Triệu Lan Hương gật gật đầu, trước mắt đúng là giai đoạn đang thi hành kế hoạch hoá gia đình, chờ đến năm 1982 mới được xác nhận là chính sách quốc gia, được viết vào 'Hiến Pháp'.
Hạ Tùng Bách cười cười nói: “Thời đại này không giống với trước kia, anh từng nghe chủ tịch nói nhiều người thì càng mạnh, bây giờ thì ưu tiên nuôi, dạy tốt.”
Anh nhét giấy hôn thú vào trong tay vợ mình, “Cái này thì yên tâm rồi, giờ chỉ chuẩn bị để làm giấy khai sinh thôi.”
Hạ Tùng Bách nóng lòng muốn ôm cô vào trong lòng, cảm giác muốn vội quay về tổ ấm nhỏ của bọn họ, một giây cũng không muốn lãng phí.
Nhưng đang ở trên phố, đôi vợ chồng son bọ họ đều là người da mặt mỏng, thành thành thật thật mà ngồi xe về nhà.
Hạ Tùng Bách lấy chìa khóa trong túi xách của vợ ra, gấp không chờ nổi mà mở cửa. Cửa còn chưa có đóng lại, anh đã gấp gáp ôm vợ vào lòng.
Triệu Lan Hương lo lắng nhìn chằm chằm cửa, thở dốc nói: “Đóng cửa……”
Hạ Tùng Bách vội vàng dùng chân đẩy cửa đóng lại.
Anh hôn lên môi Triệu Lan Hương, tay chân vụng về chậm rãi cởi quần áo, thẳng đến đã cởi hết, anh mới lấy đồ dùng tránh thai ra.
Anh xé gói đồ tránh thai ra, nhẹ giọng nói: “Ừ…… chúng ta tạm thời dùng nó, lỡ như bây giờ anh làm em có em bé thì ba sẽ giết anh mất.”
Triệu Lan Hương mới mặc kệ anh, cô đưa chân đụng vào dưới bụng Hạ Tùng Bách, cả người anh run lên, lập tức nhào tới.
……
Đêm dài đằng đẵng, cảnh đêm xinh đẹp.
Sáng sớm sau khi cả hai tỉnh lại, Hạ Tùng Bách nấu một nồi cháo thịt cho vợ mình đã mệt nhọc cả đêm qua ăn.
Triệu Lan Hương cảm thán nói: “Đợi lát nữa còn phải làm tiệc cưới, thật là hoài niệm lễ cưới đơn giản của ngày trước.”
Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên đều đồng ý việc kết hôn cấp tốc của bọn họ, nhân dịp lúc bà nội tới thành phố G, trưởng bối hai bên muốn làm tiệc cưới ở đây một lần, sau đó về quê làm thêm một lần tiệc cưới nữa. Nếu là hai năm trước, Triệu Vĩnh Khánh tuyệt đối không dám làm tiệc rình rang bắt mắt như vậy, nhưng mấy năm nay cuộc sống không còn giống như lúc trước nữa, cuộc sống sung túc hơn nên cũng không có ai phàn nàn giai cấp tư sản có tư tưởng đồi bại nữa.
Hơn nữa ông đã thành lập công ty, tiền kiếm được đầy túi, hận không thể làm tiệc cưới cho con gái mình thật lớn.
Cũng may Triệu Lan Hương cản ông lại, hai vợ chồng cô bàn bạc làm mười bàn tiệc rượu ở “Tùng Lan”, mời thân thích đến ăn một bữa là được rồi.
“Tùng Lan” chính là nhà hàng có tiếng ở thành phố G, rất có phong cách, đãi tiệc ở đây khá là có mặt mũi. Khi nhà bếp của “Tùng Lan” lên thực đơn tiệc cưới xong thì Tam Nha cùng với Tiểu Hổ Tử liên tục nuốt nước miếng.
Tên hay, món ngon, áo đỏ thêm vui, ngày lành thêm cảnh đẹp, hôn nhân trăm năm hạnh phúc, tâm ý tương thông, tình thâm cả đôi cùng bay cao…… Kỳ thật chính là heo sữa quay, tôm hùm hấp tỏi, chè hạt sen tráng miệng, phật nhảy tường, vi cá mập om ngao tuyết.
Đều là những món ăn nổi tiếng của“Tùng Lan”, không dễ làm, bởi vì nguyên liệu đắt tiền nên cũng ít người quan tâm. Triệu Vĩnh Khánh cảm thấy nếu con gái không muốn tiền bị lãng phí thì tiệc cưới nên làm tốt một chút.
Triệu Lan Hương thấy thực đơn có chút dở khóc dở cười, đời này Hạ Tùng Bách có tạo được sự nghiệp như lúc trước không thì chưa nói nhưng cha cô có phong thái ông chủ, tràn ngập mùi giàu có.
Lúc này bà nội bảo chị cả Hạ lấy đồ mà bà mang theo ra đưa cho cô.
Triệu Lan Hương được chị cả thần thần bí bí kêu vào phòng, cô hỏi: “Bà nội có gì dặn dò ạ?”
Chị cả Hạ mở cái rương ra, từ từ mở ra một món đồ tơ lụa đỏ, màu đỏ rực làm Triệu Lan Hương loá mắt, chiếm trọn tầm mắt cô.
Cô không khỏi nín thở “Đây, đây là?”
Bà Lý điềm tĩnh nói: “Đây là áo cưới mà năm đó mẹ của Bách ca nhi đã mặc, hiện tại để nó lại cho con, con có muốn không?”
Triệu Lan Hương gật đầu thiệt mạnh, mũ phượng và khăn quàng vai trước mặt cô quá đẹp. Những viên ngọc trai như sao trời, rực rỡ lấp lánh. Hoa văn mây cát tường cực kì tinh xảo làm phong vị cổ điển Trung Hoa thể hiện một cách sâu sắc, chân chính là “Hồng thường hà bí bộ dao quán, điền anh luy luy bội san san.[1]"
[1] váy bảy sắc cầu vồng, khăn quàng vai, trên đầu đội mũ có rất nhiều ngọc trai.
Triệu Lan Hương bị vẻ đẹp của nó làm cho kinh ngạc, cô cũng không biết rằng nó được làm bởi tám thợ may nổi tiếng. Mẫu thêu là được tú nương giỏi nhất ở địa phương mất một năm để thêu xong, được tô điểm bằng trân châu ngọc ngà, đầy vẻ phú quý.
Tuy có bám chút bụi vì cất lâu, sau khi giặt giũ cẩn thận thì vẫn giữ được vẻ đẹp của năm đó.
“Rất đẹp ạ, đẹp đến nỗi con không dám mặc.”
“Quá quý trọng……” Triệu Lan Hương thì thào nói.
Bà Lý nói: “Con cầm mà mặc đi, nếu mẹ Bách ca nhi còn sống, nó thấy con mặc bộ đồ này cũng sẽ rất vui mừng.”
“Về sau vợ chồng hai đứa đồng tâm đồng lòng, sống tốt với nhau là được.”
Chị cả Hạ cười tủm tỉm nói: “Mặc thử xem có vừa người không, nếu không vừa người thì để chị sửa lại.”
“Hiện tại tay nghề của chị cũng tốt lắm.”
Trước mắt của chị cả Hạ không khỏi hiện lên tình cảnh kết hôn năm đó của mình, một bộ áo cưới tươm tất cũng không có, người trong nhà bắt đầu sốt ruột, kết quả là Triệu Lan Hương cười tủm tỉm lấy ra một bộ áo cưới cho cô, giải quyết được việc lửa sém lông mày của cô.
Thoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi, hiện tại các cô như đổi vị trí cho nhau.
Hạ Tùng Diệp ở phía sau giúp Triệu Lan Hương mặc áo cưới, rồi cô cũng là người sửa lại áo cưới, Hạ Tùng Diệp cảm thấy thời gian giống như có loại ăn ý, đưa cô đi, lại mang cô trở về, cho Hạ Tùng Diệp cô có cơ hội hồi báo ân tình năm đó.
Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Ra tới rồi đây!”
Hạ Tùng Diệp dắt Triệu Lan Hương ra, trang sức trên người cô dâu như muốn chiếu sáng cả căn phòng, mặt cô dâu tràn đầy ý cười, đôi mắt sáng xinh đẹp, làn da trắng như ngọc cùng áo cưới đỏ rực, xinh đẹp động lòng người.