Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Thiết Trụ có hơi sợ Hạ Tùng Bách.

Lương Thiết Trụ có chút nhức đầu hỏi Hạ Tùng Bách: “Bách ca anh lại muốn làm gì?”

Hạ Tùng Bách mím môi, im lặng lúc lâu mới nói: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Ánh mắt anh chìm vào bóng tối, đen kịt tựa như một dòng nước xoáy mạnh mẽ ...

Kỳ thật hôm đi đón Triệu Lan Hương về, anh để cô về trước còn bản thân thì khiêng rương hành lý đi sau, trên đường đi anh gặp Thuận Tử.

Thuận Tử nói với Hạ Tùng Bách: “Lò mổ lợn đã xảy ra chuyện!”

Anh ta vừa thở hổn hển vừa nói, cảnh giác giống như chim sợ cành cong, trầm mặt kéo Hạ Tùng Bách vào lùm cây.

“Tôi cố ý tới báo tin cho anh!”

“Anh hôm nay không tới làm việc, sợ không biết việc này, ngày mai lại ngây ngốc đi đến lò mổ làm việc.”

Hạ Tùng Bách tâm tình phức tạp.

Thuận Tử thương tâm nói: “Trại nuôi lợn bên kia sợ là cũng không giữ được.”

“Hà sư phó nói sau này sẽ đến XXX, bảo tôi giết hết lợn, làm xong chuyến này, rửa tay không làm nữa.”

Lúc nói đến địa điểm kia, ngón cái viết xuống lòng bàn tay Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách nhìn, hiểu rõ gật đầu.

Thuận Tử là người làm ở trại lợn lâu năm, mấy năm nay kiếm được không ít tiền. Người nhà anh ta cũng theo anh ta hưởng phúc, cho nên cũng lo lắng, sợ hãi theo anh ta, cả nhà đều cảnh giác. Hôm nay nếu không phải có đồng bọn canh chừng cảnh giác, có lẽ lúc này tất cả mọi người đều ngồi xổm trong nhà lao, ăn cơm tù hết rồi.

Thuận Tử lại nói: “Tuy nhiên cũng có ba nhà buôn bị bắt, Trương ca đã nhanh chóng trấn an người nhà của bọn họ, để những người này yên tâm ngồi tù, không bán đứng ai! Ôi, thật là xui xẻo mà, lò mổ nhiều năm như vậy nói sụp đổ là sụp đổ. Đây không phải là rắc rối mà chúng tôi tự gây ra. ...”

Hạ Tùng Bách nói: “Mọi người không có việc gì là tốt rồi.”

Thuận Tử căm giận nói: “Tôi phải đi tìm những nhà buôn khác, bảo bọn họ sau này đừng tới đó...”

“Nhanh đi.” Hạ Tùng Bách vỗ vỗ vai Thuận Tử nói.

.......

Buổi tối, Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp tới địa điểm đã hẹn.

Mọi người đồng thời uống hết một bát rượu trắng lớn, độ cồn cũng mạnh, khiến máu toàn thân chảy cuồn cuộn, cả người ấm áp, hăng say làm việc.

Hạ Tùng Bách mổ tổng cộng mười con lợn, gấp ba lần lượng công việc hàng ngày. Từ mười giờ tối vẫn luôn bận rộn công việc đến tận ngày hôm sau mới xong. Mổ xong, cả người Hạ Tùng Bách giống như vớt từ trong nước ra.

Lò mổ lợn được Hà sư phó mới tìm được tràn ngập máu lợn, giết xong khoảng trăm con lợn, mọi người đều mệt đến không thở được.

Hà sư phó đưa cho mỗi người một hồng bao, theo thứ tự mà đưa cho những người mổ lợn.

“Ngày mai vẫn còn phải tiếp tục, mấy ngày nay mọi người sẽ vất vả một chút, làm xong lần này chúng ta ai về nhà nấy, nên về trồng trọt thì về trồng trọt, nên về hưu hưởng phúc thì nên về hưởng phúc.

Vì thế, Hạ Tùng Bách lại tiếp tục mổ lợn thêm mấy ngày, số lượng lợn cần mổ càng ngày càng ít, công việc cũng nhẹ nhàng hơn.

Mãi đến tận lúc sắp kết thúc công việc, Hạ Tùng Bách kéo Hà sư phó nói: “Còn dư lại mấy con lợn sữa bé quá, giết cũng không đáng bao nhiêu tiền.”

Hà sư phó sờ sờ đầu, ngầm hiểu: “Hạ Nhị, cậu muốn sao?”

Lợn mới được ba, bốn tháng thì trọng lượng chỉ gần bằng nửa con cần giết, thịt cũng không nhiều, giết đi cũng tiếc. Nhưng Hà sư phó lại không tìm được người muốn mua. Nuôi lợn vừa khổ lại vừa mệt, những ví dụ đẫm máu của những người bị bắt vào tù ngồi xổm trước đó sờ sờ ngay trước mắt, những người ở lò mổ đều không muốn làm, nhân lúc còn sớm thì giết hết, bán xong hết số lợn này thì về nhà hưởng phúc.

Hạ Tùng Bách gật đầu.

Anh hỏi: “Cũng không biết còn bao nhiêu con, bán như thế nào, tiền trong tay tôi cũng không nhiều lắm.”

Hà sư phó nghĩ nghĩ, Hạ Tùng Bách làm việc ở lò mổ cũng không phải là ngắn, ông cũng biết thằng nhóc này rất nghèo, cuộc sống mới tốt lên chưa được mấy ngày, lấy đâu ra tiền?

Nhưng ông bội phục dũng khí dám làm của Hạ Tùng Bách, ông nói: “Cậu cũng là người Trương ca giới thiệu tới.”

“Theo lý thuyết thì cũng nên cho cậu mặt mũi, có điều tôi là người thành thật kiên định, đối với tôi làm việc là có lợi, nên tôi không thể giảm bớt tiền cho cậu được. Nhưng trong mấy tháng làm việc, tôi thấy cậu cũng là người thành thật, nên tôi cho cậu nợ một nửa tiền, còn lại thì cậu kiếm đủ trả. Ở đây tôi còn vài chuồng lợn, một trăm con lợn sữa, lợn mẹ cũng có, sắp đẻ rồi.”

“Cậu một mình cũng không lấy được nhiều như vậy, tìm xem có ai chịu làm chung với cậu không, cậu còn là tay mơ, không có kinh nghiệm, kéo mấy cụ già làm chung sẽ tốt hơn.”

Hạ Tùng Bách gật đầu, vì thế hỏi Hà sư phó: “Ông còn muốn tiếp tục làm công việc này không?”

Hà sư phó lắc đầu.

Hạ Tùng Bách lại hỏi tổng cộng hết bao nhiêu tiền, Hà sư phó liền nói với anh một con số, con số này không khác gì một gia tài kếch xù.

Hà sư phó cười cười: “Ngay cả một nửa cũng không kiếm đủ, thì cậu cũng quên trại nuôi lợn đi.”

“Một nửa còn lại để dành cho chi phí chăn nuôi. Khi lứa lợn đầu tiên xuất chuồng, thì cũng là lúc thu tiền về, tiền sẽ càng ngày càng nhiều.

Hạ Tùng Bách trầm mặc gật đầu.

Trong lòng anh đang nghĩ tới con số trên trời kia, anh cưỡi lên xe đạp băng qua đường núi tối thui, gió núi lành lạnh gào thét bên tai.

Hành trình trở về lần này cũng giống như vô số đêm mất ngủ năm xưa, thân thể mệt mỏi, tâm lại càng mệt.

Tinh thần mà thoải mái thì thân thể giống như được làm bằng sắt thép. Hạ Tùng Bách ngưng mắt nhìn màn đêm không thấy được kênh mương, nhìn ánh trăng tím nhạt, trong lòng anh sinh ra vô hạn hy vọng, trái tim cũng bình yên hơn. Gió núi lành lạnh thổi lên cái đầu nóng của anh, Hạ Tùng Bách run cầm cập, lau mặt.

Số tiền này, bán anh đi, bán cả nhà anh đi cũng không đủ.

Nhưng cơ hội hiện ra trước măt, dụ dỗ anh bắt lấy, nắm chặt lấy.

......

Sáng sớm, hừng đông.

Vừa vặn là cuối tuần, Triệu Lan Hương không cần làm việc, mặt trời lên cao mới rời giường.

Ngô Dung không giống Tôn Tường làm việc cấp tốc và mạnh mẽ, ông ta là người chậm rì rì, vì thế tiến trình của dự án cũng chậm rì rì. Đoàn người làm việc cũng không vất vả, công điểm cũng cắt giảm, mỗi ngày có thể kiếm được tám công điểm. Việc này cũng khá tốt, thu hoạch vụ mùa đã qua, hiện tại là thời kỳ nhãn rỗi của nhà nông, xã viên mỗi ngày cũng không kiếm được nhiều công điểm lắm, bọn họ được tám công điểm là đủ rồi.

Bất quá, Triệu Lan Hương phát hiện Hạ Tùng Bách “lười biếng”. Không biết là anh đã tìm được công việc mới gì, so với trước thì càng vất vả hơn.

Vừa đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại có thể lập tức đi vào giấc ngủ, ngủ giống như heo.

Triệu Lan Hương thấy đã gần trưa rồi nên đến phòng gọi anh dậy.

Triệu Lan Hương bưng cháo thịt tới, để ở trên bàn, sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Hạ Tùng Bách ngủ đủ thì rời giường, đập vào mắt là bát cháo trên bàn.

Anh rửa mặt, sau đó yên lặng ăn cháo. Tính toán số tiền có trong tay và số tiền tích cóp chỗ bà nội, thì một phần mười cũng không đủ.

Hạ Tùng Bách đi vào phòng bà nội, lần đầu tiên hỏi: “Nhà mình còn dấu vàng không ạ?”

Bà nội Lý chậm chạp ngồi dậy, giọng nói giống như bị giấy giáp mài qua, khàn khàn, già nua.

“Không còn!”

“Con rất thiếu tiền sao?”

Bà cụ hỏi.

Hạ Tùng Bách gật đầu.

“Con cần tiền để làm nghề khác.”

Bà nội ai ôi một tiếng: “Không có vàng, nhưng đá quý thì lại có rất nhiều.”

“Mã não, ngọc, nghiên mực...”

Hạ Tùng Bách nghe thấy những thứ này, bao nhiêu hy vọng cũng biến mất.

Anh nói: “Chỗ của bà còn lại bao nhiêu tiền, cho con một ít.”

Bà nội Lý nghe cháu trai nói như vậy, bảo Hạ Tùng Bách lấy hộp dấu trong tường ra, trừ bỏ để lại một số tiền sinh hoạt, còn lại đều giao cho cháu trai hết.

Bà nói: “Con cầm tờ giấy nợ này đi đòi, nếu những người kia còn sống, thì cũng có thể đòi được một ít, nếu chết thì cũng không đòi được. Như vậy, chúng ta cũng có thêm ít tiền...”

Bà lấy di vật và giấy ghi nợ của chồng ra, trải qua nhiều năm bị ăn mòn như vậy, tờ giấy trắng bóng lúc trước, hiện giờ cũng đã giòn và ố vàng.

Hạ Tùng Bách trầm lặng, trong mắt lóe ra tia sáng, anh cất những giấy ghi nợ này vào trong hộp, sau đó đút vào túi.

“Con đi đòi nợ, cảm ơn bà nội. Đến lúc kiếm đủ tiền, con sẽ lấy vợ, sinh cho bà một thằng cháu bụ bẫm cho bà ôm.”

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà nội Lý cười tươi như một đóa hoa cúc.

Trong mắt bà là sự khát khao, tức giận mắng cháu trai: “Đừng ba hoa, đi kiếm tiền của con đi.”

Hạ Tùng Bách lấy được giấy ghi nợ, người thiếu chủ yếu là người tỉnh khác, anh đắn đo một lúc, sau đó quyết đoán thu thập hành lý, mang thêm hai bộ quần áo sạch sẽ chuẩn bị lên đường.

Triệu Lan Hương đang định nhân dịp cuối tuần muốn rủ anh đi chợ đen, kết quả lại nghe tin anh muốn đi xa, liền trở tay không kịp.

“Anh muốn đi mấy ngày?”

Hạ Tùng Bách lắc đầu: “Không biết, nhưng rất nhanh sẽ về.”

Triệu Lan Hương vừa nghe là biết anh định đi xa vài ngày, cô chuẩn bị cho anh chút đồ ăn mang theo, cô hỏi: “Đi chỗ nào, có xa hay không?”

Hạ Tùng Bách nói: “Thành phố S, bà nội nhận được tin của bạn cũ...anh đi qua chào hỏi.”

Cái gì mà bạn cũ, làm sao lại ngay lúc này liền đi thăm hỏi? Triệu Lan Hương nhướng mày.

Kết hợp với việc mấy hôm trước công việc ở lò mổ bị mất, Triệu Lan Hương hỏi: “Anh muốn đi vay tiền sao?”

Hạ Tùng Bách lắc đầu: “Chính là đi thăm hỏi bạn cũ, em đừng lo lắng.”

Hạ Tùng Bách không muốn nói chuyện đi đòi nợ với Triệu Lan Hương, nhắc tới việc đòi nợ sẽ không tránh được phải nói ra chuyện mua lợn, làm một trang trại nuôi lợn rất nguy hiểm, cô vẫn không nên biết thì hơn.

Tuy nhiên, Triệu Lan Hương luôn cận kề với anh như vậy, chuyện này sợ là sẽ không giấu được lâu.

Triệu Lan Hương nói: “Em cũng muốn đi, dẫn em đi cùng đi.”

“Thuận tiện em cũng muốn mua đồng hồ, kem dưỡng da, sữa rửa mặt.”

Triệu Lan Hương lớn tiếng dọa người: “Anh làm chuyện của anh, em không can thiệp vào. Em mua đồ của em.”

Hạ Tùng Bách nhìn ánh mắt trong suốt của cô, nơi đó hàm chứa ánh mắt vô cùng kiên định. Đầu Hạ Tùng Bách ẩn ẩn đau, trừ bỏ mang theo cô, anh còn có thể làm gì bây giờ.

Hạ Tùng Bách trái lương tâm nói: “Trước đi xin hai bức thư giới thiệu, còn phải thuê hai gian phòng.”

Triệu Lan Hương vui vẻ rạo rực đồng ý, cô cùng Hạ Tùng Bách đi đến chuồng bò, nói với Cố Hoài Cẩn bọn họ có việc cần đi thành phố S.

Cố Hoài Cẩn đã khôi phục “Chức vụ”, ông có thể dùng thân phận công trình sư, viết giấy giới thiệu cho Hạ Tùng Bách và thêm một câu để bọn họ dễ dàng thuê khách sạn hơn.

Cố Hoài Cẩn thật sự không muốn để Triệu Lan Hương đi ra ngoài, mỗi ngày ông đều chờ đồ ăn của Triệu Lan Hương.

Cố Hoài Cẩn không tình nguyện nói với Triệu Lan Hương: “Cô về sớm một chút.”

“Mới về được có mấy ngày, lại muốn chạy ra ngoài, trái tim con gái đều hoang dã.”

Triệu Lan Hương cười cất thư giới thiệu vào trong túi, dừng lại một chút nói: “Thuận tiện tôi sẽ đem đặc sản thành phố S về cho ông.”

Cố Hoài Cẩn ngay lập tức không hé răng.

Hạ Tùng Bách vỗ vai cô, nói: “Đi thôi.”

Hạ Tùng Bách dắt xe đạp ra cho Triệu Lan Hương ngồi, còn bản thân thì xách theo hành lý chậm rãi đi ra khỏi thôn, đi đến đường núi. Sau đó hai người mới hội hợp, cùng nhau đi xe đạp trên đường núi, vào huyện.

Triệu Lan Hương nắm góc áo Hạ Tùng Bách, vui vẻ hát.

“Bách ca, anh nhất định không phải đi đến thành phố S đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK