Bọn họ cùng nhau đi phòng chăm sóc đặc biệt nhìn con, Đại Hải nho nhỏ đang nằm ngủ say, trên người đang mặc bộ quần áo trắng tinh, giống một đám mây trắng nhỏ. Vừa nhỏ yếu lại đáng yêu.
Sau đó mỗi ngày, Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách liên tiếp tới xem Đại Hải, bọn họ cách một tấm kính trong suốt, khát vọng nhìn vào bên trong. Triệu Lan Hương đứng ngoài phòng bệnh nhìn nhìn, nước mắt vô thức chảy xuống.
Hạ Tùng Bách nói:” Đang ở cữ đừng có khóc, sẽ không tốt cho cơ thể. Đại Hải …….Cũng sẽ tốt lên.”
Đại Hải ở phòng chăm sóc đặc biệt hai ngày mới chuyển tới phòng trẻ con bình thường.
Triệu Lan Hương sinh xong ngày thứ ba, chị cả Hạ và Lý Đại Lực đều tới.
Bọn họ mang đến một ít thực phẩm dinh dưỡng cùng một ít đồ dùng trẻ con, chị cả ôm Đường Đường yêu thích không thôi, chị quay người lại thấy em trai còn ôm một bé khác, kinh ngạc cùng vui sướng vô cùng.
Chị một chốc lại xem Đường Đường, một chốc lại nhìn chằm chằm Đại Hải, cầm lòng không được nói:” Bọn nhỏ thật đáng yêu.”
“Đường Đường khóc rất có khí lực, sau này nhất định sẽ là một đứa bé thông minh."
“Đại Hải yên tĩnh giống con gái, rất ngoan, em nhìn mà lòng mềm nhũn.”
Triệu Lan Hương nói cảm ơn.
“Chị phải chạy nhanh trở về báo tin vui cho bà, nếu bà biết em sinh đôi, sợ là cười đến miệng không khép lại được.” Chị cả cười tủm tỉm nói.
Chị yêu thích ôm Đường Đường cùng Đại Hải hết một buổi trưa, buổi tối dùng phòng bếp của bệnh viện nấu cho Triệu Lan Hương một nồi canh gà, nấu xong rồi mới lưu luyến rời bệnh viện.
Ăn bữa tối xong, hai bé con đặt ở bên người cô, Hạ Tùng Bách trông một đứa, Triệu Lan Hương nhìn một đứa, cả trái tim của cô căng đầy, ấm áp. Cả người tràn ngập tình yêu thương.
Mấy hôm sau, Đường Đường dần dần mất đi sắc đỏ, trở nên trắng trẻo. Bé uống sữa đặc biệt nhiều, thân thể chắc nịch, cái đầu còn muốn to hơn trẻ con mới sinh hơn mười ngày. Thân hình bé hơn phân nửa di truyền từ ba, ba bé cao lớn, cho nên bé cũng không thấp.
Hai tuần sau, thân thể Đại Hải đã đạt các chỉ tiêu, cũng được chấp thuận cho về nhà. Triệu Lan Hương ôm bé vào trong ngực, cảm thấy như có được cả thế giới, mềm mại tri kỷ. Cô hôn Đường Đường rồi lại hôn Đại Hải.
Hai bảo bối tuy rằng cùng thai, nhưng Đường Đường tính tình ầm ĩ, cũng bướng bỉnh với cha mẹ. Mà Đại Hải từ khi sinh ra chỉ có an tĩnh, chỉ khi đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh thì bé mới gào vài tiếng, giống như chỉ kêu thêm một tiếng cũng lãng phí sức lực. nhưng cũng có khả năng bé sinh ra đã gầy yếu nên tính tình như vậy.
Thời điểm Triệu Lan Hương cho uống sữa, không nhịn được mà luôn cho Đại Hải uống trước, lại cho Đường Đường uống phần sữa còn thừa lại. Đường Đường cũng không chê, dù sao cuối cùng dư lại cũng là của bé, một mình bé đã chiếm thân thể mẹ bé đã lâu.
Ngày xuất viện Hạ Tùng Bách ôm Đại Hải, Triệu Lan Hương ôm Đường Đường, vợ chồng hai người đứng ở cửa bệnh viện đón ánh mặt trời của ngày mùa thu, cười vui vẻ.
……………..
Thời điểm trở về thôn, mọi người đều biết Hạ lão nhị được một đôi long phượng, hâm mộ vô cùng.
Nói Hạ Lão nhị kết hôn muộn, nhưng anh lại một hơi được hai đứa, tốc độ này ngược lại dẫn đầu những người trước đó kết hôn sớm hơn anh, trong khoảng thời gian ngắn làm vô số người ghen chết. Một nam một nữ dễ có, long phượng thai lại rất hiếm có. Nó ngụ ý đặt biệt tốt. cát tường như ý, là phúc trời cho, bọn họ đều cảm thấy lần này nhà lão địa chủ nhất định sẽ làm tiệc mừng thật lớn. Đầu năm ăn tiệc một lần, cuối năm lại ăn tiệc lớn một trăm ngày, toàn bộ một năm đều thơm ngát.
Hạ Tùng Bách không biết mình và hai đứa con lại trở thành đối tượng được người khác hâm mộ, liên tiếp mấy ngày vì lo lắng cho vợ con mà về đến nhà cuối cùng cũng tìm được an ủi.
Anh ngủ một giấc thoải mái, thở phào những mệt mỏi của người làm cha.
Nghỉ ngơi một lúc, anh bắt đầu giặt tã của hai cục cưng, tã này do chính Triệu Lan Hương cắt may bằng vải bông, mềm mại giúp da thoáng khí, so với tã bên ngoài bán vừa thời thượng vừa tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là khổ cho Hạ Tùng Bách phải giặt tã, thời tiết nóng giặt đồ thật là gian nan, nhưng Hạ Tùng Bách lại không cảm thấy khổ.
Anh xuất thân nông dân chính cống, từ nhỏ đã quen với việc hốt ủ phân, sau nuôi heo cũng là mỗi ngày làm bạn với đám heo thối hoắc, không chê dơ cũng không chê thối, đối với hai cục cưng một chút cũng không khó khăn.
Anh giặt tã xong, phát hiện con trai đang ị, Đại Hải khóc lớn, cặp mông mềm mại đỏ bừng như bánh ngọt.
Hạ Tùng Bách nhanh chóng lột sạch Đại Hải ra tắm rửa, đổ đầy nước ấm vào bồn thuận tiện cho bé tắm rửa một chút.
Anh một tay nâng bé, một tay khác lại xoa xoa bọt biển, làn da của Đại Hải được nước ấm rửa đến đỏ hồng, gân cổ khóc lên. Hạ Tùng Bách lại hát một khúc dân ca, ngón cái vuốt ve trấn an con trai.
Hạ Tùng Bách không khỏi thay đổi vài tư thế nâng bé, hầu hạ con trai đến thoải mái dễ chiụ, nheo đôi mắt mơ màng sắp ngủ.
“Thằng nhóc thúi.” Hạ Tùng Bách chọc chọc bé, nhanh chóng lau khô rồi dùng vải quấn bé lại.
Triệu Lan Hương thấy anh làm thành thục điêu luyện, còn nghe anh hát dân ca, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh năm đó anh tắm cho heo con, năm đó anh cũng sung sướng tự tại, tri kỷ mà hầu hạ như thế này, giống như trong tay anh không phải heo con mà là con của anh.
Triệu Lan Hương nhìn mà thấy buồn cười.
Hạ Tùng Bách tắm Đại Hải xong, Đường Đường lại gào lên, Hạ Tùng Bách thay một chậu nước thuận tiện tắm rửa cho con gái. Bởi vì sinh đôi nên anh trước nay đều làm việc gấp đôi, Đại Hải làm gì thì Đường Đường cũng làm như vậy, nếu không Đường Đường bá đạo kia khẳng định không chịu, bảo đảm khóc đến rung chuyển đất trời.
Hạ Tùng Bách dịu dàng hát: “ Đường Đường của chúng ta là cô bé thích sạch sẽ, mỗi ngày đều gào lên đòi ba ba tắm rửa.”
“Ba ba hát cho con nghe.”
“Sao đỏ tỏa sáng rực rỡ, sao đỏ sưởi ấm trái tim,, sao đỏ là trái tim của công nhân ta……”
Triệu Lan Hương nhìn bồn nước ấm, ngay cả cô cũng thấy hâm mộ.
Hạ Tùng Bách tắm cho con gái xong, cả người em bé lập tức thơm ngào ngạt mùi sữa, nhất thời nhìn lên thấy ánh mắt khát vọng và cực kỳ hâm mộ của vợ mình, hầu kết anh không khỏi lăn lăn:
“Em cũng muốn tắm?”
Đường Đường tắm rửa xong thấy mỹ mãn ngọt ngào đi ngủ, Hạ Tùng Bách thấp giọng nói: “ Bà nói ở cữ không thể tắm rửa?”
Triệu Lan Hương đếm ngày, “ Cũng không còn mấy ngày nữa, thừa dịp trời nắng em tắm sơ thôi.”
Ở cử vào vào cuối thu nắng gắt quả thực là một loại hành hạ. Cả người hôi hám trộn lẫn với mùi sữa, làm người yêu thích sạch sẽ như Triệu Lan Hương khó có thể chịu được, trong khoảng thời gian này tuyệt đối là thời gian cô khổ sở nhất ở đời này. Triệu Lan Hương trầm mặc nhìn Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách bị nhìn mà không còn sức chống cự, anh mang tới một chậu nước, vắt khô khăn lông.
“Lau mình thì được, tắm rửa thì không.”
Anh cũng không nghĩ gì khác, loại việc lấy thống khổ của người khác làm niềm vui cho mình, nhưng nếu anh không nhìn chằm chằm khẳng định tính tham sạch sẽ của cô nổi lên, sẽ ngâm cả người vào nước không biết nặng nhẹ.
Anh im lặng không lên tiếng cởi áo ngủ cho cô, dùng ngón tay cái mở chiếc cúc áo cuối cùng, đột nhiên một màu trắng chói lóa lọt vào tầm mắt anh.
Thân hình trưởng thành và duyên dáng của người phụ nữ hơi cong, uốn thành tư thế vừa quyến rũ vừa ngượng ngùng.
Triệu Lan Hương thấy anh nhìn chằm chằm đến ngây ngốc, thì đỏ bừng từ má đến tận cổ, thân thể không khỏi xấu hổ nói ” Em tự mình rửa.”
Ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên cơ thể cô, lộ ra da thịt tuyết trắng non mềm, giống như thiếu nữ. Cô e lệ ngượng ngùng, khác hẳn với tính tình lớn mật nhiệt tình của ngày thường, Hạ Tùng Bách thấy cô ngượng ngùng như thấy kỳ tích mà xem đến nghiện.