Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương làm sạch ếch đồng, lột bỏ da, bên trong là lớp thịt trắng non mềm. Cô dùng bột ngô, lòng trắng trứng gà, rượu trắng trộn đều, ướp một lúc rồi chần qua nước. Sau đó, Triệu Lan Hương bắt đầu chế biến nước lẩu, đầu tiên là hầm xương, rồi múc một nửa nước dùng ra, đổ nửa còn lại vào hành, gừng, tỏi, ớt khô, tiêu, vừng trắng đã được phi thơm, phần nước hầm xương trong veo ban đầu giờ đã biến thành màu đỏ và có lớp dầu bên trên.

Bếp được đậy kín và đun bằng nhỏ lửa.

Triệu Lan Hương dùng một chiếc nồi khác để hầm ếch, thêm nấm rừng, khoai mỡ, chà là đỏ và quả kỷ tử, cắt một vài miếng đậu phụ rồi hầm. Khi nước súp sôi thì cho ếch vào, đến khi nước súp có màu trắng đục là coi như nấu xong.

Cô đưa một nửa nồi súp ếch hầm cho bà nội Lý ăn, còn lại thì đưa cho Tưởng Mỹ Lệ.

Tưởng Mỹ Lệ nghểnh cổ lên nói: “Nồi đỏ đỏ kia trông rất ngon, tôi cũng muốn ăn.”

Triệu Lan Hương lạnh lùng nói: “Cô cái gì cũng muốn ăn, có cái gì cô không muốn ăn không?”

Tưởng Mỹ Lệ cũng không quan tâm lời Triệu Lan Hương nói, cô ta vén tay áo lên lấy mấy miếng ếch nhúng vào nồi, chờ chín thì vớt ra ăn.

Mùi vị nóng bỏng lập tức xâm nhập vào đầu lưỡi, ngay lập tức cảm thấy rất ngon, thịt mềm thơm, nước dùng thì cay đến cháy cổ họng, nhưng lại kích thích người ăn, ăn một miếng lại muốn thêm một miếng. Đầu óc giống như bị dư vị của món ăn này chiếm giữ, cay đến da đầu tê dần, nước mắt đảo quanh hốc mắt, Tưởng Mỹ Lệ nhịn không được mà hút khí. Nước dùng cay cay đậm đà bọc trong miếng thịt ếch mềm, thịt được hầm rất mềm cảm giác như tan trong miệng, so với ăn thịt lợn, thịt gà thì đều ngon hơn nhiều.

Thật khiến cho người ta khi ăn nóng bỏng miệng nhưng lại vui sướng.

Tưởng Mỹ Lệ nói: “Ăn ngon quá! Thật đúng là thú vị.”

“Mấy tháng trời phải ăn cháo trắng rau xào, trong miệng đều không có cảm giác gì, may được ăn món này đúng lúc.”

Nồi lẩu cay này làm cho người ta cảm giác ăn ngon không cách nào dừng lại được. Sau khi ăn người ta sẽ cảm thấy đầu tiên là vị cay, sau đó là dư vị xương ống, thịt ếch mềm dại và tươi, ăn vào thơm và mềm hơn chân gà.

Tưởng Mỹ Lệ ăn ba con ếch lớn, sau đó dừng lại uống canh ếch hầm nấm rừng.

Tưởng Mỹ Lệ thở dài: “Cuộc sống của cô thật sự quá tốt.”

“Mỗi ngày đều được ăn đồ ăn ngon như vậy...”

“Nghĩ kỹ thì tôi cảm thấy, nếu anh trai tôi có thể cưới cô về nhà, kỳ thật cũng không tồi. Tôi về sau có thể thường xuyên đến nhà...”

Triệu Lan Hương đang chuẩn bị gọi anh em nhà họ Hạ tới ăn cơm, nghe vậy nhịn không được sắc mặt trầm xuống.

Cô muốn sửa lại lời của Tưởng Mỹ Lệ, nhưng vì không muốn Tưởng Kiến Quân biết cô cũng trọng sinh, nên cắn răng nhịn xuống. Tạm thời phải để cho Tưởng Kiến Quân nghĩ cô vẫn là Triệu Lan Hương không rành thế sự năm đó, vẫn là một cô gái dễ dàng bị người khác khống chế.

Tưởng Mỹ Lệ đang vùi đầu vào thưởng thức nồi ếch cay thơm ngon mỹ vị, hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt biến sắc của Triệu Lan Hương.

Cô ta vừa ăn vừa nói: “Lần sau nếu cô làm món ăn kiểu này, thì chừa lại cho tôi một ít, tôi sẽ trả tiền.”

Qua một lúc lâu, Tưởng Mỹ Lệ cũng không nhận được câu trả lời của Triệu Lan Hương.

Cô ta bất mãn hừ hừ nói: “Sao lại không nói gì, có phải nhận được tin của anh trai tôi nên vui vẻ đến choáng váng?”

Triệu Lan Hương dừng lại ý định gọi Hạ Tùng Bách tới ăn cơm, sau lưng chợt lạnh lẽo, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, không thấy Hạ Tùng Bách ở gần đây, trên mặt mới hiện lên vẻ tức giận.

Tưởng Mỹ Lệ không lựa lời nói, điều này sẽ dễ khiến Hạ Tùng Bách nghe thấy được sẽ hiểu lầm, không chừng sẽ làm cho Hạ Tùng Bách nghĩ rằng cô là một người con gái không tốt.

Bách ca luôn giấu mình trong mai, giống như con rùa rụt đầu, anh vừa mẫn cảm lại tự ti, thật vất vả mới có thể tiếp nhận tình cảm của cô, nguyện ý vì cô mà nỗ lực phấn đấu. Nếu như bị Hạ Tùng Bách phát hiện trước đây cô theo đuổi Tưởng Kiến Quân, thì Triệu Lan Hương có mười cái miệng cũng không giải thích được.

Trước mắt tình hình đang diễn biến rất tốt, Triệu Lan Hương không muốn để Tưởng Kiến Quân phá hỏng nó.

Bất luận có khả năng xảy ra nguy hiểm gì, cô sẽ giết chết nó từ trong trứng nước.

Triệu Lan Hương suy nghĩ rất lâu, sau đó nghiêm túc nói với Tưởng Mỹ Lệ: “Tôi cùng anh trai cô không còn liên quan gì nữa.”

“Nếu như cô cứ mãi nói những chuyện như vậy, thì sau này không cần đến ăn cái gì ở chỗ tôi nữa.”

Triệu Lan Hương rất ít khi nói nặng lời, khi không kiên nhẫn trên mặt cũng sẽ chỉ mỉm cười, nhưng lần này giọng nói của cô rất lãnh đạm, làm cho Tưởng Mỹ Lệ đột nhiên dại ra.

Cô ta bị Triệu Lan Hương làm cho á khẩu: “Cô....tôi khi nào quản đến chuyện tình cảm của các người?”

Triệu Lan Hương từng câu từng chữ nói: “Cô tốt nhất là nên như vậy.”

Triệu Lan Hương nhanh chóng đuổi người: “Ăn xong rồi thì nhanh chóng trở về nhà đi, người nhà họ Hạ không quen ăn cơm cùng người ngoài.”

Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Về sau nếu có món ngon, tôi sẽ để phần cho cô một ít, cô không cần đến tận đây.”

“Việc này sẽ làm tôi khó xử, cũng khó coi, cô biết chưa?”

Triệu Lan Hương cau mày “Hướng dẫn từng bước” nói.

Cô không thể đảm bảo kiểu người tính tình thô và hay nói như Tưởng Mỹ Lệ có thể nhớ được những gì cô nói, nên tốt nhất là làm cho Tưởng Mỹ Lệ và Hạ Tùng Bách càng ít có cơ hội tiếp xúc càng tốt.

Triệu Lan Hương nói xong thì có chút áy náy với Hạ Tùng Bách, rõ ràng cô không làm gì có lỗi với anh, nhưng hiện giờ lại có một chút cảm giác chột dạ.

Tưởng Mỹ Lệ nghe xong nửa câu đầu, liền cảm thấy khó chịu, nhưng nghe đến câu sau “sẽ chừa lại một phần cho cô”, thì trong lòng lại vui vẻ, đôi mắt híp lại thành đường chỉ, giống như nhặt được một món hời. Triệu Lan Hương khó có dịp quan tâm đến cô ta như vậy.

Tưởng Mỹ Lệ mặt dày cố ý đến vào giờ ăn cơm, đôi khi cũng sẽ vồ hụt, loại mùi vị này cũng rất khó chịu.

Tưởng Mỹ Lệ vui vẻ nói: “Được, tôi sẽ không đến, tôi chờ cô tới.”

Tưởng Mỹ Lệ ăn hết một bát súp ếch, cô ta liền đưa cho Triệu Lan Hương năm xu tiền cơm, sau đó hài lòng mà trở về nhà.

Triệu Lan Hương nhanh chóng cầm lá thư trên bàn cất đi, sau đó gọi anh em nhà họ Hạ tới ăn cơm chiều. Cô bưng bát súp ếch hầm nấm rừng vào phòng cho bà nội Lý.

Lúc Hạ Tam Nha đang viết chữ mẫu đã ngửi được mùi thơm từ phòng bếp, thèm đến mức nước miếng chảy cả lên bảng chữ mẫu. Bà nội Lý hận đến mức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nắm tóc con bé.

“Không có tiền đồ, chỉ có một chút cám dỗ ấy đã chịu không được.”

“Viết xong thêm hai hàng chữ nữa mới được đi ăn cơm.”

Bà rất nghiêm khắc dạy bảo cháu gái tính tình hiếu động, hoạt bát của mình.

Bên kia, Hạ Tùng Bách đang cho bò ăn, nghe thấy người yêu hét to thì nhanh chóng kết thúc công việc trở về ăn cơm.

Hạ Tùng Bách cầm đũa lên, sung sướng ăn cơm, Triệu Lan Hương cho anh uống một bát nước hầm trước. Cảm giác say trên mặt Hạ Tùng Bách cũng dịu đi, vì uống rượu nên đầu nhức tới giữa trưa mới dịu đi một chút. Cả khuôn mặt đỏ một mảng, biểu tình vừa chất phát lại vừa đáng yêu.

Anh nói: “Hương Hương, em thật xinh đẹp.”

Triệu Lan Hương cảm giác được Hạ Tùng Bách đang cầm lấy tay mình hôn hôn: “Uống rượu đến phát điên rồi, đợi lát nữa Tam Nha sẽ tới đấy.”

Hạ Tùng Bách không để bụng nói: “Không sao đâu, con bé còn phải viết nhiều chữ!”

“Sẽ không tới nhanh như vậy.”

Hạ Tùng Bách cười ngây ngô, tuy nhiên tay lại rất quy củ.

Anh thành thành thật thật ăn cơm, quý trọng ăn sạch sẽ không sót hạt cơm nào, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Em làm cơm thật ngon.”

“Vừa thông minh lại có văn hóa.”

“Dịu dàng lại cam đảm.”

“Hương Hương của anh sao lại tốt như vậy.”

Triệu Lan Hương nghe được những lời này thì trợn mắt há hốc mồm. Cô hoàn toàn không biết rằng sau khi uống say Hạ Tùng Bách sẽ có dáng vẻ này.

Ông chồng già nhà cô dạ dày không được tốt, có bệnh đau dạ dày nghiêm trọng. Bác sĩ tư nhân của anh đặc biệt khẩn trương, dặn dò anh một giọt rượu cũng không được động đến. Nếu lúc làm ăn có phải uống rượu thì kêu trợ lý chắn rượu cho, hơn nữa Hạ Tùng Bách cũng rất có tự chủ, Triệu Lan Hương sống cùng anh rất nhiều năm cũng không thấy bộ dạng say rượu của anh.

Nghe được những lời Hạ Tùng Bách nói, Triệu Lan Hương rất buồn cười, cười tới không khép được miệng.

Thời điểm Hạ Tùng Bách nói lời ngon ngọt, làm cho người khác không có biện pháp kháng cự lại ma lực của nó. Triệu Lan Hương lúc này cũng cảm thấy tâm tình không được tốt lắm, cũng bị những lời nói của anh làm cho tan thành mây khói.

Lúc này cô tạm thời không nghĩ đến những chuyện trong tương lai nữa.

“Còn có gì nữa?” Triệu Lan Hương kề sát bên tai Hạ Tùng Bách nhỏ giọng cười hỏi.

Đồng thời ánh mắt vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài phòng bếp. Bữa cơm tối là thời điểm nhà họ Hạ tụ tập đông đủ nhất.

Giữa trưa ăn cơm có khả năng sẽ không đủ người, nhưng buổi tối cjo dù có nhiều việc thế nào, anh em nhà họ Hạ đều cùng một chỗ ăn cơm.

Tuy nhiên hôm nay có chút khác, chị cả Hạ hiện tại đang ở nhà họ Lý, hôm nay là ngày kết hôn của chị, bà nội Lý thì ở trong phòng không tiện ra ngoài, còn Hạ Tam Nha ....thì vẫn chưa viết xong chữ mẫu.

Triệu Lan Hương lúc này không có ai cản trở, tâm tình vui sướng, nghe thấy những lời nói thật lòng của Hạ Tùng Bách, trong lòng lâng lâng, thậm chí có một vài hành vi quá phận.

Khó có dịp cái miệng hũ lút của Hạ Tùng Bách nói được những lời phong tao như vậy, nếu không phải trên người anh vẫn còn mùi rượu, thì Triệu Lan Hương cho rằng anh cố ý nói.

Hạ Tùng Bách nghĩ nghĩ, có chút buồn rầu mà trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương. Mê hoặc trừng mắt, bỗng nhiên “bịch” một tiếng ngã đầu ở trên bàn cơm, đôi mắt nhắm lại ngủ mất.

Triệu Lan Hương thất vọng nắm lỗ tai của Hạ Tùng Bách, hận không thể đánh thức anh dậy.

“Thật là, không uống được nhiều rượu mà còn cố thể hiện.”

Triệu Lan Hương đẩy bát cơm sát cánh tay Hạ Tùng Bách ra xa, lấy sữa bò còn sót lại, hâm nóng, cho Hạ Tùng Bách uống giải rượu. Uống say đến như vậy, uống chút sữa bò cũng có thể giảm bớt kích thích cho dạ dày.

Qua một lúc lâu sau, Hạ Tam Nha sung sướng viết xong chữ mẫu chạy tới phòng bếp, ngồi xổm bên mâm cơm ăn từng ngụm từng ngụm cơm.

Bé che miệng nhìn anh trai đang say ngất đi rồi, vậy thì mình có thể chiếm nồi ếch làm của riêng, yêu thích ăn không dứt miệng.

Hạ Tam Nha lần đầu tiên thấy cách nấu thịt như thế này. Lớp dầu đỏ trong nồi sủi bọt, tỏa ra mùi thơm, ếch ẩn hiện dưới lớp rau xanh giòn, cắn một miếng cảm thấy ngon, thịt ếch trắng rất dai và cực kỳ thơm ngon khiến Hạ Tam Nha rất thích thú.

Vị cay thơm ngon làm cho cô bé thực tủy biết vị. Nếu không phải Triệu Lan Hương cản lại, phỏng chừng Hạ Tam Nha đã ăn đến bụng nứt ra.

Triệu Lan Hương xoa xoa đầu bé nói: “Đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Triệu Lan Hương lấy nước tắm cho Hạ Tam Nha, cùng bé trò chuyện với bà nội Lý, cuối cùng mới trở lại phòng bếp, giúp Hạ Tùng Bách uống sữa bò, để anh tỉnh rượu.

Bàn tay lạnh lẽo của cô dán lên khuôn mặt nóng bừng của Hạ Tùng Bách, làm cho anh thỏa mãn mà híp mắt.

“Dậy đi, uống chút sữa bò rồi ngủ tiếp.”

“Anh nặng như vậy, em cũng không thể đưa anh về phòng ngủ được.”

Hạ Tùng Bách nghe giọng nói dịu dàng ở bên tai, giọng nói kia phảng phất như chạm đến trái tim anh, sưởi ấm trái tim. Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, phòng bếp chỉ có một ngọn đèn dầu thắp sáng, ánh sáng mơ hồ, nhưng dưới ánh sáng mơ hồ này Triệu Lan Hương lại càng xinh đẹp, cười rộ lên lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Trong chớp mắt, Hạ Tùng Bách có ảo giác người con gái trước mắt này đã trở thành vợ của anh.

“Em đút cho anh uống, được không?”

Hạ Tùng Bách lẩm bẩm hàm hồ nói, mí mắt cố gắng mở lớn, chờ đợi câu trả lời của Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương đối với lời nói khẩn cầu có chút khép nép này không có sức chống cự, cô bất đắc dĩ cầm lấy cái thìa, nâng đầu Hạ Tùng Bách dậy, đút từng chút từng chút sữa bò cho anh.

Dòng sữa ngọt ngào chảy vào miệng Hạ Tùng Bách, làm cho dạ dày đang cháy bỏng nóng rát được làm dịu lại. Hạ Tùng Bách cảm thấy được sự ôn nhu an ủi, anh ngây ngô cười không ngừng.

Cứ như vậy, anh uống xong một cốc bự: “Anh không muốn uống nữa, muốn ngủ.”

Hạ Tùng Bách nói xong ngục đầu xuống, nặng nề ngủ mất.

.......

Triệu Lan Hương phải dùng sức hai hổ chín trâu mới đỡ được người như ngọn núi Thái Sơn này trở về phòng, lúc này cũng không còn sớm. Ngày thường Hạ Tùng Bách phải dậy sớm, thì đã đi ngủ từ lúc tám giờ rồi.

Cô nhìn chằm chằm Hạ Tùng Bách, có chút lo lắng ngày mai hai giờ sáng anh sẽ không dậy để làm việc được. Cô yên lặng xoa xoa mặt cho anh.

“Quên đi, ngày mai không dậy được cũng không sao.”

“Mấy ngày nay anh đã kiệt sức rồi, lão Trâu.” Hạ Tùng Bách ngủ say, không trả lời cô, anh nhanh chóng ngáy khò khò.

Triệu Lan Hương trở về phòng mình, lấy lá thư được dấu trong ngực ra đọc.

“Lan Hương: Thấy tin như ngô, triển tin thư nhan (xem thư như gặp gỡ, đọc thư mà lòng thoải mái). Đã rất lâu rồi chưa gặp em, anh rất nhớ, đợi công việc bên này làm xong, anh sẽ đến thăm em. Tưởng Kiến Quân.”

Triệu Lan Hương thấy thế nhanh chóng rút bút ra viết một lá thư trả lời.

“Đồng chí Tưởng: Thấy tin như ngô, trung thu sắp đến, tôi sẽ xin nghỉ mấy ngày về thăm ba mẹ, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt. Hy vọng anh không cần cố ý ngàn dặm xa xôi tới nông thôn gặp tôi, để tránh bỏ lỡ.”

Triệu Lan Hương còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ viết một bức thư như thế này cho Tưởng Kiến Quân nữa, nên dứt khoát không để dây dưa nữa, cô lo lắng đề phòng, cũng làm cho Hạ Tùng Bách không lâm vào nguy hiểm.

Triệu Lan Hương đóng nắp bút lại, để ngay ngắn vào ống bút làm bằng tre, rồi đi thẳng đến chuồng bò.

Tác giả có lời muốn nói: *

Tiểu kịch trường một:

Bình sinh quân: Bách Ca, anh làm giàu bằng cách nào thế?

Bách Ca: À, bán của cải, sản nghiệp tổ tiên lấy tiền mặt, không nghĩ tới lại phất nhanh như thế.

Tiểu kịch trường hai:

Tưởng Lệ: Anh trai tôi cưới cô cũng không tệ, sau này tôi thường xuyên được ăn ngon.

Hương Hương: không cần phiền toái như vậy, đề nghị cô đi "Bách gia" .

Tưởng Lệ: Bách gia, là cái gì?

Hương Hương: quán cơm của tôi đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK