Mà cha của mình, chỉ cần nắm toàn bộ là xong!
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền xác định suy nghĩ của mình, được rồi, nếu cha thích, sao không thể cha làm lớn một lần!
"Cha, con có chuyện muốn nói với cha" Dương Minh mở cửa phòng, ngồi xuống nói chuyện với cha.
"Ồ?" Dương Đại Hải sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dương Minh: "Đại Minh, con có chuyện muốn nói với cha?"
"Đúng vậy, cha đến phòng của con đi" Dương Minh nói.
"Chuyện gì? Có gì mà thần bí thế, không thể nói tại phòng khách sao?" Dương Đại Hải tuy rằng nói vậy, nhưng vẫn đi theo Dương Minh vào phòng.
Dương Minh lần này quyết định thẳng thắn với cha một lần, đã đến lúc rồi, bây giờ mình đã hoàn toàn khác biệt trong mắt cha mẹ rồi.
Hơn nữa, bây giờ Dương Minh cũng muốn nói chuyện của Lam Lăng cho cha biết, mặc kệ là thế nào, Dương Đại Hải vẫn là cha của mình, Lam Lăng là người con gái của mình, không thể sống trong cái cảnh không ra ánh mặt trời được! Tuy rằng Lam Lăng không cầu gì, nhưng có thể như một cô con dâu bình thường đến nhà làm khách, thì nàng nhất định sẽ rất cao hứng.
Có cô gái nào không hy vọng người nhà bạn trai chấp nhận và tán thành đâu?
Cho nên, Dương Minh quyết định đem chuyện của Lam Lăng nói ra.
"Cha, trừ Trần Mộng Nghiên ra, con còn có một người bạn gái khác" Dương Minh chậm rãi nói.
"Ờ. a? Cái gì?" Dương Đại Hải lập tức chấn động, xém tí đã nhảy lên khỏi ghế: "Đại Minh, con có mê sảng không?"
Dương Đại Hải vốn tưởng rằng Dương Minh sẽ an ủi mình về chuyện của công ty, nhưng không ngờ Dương Minh lại nói ra một câu động trời như vậy.
"Không có. cha, cha không nghe lầm, con còn có một người bạn gái khác, nàng ta tên là Lam Lăng" Dương Minh nói từng chữ từng câu.
"Đại Minh. mày." Dương Đại Hải lập tức nổi giận: "Mày làm cái gì thế? Trần Mộng Nghiên đối xử tốt với mày như vậy, mà mày còn làm ra chuyện này? Mày có phải là muốn làm khổ Trần Mộng Nghiên không?"
"Cha, cha nghe con nói trước đã!" Dương Minh cười khổ nói: "Không phải con muốn làm khổ Trần Mộng Nghiên, bởi vì chuyện này không ai có lỗi cả, con đã xác định quan hệ với Trần Mộng Nghiên trước, rồi mới cùng Lam Lăng. việc đã đâu vào đấy rồi. cha, cha nghe có hiểu không?"
"Thằng khốn, mày nói thật chứ?" Dương Đại Hải tức giận nói: "Mày có bạn gái rồi mà vẫn đến với Tràn Mộng Nghiên, không phải là mày muốn lừa gạt tình cảm của người ta chứ? Huống chi mày đây là trùng hôn, là phạm pháp, xem cha của Trần Mộng Nghiên có bắt mày tống vào tù hay không?"
"Cha. thật ra chuyện này rất là phức tạp!" Dương Minh giải thích: "Hơn nữa, Trần Mộng Nghiên cũng biết Lam Lăng, hơn nữa còn đã chấp nhận Lam Lăng"
"A?" Dương Đại Hải cảm thấy đầu óc bắt đầu đảo loạn, sau một hồi mới giật mình sợ hãi nói: "Mày nói, Trần Mộng Nghiên biết? Còn chấp nhận Lam Lăng? Rốt cục là thế nào?"
"Cha, cha có tin trên đời này tồn tại cổ thuật không?" Dương Minh đột nhiên hỏi?
"À? Con nói là cổ thuật Miêu Cương của Vân Nam sao?" Dương Đại Hải hỏi.
"Đúng vậy, cha biết sao?" Dương Minh có chút ngạc nhiên, cha đúng là biết không ít nha!
"Đại khái là biết một chút." Dương Đại Hải nói: "Thời cha học đại học, có một người bạn học, hắn ta yêu một cô gái Miêu Cương, nghe nói, người đàn bà kia hạ một cổ thuật gì đó, làm cho hắn không được thay lòng đổi dạ, nếu thay lòng sẽ gặp báo ứng. Lúc ấy chúng ta không tin, còn cười nữa. Sau đó, đến lúc tốt nghiệp, hắn ta được một bà chủ nhiệm coi trọng, muốn cưới hắn, nhưng điều kiện là phải chia tay với cô gái Miêu tộc kia"
"Kết quả, hắn do tham hố hư vinh, nên đã chia tay với người ta, kết hôn với bà chủ nhiệm. Rồi cũng lấy danh nghĩa đó mà ở lại trường làm việc"
"Nhưng mà, một năm sau, hắn ta đột nhiên chảy máu ở thất khiếu, rồi chết. Ngay cả bệnh viện đều không tra được nguyên nhân cái chết. Trong trường đồn rằng bởi vì hắn thay lòng đổi dạ, cho nên làm cho cổ kia phát tác. haizzz. là hắn tự làm tự chịu."
Dương Minh nghe xong, cả người liền đổ mồ hôi lạnh, cũng may lúc trước mình mang Lam Lăng về là một lựa chọn sáng suốt, nếu mà vuốt của chạy lấy người, thì phỏng chừng bây giờ mình cũng đã là một cái xác rồi.
"Cha. con quen biết với Lam Lăng ở Vân Nam." Dương Minh thở dài nói.
"Vân Nam." Dương Đại Hải cũng không ngốc, nhìn Dương Minh, rồi lo lắng nói: "Ý của con là, nàng ta cũng là người Miêu?"
"Không sai, hơn nữa con của cha thật bất hạnh, còn trúng cổ." Dương Minh cười khổ nói: "Phỏng chừng cũng không khác gì người bạn học của cha đâu."
"A?" Dương Đại Hải thất thần, không biết làm sao, nhìn Dương Minh! Ông cũng đã tự mình trải qua chuyện tình quái dị này, nên không thể không tin! Hơn nữa, cổ là một thứ rất tà môn, trong bệnh viện đều không kiểm tra được!
Người bạn học của mình lúc ấy cũng sợ cổ xảy ra vấn đề, nên đã đến bệnh viện kiểm tra, thử máu thử nước tiểu này nọ, cuối cùng vẫn không tra ra cái gì. Rồi hắn cũng không để ý nữa, cho rằng cô bé kia chỉ vì muốn giữ hắn nên đã hù hắn thôi, nhưng mà, không may là hắn đã trúng chiêu.
Nhìn thấy bộ dáng kinh hãi của cha, Dương Minh vội vàng nói: "Cha, cha không cần lo lắng, con thật tâm với Lam Lăng, hơn nữa cũng không bỏ rơi nàng."
"Nhưng mà, nàng ta có biết chuyện của con và Trần Mộng Nghiên không?" Dương Đại Hải vẫn lo lắng đến mạng sống của con trai, dù sao cái thứ này không phải dùng để đùa được!
"Nàng biết, hơn nữa cũng đã đồng ý" Dương Minh gật đầu: "Trần Mộng Nghiên cũng biết chuyện con bị trúng cổ, cho nên cũng đã chấp nhận Lam Lăng. chuyện là thế đó"
"Đại Minh. con chờ một chút, sao cha nhức đầu qua.Con nói là Lam Lăng biết Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên cũng biết Lam Lăng. trời ạ, con muốn làm cái gì thế?" Dương Đại Hải cảm thấy đầu mình sắp nổ rồi.
"Cha.dại khái lại như vậy đó." Dương Minh gật đầu: "Cha biết là được rồi, con còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cha"
"A? Còn chuyện gì?" Dương Đại Hải tuy rằng còn nhiều nghi vấn trong lòng, chẳng qua nghe Dương Minh nói như vậy, cũng chỉ ngừng đặt câu hỏi.
"Là như vậy, lúc con và Lam Lăng ở Vân Nam, có đi cược thạch." Dương Minh nói: "Cha biết cái vụ cược thạch không?"
"Ừ, cha có xem trên TV, đúng rồi, không phải con đã nói với cha rồi sao?" Dương Đại Hải gật đầu nói.
"Đúng, Lam Lăng có một loại năng lực, đại khái là giác quan thứ sáu, cho nên, con và Lam Lăng chọn toàn là ngọc tốt!" Dương Minh nói: "Trước đó, con có nói với cha, tiền mở công ty là tiền của cha nuôi, thật ra là không phải."
"Có ý gì? Ý của con là tiền này đều là của con?" Dương Đại Hải đã đủ rung động rồi, cho nên bây giờ tâm lý chịu chấn động cũng mạnh hơn nhiều.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Dương Minh lại nói chuyện kia trước chuyện này.
"Có thể nói như thế, mấy viên ngọc này của con được cha nuôi gia công xong, bán ra với giá tốt, cho nên, cho thể nói là cha nuôi cho con tiền" Dương Minh nói.
"Thì ra là vậy! Trước kia sao con không nói?" Dương Đại Hải bừng tỉnh nói.
"Trước kia, không phải là vì chuyện của Lam Lăng sao, hơn nữa, lúc đó cha và mẹ đều hoài nghi năng lực của con, bây giờ trong khoảng thời gian này hai người thay đổi hình tượng về con, nên con mới dám nói" Dương Minh nói.
"Thằng nhóc này!" Dương Đại Hải lắc đầu nói: "Nhưng mà, con tính làm thế nào? Vẫn tiếp tục như vậy? Trần Mộng Nghiên và Lam Lăng dù sao con cũng phải chọn một"
Dương Đại Hải vẫn tương đối quan tâm đến mạng sống của Dương Minh.
"Cha, chuyện này về sau hãy nói, sao cha không hỏi là số tiền con có được từ lần bán ngọc?" Dương Minh khoát tay nói.
"Bao nhiêu? Không phải con dùng tiền để mở công ty rồi sao? Không phải năm triệu à?" Dương Đại Hải hỏi.
"Không phải năm triệu. cha, thật ra năm triệu chỉ là con số nhỏ." Dương Minh mở laptop của mình ra, đăng nhập vào ngân hàng, sau đó đến mục" Vấn tin số dư" rồi đưa cho cha coi: "Cha, số tiền trong này hiện tại là của con."
"Cái gì? Một. hai. ba. ba mươi tám triệu?" Dương Đại Hải nhìn xong mà hoa mắt, chẳng qua, ông vẫn nhìn thiếu, thật ra là ba trăm tám mươi triệu chứ không phải là ba mươi tám triệu.
"Không phải chứ? Đại Minh, con có ba mươi tám triệu?" Dương Đại Hải cả kinh, trợn mắt há mồm nhìn Dương Minh.