Ngày hôm sau, ánh mặt trời mỏng manh của mùa đông khuất sau những đám mây đen, chẳng mấy chốc ngoài cửa sổ đã có một cơn mưa phùn dai dẳng.
Triệu Lan Hương bị tiếng mưa rơi xào xạc trên những cây đại thụ của con phố đánh thức, cô ngẩng đầu thì thấy được dáng vẻ đang say ngủ của anh kề bên.
Lúc ngủ say anh mới lộ vẻ đáng yêu hiếm có, môi mỏng hơi hé mở, hơi thở đều đều, sống mũi cao thẳng tạo đổ bóng nho nhỏ trên mặt, gương mặt anh tuấn sắc sảo, đỉnh mày như tụ, tà phi nhập tấn. [1]
[1] Hai hàng lông mày hơi xếch vào trong tóc mai
Vừa bỏ đi vẻ ngây ngô, đã nhanh chóng có phong vị của đàn ông trưởng thành, tuổi trẻ tốt đẹp, Triệu Lan Hương cẩn thận ngửi còn có hương vị thanh xuân, chiếm hữu điên cuồng dày đặc tối hôm qua, cũng làm người ta động tâm tới vậy.
Nếu đây là giá trị của trọng sinh thì giờ phút này Triệu Lan Hương cảm nhận được sự ngọt ngào vô tận. Từ lúc anh mười chín tuổi thì bắt đầu nắm tay, chứng kiến sự bồng bột tuổi trẻ của anh, từ từ chờ đợi anh trưởng thành, nho nhã.
Thật tốt.
“Bách ca nhi, hôm nay lạnh quá.” Triệu Lan Hương nhịn không được ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Hạ Tùng Bách cũng tỉnh, anh thấp giọng hỏi cô vợ mình: “Thật không?”
Anh nhanh chóng dán thân hình nóng bỏng của mình sát vào người cô, ôm lấy cô, “Còn lạnh không?”
Triệu Lan Hương cảm thụ sự ấm áp trên người anh, cảm thấy thõa mãn mà dụi vào người anh.
Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi rào rạt, mà giờ phút này bọn họ ôm nhau trong yên tĩnh, cực kỳ hưởng thụ quãng thời gian bên cạnh nhau không bị người khác quấy rầy này.
Hạ Tùng Bách không có thói quen chây ì trên giường, anh nhanh chóng rời giường.
Anh mặc xong quần áo, gài chặt áo khoác, hỏi Triệu Lan Hương: “Em muốn ăn gì?”
Triệu Lan Hương nhắm mắt thuận miệng nói tên hai món, “Sữa đậu nành với bánh bao hấp, mua đại trên đường là được.”
Thời điểm Triệu Lan Hương tỉnh lại lần nữa, thì thấy trên bàn đã dọn sẵn mấy lồng bánh bao hấp. Hạ Tùng Bách đang ở phòng bếp rửa tay. Ngón tay anh dính đầy bột mì, đặt dưới vòi nước rửa sạch từng chút. Tạp dề trên người anh vẫn chưa cởi ra, tạp dề màu trắng làm anh thêm phần lạnh lùng, đẹp trai.
Triệu Lan Hương vừa vui vẻ, vừa ngạc nhiên, cô nói: “Bánh bao hấp là do Bách ca nhi làm hả, a ——”
Cô cầm một cái lên ăn, “Ngon quá!”
Hạ Tùng Bách tháo tạp dề xuống, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Anh đưa sữa đậu nành tới trước mặt vợ mình, “Uống xong đợi lát nữa đi kính trà với bà nội.”
“Ở nông thôn thì phụ nữ mới cưới chồng đều phải làm vậy, hóa giải được lo âu trong lòng bà, bà cũng có thể quay về quê rồi……”
Triệu Lan Hương giải quyết xong bữa sáng tình yêu mà người đàn ông này làm, nắm tay Hạ Tùng Bách nhanh chóng đi gặp ba mẹ và bà nội.
Bà lão đã ăn điểm tâm sáng mà ông thông gia Triệu Vĩnh Khánh đích thân làm, sức của bà cũng còn tốt, ăn được hai phần xíu mại và một chén cháo bắp, lúc này đang uống nước trà.
Phùng Liên đưa cho Triệu Lan Hương hai miếng đệm hương bồ, đôi vợ chồng mới song song quỳ xuống dập đầu kính trà trước mặt bà lão.
Triệu Lan Hương nói: “Hy vọng bà thọ tỷ Nam Sơn, nhật nguyệt trường minh.”
Bà cho cô một phong bao lì xì, gọi là phí cô sửa xưng hô. Tuy vậy nhưng thật ra Triệu Lan Hương đã gọi bà là bà nội từ lâu.
Hạ Tùng Bách cũng nói mấy lời may mắn, kính trà cho bà.
Bà cười tủm tỉm nói: “Sống với nhau cho thật tốt, tranh thủ để bà sớm bồng cháu cố.”
Một câu này làm đôi vợ chồng trẻ ngại đỏ mặt.
Bà dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Hai đứa các con còn có nhiệm vụ học tập bên người, chờ khi kiểm tra xong, thời tiết ấm áp một chút thì về quê chọn một ngày lành làm tiệc cưới một lần nữa.”
Quả thực là như vậy, ở nông thôn chỉ có làm tiệc cưới mới được xem là chính thức kết hôn. Nhưng trước mắt hai người bọn họ đều là sinh viên, sắp phải bước vào kiểm tra cuối kì khá gay gắt, tiệc rượu ở quê đành phải hoãn lại.
Triệu Lan Hương cùng Hạ Tùng Bách đều gật đầu đồng ý. Bọn họ ở bên nhà cha mẹ ăn sáng xong, cầm hai phong bao lì xì lớn, lúc này mới cảm thấy thõa mãn mà quay về nhà mình.
Triệu Lan Hương hỏi kế hoạch kế tiếp của Hạ Tùng Bách, anh không chút do dự nói: “Kì thi của anh trùng với thời gian kết hôn nên anh đã xin thầy Cố cho hoãn kiểm tra, chờ khai giảng mới kiểm tra, trong khoảng thời gian này anh có thể ở bên em rồi.”
Triệu Lan Hương cực kì vui mừng nói: “Kiểm tra của chúng ta cũng không nhiều lắm, chúng ta dứt khoát về quê cùng bà nội đi.”
Hạ Tùng Bách nhéo khuôn mặt cô, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Năm nay chúng ta ăn Tết cùng nhau chứ?”
Triệu Lan Hương cười hì hì tựa đầu vào ngực anh, “Đương nhiên là phải ăn Tết cùng nhau rồi.”
Hạ Tùng Bách nhịn không được mỉm cười, năm mới sắp tới ở quê này, có thể dự đoán chắc chắn sẽ cực kì náo nhiệt.
……
Một tuần lễ sau, Triệu Lan Hương nhanh chóng giải quyết xong kiểm tra cuối kỳ, thu dọn hành lý theo Hạ Tùng Bách về quê.
Lần này bọn họ lựa chọn ngồi xe lửa, thứ nhất là ưu tiên suy nghĩ cho sức khỏe của bà cụ. Thứ hai, Hạ Tùng Bách không khỏi nhớ tới lúc trước bọn họ ngồi xe lửa cùng nhau chỉ có hai lần, vì thế kéo vợ mình cùng ngồi xe lửa từ thành phố G đến thành phố N.
Hạ Tùng Bách vẫn mua vé giường nằm, sau khi cất đồ của Triệu Lan Hương xong thì dùng quần áo của mình trải trên giường nằm, để cô ngồi trên đó.
Triệu Lan Hương kéo tay anh, “Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, còn có anh rể mà!”
Lý Đại Lực yên lặng nở nụ cười, anh cầm bình nước, chịu khó đi lấy nước ấm cho cả nhà.
Hạ Tùng Bách bóc bưởi cho vợ, lột múi bưởi bỏ ra đĩa cho cô. Loại săn sóc tỉ mỉ này, làm cho bác gái cùng toa tàu trêu ghẹo nói: “Hai đứa chắc là vợ chồng mới cưới đi, nhìn thật sự rất ngọt ngào.”