Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Mỹ Lệ cách Hạ Tùng Diệp một khoảng cách, lúc cô ta hét lên, khiến người đàn ông kia giật mình, hắn bỏ lại Hạ Tùng Diệp nằm trên mặt đất, sau đó chạy trốn nhanh như chớp.

Tưởng Mỹ Lệ hô to: “Có ai không. . ."

Cô ta nhìn hướng người đàn ông kia chạy vào rừng, lại nhìn Hạ Tùng Diệp đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, cô ta không đuổi theo người đàn ông kia, chạy lại đỡ Hạ Tùng Diệp trên mặt đất lên.

Tưởng Mỹ Lệ vỗ mặt Hạ Tùng Diệp: “Chị mau tỉnh lại.”

Hạ Tùng Diệp sau một lúc thì mở mắt ra, khuôn mặt thanh tú ánh lên nét mơ hồ cùng...sợ hãi.

“Cô, cô...”Hạ Tùng Diệp rên rỉ một tiếng, ngón tay dùng sức tóm lấy Tưởng Mỹ Lệ, không thể phát ra thành lời.

“Chị có cảm thấy chỗ nào khó chịu không thoải mái không_____” Tưởng Mỹ Lệ hỏi.

Giây tiếp theo, Tưởng Mỹ Lệ cũng bị thuốc mê làm cho ngất đi.

..........

Một lần nữa tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng, Tưởng Mỹ Lệ tỉnh lại trong phòng chứa dụng cụ làm nông của đại đội, xung quanh không có nhà ở. Từ sau khi thôn Hà Tử phân ruộng, phòng nông cụ đã không có người trông coi nữa, khắp nơi phủ một lớp bụi dày.

Tưởng Mỹ Lệ giật mình một cái, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, phát hiện kim đồng hồ chỉ ở vị trí bảy giờ.

Tưởng Mỹ Lệ lau mặt, cô ta nhanh chóng đứng lên, chạy ra khỏi phòng nông cụ.

Tưởng Mỹ Lệ theo dấu chân in lại chạy tới bờ sông. Mùa đông, cỏ lau bên bờ sông đã kết ra hoa trắng xóa, mỗi khi gió thổi tới chúng nó đều lay động, làm xao xuyến lòng người.

Tưởng Mỹ Lệ nhặt một cục đá lên, ném về phía cái đầu đen thùi lùi trong bụi cỏ lau.

Thể lực của cô ta bẩm sinh đã yếu hơn đàn ông, vừa rồi còn hít phải mê dược, ném một cục đá qua bên kia cũng đã dùng hết sức lực.

Người đàn ông kia dừng lại động tác, y dùng giọng nói quái dị uy hiếp cô: “Tiếp theo chính là cô.”

Tưởng Mỹ Lệ nghe xong không phải là không sợ hãi, cô ta nhìn xung quanh không có lấy một ngôi nhà dân, hơn nữa ở đây lại che khuất, lúc này có kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Giờ phút này, Tưởng Mỹ Lệ rất hối hận vừa rồi đã không đánh thức người Hạ gia.

Cô ta đơn độc một người, giờ khắc này lâm vào tình trạng bị động.

Chạy cũng không được, mà không chạy cũng không được.

Bản tính của con người là bảo vệ bản thân, lúc này nó thúc đẩy cô ta phải lập tức chạy đi, trở về gọi người tới cứu Hạ Tùng Diệp, còn không thì ở lại dọa tên kia, tốt xấu gì cũng có một người ở lại bên cạnh Hạ Tùng Diệp. Nếu không chạy thì chính bản thân cô ta ở chỗ này cũng gặp nguy hiểm, còn nếu chạy thì sẽ hại đời của Hạ Tùng Diệp. Đặc biệt, Tưởng Mỹ Lệ vừa mới ý thức được, người đàn ông này bỏ cô ta ở lại phòng nông cụ, có lẽ cũng muốn buông tha cô ta, không dám chọc vào cô ta.

Y nhất định biết cô ta là ai.

Tưởng Mỹ Lệ cố gắng kìm chế sự sợ hãi trong lòng, không chạy.

Cô ta ngồi xổm trong đám cỏ lau, gân cổ lên lớn tiếng nói về phía có động tĩnh: “Ông nội của tao là phó chủ nhiệm chính trị của quân khu G, ba ba tao là bộ trưởng bộ hậu cần, anh trai tao là đội viên đại đội đặc chủng lục quân, bác tao là giám sát hải quân của quân khu D, anh họ tao là.....”

Tưởng Mỹ Lệ lần lượt kể ra từng thành viên trong nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ cỏ lau bị đè xuống.

Nơi đó quả nhiên không có động tĩnh, cô ta hừ một tiếng, sự sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt.

Tưởng Mỹ Lệ phẫn nộ nói: “Còn không mau cút đi, chọc vào tao, mày nhất định phải chết.”

Tưởng Mỹ Lệ ho khan một tiếng, cô ta nhìn thoáng qua cánh đồng, con mẹ nó đại đội trưởng Lý lúc này mà còn chưa rời giường sao, không phát hiện ra vợ anh ta mất tích à?

Người xã viên ngày thường cần mẫn làm việc đâu rồi?

Hiện giờ, mặt trời đã lên cao như vậy mà vẫn chưa chịu rời giường làm việc à?

Kể cả bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, người cũng không thể lười biếng như vậy được, thật đúng là hại chết người!

Tưởng Mỹ Lệ nói xong câu đó, phía đối diện vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng bỗng nhiên phía đám cỏ lau kia kịch liệt chấn động, ngay lập tức tên đàn ông kia đã xuất hiện trước mặt cô ta.

Y có thân hình cao gầy, trên mặt đeo khẩu trang, cả người tỏa ra một chút cổ quái, từ đầu đến chân đều bọc kín mít. Y túm tóc của Tưởng Mỹ Lệ, kéo cô ta tới bên cạnh Hạ Tùng Diệp.

Tưởng Mỹ Lệ không giãy giụa cũng không nói tiếng nào. Khuôn mặt trắng nõn của cô ta bị những chiếc lá sắc nhọn của đám cỏ lau cứa vào, tạo thành những vết đỏ, tóc trên đầu cũng dính một đống cỏ dại.

Người đàn ông kia không tháo khẩu trang xuống, mà ở trước mặt Tưởng Mỹ Lệ lột hết quần áo của Hạ Tùng Diệp.

Chiếc áo bông của chị bị xé rách, còn bị y tát cho hai cái.

Trong ánh mắt của y chứa đầy sự thù hận, làm người ta nhịn không được run rẩy, sợ hãi.

Tưởng Mỹ Lệ ngã xấp mặt xuống đất, đợi gã đàn ông kia lộ ra thứ xấu xí kia liền giơ chân đá mạnh một cái.

“Tao đã nói với mày, chọc vào tao thì nhất định phải chết!”

........

Hạ Tùng Bách vô cùng hối hận năm ngoái đã không kịp tới tiễn cô về nhà, năm nay cho dù như thế nào anh cũng sẽ không bỏ qua.

Tới gần tết Âm lịch, trại lợn không đủ người, khiến cho ai nấy cũng bận rộn, một người phải làm việc của hai người. ngày hôm nay, Hạ Tùng Bách cố ý thu xếp thời gian về sớm hơn ngày thường.

Vừa về tới nhà anh đã gặp anh rể.

Lý Đại Lực sắc mặt ngưng trọng nói: “làm thế nào cũng không tìm thấy Diệp tỷ nhi?”

Hạ Tùng Bách cũng không nghĩ nhiều, anh nói: “Có thể chị ấy đang ở một góc nào đó, thính lực của chị ấy cũng không được tốt lắm, gọi nhiều lên một chút.”

Triệu Lan Hương đánh gãy lời của anh, cô nắm chặt tay Hạ Tùng Bách, bàn tay đều dùng sức, giọng nói có chút run rẩy: “Em nói với anh, nhưng sau đó anh phải thật bình tĩnh.”

“Em phát hiện trên mặt đất có hành lý của Tưởng Mỹ Lệ, cô ta là người rất sạch sẽ, có thói quen ở sạch, hơn nữa còn rất quý trọng đồ vật của mình, nhất định sẽ không tùy tiện ném đồ vậy đâu.”

“Hôm nay, em hẹn với cô ta sáng sớm tới Hạ gia tìm em, mà vừa rồi Đại Lực ca cũng nghe được tiếng ồn ào của Tưởng Mỹ Lệ, sau khi chạy ra thì cả chị cả và Tưởng Mỹ Lệ đều không thấy.”

“Hai người....”

Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, không thể tiếp tục nói nữa.

Nghe Triệu Lan Hương nói thì dường như không có bất kỳ manh mối gì, nhưng Hạ Tùng Bách nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, anh liên tưởng tới kẻ ác ở thôn Hà Tử kia.

Hạ Tùng Bách cắn chặt răng, chịu đựng sự phẫn nộ trong lòng, cưỡi xe đạp phóng trên mặt đường ngập nghềnh, phát ra tiếng loảng xoảng. Triệu Lan Hương và Lý Đại Lực liếc nhìn nhau, cũng phân chia nhau đi tìm người.

Rất nhanh, Hạ Tùng Bách đã chạy tới ruộng bắp. Anh cưỡi xe đạp lao xuống bãi trống ngoài ruộng, xung quanh cánh đồng mênh mông trống trải, không có bóng người. Những cây ngô cao gần bằng người, đã bị đốt thành đống tro đen trên mặt đất. Hai chân của anh giống như được lên dây cót dẫm lên xe đạp, hoảng hốt mà chọn một con đường. Anh đạp xe qua ruộng đất khô cứng và qua con lạch nhỏ, chiếc xe của anh đạp quá nhanh, và suýt nữa thì lao thẳng xuống sông.

Hạ Tùng Bách bị ngã lộn nhào một cái, anh bỏ xe đạp mà chạy, những vũng nước bắn hết lên người.

Cả người Hạ Tùng Bách bị nước lạnh làm cho phát đau, nước dưới chân đã qua đầu gối, một chân thấp một chân cao. Cuối cùng anh dứt khoát cởi chiếc áo bông đang trói buộc trên người, cố hết sức bơi sang bờ bên kia.

Hạ Tùng Bách lột bỏ bộ quần áo mỏng manh trên người, dùng sức xé rách mà ném nó xuống đất.

“Ngô_Dung¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬__mày con mẹ nó____”

Hạ Tùng Bách rống giận, tiếng rít gào làm chấn động một vùng cỏ lau, kiến chúng rung chuyển giống như những bông hoa trắng. Hạ Tùng Bách bước vào đám cỏ lau với chỉ vài bước chân, anh vung nắm đấm bằng tay phải lên, tóm lấy kẻ đã làm hại chị gái mình và Phan Vũ bằng sức mạnh được rèn luyện trong quá trình giết mổ lợn, anh không ngừng đấm đá vào Ngô Dung.

Hạ Tùng Bách lột bỏ khẩu trang và nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia. Đôi mắt Hạ Tùng Bách đỏ bừng, đè Ngô Dung đánh một trận. Một tiếng xương gãy vang lên, cánh tay của Ngô Dung đã bị bẻ gãy.

Kỳ thực lúc này chỉ là cuộc ẩu đả đơn phương, vì Ngô Dung hoàn toàn không có sức lực phản kháng trước Hạ Tùng Bách.

Y lấy ra chiếc khăn tay được tẩm thuốc mê định che lại miệng và mũi của Hạ Tùng Bách, chỉ là không còn sức lực để làm.

Tưởng Mỹ Lệ đang ngã trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồn nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau. Cô ta tranh thủ đá Ngô Dung một cái thiệt mạnh. Lúc Ngô Dung đang ấn cô ta xuống mặt đất mà tát, thì đột nhiên bị người từ phía sau nắm lấy cổ lôi lên.

Tưởng Mỹ Lệ ngơ ngác nhìn người thanh niên đột nhiên từ trên trời rơi xuống này, đảo ngược tình thế trước mắt của cô ta, nhìn Ngô Dung bị ấn xuống mặt đất, bị đánh thành đầu heo, trong lòng Tưởng Mỹ Lệ kích động đến mức muốn hét lên.

Nếu đôi tay của cô ta mà còn sức, cô ta nhất định sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tưởng Mỹ Lệ nói: “Thì ra là mày! Đáng đánh, loại người này chỉ nên sống như con chuột trong cống ngầm, loại cặn bã của xã hội!”

Hạ Tùng Bách cùng Ngô Dung đánh một đường, lăn vào trong bãi cỏ, không thấy bóng dáng.

Tưởng Mỹ Lệ đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, Ngô Dung giãy giụa vài cái liền thôi, chỉ phát ra tiếng rên rỉ ô ô, thỉnh thoảng lại tru lên, sau đó một chút âm thanh cũng không nghe thấy.

Tưởng Mỹ Lệ nuốt xuống một ngụm máu loãng trong miệng, nói: “Hạ Tùng Bách, Hạ lão nhị! Anh mau dừng tay lại!”

“Tên này đã không còn sức phản kháng nữa rồi.”

Tưởng Mỹ Lệ đi qua kéo Hạ Tùng Bách lại, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cô ta cúi đầu nhìn đôi mắt phủ đầy tơ máu của Hạ Tùng Bách, chợt rùng mình.

Triệu Lan Hương lúc này cũng đã chạy đến, thấy một màn như vậy, đầu óc của cô trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại tiếng ong ong.

Từ khi cô rời giường nhìn thấy hành lý của Tưởng Mỹ Lệ bị ném trên mặt đất, từ lúc Lý Đại Lực nói với cô không tìm thấy Hạ Tùng Diệp. lúc này, tất cả mọi manh mối đều được chắp ghép lại với nhau hoàn chỉnh, đây giống như một mạch điện, ấn một cái chốt mở sau đó mọi thứ liền liên tiếp xảy ra.

Đời trước, bởi vì không muốn đối mặt với thế giới này mà Phan Vũ tự sát. Chị cả cả đời cũng không có con, mặc dù trở thành người giàu có, bên người cũng không thiếu người theo đuổi.

Nhưng chị ấy một đứa con cũng không có.

Giống như cô vậy.

Cô bởi vì sau khi xảy thai, cơ thể trở nên yếu ớt, không còn khả năng mang thai, còn chị ấy là vì cái gì?

Đôi mắt Triệu Lan Hương chảy xuống hai hàng nước mắt, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, không thể áp chế nổi đau đớn. Gió mùa đông thổi khiến cả người cô phát run, lạnh đến mức trái tim của cô bị vỡ thành bột mịn. Thì ra Bách ca nhi đời trước đã trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy.

Thì ra, người chị gái thiện lương đã bị chà đạp như vậy.

Cô ôm lấy Hạ Tùng Bách, giữ chặt tay anh lại: “Bách ca nhi, anh không cần phải đánh nữa.”

“Y sẽ chết mất, y không đáng để chúng ta phạm tội....”

Triệu Lan Hương ôm chặt lấy cánh tay của anh, ngăn cản đôi mắt đang đỏ ngầu vì phẫn nộ của anh. Giờ phút này, anh giống như một con sói mất trí, hung tợn và lãnh đạm, càng đánh càng dùng sức.

Trái tim Triệu Lan Hương như chảy máu, nước mắt chảy ra, cô hỏi anh: “Chẳng lẽ anh muốn vì hắn mà phải ngồi tù sao?”

“Em ở đây_”

“Chị cả cũng ở đây.”

“Anh cũng phải nghĩ cho bọn em một chút chứ....”

Cô vừa nói vừa rơi nước mắt, chúng nóng bừng như một sợi dây đàn đứt đoạn, rơi xuống cái cổ cứng đờ của Hạ Tùng Bách.

Anh ngừng lại, buông lỏng tay mình, cúi đầu liếc mắt nhìn Ngô Dung một cái, lại nhìn về phía Triệu Lan Hương.

Hạ Tùng Bách dùng bùn đất lau đi máu dính trên tay, ngày thường bàn tay này dính đầy máu lợn cũng không cảm thấy bẩn. Nhưng hôm nay, anh phi thường chán ghét, đến mức xoa tay nhiều lần cũng không thấy đủ. Mùi máu trong không khí cũng khiến anh ghê tởm.

Hạ Tùng Bách đi tới ôm Hạ Tùng Diệp nằm trên mặt đất lên, trên mặt ngập tràn sự phẫn nộ và tự trách, hốc mắt đỏ bừng.

Anh mấp máy môi: “Chị cả, thực xin lỗi.”

“Bách ca nhi mang chị đi bệnh viện, chị đừng sợ.”

“Không phải sợ____”

Chị cả Hạ bị hít vào một chút thuốc mê nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh. Chị mở to đôi mắt nhìn em trai, người em trai này giống như anh hùng từ trên trời giáng xuống bảo vệ chị, vì chị mà đánh nhau.

Chị lo lắng không thôi, nhẹ nhàng nói: “Bách ca nhi, em không cần thương tâm.”

“Chị không có việc gì.”

Lúc chị đang nói một dòng máu từ từ chảy ra giữa hai chân chị, chảy ra khỏi quần, chảy tới bàn tay của Hạ Tùng Bách.

Chị cả Hạ nói: “Vừa rồi bị đụng vài cái, không có việc gì, em đừng có gấp.”

Bàn tay vô lực của chị nâng lên, đầu ngón tay chạm vào bụng, có chút phát đau.

Nhưng chị không dám biểu hiện ra ngoài, chị nhỏ giọng an ủi em trai: “Thật sự, không sao đâu...”

Lý Đại Lực cũng nhanh chóng chạy tới nơi, từ xa anh đã nghe được tiếng rống giận của Hạ Tùng Bách, lập tức liền chạy qua. Anh ta chạy đến bãi cỏ lau, ôm vợ từ trên tay Hạ Tùng Bách vào trong ngực, anh nói: “Anh mang cô ấy đi bệnh viện trước.”

Lý Đại Lực cởi áo bông xuống, bọc lấy vợ mình, hai chân liều mạng chạy đi.

Triệu Lan Hương chịu đựng sự thù hận trong lòng, gió lạnh mùa đông cũng làm giảm bớt đi phần nào. Cô vươn ngón tay xem xét hơi thở và động mạch của Ngô Dung.

Cô nói với Hạ Tùng Bách: “Bách ca, y sắp chết rồi, chúng ta phải đưa y đến bệnh viện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK