Một bữa cơm tất niên phong phú dọn lên bàn, Lý Đại Lực đổi bóng đèn mới, dòng điện chạy qua bấc đèn mỏng manh, trong phút chốc ánh sáng ấm áp bao phủ toàn bộ phòng bếp.
Căn bếp mới xây của Hạ gia đã sớm được ngăn cách với phòng chứa củi tối tăm, vách tường được quét vôi trắng, mặt trên được dán gạch men sạch sẽ sáng bóng. Ngồi trong phòng ăn vừa sáng sủa lại rộng rãi này làm người ta cảm giác một sự dễ chịu khó mà giải thích được.
Tiểu Thiết Đầu ngồi trong lòng mẹ nó, gặm ngón cái kêu Triệu Lan Hương một tiếng mợ.
Triệu Lan Hương cười tủm tỉm gắp cá đã gỡ xương cho nhóc, thịt cá thơm mềm, vẫn giữ được vị cá thơm ngon, thằng nhóc này ăn đến hăng say.
Hạ Tùng Bách thấy vậy cũng gắp mấy miếng thịt cá, gỡ xương cá xong thì bỏ vào chén vợ mình.
Bà nội thì đang ăn món món thịt kho song hỷ, các loại rau củ được tẩm ướp sao cho nước mật ong ngấm vào thịt kho, béo mà không ngấy, mềm và thơm.
Bà đặc biệt gắp một miếng thịt cho Triệu Lan Hương, nói: “Ăn nhiều một chút, cháu quá gầy rồi.”
Nói xong bà đều gắp cho mỗi người một miếng, chân bà không tiện di chuyển, tay không dài. Lý Đại Lực ngồi xa hơn một chút chủ động cầm chén cơm của mình và vợ đưa tới trước mặt bà, vui tươi hớn hở nói: “Bà thương tụi con quá.”
“Bà cũng ăn đi ạ.”
Triệu Lan Hương rất ít khi ăn thịt nhiều mỡ như vậy, hôm nay vừa nhìn thấy, mày lá liễu hơi nhăn lại.
Hôm nay lúc làm món món thịt kho song hỷ mà bà nội thích ăn, đa phần cô đều nín thở, mùi thịt quá nồng, cô ngửi xong có chút buồn nôn.
Hạ Tùng Bách thấy vợ mình dừng đũa, đẩy chén cô, “Ăn đi em, sao lại không ăn nữa?”
Triệu Lan Hương lén lút gắp miếng thịt tương đối nhỏ trong chén chồng mình, cô vui sướng mà cắn một miếng, bụng như cuộn sóng, một cơn buồn nôn ập tới.
Cô che miệng lại, nôn khan.
Chuyện này làm Hạ Tùng Bách thấy sợ hãi.
Anh vỗ nhẹ lưng vợ mình, “Không ăn được thịt nhiều mỡ vậy thì không cần miễn cưỡng bản thân ăn để rồi khó chịu như vậy……”
Cả nhà đang vui vẻ thưởng thức bữa tối thịnh soạn đón giao thừa không khỏi nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương.
Bà nội sửng sốt chốc lát, ánh mắt nhìn cháu dâu không khỏi thêm phần chăm chú.
Chị cả nhìn thấy thịt mỡ trong chén của em dâu mình, lại nhìn biểu tình muốn nôn khan của cô thì tay chân lanh lẹ rót một chén nước đưa cho Triệu Lan Hương.
Hạ Tùng Bách không khỏi trách vợ mình: “Đã nói em đừng uống nước lạnh mà em không nghe, bây giờ làm bụng không thoải mái rồi?”
Anh lấy khăn tay lau miệng cho Triệu Lan Hương, lại đặt tay lên trán cô xem có nóng không.
Nhìn em trai mình tức giận nhưng kỳ thật trên biểu tình trên mặt là căng thẳng làm chị cả hạ không khỏi muốn cười.
Cô nói: “Nhìn em ngốc chưa này, đừng vội quát Lan Hương, nghĩ kỹ thử xem, không phải Lan Hương có rồi chứ?”
“Dáng vẻ này giống y chang lúc chị có Thiết Đầu vậy……”
Tay Hạ Tùng Bách đang đặt trên trán vợ mình đột nhiên cứng đờ, nhanh chóng tính lại kỳ sinh lý của cô, rối rắm tính toán một lúc lâu, kết quả là trong lòng bỗng nhiên thấy vui mừng.
Giờ phút này, cảm xúc của anh mông lung khó tả, tựa như dung nham núi lửa phun trào, anh gần như muốn chìm trong niềm vui to lớn này.
Tuy rằng anh đều dùng em bé trêu vợ mình cả ngày, nhưng lại không nghĩ tới em bé lại đến nhanh như vậy! Dựa theo ngày mà tính, đứa bé này có khả năng tới trong khoảng thời gian lãnh chứng đó.
Anh vui mừng tới choáng váng, ôm vợ mình, “Hương Hương, em giỏi quá!”
Bà không nhịn được bị chọc cười, gắp một ít mơ chua ngâm tỏi đưa cho cháu dâu.
“Có muốn ăn chút đồ để kích thích vị giác không?”
Triệu Lan Hương ăn mấy miếng mơ chua ngâm tỏi, cảm giác cơn buồn nôn được áp xuống.
Cô lau khô miệng mình xong, cũng đã nghĩ tới khả năng đó, trong lòng khó nén được vui mừng.
Cô vẫn muốn kìm nén cảm giác mừng như điên, dè dặt nói: “Đừng căng thẳng, có khả năng là mấy ngày nay em mệt mỏi quá, lại dính phải nước lạnh.”
Hạ Tùng Bách lập tức đưa ra quyết định: “Mặc kệ thế nào, ngày mai liền đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Về sau đừng chạm vào nước lạnh.”
Anh còn rất nhiều lời muốn nói với vợ mình, nhưng trước mặt cả nhà, anh chỉ có thể kìm chế mong muốn ôm vợ.
Sau khi Triệu Lan Hương ăn liên tục mấy miếng mơ chua ngâm tỏi, miễn cưỡng coi như ăn xong bữa cơm tất niên.
Cô được nhận một bao lì xì to từ bà nội, bà nói với cô: “Để Bách ca nhi đưa cháu về phòng nghỉ sớm đi, nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay không cần đón giao thừa đâu.”
Hạ Tùng Bách nghe bà nội nói xong, anh muốn ngay tức khắc ôm vợ mình về phòng hung hăng hôn cô.
Vợ anh thật là một bảo bối lớn từ đầu đến chân đều quý giá, sau khi gặp cô, đời anh như được vén mây đen lần nữa được thấy mặt trời. Hết thảy việc anh làm đều thuận lợi đến không thể tưởng tượng được, ngay cả kết hôn sinh con – chuyện lớn trong đời người cũng nhanh như ngồi tên lửa vậy.
Mấy ngày hôm trước anh nằm mơ thấy một bánh bao mập mạp, hôm nay cô liền trực tiếp tặng cho anh một chuyện vui lớn.
Anh tính được kinh nguyệt của cô đã trễ vài ngày.
Hạ Tùng Bách nắm tay Triệu Lan Hương, cùng nhau ra khỏi phòng bếp, còn chưa có đi được vài bước thì anh đã một tay bế cô lên.
Triệu Lan Hương theo bản năng mà ôm lấy cổ anh, kề sát tay anh, dịu dàng thì thầm: “Có khả năng……là Đường Đường của chúng ta muốn tới đây.”
Bọn họ đã từng ở trong một tổ ấm nhỏ đầy ấm cúng, ở nơi nông thôn thâm sơn cùng cốc vui vẻ thảo luận về tên gọi của con mình sau này, loại đề tài này vừa rạo rực lại hạnh phúc, bởi vì không biết sẽ là con trai hay con gái, khi nào ra đời, nói tới nói lui cuối cùng đều sẽ kết thúc với khuôn mặt đỏ tận mang tai của Hạ Tùng Bách. Tên còn chưa đặt được, nhưng thật ra lại có nhiều ý tưởng.
Cuối cùng đôi vợ chồng trẻ đang đắm chìm trong cảm giác tân hôn mới mẻ đã lấy nhũ danh qua loa, Hạ Tùng Bách quyết định lấy tên những loài hoa vợ mình thích để đặt tên cho con.
Anh nói: “Nếu là mùa xuân, chúng ta sẽ gọi con là Trà Trà, bởi vì mùa xuân hoa sơn trà vừa thơm lại còn đẹp nữa; mùa hè thì gọi con là Tiểu Hạ……”
Triệu Lan Hương cảm thấy tên mà Hạ Tùng Bách đặt hơi quê mùa và rườm rà, ngăn anh tiếp tục lấy nhũ danh quê mùa như vậy nữa, “Không bằng gọi là Đường Đường đi.”
Cô nhẹ giọng giải thích nguồn gốc của hoa hải đường cho anh, hải đường là một loại hoa thần kỳ, một năm hoa nở bốn mùa, phú quý phồn thịnh, đẹp đẽ tao nhã. Dù con chào đời vào mùa nào thì tên Đường Đường này đều thích hợp.
Sau khi nghe giải thích xong thì Hạ Tùng Bách cũng tán thành tên này, từ đây đặt nhũ danh của con gái bọn họ là Đường Đường. Không nghĩ tới tên mới đặt được mấy ngày thì Đường Đường của bọn họ đã có tin tức?
Trong lòng ngực Hạ Tùng Bách bây giờ là một mảnh ấm áp, sải bước ôm vợ mình vào trong phòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng phẳng lì của cô, cũng không dám động đậy, không ngừng cười ngây ngô.
“Hiện tại so với giá đỗ bé con còn yếu ớt hơn, anh không dám đụng vào.”
“Lan Hương, anh vui lắm! Nhiều năm như vậy nhưng không có chuyện gì vui vẻ hơn bây giờ cả! Em gả cho anh, lại có bé con của chúng ta, về sau chúng ta là một nhà ba người rồi.”
Anh dịu dàng hôn tay cô, trên mặt là sự vui vẻ của người được làm cha. Anh vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng mà hôn lên cái bụng bằng phẳng của vợ mình một cái: “Đường Đường, ba là ba của con đây.”
“Ngoan ngoãn nghe lời mẹ nha, chín tháng sau là ba được gặp con rồi.”