Ngụy Tiến quá nóng ruột rồi, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, đặt tiền cọc mà cũng không cần bàn, trực tiếp đưa vào trong tài khoản luôn. Lỡ như là một tên lừa đảo, trực tiếp cầm tiền của Ngụy Tiến bỏ trốn thì hắn có khóc hết nước mắt cũng không tìm lại được.
Nhưng mà, cũng may Trâu Nhược Quang là kẻ địch của Dương Minh, cho nên việc Dương Minh diệt trừ hắn cũng nằm trong kế hoạch từ lâu rồi.
Trong đám người của Lý Cường, tùy tiện tìm một người ra chấp hành nhiệm vụ cũng được. Nhưng mà, cần phải sạch sẽ, không để lưu lại chứng cứ gì hết.
Cái chết của Trâu Nhược Quang xem ra cũng rất bình thường, đi trên đường không cẩn thận lọt vào trong cái cống không đập nắp, đương nhiên là không chết ngay được mà là chết đói.
Cho nên, điều này cũng sẽ không có ai hoài nghi là đã có người động tay động chân vào, lọt xuống cống, hơn nữa còn bị gãy chân, chỉ có thể nói là do hắn xui xẻo, tối đa là bị mọi người nói đi ăn trộm gặp xui.
Sau khi Dương Minh biết rõ tin tức, liền cùng Vương Tiếu Yên vui vẻ trên giường nửa ngày, làm người ai lại làm thế, quả thật rất là tài tình! Vừa mới xẻ thịt uống máu người ta xong liền đú đỡn trên giường với gái, thật là.
Gọi một cú điện thoại, hỏi Lý Cường kết quả xong, làm choo Dương Minh và Vương Tiếu Yên cười vui vẻ cả đêm, mỗi lần nhớ lại là cười đến đau bụng luôn.
Lý Cường trả lời rằng, hắn phái người đi theo dõi Trâu Nhược Quang, nhưng mà chưa theo dõi được bao lâu thì Trâu Nhược Quang tự lọt xuống cống rồi chết dưới đó luôn.
Công việc duy nhất mà hắn làm chính là đóng luôn cái nắp cống bị mở ra ấy thôi, để cho người ta không phát hiện ra Trâu Nhược Quang.
Dương Minh ôm bụng cười lê lết, không phải chứ, cứ như vậy mà chết? Cái tình huống hài hước này cũng có thể nói là xui cho Ngụy Tiến, nếu để chậm vài ngày, phỏng chừng là Trâu Nhược Quang chết rồi, thì hắn cũng chẳng cần phải tốn tiền. Bây giờ sau khi bỏ bảy chục triệu lại thấy Trâu Nhược Quang chẳng có vẻ gì bị tổ chức sát thủ giết, mà nhìn bên ngoài vào có vẻ giống như là tự sát hơn.
"Vụ buôn bán này cũng có lời quá sao?" Dương Minh cúp điện thoại, cười khổ nói.
Vương Tiếu Yên nghe xong, cũng cười ngửa cười ngang nói: "Nếu Ngụy Tiến biết được sự thật, không chừng là tức chết mất"
"Nhưng mà, hắn ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được sự thật, hắn sẽ đi hỏi ai?" Dương Minh cười nói: "Cảnh sát tự nhiên sẽ không nói nhiều với hắn, Trâu Nhược Quang quả thật là cũng tự mình lọt xuống mà"
"Đúng vậy, chỉ có thể nói hắn không may mà thôi" Vương Tiếu Yên cười nói: "Nhưng mà cũng may, hắn cũng không biết được sự thật"
.
Ở vùng ngoại ô thành phố Tùng Giang, trong một căn phòng.
"Anh có thể giúp tôi điều gì?" Một ông chủ không thấy rõ mặt, nhàn nhạt hỏi người trẻ tuổi ngồi đối diện.
"Giúp ông diệt trừ Dương Minh!" Người thanh niên nói.
"Chỉ bằng anh?" Khóe miệng ông chủ xuất hiện một nụ cười lạnh.
"Đương nhiên, ông có thể không tin tôi, nhưng sẽ bỏ qua một cơ hội hợp tác, mong rằng ông sẽ không hối hận" Người thanh niên gật đầu nói.
"Anh đang uy hiếp tôi?" Giọng nói của ông chủ vô cùng nhỏ, rất là khó nghe, mà lúc nàng trầm giọng nói càng có vẻ khó nghe hơn nữa.
"Sao có phải chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi" Người thanh niên trả lời không một chút khiếp sợ.
"Nói ra mục đích của anh đi, muốn gì?" Ông chủ bây giờ cũng trở nên cẩn thận, cho dù là muốn hợp tác cũng phải cẩn thận, bởi vì đã có một tấm gương đi trước, Hữu trưởng lão, thành sự có một mà bại sự đến mười lận.
Không chỉ không thể diệt trừ Dương Minh, mà còn làm cho thế cục khẩn trương lên, làm cho ông ta trở nên bị động hơn.
"Mục đích của tôi, chính là giết chết Dương Minh" Người thanh niên khẳng định.
"Không muốn tiền?" Ông chủ nhìn người thanh niên một cái, kinh ngạc hỏi.
"Tôi cũng không thiếu tiền" Người thanh niên lắc đầu đáp: "Tôi chỉ muốn giết chết Dương Minh, nhưng tôi người ít thế cô, không có biện pháp giết chết hắn, cho nên tôi muốn kiếm một người đủ lực để hợp tác, để mượn lực của người đó đạt được mục đích của tôi"
"Sao anh có thể tìm được tôi?" Ông chủ hoài nghi nhìn người thanh niên.
"Tôi nói một cái tên, ông sẽ biết." Khóe miệng của người thanh niên hơi nhếch lên, khẽ nói ra một cái tên.
Ông chủ nghe xong, gật đầu nói: "Được rồi, tôi tin tưởng anh, nhưng mà, anh có thể cung cấp cho tôi cái gì? Như anh đã nói, anh người ít thế cô, nhưng mà không thiếu tiền, nhưng tôi cũng không thiếu tiền"
"Cái này không phải là vấn đề tiền." Người thanh niên khoát tay, chỉ vào cái đầu nói: "Tôi tự cho rằng tôi có chút thông minh, biết chơi âm mưu quỷ kế, hơn nữa tôi nghĩ, bên cạnh ông đúng lúc đang thiếu một quân sư bày mưu tính kế?"
Ông chủ thoáng do dự một chút, gật đầu nói: "Không sai, bên cạnh tôi quả thật đang thiếu một người như vậy. Được rồi, cùng hợp tác với anh, tôi cũng không có tổn thất gì, như vậy, chúng ta cứ thử hợp tác một thời gian đi"
"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ" Người thanh niên vươn tay ra, cầm lấy tay của ông chủ.
"Được rồi, nếu là quan hệ hợp tác, tôi cũng cần phải làm rõ vài chuyện, và muốn xử lý Dương Minh cũng không phải là một chuyện đơn giản" Ông chủ nói: "Năng lực phản ứng của Dương Minh vô cùng tốt, có khứu giác cực kì nhạy cảm với những chuyện nguy hiểm, không nói dối anh, tôi phát ra những người đối phó hắn, nhưng đều chết một cách không rõ ràng"
"Cứng đối cứng đương nhiên là không được" Người thanh niên nói: "Nếu muốn chơi, thì phải chơi ám"
"Có ý gì?" Ông chủ hỏi.
"Gần đây tôi âm thầm điều tra, biết được chổ ở của Dương Minh." Người thanh niên nói.
"Cái này chẳng phải là điều huyền bí gì cả, chổ của hắn tôi đã sớm biết" Ông chủ không cho là đúng, nói.
"Nhưng, ông nghe tôi nói xong đã" Người thanh niên nói: "Suy nghĩ của ông là, lấy cứng đối cứng với Dương Minh, như vậy ông tuyệt đối không có lợi ích gì, nhưng trong suy nghĩ của tôi, chúng ta có thể đâm sau lưng hắn một đao"
"Có ý gì?" Ông chủ không hiểu, hỏi.
"Biết hắn ở đâu không phải dễ làm sao?" Người thanh niên bỗng nhiên cười âm hiểm: "Mấy hôm trước, báo chí đăng tin địa ốc Đức Khang bị nổ, ông cũng có coi chứ?"
Ông chủ gật đầu, nhưng mà nhíu mà hỏi: "Có quan hệ với Dương Minh sao?"
"Có quan hệ, đương nhiên là có quan hệ?" Người thanh niên cười thần bí.
"Có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ vụ nổ ấy là do Dương Minh làm ra?" Ông chủ khó hiểu hỏi.
"Cái đó thì tôi không biết, ý của tôi là, địa ốc Đức Khang bị nổ, thì nhà của Dương Minh không có khả năng bị nổ sao?" Người thanh niên lắc đầu, hạ giọng nói.
"Anh muốn cho nổ biệt thự của hắn?" Ông chủ sửng sốt, nhưng trong lòng tính toán, cái này xem ra cũng là một ý kiến hay!
"Không sai! Vốn đây chỉ là một chuyện đơn giản, cần gì phải suy nghĩ phức tạp như vậy?" Người thanh niên cười hắc hắc nói: "Chỉ cần thu xếp cẩn thận, sẽ không bị liên lụy đến chúng ta"
"Liên lụy? Tôi không sợ" Ông chủ hừ lạnh nói: "Tôi chỉ sợ không nổ chết Dương Minh thôi"
"Nếu như không nổ chết hắn, thì hắn đã không còn là người, và chúng ta cũng không cần phải đối đầu với hắn nữa, sớm từ bỏ đi!" Người thanh niên nói đùa.
"Như thế cũng được" Ông chủ gật đầu, sau đó hỏi: "Đã có biện pháp đơn giản như vậy, anh còn cần cái gì?"
"Nếu tôi có người để sử dụng, thì đã không cần tìm ông hợp tác" Người thanh niên cười khổ nói: "Với thân thủ của tôi, sợ rằng còn chưa vào được trong biệt thự đã bị bắt rồi"
Ông chủ nghe xong, cũng không hoài nghi, dù sao người thanh niên này cũng nói thật, nhiệm vụ này thoạt nhìn thì cũng có vẻ đơn giản, nhưng mà thật ra lại không đơn giản chút nào, quan trọng nhất phải là thần không biết quỷ lẻn vào trong biệt thự của Dương Minh, quả thật không phải là một chuyện dễ dàng, ít nhất cũng phải là ăn trộm chuyên nghiệp trở lên mới làm nổi.
"Được rồi, tôi sẽ cho người làm chuyện này" Ông chủ suy nghĩ một chút rồi nói, việc này không nên chậm trễ, nếu đã có cách thì nên có hành động ngay.
"Nhưng mà, ông cũng đừng hy vọng quá lớn" Người thanh niên hất một gáo nước lạnh nói: "Kế hoạch tuy đơn giản, nhưng muốn thực hiện lại rất khó, muốn để cho Dương Minh không phát hiện, thì người của ông phải đủ bản lĩnh"
Ông chủ gật đầu, ông ta cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà chuyện này chỉ có thể làm một lần, thật sự không được, đành phải hy sinh luôn người đó.
Đương nhiên, trước khi làm, ông chủ phải tự mình tra xét hiện trường, một hồi nữa khi hành động thì ông ta không thể xuất hiện được, để tránh phiền phức.
Nhưng mà, kết quả tra xét làm cho ông ta mừng rỡ! Dương Minh tự nhiên ở cùng một chổ với Vương Tiếu Yên! Tuy rằng không biết bọn họ tại sao lại ở chung một chổ, nhưng đây quả là một chuyện tốt chưa từng có!
Nếu như chuyện hôm nay thật sự có thể thành công, thì có thể gọi là nhất tiễn hạ song điêu, xong hết mọi chuyện.
Ông chủ nhìn nhìn người con gái mặc bộ đồ màu đen bên người, trong lòng có chút luyến tiếc, cô gái này là cô nhi do ông ta thu dưỡng từ nhỏ, tựa ông ta huấn luyện nuôi nấng.
Đương nhiên, huấn luyện ra một người con gái này chỉ để hoàn thành nhiệm vụ khác của mình. Dù sao hôm nay làm chuyện này nhất định sẽ có nguy hiểm, cho nên ông ta mới không muốn.
"Tiểu Ngả, không vấn đề chứ?" Ông chủ hỏi.
"Không thành vấn đề!" Cô gái tên là Tiểu Ngả gật đầu nói.
"Nếu nhiệm vụ thất bại, không nên liều mạng, giữ mạng là quan trọng nhất" Ông chủ do dự một hồi rồi nói.
"Tôi đã biết" Tiểu Ngả nói.
.
Ông chủ ngồi trong xe, ngồi bên cạnh là người thanh niên, còn Tiểu Ngả mang theo một gói thuốc nổ trên lưng, biến mất trong bóng đêm.
"Không đủ tàn nhẫn, không thành đại sự" Người thanh niên cũng nhìn ra ông chủ có chút tình cảm với Tiểu Ngả, cho nên lạnh lùng nói.
"Tôi không cần anh dạy." Ông chủ tức giận nói.
Người thanh niên không nói gì nữa, chỉ trào phúng nhìn ông chủ.