Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Liên thấy con gái đi ra cũng không nói gì thêm, bà nhận lấy miếng bưởi cô đưa, vừa ăn vừa nói: “Thật ngọt.”

“So với bưởi ba con mua thì ngon hơn.”

Trong lòng Triệu Lan Hương lặng lẽ châm chọc, quả bưởi này là Hạ Tùng Bách mất nhiều tiền mới mua được, tất nhiên là chất lượng phải hơn hẳn rồi.

Phùng Liên nói: “Tiểu Bạch thật sự là rất giỏi, đợi lát nữa cậu ấy đi ra, con nên nói chuyện với người ta nhiều hơn, cậu ấy là người có nhiều kiến thức.”

Triệu Lan Hương kinh ngạc: “Thật không, tại sao mẹ lại nói như vậy?”

Phùng Liên nhìn về phía bên trong hô một tiếng: “Tiểu Bạch, cháu chọn được chưa?”

Trong phòng, Hạ Tùng Bách đặt lại bức ảnh về vị trí cũ, từ trên kệ sách lấy bừa một cuốn sách rồi đi ra ngoài.

Mãi đến khi ra đến ngoài, Hạ Tùng Bách mới nhận ra quyển sách mình vừa lấy là một trong ba cuốn về “Tư bản luận”, anh bắt đầu đổ mồ hôi. Mượn sách chỉ là lấy cớ, nhưng tốt xấu gì cũng cần phải biết sơ qua, bộ sách này anh chưa từng đọc qua, vạn nhất bị hỏi thì xong đời.

Phùng Liên hỏi Hạ Tùng Bách: “Vừa rồi bác nghe cháu nói, cháu học qua Công Nông Binh sao?”

Phùng Liên nảy sinh suy nghĩ này không phải là không có căn cứ. Ở trong suy nghĩ của bà, có thể được phái đi đến thành phố khác mua văc-xin phòng bệnh cho gia súc, khẳng định cũng là cán bộ quản lý gia súc.

Nhiệm vụ quan trọng như vậy tất nhiên sẽ chọn người tốt nghiệp từ học viện Công Nông Binh là thích hợp nhất.

Hạ Tùng Bách không biết rằng, lúc này anh nói chuyện khoe khoang khiến cho Phùng Liên sinh ra suy nghĩ hoang đường này.

Anh bất động thanh sắc để cuốn sách trên ghế dựa, đặt ở vị trí không thu hút một chút nào.

Hạ Tùng Bách có hơi chột dạ nói: “Không ạ, cháu không học qua.”

“Thực ra cháu chưa từng học ở đó một ngày nào cả.”

Phùng Liên có hơi ngạc nhiên, cuộc nói chuyện vừa rồi của anh khá dí dỏm, hài hước, nhìn qua thì không giống với người chưa từng đi học.

Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói: “Những điều cháu vừa nói với dì đều là do bà nội cháu dạy ạ.”

“Bà cháu rất lợi hại, khẳng định là người làm công tác văn hóa.” Phùng Liên có chút ngượng ngùng, hình như đã hỏi tới vấn đề không nên hỏi.

Bà nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.

Tuy nhiên, con gái bà lại giống như không muốn buông tha đề tài này, cô sợ mẹ mình khinh thường anh, có chút bất bình hỏi: “Bà nội anh học ở đâu, có học xong đại học không?”

Hạ Tùng Bách trên mặt có chút muốn cười, anh lãnh đạm cười nói: “Có học qua đại học New York ở nước M.”

Bản thân anh không có bằng cấp gì, nhưng so với bà nội, anh cũng không thua kém.

Sau khi nói xong, Hạ Tùng Bách yên tĩnh ăn trái cây. Anh dùng ngón tay thô kệch của mình bóc từng múi mà Triệu Lan Hương chưa lột sạch, lột đầy một đĩa nhỏ, cả mâm đựng quả bưởi từng múi từng múi được lột đến sáng bóng, sạch sẽ, chỉ cần xé một cái là có thể rách lớp vỏ mỏng bên ngoài.

Phùng Liên đang ăn bưởi thì bị sặc, chạy nhanh đi lấy khăn tay lau miệng.

Vừa rồi bà còn tưởng rằng, Hạ Tùng Bách là đứa nhỏ nghèo khó không học hết tiểu học. Ngay sau đó lại nghe được tin tức là người trong nhà bồi dưỡng đứa nhỏ. Tuy Phùng Liên tự nhận mình là thành phần trí thức, cũng không khỏi phải lau mắt mà nhìn.

Hạ Tùng Bách lột xong đĩa trái cây, anh nói: “Cũng tới giờ ăn cơm rồi, cháu không quấy rầy gia đình nữa ạ.”

Anh nhanh chóng cầm quyển sách lên, chuẩn bị ra về.

Phùng Liên còn đang cao hứng, kết quả đứa nhỏ này lại muốn đi về, bà đang muốn mở miệng mời Hạ Tùng Bách ăn một bữa cơm chiều.

Triệu Lan Hương nháy mắt với mẹ mình một cái.

Cô chú ý thấy quyển sách mà Hạ Tùng Bách đang cầm trên tay, không khỏi chảy mồ hôi. Nếu tiếp tục giữ anh ở lại, chuyện này rất nhanh sẽ bị lộ tẩy. Hạ Tùng Bách cũng mấp máy môi, tỏ vẻ lúc này anh cũng rất khó xử.

“Nếu về muộn sẽ không còn chuyến xe bus nào để trở về khách sạn, ăn tết nên xe bus cũng nghỉ sớm ạ!”

Phùng Liên nghe xong thì cũng không cố gắng giữ người lại ăn cơm.

Thật ra, bà nghĩ đứa nhỏ này là người đàng hoàng, lại giúp đỡ Nữu Nữu ở nông thôn, nên vừa rồi mới nhiệt tình với anh như vậy.

Phùng Liên đưa cho Hạ Tùng Bách một túi lạp xưởng nặng cầm về, Hạ Tùng Bách không muốn cầm, bà đuổi theo đến tận dưới lầu: “Cháu ở khách sạn khẳng định không được ăn uống tốt, cái này chỉ cần dùng nước hấp hơn mười phút là có thể ăn được.”

“Còn có....”

Phùng Liên nhịn không được mà nhờ vả: “Tính tình của Nữu Nữu khó bảo, không thích lao động.”

“Cháu...”

Hạ Tùng Bách vừa nghe, nháy mắt đã hiểu. Anh gật đầu, ban đầu không muốn lấy lạp xưởng nhưng vì để Phùng Liên yên tâm mà cầm lấy.

“Vâng ạ.”

Đáng thương thay tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. Hạ Tùng Bách xách theo một túi lạp xưởng nặng trĩu, trên đường gió rét lạnh buốt nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Có người yêu thương cô, trái tim anh cũng cảm thấy hạnh phúc.

Tuy rằng trong trí nhớ của Hạ Tùng Bách đều không còn hồi ức về mẹ.

..........

Sáng sớm tiếng pháo nổ thưa thớt vang lên, mấy ngày ăn tết trên đường phố đều là các mảnh vụn màu đỏ của pháo, mong cả năm thật nhiều niềm vui, mọi chuyện đều thuận lợi

Cả nhà Triệu Lan Hương đã ăn xong cơm sáng, sau khi ăn xong, Triệu Vĩnh Khánh đã ăn mặc chỉnh tề để đi làm.

Triệu Lan Hương dùng tay xoa một lớp thuốc mỡ lên tay của ông, bàn tay ông vào mùa đông đều bị nứt nẻ. Trong thời gian tết Âm lịch không phải đi làm nên cũng đỡ hơn một chút.

“Ba có muốn mang bao tay không?”

Triệu Vĩnh Khánh trừng mắt nhìn con gái một cái.

“Thôi đi, tranh thủ mấy ngày về ăn tết thì liên lạc với bạn bè đi, thật vất vả mới về được một chuyến, muốn mốc meo ở nhà hay sao!”

Triệu Lan Hương vâng dạ.

Triệu Lan Hương sửa soạn một chút, chuẩn bị đi tới khách sạn tìm Hạ Tùng Bách. Không nghĩ tới, ba vừa mới đi làm, thì đã có một người mà cô không ngờ tới lại xuất hiện ở cửa.

Tưởng Mỹ Lệ trên đầu đội một chiếc mũ tròn màu nâu nhạt, mặc một chiếc áo gió màu xanh chàm, chân đi một đôi boot cao cổ, ăn mặc theo phong cách phương tây, trông rất xinh đẹp mà xuất hiện ở trước mặt cô.

“Sao vậy, rất lâu không thấy tôi nên cao hứng đến choáng váng sao?”

Triệu Lan Hương lắc đầu.

Tưởng Mỹ Lệ nói: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn tới tìm cô đâu, nhưng...” cô ta ho khan một tiếng che dấu đi sự kinh ngạc của mình.

Đôi mắt tròn xoe của Tưởng Mỹ Lệ mở to: “Lúc trước ở nông thôn cô có nói với tôi chuyện cô và anh trai tôi không còn quan hệ.”

“Tôi còn không tin cô.”

“Cô thật sự rất lợi hại, khiến mấy hôm nay anh trai tôi thay đổi giống như một người khác vậy, hiện giờ còn vì cô mà nổi điên.”

“Mau đi với tôi đến quân khu đi, anh ấy và Cố doanh trưởng đang muốn đánh nhau.”

Triệu Lan Hương giật mình, nhanh chóng mặc áo khoác vào, chạy theo Tưởng Mỹ Lệ đi đến đại viện quân khu.

Tưởng Mỹ Lệ kéo cánh tay lạnh lẽo của Triệu Lan Hương, chạy một mạch tới một chỗ hẻo lánh.

Triệu Lan Hương nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau, Tưởng Kiến Quân vành mắt có chút thâm tím, Cố Thạc Minh cũng không tốt hơn là bao.

Khóe môi của anh ta bị rách chảy ra tơ máu. Khi Triệu Lan Hương đi đến, những vệt máu vẫn còn đang chảy ra.

“Tên tiểu nhân âm hiểm.” Tưởng Kiến Quân lạnh lùng, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.

“Sau lưng thì đoạt công trạng của tôi còn chưa đủ thỏa mãn, hiện giờ còn đoạt người con gái của tôi?”

Cố Thạc Minh rít rít khóe môi, phun ra một ngụm máu loãng. Anh ta quay đầu sang một bên, ngoài ý muốn lại nhìn thấy bóng dáng của “chính chủ” ngòi nổ.

Cố Thạc Minh cong môi, đi qua xoa xoa đầu Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương có chút áy náy nhìn Cố Thạc Minh, nhỏ giọng khó xử hỏi anh ta: “Anh không sao chứ?”

“Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da.”

Vốn dĩ mấy ngày nay Tưởng Kiến Quân còn đang tức giận, bây giờ lại nhìn thấy hành động này của Cố Thạc Minh và Triệu Lan Hương khiến anh ta muốn nổ tung.

Tưởng Kiến Quân nắm chặt tay, xông lên kéo Triệu Lan Hương ra, vung nắm đấm về phía Cố Thạc Minh.

Hai người thực lực cũng không chênh lệch nhiều, đánh ngang nhau, ai cũng không chiếm được lợi thế, đều bị tẩn đau.

Khó trách đời trước Cố Thạc Minh lại hạ gục đối thủ của mình. Cố Thạc Minh là khắc tinh của Tưởng Kiến Quân, cũng không phải là anh ta ưu tú hơn Tưởng Kiến Quân, mà là so với Tưởng Kiến Quân thì Cố Thạc Minh có nhiều mưu kế hơn.

Bỗng nhiên,Cố Thạc Minh chợt thả lỏng tay, không phản kháng lại.

Trong tiếng thét lớn vang lên, Cố Thạc Minh bị Tưởng Kiến Quân đánh thành đầu heo, trong tiếng thét kia còn có một tiếng gầm rú dữ dội của chính ủy xen lẫn sự tức giận:

“Con mẹ nó______các cậu đang làm gì___”

“Ăn gan hùm mật gấu rồi à, dám đánh nhau trong đại viện quân khu?”

Rất nhanh, Tưởng Kiến Quân, Cố Thạc Minh và Triệu Lan Hương bị mang đi thẩm vấn.

Triệu Lan Hương một mình bị mang vào một phòng, lúc bị hỏi về mối quan hệ, cô bối rối nói: “Tôi và Cố trưởng quan chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.”

“Đồng chí Tưởng muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương, nhưng bị tôi từ chối...nào biết rằng hôm nay anh ta lại tìm Cố trưởng quan gây phiền toái?”

Còn ở bên kia, trong phòng của thủ trưởng, hai người đàn ông đồng thời bị thương đang viết bản kiểm điểm về hành vi nông nổi của bản thân, cũng hứa sẽ không phạm sai lầm. Thủ trưởng của Cố Thạc Minh và Tưởng Kiến Quân bắt lấy thuộc hạ thân tín của mình mắng bọn họ một cách không thương tiếc.

Rõ ràng, Cố Thạc Minh là bị giận chó đánh mèo, lại còn bị đè lên sân tẩn một trận, thủ trưởng của anh ta sau khi mắng thuộc hạ vài câu lấy lệ thì bắt đầu châm chọc: “Tưởng liên trưởng của các người đúng là rất uy phong, học tập ở thủ đô về quả nhiên khác người.”

“Tiểu Cố của chúng tôi __chính là ngốc, cố chấp, cơ hội tốt như vậy lại chắp tay nhường cho người khác, một chút cũng không nghĩ cho mình.”

“Tiểu Cố, có đứng lên được không? Để tôi bảo lính cần vụ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra một cái?”

Cố Thạc Minh nhịn không được ho khan từng đợt.

Thủ trưởng của Tưởng Kiến Quân sắc mặt xanh mét, trông rất khó coi.

Thủ trưởng nghiêm túc phê bình Tưởng Kiến Quân có hành vi trái kỷ luật, Tưởng Kiến Quân tiếp nhận trừng phạt của thượng cấp, sau đó ra khỏi văn phòng. Anh ta hít sâu một hơi, ánh mắt âm u nhìn về phía người cùng đi ra:

“Cố Thạc Minh______”

Tưởng Kiến Quân mím chặt môi, không muốn nói gì nữa.

Cố Thạc Minh bị đánh cho khóe mắt thâm tím, nở nụ cười đê tiện hướng về phía ai kia: “Đi biên cương thưởng thức phong cảnh tổ quốc cho thật tốt, nhớ phải giữ mặt mũi cho quân khu G của chúng ta nhé.”

Nói xong, Cố Thạc Minh lạnh mặt, đôi chân dài bước nhanh rời đi.

Triệu Lan Hương sau khi được thả ra, cô đến Cố gia không ngừng xin lỗi với mẹ Cố.

“Cháu không nghĩ tới lại làm cho Cố đại ca bị tai bay vạ gió như vậy.”

Lúc Cố Thạc Minh trở về, liền nhìn thấy ba quả trứng luộc xa xỉ đặt trên bàn.

Mẹ Cố liếc mắt đánh giá con trai một lượt, con trai tuy rằng ít nói và muộn tao, tuy nhiên nếu bị đánh thì nó cũng sẽ không để thua thiệt.

Bà nhìn xong liền yên tâm, cười mỉm đặt quả trứng đã lột vỏ vào trong tay của Triệu Lan Hương.

“Nếu cháu cảm thấy áy náy thì giúp bác lăn trứng gà cho Minh Minh.”

“Bác bị gọi trở về, giờ phải nhanh chóng quay trở lại công việc.”

Mẹ Cố nháy mắt một cái với con trai, sau đó cầm lấy túi xách nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài, vội vàng quay trở lại cương vị công tác.

Triệu Lan Hương đưa trứng gà cho Cố Thạc Minh, để anh ta tự mình lăn, cô nói: “Xin lỗi.”

Cố Thạc Minh không sao cả nói: “Không có việc gì, tôi và cậu ta có hiềm khích với nhau từ trước.”

“Tôi chỉ ước gì cậu ta tới đánh tôi, không nghĩ tới khi nhắc tới cô, cậu ta cư nhiên....có hiệu quả lớn như vậy.”

Trầm ổn và cao ngạo như Tưởng Kiến Quân, thế mà cũng có lúc lật thuyền trong mương. Biết rõ ở quân đội không được đánh nhau, thế mà lại như pháo nổ, không khống chế được hành vi của mình.

Cố Thạc Minh một bên vừa xuýt xoa lăn trứng, một bên nhìn cô gái ôn hòa hiểu chuyện này, thực sự anh ta phải nhìn cô bằng một con mắt khác rồi.

Cố Thạc Minh tấm tắc nói: “Cô cũng không phải là thiên tiên hạ phàm, thế mà hôm nay cậu ta lại....cái này nói như thế nào nhỉ?”

Cố Thạc Minh suy nghĩ một lát, liếc nhìn Triệu Lan Hương, từ trong miệng nói ra một câu.

“Trùng quan nhất lộ vi hồng nhan.”(ý nói chỉ vì một cô gái mà đánh mất đi tiền đồ, câu này bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK