người đàn ông xách theo hành lý đang dần xa trước mắt, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống.

Khó khăn chịu đựng, cố tình tại thời điểm này yếu đuối muốn khóc.

Cô nén nước mắt, xoay người về phòng nói chuyện phiếm với bà.

……

Ngày tháng trôi nhanh, mới vậy mà đã đến mùa hè, bụng Triệu Lan Hương đã tròn vo như trái bóng rồi.

Thời điểm Triệu Lan Hương thèm ăn thì sẽ nhờ chị cả mua đồ ăn về, tự lực cánh sinh xuống bếp nấu ăn thỏa mãn bản thân mình, khẩu vị càng ngày càng khó chiều, nhưng thân hình cũng ngày càng thêm tròn trịa. Lúc soi gương, dáng người thon thả trước kia đã biến mất, vòng eo to lên như một trái bóng. Cũng may Triệu Lan Hương cũng suy nghĩ thoáng, không mấy để ý bề ngoài, vẫn cố gắng cái gì nên ăn đều sẽ ăn, dưỡng Đường Đường trong bụng khá tốt.

Tuy nhiên tới nửa đêm chân cô bắt đầu bị chuột rút, cô mới oán trách Hạ Tùng Bách không thấy đâu, hơn nữa là càng ngày càng cảm thấy hơi bất mãn.

Có một đêm, chân cô tê đến chết lặng, khó khăn xoa xoa vài lần mới thấy dễ chịu, bất tri bất giác nước mắt cô không nhịn được lại rơi xuống.

Cô chôn mặt bên gối, xem như Hạ Tùng Bách đang ngủ bên cạnh mình vậy.

Rất nhanh trong đêm khuya một một chuỗi tiếng bước chân vang lên, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào phòng cô.

Triệu Lan Hương hoảng sợ đến nỗi không dám rơi nước mắt nữa, một nỗi sợ hãi đang từ từ dâng lên trong lòng cô.

Đèn đột nhiên bị bật sáng, người tới thấy mặt cô đầy nước mắt, vừa khiếp sợ lại áy náy nói: “Lan Hương, sao em lại khóc.”

Hạ Tùng Bách người đầy mùi mồ hôi, không biết được là mình đã làm vợ sợ hãi.

Hạ Tùng Bách vụng về lau nước mắt trên mặt cô, không ngừng xin lỗi.

“Thực xin lỗi, đừng khóc được không em.”

“Về sau anh có thể ở nhà cùng em sinh Đường Đường, không đi nữa.”

Anh bỗng nhiên ý thức được, quỳ gối xuống trước mặt cô, giận không thể tát mình vài cái, “Có phải hồi nãy anh dọa em rồi không?”

“Lần sau anh đi đường sẽ phát ra tiếng, anh sợ mình sẽ đánh thức em nên không lên tiếng.”

“Anh ngồi xe lửa suốt đêm, cũng không có bắt kịp chuyến xe cuối cùng, nên anh đành phải bắt ô tô của người khác trở về quê. Nghĩ rằng sáng mai em thức dậy mở mắt là có thể nhìn thấy anh…… thực xin lỗi Hương Hương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK