Cố Hoài Cẩn là được Ngô Dung cứu.
Thời điểm ông tỉnh lại, bầu trời đã tối đen, Hồ Tiên Tri đang nhai thảo dược đắp lên cánh tay bị bỏng của ông, đôi mắt to như trâu của anh ta hiện lên sự vui sướng.
“Thầy, thầy cảm thấy trong người thế nào?”
Anh ta vỗ người đàn em bên cạnh nói: “lần này may mắn có Tiểu Dung, là cậu ấy cứu thầy về.”
Cố Hoài Cẩn liếc mắt nhìn cánh tay bị băng bó của mình, im lặng không nói gì.
Hồ Tiên Tri lại nói: “Sinh viên Triệu có tới, cô ấy mang cho thầy canh cá trích để uống.”
“Tranh thủ còn nóng thầy uống đi.”
Đầu năm nay, cá tươi không phải tùy tùy tiện tiện có thể mua được, đi đến cửa hàng bán lẻ mua được đều là cá chết, vừa tanh vừa thối. Muốn ăn cá tươi, chỉ có thể chờ lúc đại đội giăng lưới vớt cá, mới có thể có cá thơm ngon.
Hồ Tiên Tri ở chuồng bò nhà họ Hạ mấy tháng, một thời gian dài cũng chỉ có thể ngửi được mùi thơm của đồ ăn, một bữa cơm cũng không có. Chỉ có khi nào cô Triệu tâm tình tốt, mới chừa chút đồ còn thừa trộn lẫn với cơm đưa cho anh ta. Hồ Tiên Tri ở một bên nghe Cố Hoài Cẩn không ngừng ực ực uống nước canh, ngày thường ý chí của anh ta rất kiên định, bụng kêu to như sấm.
Cố Hoài Cẩn bưng bát canh nóng hổi lên. Canh đầu cá nấu với đậu hũ trắng sữa, ăn rất ngon và mềm, khi ngậm vào miệng thì tan ra, vị thanh nhẹ thơm thơm, ấm áp làm dịu dạ dày, khiến trái tim bị dọa sợ của ông được một chút an ủi.
Xương cá được hầm nhừ, ông nhai chúng rồi nuốt vào bụng. Cố Hoài Cẩn bất tri bất giác ăn gần hết một bát canh lớn, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của Hồ Tiên Tri.
“Chuyện của Ngô Dung là như thế nào?”
Cố Hoài Cẩn đặt bát xuống, không ăn nữa, phá lệ đưa canh cá trích còn lại cho Hồ Tiên Tri uống.
Hồ Tiên Tri hưng phấn uống ừng ực, mùi vị thịt tươi đã lâu chưa được ăn, chiếm cứ đầu lưỡi của anh ta, đậu hũ trắng mềm, nước canh thơm nồng mà thanh đạm, tinh túy của xương cá đều hòa tan vào trong nước dùng, trong miệng là mùi vị của thức ăn hải sản, một chút mùi tanh cũng không có. Vừa sạch lại vừa thơm, so với thịt heo ăn còn muốn ngon hơn.
Hồ Tiên Tri bây giờ cũng có thể lý giải được, tại sao thầy của anh ta ngày thường nghiêm cẩn như vậy, như thế nào mỗi ngày đều trông ngóng bữa cơm của sinh viên Triệu. Nếu là anh ta, anh ta đến nằm mơ cũng nghĩ tới ăn. Đây không phải cảm giác thỏa mãn chỉ cần ăn thịt là có thể so sánh được. Đây là một loại cảm giác hạnh phúc, uống xong bát canh cả người dường như ấm áp hơn, thoải mái hơn.
Hồ Tiên Tri sau khi uống xong liền nói: “Tiểu Dung đưa thầy trở lại chuồng bò rồi đi. Chân của cậu ấy thật sự bị bỏng rất lợi hại, chắc hẳn là cậu ấy đã đến trạm y tế để xin thuốc rồi.”
Hồ Tiên Tri nói xong còn chỉ chỗ thuốc đắp ở trên tay của Cố Hoài Cẩn.
“Nể tình hôm nay, cậu ấy liều mình cứu thầy từ trên núi trở về, thầy cũng đừng oán giận cậu ấy nữa, mỗi ngày cậu ấy trải qua cũng rất khổ cực!”
.......
Sau khi từ trại lợn trở về, Triệu Lan Hương nghe được tin Cố Hoài Cẩn ở trên núi thiếu chút nữa là bị thiêu chết, cô thực sự rất khiếp sợ, cô quyết định đi thăm hỏi người đàn ông đáng thương này một chút.
Lúc đi thăm Cố Hoài Cẩn, Triệu Lan Hương cũng tình cờ gặp được Ngô Dung. Người đàn ông này da trắng, rất gầy, giống như một cái sào, đeo một chiếc kính trông rất có khí chất của người làm công tác văn hóa.
Anh ta yên lặng chọc mấy cái bong bóng trên bàn chân bị lửa thiêu, cũng không đợi Cố Hoài Cẩn tỉnh lại đã rời đi. Trên đùi anh ta bị lửa thiêu một mảng, làm người ta nhìn thôi cũng thấy đau, Ngô Dung lại bình tĩnh không rên một tiếng.
Hồ Tiên Tri cầm khăn lau sạch chân, tay cho Cố Hoài Cẩn, lải nhải nói: “Cậu ấy sợ thầy tỉnh dậy nhìn thấy cậu ấy sẽ nổi giận, haiz! Trong lòng thầy vẫn còn đề phòng cậu ấy rất nhiều.”
“Ngô Dung xuất thân cũng không được tốt lắm, trước kia cậu ấy không có cách nào vào đại học, sau đó cậu ấy trở thành học trò của thầy, sau nữa cậu ấy lại xảy ra chuyện, ba mẹ cậu ấy mỗi ngày cũng sống không được tốt...”
Triệu Lan Hương gật đầu.
Cô dặn dò Hồ Tiên Tri: “Anh đi hái chút thảo được đắp cho ông ấy, tôi đi nấu cho ông ấy chút canh uống.”
Triệu Lan Hương nhanh chóng nấu xong một nồi canh cá, đun đến khi có màu trắng sữa. Đầu cá bổ dưỡng, cô liền múc cho Cố Hoài Cẩn một cái đầu cá và thịt bụng cá. Cô cũng chia phần bụng cá cho bà nội Lý và Hạ Tam Nha, nửa sau gần đuôi thì cô phần cho Hạ Tùng Bách, khoảng thời gian trước anh còn nói muốn ăn cá mà không được.
Đêm nay, Hạ Tùng Bách được ăn thịt cá tươi ngon, cho dù chỉ là phần đuôi anh cũng không chê.
Hạ Tùng Bách tò mò cá từ đâu mà có, Triệu Lan Hương liếc nhìn anh một cái: “Lý Trung bảo Lương Thiết Trụ mang tới.”
Triệu Lan Hương lại đi tới nhìn xem Cố Hoài Cẩn, ông ấy ăn uống xong thì nghỉ ngơi một lúc, tâm trạng cũng đã ổn định.
Khi nhìn thấy Triệu Lan Hương, Cố Hoài Cẩn cảm ơn cô về món canh cá.
“Uống rất ngon, khó có khi được cô cho nhiều thịt như vậy.” Cố Hoài Cẩn nghĩ lại không khỏi bất cười, từ trong túi ông lấy ra một xấp tiền.
“Đã lâu tôi chưa đưa tiền cơm cho cô, tôi da mặt dày đã ăn không uống không của cô.”
Triệu Lan Hương kinh ngạc: ‘Một trăm đồng ông đưa vẫn còn có thể dùng được rất lâu,sao lại đưa nhiều tiền như vậy.”
Cố Hoài Cẩn biểu đạt một chút, nguyện vọng của ông là có thêm bữa sáng, dù sao Triệu Lan Hương làm bánh bao, sủi cảo, mì đều có mùi vị rất mê người, ngay cả màn thầu trắng bóng cũng thơm ngào ngạt, khiến ông rất thèm.
Cố Hoài Cẩn hắng giọng một cái, nói: “Hiện tại tôi cũng có tiền lương, cô Triệu không cần khách khí.”
Triệu Lan Hương không có lấy tiền của Cố Hoài Cẩn, chỉ đến sát bên ông nói: “Nghe nói thầy Cố là nhân viên trường khoa học, không biết ông có quen biết người nào dạy sinh học không?”
“Tôi muốn mua mấy quyển sách để xem.”
Cố Hoài Cẩn nghe thế, cảm thấy rất hứng thú, ông tống cổ Hồ Tiên Tri đến bờ sông giặt quần áo.
“Sách gì?”
Ông đối với những người có khát vọng học tập thì rất nhiệt tình, cô Triệu này đầu óc rất thông minh, nhìn những bản ghi chép bằng tay của ông, cũng có thể hiểu được vài chỗ.
Triệu Lan Hương nhỏ giọng nói: “Đại loại như “dưỡng heo hồng kỳ tay”, “kỹ thuật nuôi lợn khoa học”, “kỹ thuật nuôi lợn thực tế” những cái này đều được.”
Cố Hoài Cẩn bũi môi nói: “Những thứ này đều để Hạ Nhị dùng phải không? Tại sao nó không đến hỏi tôi, mà lại bảo cô tới? Chuyện của nó, nó lại không tới hỏi, thật là không có thành ý.”
Ông bất mãn căm giận nói.
Triệu Lan Hương liếc nhìn ông một cái, không khỏi thở dài.
Cố Hoài Cẩn thấy Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn mình, mới nói: “Được rồi, tôi sẽ viết thư hỏi giúp cô. Cần gấp sao? Nếu cần gấp thì tôi cũng có bạn bè ở tỉnh X, hỏi gần thì nhanh hơn.”
Triệu Lan Hương gật đầu.
“Càng nhanh càng tốt, dùng tiền cơm làm phí mua sách.”
Cố Hoài Cẩn vỗ vỗ đầu, từ trong đống hành lý rách nát của ông lấy ra bút và giấy, động tác lưu loát nhanh chóng viết xuống mấy dòng chữ, qua loa nhưng lại rất đẹp.
Triệu Lan Hương cầm lấy bức thư nóng hổi này, chân thành nói một tiếng cảm ơn.
Ngày hôn sau, cô cầm lá 'thư giới thiệu' này, đi tới đơn vị của người bạn của Cố Hoài Cẩn.
Đây là một khu nhà đại học của tỉnh X, những người đi lại bên trong có cả trai lẫn gái, đều là từ các nơi tuyển chọn, tiến cử đến đây để học tập, lớn tuổi có, nhỏ tuổi cũng có, quần áo mộc mạc, con đường dưới hàng cây xanh đều có người đi lại, trong trường đại học tràn ngập sức sống sôi nổi. Đây là những điều tốt đẹp và tích cực mà một trường đại học cần phải có.
Không ngoài dự đoán của cô, bức thư giới thiệu của Cố Hoài Cẩn rất hữu dụng. Triệu Lan Hương dùng bức thư này đổi được ba, bốn cuốn sách rất dày trong tay một vị giáo viên già.
Vị giáo sư già đỡ gọng kính, nói: “Chậm một chút, nhớ rõ trong vòng một tháng phải đem trả lại chỗ tôi, đây là những tư liệu rất quý giá, cẩn thận một chút.”
Triệu Lan Hương dùng sức gật đầu.
Cô bỏ ra năm đồng để photo hết ba cuốn sách nầy, cầm bản sao hơi tối và nóng, cô đưa tay vuốt ve loại chữ to và mờ, trong lòng rưng rưng. Triệu Lan Hương lập tức trả lại sách cho vị giáo sư già và trở về thôn Hà Tử ngay trong đêm.
Cô đưa những tư liệu này cho Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Bách cầm lên nhìn, nhìn một lúc lâu đột nhiên lại cảm thấy mơ hồ. Cái gì mà bệnh của lợn, vắc-xin phòng bệnh, từng dòng chữ bằng Tiếng Anh được khoanh tròn, thậm chí cả tỷ lệ thức ăn chăn nuôi. Hạ Tùng Bách nghiên cứu rất lâu, cố hết sức mà vẫn không hiểu.
Anh cầm tới cho bà nội xem. Bà nội Lý đeo mắt kính cũ lên, nghiêm túc đọc rất lâu.
“Đây là những điểm cần chú ý, lợn con cần phải tiêm vắc-xin phòng bệnh, con đến khi đó thì mua thuốc về, bà sẽ dạy cho con.”
Bà tạm dừng một lát, lại nói: “Con nhìn xem, ở đây viết nếu cho ăn theo tỷ lệ như thế này, thì mùa xuân đến là có thể xuất chuồng. Thức ăn cho lợn cần phải ....”
Giọng nói khàn khàn của bà giảng giải từng câu từng chữ cho cháu trai, một già một trẻ, mái đầu hoa râm cùng một đầu tóc đen ghé vào một chỗ. Thời gian phảng phất như trở lại mười mấy năm trước, bà cũng giống như bây giờ, cúi người dạy anh đọc sách, viết chữ.
Mái tóc hoa râm của bà vẫn như vậy, nhưng cháu trai của bà giờ đã cao lớn, so với bà thì cao hơn rất nhiều.
Mà tinh lực của bà cũng không còn được như xưa, nhìn mấy tiếng, uống một cốc sữa mạch nha, mắt bà đã hoa lên, trước mắt đều tối đi.
Hạ Tùng Bách thấy thế, liền để bà nội nghỉ ngơi: “Ngày mai lại xem, không cần vội. Trước tiên, con sẽ thay đổi khẩu phần ăn của lợn, những cái khác từ từ nói sau.”
Không xem thì không biết, vừa thấy anh không khỏi giật mình, rất nhiều công thức, không giống như là đang nuôi lợn, mà giống như hầu hạ tổ tông vậy.
Bà nội tức giận trừng mắt nhìn cháu trai, nói những lời thấm thía dạy bảo: “Nếu đã quyết tâm làm công việc này, thì phải cố mà học tập cách nuôi tốt.”
“Sách cần đọc, học vấn cũng cần phải học, tuy nhiên cũng không cần quá dựa dẫm vào sách vở, phải vừa làm vừa tìm tòi.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, đỡ bà nội lên giường nằm, sau đó bồi bên cạnh để bà ngủ.
Anh dùng bàn tay ấm áp ủ ấm tay, chân lạnh lẽo của bà, vừa xoa vừa nói: “Chờ cháu kiếm được tiền, sẽ mua cho bà một cái xe lăn, để bà ngồi.”
Đôi mắt của bà nội Lý nheo lại, đường cong nơi khóe mắt hiện ra tia sáng.
“Bách ca nhi càng ngày càng tốt, bà nội cũng gần như sắp xuống đất rồi, còn muốn những thứ tốt như vậy làm gì.”
Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, rồi nói: “Kể cả không kiếm được tiền, cũng sẽ để bà được ngồi xe lăn.”