Bốn kỹ sư trách dự án này, cùng ngày bị đưa đến đồn công an thẩm vấn.
Tôn Tường làm giám sát công trình, vì vậy vụ tai nạn này anh ta chịu hoàn toàn trách nhiệm, bị phán hai mươi năm tù. Mặt khác, ba kỹ sư khác cũng có kết cục khác nhau. Vương Dương chủ trương dùng mìn cho nổ đá, cũng phải chịu trách nhiệm vì sự cố này, bị phán mười năm tù, Hồ Tiên Tri và Ngô Dung được thả ra.
Hồ Tiên Tri chỉ phụ trách những công việc râu ria của dự án, hơn nữa trong lúc vụ nổ xảy ra, ông ta cũng cứu sống được mười công nhân. Tuy rằng cũng có sai, nhưng mức độ chưa đến mức phải ngồi tù. Hồ Tiên Tri cũng giống như Cố Hoài Cẩn bị đưa đến chuồng bò “ở”, chịu đủ căm hận của thôn dân.
Ngô Dung cũng đồng dạng phụ trách những công việc khác của dự án, tự mình thực hiện một hạng mục khác, hoàn toàn không dính líu gì tới hạng mục của Tôn Tường. Trải qua thẩm vấn công an biết được, lúc trước Ngô Dung cực lực phản đối phương án dùng mìn nổ để khơi thông dòng nước, ý kiến mỗi người mỗi khác nên anh ta tự làm hạng mục của mình. Ngô Dung sử dụng kỹ thuật và phương pháp không giống như Tôn Tường, đồng thời ngọn núi anh ta phụ trách không xảy ra vấn đề gì, ngược lại còn thuận lợi dẫn nước vào kênh mương. Đối với sự cố lớn xảy ra, anh ta hoàn toàn phủi sạch quan hệ.
Một tuần sau, Hồ Tiên Tri được thả ra. Rất lâu rồi ông ta chưa có cạo râu, râu quai nón phủ kín cả cằm, nhìn trông rất chật vật, trông không khác gì kẻ đầu đường xó chợ.
Mấy ngày này, Hồ Tiên Tri ở trong ngục không ngừng lặp đi lặp lại các cuộc thẩm vấn, không chỉ có thân thể ông ta bị tổn thương mà tinh thần cũng bị đả kích, cả người uể oải không chút sức sống.
Hồ Tiên Tri xách theo toàn bộ gia sản còn lại, đi đến chuồng bò.
May mắn ông ta được phân đến một nhà địa chủ giàu có, chuồng bò rộng thoáng, chỉ nuôi có năm con bò khỏe mạnh và một con nghé con, còn có hai người đàn ông cùng ở chỗ này.
Cố Hoài Cẩn không nghĩ tới đứa học trò vong ân phụ nghĩa kia lại đến. Hồ Tiên Tri đi vào chuồng bò liền quỳ xuống, khuôn mặt tang thương và xấu hổ, người đàn ông cao một mét tám quỳ sấp trên mặt đất không ngừng khóc lóc thảm thiết.
Hồ Tiên Tri nói: “Thầy, con biết sai rồi.”
Cố Hoài Cẩn không có hé răng, nằm ở trên “chiếu” mềm mại tự làm, khò khò ngủ mất.
Cho dù có quỳ đến chết, Cố Hoài Cẩn cũng không liếc nhìn một cái.
........
Ngày đó khi núi Ngưu Giác sụp đổ, một nhà Hạ Tùng Bách từ trên núi trở về, đều có cảm giác sợ hãi không thôi.
Trong thôn có hai cán bộ, một trong số đó là đại đội trưởng hiện tại không rõ sống chết, một người khác là cháu gái bí thư chi bộ đang bị thương nặng, cả gia đình đều túc trực ở bệnh viện, thôn Hà Tử nháo nhào cả lên.
Chủ nhiệm hội phụ nữ lúc này phải đích thân ra tay, bà cùng mấy xã viên xách theo một con gà tới nhà họ Hạ.
Bà nói: “Hiện giờ trong thôn rất hỗn loạn, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu, cũng không thể tổ chức tuyên dương đồng chí.”
“Tôi thay mặt toàn thể xã viên của đại đội một, có một chút tiền khen ngợi đối với các vị “anh hùng” hôm đó, chờ mấy hôm nữa ổn rồi tôi sẽ viết thư lên huyện đề nghị khen thưởng.”
Những lời này là Chủ tịch hội phụ nữ nói với Triệu Lan Hương.
Trước khi sự cố phát sinh, Triệu Lan Hương đã lên núi hô to gọi mọi người di tản, sơ tán nhân viên, nếu không có sự nỗ lực của cô, thôn Hà Tử lúc này không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Triệu Lan Hương nghe vậy, giơ tay lên làm động tác ngăn lời nói của chủ tịch hội phụ nữ, sửa lại những lời của bà, nói với bà người có công lớn nhất là Cố Hoài Cẩn và Hạ Tùng Bách.
Hai người bọn họ mới là công thần.
Nhưng Hạ Tùng Bách đứng phía sau Triệu Lan Hương, dùng sức nắm lấy ống tay áo của cô, cách lớp áo véo vào tay cô, hơi hơi lắc đầu, trên mặt bình tĩnh và nghiêm túc.
Triệu Lan Hương cắn răng một cái, nói: “Hạ Tùng Bách và Cố Hoài Cẩn lên núi ngăn cản việc nổ mìn, nếu không có bọn họ thì núi Ngưu Giác đã sụp từ lúc mười hai giờ rồi.”
“Những người trên núi làm sao còn có thời gian mà chạy.”
Trên mặt chủ nhiệm hội phụ nữ và đại đội trưởng đội một Hạ Lai Phúc đều là biểu tình ngưng trệ. Chủ nhiệm hội phụ nữ giống như không nghe thấy những lời Triệu Lan Hương nói, nhét con gà trong tay vào tay Triệu Lan Hương.
“Con gà này là mọi người thương lượng để khen thưởng.”
“Nếu có hai công thần....” đội trưởng đội một Hạ Lai Phúc dừng lại một chút, vò đầu nói: “Cũng khó phân chia.”
Vì thế, Hạ Lai Phúc đi chuồng gà của đại đội, bắt lấy hai con gà, một con đưa cho Cố Hoài Cẩn, một con đưa cho Hạ Tùng Bách.
“Cầm lấy bồi bổ thân thể!”
“Tôi thay mặt nhân dân cảm ơn mọi người!”
Những người được đi học đều là người có văn hóa, ít nhất để cho hai người anh hùng khác bị “bỏ qua” một cách chọn lọc cũng được thoải mái.
Các xã viên khác trên tay còn xách ba con gà, Hạ Lai Phúc nói: “Chúng tôi còn phải đi thăm Đại Lực, không ở đây nói nhảm nhiều nữa, đi trước.”
Chị cả Hạ cảm kích đi tiễn những vị cán sự trong thôn đi.
Con gà mái già mà Cố Hoài Cẩn được tặng bị buộc chặt lại, không ngừng đạp phành phạch, lúc hai chân chạm đất, liền ị ra một cục phân màu vàng vào đám cỏ khô của ông ta.
Cố Hoài Cẩn vẻ mặt khó nói mà nhìn chằm chằm vào con gà, nói: “Tôi nuôi con gà này cũng không có tác dụng gì....”
Nói xong Cố Hoài Cẩn dừng lại một chút: “Lại nói, cũng đã lâu rồi tôi chưa được ăn thịt gà.”
Cùng lúc được tặng ba con gà, làm cho tâm trạng bấp bênh của mọi người dịu đi. Đối với chị cả Hạ, bỗng nhiên được hai con gà thì vui sướng giống như tiền từ trên trời rơi xuống, không bao giờ dám tưởng tượng. Chị đâu biết rằng, em trai “may mắn sống sót”, thì ra là đi cứu người, làm anh hùng?
Còn đối với Cố Hoài Cẩn, con gà là món đồ ăn ngon, nhìn con gà nhảy nhót, trong ánh mắt ông không khác gì miếng thịt.
Cố Hoài Cẩn đang suy nghĩ nên ăn một lúc hết luôn con gà, hay là để lại chăm sóc mỗi ngày sẽ có một quả trứng. Từ góc độ dinh dưỡng mà nói, thì suy nghĩ sau tốt hơn. Nhưng ông thật rất lâu rồi chưa được ăn một miếng thịt gà. Nhưng mà ăn xong con gà rồi thì sau này sẽ không còn gì nữa, Cố Hoài Cẩn đau khổ nhìn chằm chằm con gà mái phát sầu.
Triệu Lan Hương xách con gà lên, dứt khoát nói: “Hôm nay mọi người thật không dễ dàng, tôi sẽ khao mọi người ăn món ngon, trấn an sợ hãi.”
Hôm nay, trái tim của Triệu Lan Hương giống như nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mắn là hôm nay cô quyết định mang cơm cho Cố Hoài Cẩn. Nếu hôm nay mà lười biếng không mang cơm cho Cố Hoài Cẩn, hoặc lười biếng không nấu cơm, thì không chỉ có người đàn ông của cô, những người cô quen biết, những người không quen biết đều phải bỏ mạng trên núi.
Bánh răng của vận mệnh luôn ăn khớp theo theo khuôn phép cũ, đời trước Hạ Tùng Bách sống tới sáu mươi tuổi nên đời này mới thoát được kiếp nạn này.
Đời này Triệu Lan Hương thay Hạ Tùng Bách mang cơm cho Cố Hoài Cẩn, sai lầm ở trên người cô, nếu tai nạn xảy ra với anh, cô sẽ hối hận đến chết. Triệu Lan Hương biết kết quả của ngày hôm nay, xem như là kết quả tốt nhất có thể làm được dưới sự cố gắng của cô.
Triệu Lan Hương bắt cả ba con gà, nhìn qua đuôi gà, sờ vào cánh và chân gà, cẩn thận chọn ra một con gà mái nhỏ, béo, mềm. Trong lòng nhanh chóng xem xét những thứ còn tồn trong nhà, Triệu Lan Hương nhớ mấy ngày trước Lương Thiết Trụ có mang tới cho cô một túi hạt dẻ.
Trong đầu cô hiện lên một nồi thịt gà, hạt dẻ kho tàu.
Quyết định của Triệu Lan Hương không có ai phản đối, đơn giản là không duyên không cớ bay tới một món “tiền của phi nghĩa”. Hôm nay quả là một ngày đặc biệt, cảm giác được sống lại sau thảm họa khiến người ta cảm thấy đói khát.
Tất cả bọn họ đều chưa được ăn trưa và tiêu thụ nhiều năng lượng hơn so với trước đây.
Triệu Lan Hương nhanh tay lẹ chân làm sạch con gà, gà ở thời đại này được nuôi bằng sâu lá cải và cám mà lớn lên. Thịt chắt lại béo, sau khi mổ bụng có thể lấy ra được một bát mỡ.
Hạt dẻ hấp khoảng bốn hoặc năm phút, là có thể dùng tay tách bỏ vỏ, cắt thành hai miếng. Thịt gà bỏ đi xương, chần qua nước sôi, xào với rượu trắng, hành, gừng, tiêu, hoa hồi và đường phèn cho đến khi chuyển màu vàng đỏ. Sau đó cho vào nồi, đổ nước ngập gà, thêm hạt dẻ vào. Nhóm bếp để lửa nhỏ, khi bọt nước sủi lên, sẽ thấm đều gia vị vào thịt gà và hạt dẻ, thơm lừng hấp dẫn.
Phòng bếp tản ra mùi thơm ngào ngạt, mùi thơm béo ngậy của hạt dẻ hòa quyện với mùi thịt gà xào, bay ra từ cửa phòng bếp, làm những người đang đói bụng kêu vang không chịu nổi.
Hạ Tùng Bách bị đánh một trận, lại nhặt được cái mạng trở về bộc phát sức mạnh cực hạn, hiện tại đã đói đến muốn ngất đi.
Hạ Tùng Bách ăn mấy miếng xoài cuốn, cũng chia cho chị và em gái mỗi người một chút. Bà nội thì đã được Triệu Lan Hương đưa cơm trưa, hiện tại ăn no đã ngủ ngon, vô tư không hề biết trên núi xảy ra tai nạn.
Triệu Lan Hương chiên lại cơm thừa, giữa trưa có làm thịt ba chỉ cũng cho vào luôn.
Chị cả Hạ đói đến hai mắt mờ đi, sau khi xới cơm ra cũng không kịp thổi nguội đã lùa từng ngụm từng ngụm cơm.
Hương vị hạt dẻ thơm ngon kích thích vị giác của chị, trong mũi cũng tràn ngập hương vị của thịt gà, thịt gà được hầm mang theo mùi vị đậm đà.
Làm người ta càng nhai càng thơm, ăn như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Hạ Tùng Bách im lặng mút lấy thịt mỡ, nhanh chóng ăn xong non nửa bát thịt kho tàu, cúi đầu ăn ngấu nghiến, làm cho Triệu Lan Hương trở tay không khịp. Cô nhanh chân chạy vào lấy một ít thịt, cùng một bát cơm lớn mang cho Cố Hoài Cẩn.
Lúc Triệu Lan Hương mang cơm đến chỗ Cố Hoài Cẩn, ông đang nghểnh cổ hít hà hương thơm.
Triệu Lan Hương không nhịn được cười.
“Ông đến ăn cơm đi.”
“Hôm nay tôi nấu rất nhiều.”
Cố Hoài Cẩn nhận lấy chậu cơm, xoạch xoạch bắt đầu ăn. Nỗi buồn của ông dường như cũng bị bữa ăn làm tan biến đi.
Cố Hoài Cẩn vừa ăn vừa nói: “Tai nạn trong công trình là nỗi nhục cả đời đối với một kỹ sư.”
“Thật tốt nếu tôi không bị sa thải....hôm nay có bao nhiêu người chết?”
Triệu Lan Hương nói: “Tôi không biết. Mọi người vẫn đang tìm kiếm trên núi, chắc hai ngày nữa sẽ biết.”
Cố Hoài Cẩn ăn ăn, cũng không nói thêm gì.
Đột nhiên, Cố Hoài Cẩn nói: “Mạng này của tôi là Hạ lão nhị nhặt về.”
“Cô nói với cậu ta, nếu nguyện ý tôi nhất định sẽ thu nhận cậu ta làm đồ đệ, truyền sở học cả đời tôi lại cho cậu ta.”
rong lòng Triệu Lan Hương vui vẻ, không cần lưu thứ gì cho anh, anh không cần người ta trân quý, anh ấy chỉ cần sự biết ơn của ông!
Triệu Lan Hương nhàn nhạt nói: “Không cần, tên ngốc kia khẳng định là không muốn, vô công bất hưởng lộc.”
Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cố Hoài Cẩn nói: “Chỉ cần ông nhớ kỹ, nếu ngày sau anh ấy gặp chuyện không may, thì giúp đỡ anh ấy một chút là được rồi.”
Cố Hoài Cẩn ăn cơm, cảm khái nói: “Đây là chắc chắn, mạng của tôi đều là cậu ta nhặt về.”
Cố Hoài Cẩn dừng lại một chút, vì ý tốt của mình bị cự tuyệt mà hơi giận: “Cô gái nhỏ này, cô có biết cô đang giúp cậu ta cự tuyệt rất nhiều tiền không?”
Triệu Lan Hương cười cười không nói gì, đẩy đẩy cái bát đến bên cạnh Cố Hoài Cẩn.
“Ăn cơm xong thì uống chút canh đi.”