Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng, một nữ nhân nếu có rất nhiều nam nhân, chuyện này lại khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận. Ngẫm lại liền cảm thấy chịu không nổi, ít nhất Dương Minh sẽ chịu không nổi. Mà ngạc nhiên là, Tất Hải lại có thể đồng ý!

- Dương ca, anh đừng trách Tất Hải. Vốn hắn muốn nói với anh, có điều em không cho hắn nói…

Cát Hân Dao sợ Dương Minh giận chó đánh mèo lên Tất Hải, vì thế vội vàng giải thích.

Lần này, làm cho Dương Minh càng mơ hồ. Còn tưởng rằng Cát Hân Dao không có cảm tình với Tất Hải, nên mới tìm nam nhân khác. Thế nhưng theo những gì Cát Hân Dao nói, thì không giống như vậy! Cát Hân Dao tựa hồ còn thích Tất Hải! Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây?

Bình thường mà nói, nam nhân hoa tâm thì rất nhiều, nhưng hoa tâm nữ nhân lại rất ít gặp! Đại đa số nữ nhân đều là toàn tâm toàn ý, trước khi thay lòng đổi dạ, đều sẽ không phải lòng nam nhân khác. Đương nhiên trừ cô ả kết giao bừa bãi này…

- Chuyện này…

Dương Minh thật sự không biết nói cái gì cho phải, chỉ phải nói:

- Vậy Tiểu Lộ biết chứ?

- Tiểu Lộ tẩu cũng đã biết, chính là được nàng đồng ý, giới thiệu đến…

Cát Hân Dao gật gật đầu nói.

- Gì cơ?

Dương Minh muốn hôn mê luôn. Tại sao lại là qua Kinh Tiểu Lộ giới thiệu? Kinh Tiểu Lộ sao lại làm loại chuyện này chứ? Dựa vào những gì Dương Minh hiểu về Kinh Tiểu Lộ, nàng cũng không phải là người như thế a?

- Làm sao vậy Dương ca?

Nhìn thấy Dương Minh kinh ngạc như thế, Cát Hân Dao cũng có chút nghi hoặc, Dương Minh rốt cuộc làm sao vậy.

- Không có gì…

Dương Minh lắc lắc đầu:

- Hắn tên là gì? Trong công ty làm chức vụ gì?

- Hắn tên Cát Hân Quang, là ta con của tứ thúc em…

Cát Hân Dao vội vàng giới thiệu cẩn thận.

- Cát Hân Quang? Con trai tứ thúc em?

Dương Minh há to miệng. Hắn rốt cục ý thức được, là hắn hiểu lầm… Cát Hân Dao, Cát Hân Quang, hai người là thân thích! Đùa giỡn một chút cũng là bình thường! Nàng giới thiệu thân thích đến công ty đi làm, Tất Hải đương nhiên sẽ ngăn cản, dù sao để cho người ta nói đồn đại thì không tốt lắm, xem ra từ đầu đến cuối đều là do chính mình hiểu lầm!

Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi có chút hổ thẹn! Còn nói người ta quá điên cuồng, kì thực là tư tưởng của bản thân quá phức tạp thì có!

- Tham gia quân ngũ trở về, ở nhà cũng không làm gì cả, em liền giới thiệu hắn đến công ty làm bảo vệ… Dương ca, em không phải đi cửa sau, Hân Quang đủ điều kiện để trúng tuyển vào công ty chúng ta. Chỉ là hắn vốn đi gác ở kho công ty, song Tiểu Lộ tỷ giúp đỡ an bài hắn ở tại tổng bộ, làm bảo an tổng bộ, như vậy không phải không cần phơi nắng…

Cát Hân Dao nhỏ nhẹ nói:

- Dương ca, ngài đừng nóng giận, nếu không, em để cho hắn đi xuống gác kho vậy…

- Không sao cả…

Dương Minh có chút ngượng ngùng khoát tay:

- Là người thân của ngươi mà, chiếu cố một chút cũng là chuyện nên làm.

- A? Không có việc gì sao? Vậy cám ơn Dương ca!

Cát Hân Dao vốn tưởng rằng vừa nãy Dương Minh nhíu mày là muốn bốc hỏa chứ. Vậy mà lại không có việc gì? Làm cho nàng cảm thấy, cú như là giơ cao đánh khẽ?

- Thật sự không sao đâu. Vừa rồi anh suy nghĩ chút việc, có phải em hiểu lầm hay không?

Dương Minh làm kẻ xấu còn đi kiện trước, cười nói.

- Không có, không có, em làm sao có thể hiểu lầm chứ!

Trong lòng Cát Hân Dao mừng rỡ, nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Thì ra Dương ca không phải bất mãn chuyện người thân của mình đến công ty làm việc. Nghĩ đến đây, vội vàng nói với đệ đệ Cát Hân Quang:

- Hân Quang, còn không mau cám ơn Dương ca?

- Cám ơn Dương ca!

Cát Hân Quang có chút ngại ngùng, xem ra vừa mới lăn lộn ngoài xã hội.

- Làm việc cho tốt. Tuy là có quan hệ của tỷ tỷ ngươi rồi, có điều chính mình cũng phải cố gắng đấy!

Dương Minh vỗ vỗ bả vai Cát Hân Quang, sau đó nói với Cát Hân Dao:

- Nói Tiểu Lộ an bài cho hắn chức phó đội trưởng làm thử xem, nếu có thể làm tốt, sau này sẽ bồi dưỡng thêm.

- A?

Cát Hân Dao và Cát Hân Quang đều kinh ngạc há to miệng, không nghĩ tới trong họa được phúc. Cát Hân Quang cư nhiên lại được đề bạt! Trừng mắt nhìn Cát Hân Quang liếc mắt một cái, sau đó nói:

- Còn không mau cám ơn Dương ca?

- Cám ơn Dương ca, cám ơn Dương ca…

Cát Hân Quang cũng là cảm động đỏ cả mặt, không biết biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào, liên tiếp nói cám tạ Dương Minh.

- Được rồi!

Dương Minh khoát tay:

- Cảm ơn thì không cần, ta chỉ giúp ngươi được như vậy, con đường về sau phải dựa vào chính ngươi cố gắng! Ta cần là cần một người kiên định chịu khó, mà không phải kẻ vì mình có quan hệ, liền không sợ trời không sợ đất, được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo! Ta không muốn nghe người ta nói, ngươi về sau bởi vì mình có quan hệ, mà không đem thủ trưởng của ngươi để vào mắt.

Dương Minh cũng phải nhắc nhở một chút với Cát Hân Quang trước. Tuy rằng Cát Hân Quang bây giờ còn không giống như một kẻ khoe mẽ, nhưng là sau này hoàn cảnh biến hóa, ai cũng không dám chắc hắn có bị thay đổi hay không! Trong một công ty, không phải không thể dùng bạn bè thân thích, mà là ở chỗ vấn đề quy định, nhất định phải có quy định hợp lý mới có đủ lý mà ràng buộc những người này. Khiến cho họ không bởi vì có chút quan hệ mà cả ngày làm ra một bộ dạng không đem thủ trưởng để vào mắt.

- Dương ca yên tâm! Em không phải loại người như vậy, em ở trong công ty, người khác cũng không biết quan hệ giữa em và tỷ tỷ … Vừa rồi ở trong thang máy, thật là em không chú ý! Về sau khẳng định sẽ không như vậy! Xin Dương ca yên tâm!

Cát Hân Quang xem chừng là một người thật thà, vội vàng nói.

Dương Minh cười cười, không có nói gì, hắn chỉ là nhắc nhở vài câu, về sau Cát Hân Quang thế nào, có thể thăng tiến hay không, là chuyện của bản thân hắn, Dương Minh cũng quản không được nhiều như vậy.

Gật đầu với Cát Hân Dao, Dương Minh ra khỏi thang máy, đi về hướng văn phòng Bạo Tam Lập …



Kinh Tiểu Lộ đi vào phòng khách sạn Liễu Họa Mi đang ở, phát hiện đôi mắt Liễu Họa Mi hồng hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc. Nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ đến, Liễu Họa Mi miễn cưỡng nở nụ cười:

- Tiểu Lộ, em đã đến rồi?

- Làm sao vậy, Họa Mi tỷ? Chị khóc?

Kinh Tiểu Lộ có chút kinh ngạc nhìn Liễu Họa Mi, không nghĩ tới Liễu Họa Mi luôn luôn kiên cường, cư nhiên cũng biết khóc! Mà trong lòng, lại âm thầm tiếc hận, nếu vừa rồi chị ấy ở trước mặt Dương Minh khóc một chút, chỉ sợ cho dù Dương Minh không ra tay, cũng sẽ không thể ngồi xem mà mặc kệ được?

- Không có gì…

Liễu Họa Mi lắc lắc đầu, nàng đương nhiên không nhận là nàng khóc! Bởi vì, trước mặt người khác, Liễu Họa Mi nàng là hình tượng một nữ cường nhân, là một nữ hài tử kiên cường! Bất luận thế nào, cho dù là phụ thân ngã xuống, ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, nàng cũng sắm vai một kẻ vô cùng kiên cường. Bởi vì nàng biết, chỉ có như vậy, gia đình của nàng mới ra dáng một gia đình! Nếu như nàng cũng ngã xuống, như vậy mẹ làm sao bây giờ? Cả nhà nháy sẽ chẳng còn hy vọng!

Nếu như nàng cũng nhu nhược như mẹ, như vậy người chú tham lam kia của nàng, sẽ giống như con sói đói mà chồm lên. Chẳng những sẽ đem mẹ con các nàng đuổi ra khỏi Liễu gia, mà còn có thể nuốt chửng luôn cổ phần sở hữu công ty trong tay hai người! Cho nên bất luận như thế nào, Liễu Họa Mi đều phải đem chính mình ngụy trang thành một kẻ mạnh mẽ! Lúc nào cũng vậy, phải biểu hiện mạnh mẽ một chút, mới không bị người ta khi dễ!: Thân Thế Thật Giống Nhau

Kỳ thật Kinh Tiểu Lộ trước kia nói đúng, Liễu Họa Mi cũng chỉ là ngụy trang mà thôi. Trên thực tế, nàng và Kinh Tiểu Lộ vốn giống nhau, đều là nữ tử mềm yếu.

Vừa rồi lúc ở trong khách sạn, Liễu Họa Mi đã gọi điện cho vài người bạn trước kia có quan hệ khá tốt, cũng biểu đạt ý đồ hợp tác. Có điều, những người vốn quen thân và nhiệt tình kia, giờ phút này đều tránh nàng như tránh ôn thần, cứng rắn từ chối hợp tác với Liễu Họa Mi! Điều này làm cho tâm tình Liễu Họa Mi tụt xuống tận vực sâu.

Vốn tưởng rằng mấy đối tác kia vì ích lợi không ra tay là bình thường, nhưng đến cả bạn tốt của nàng, tại sao cũng đều trở mặt? Liễu Họa Mi rất muốn khóc, nàng đã lâu rồi không khóc! Ở trong khách sạn, chỉ có một mình, nàng rốt cục nhịn không được, khóc lớn một hồi!

Lúc này đây, thật sự là hết rồi, không có ai che chở, nàng chắc chắn chỉ còn đường chết. Ở Liễu gia, quyền lực đều tập trung ở trong tay Liễu Hoa và hai con trai của hắn, Liễu Họa Mi nhất định là bị lép vế, còn không có ai trợ giúp, càng thêm mệt mỏi!

Hơn nữa, Liễu Họa Mi thật ra rất rõ ràng, cho dù có người giúp đỡ, nàng cũng không chắc sẽ xoay chuyển được cục diện.

Cho nên, Liễu Họa Mi khóc. Lúc này đây, nàng có chút hối hận, nàng trước kia không nên nói chuyện cứng rắn với Dương Minh, bây giờ muốn quay lại cũng không được. Cứ như vậy, Liễu gia rơi vào trong tay Liễu Hoa và hai người Liễu Chiết Nam, Liễu Chiết Tiều, cũng là chuyện gần như chắc chắn rồi!

Đương nhiên, điều này không phải là quan trọng nhất, quan trọng là vô tình nàng đã nghe được một trưởng bối trong hội đồng quản trị nói ra chân tướng việc năm đó phụ thân xảy ra tai nạn xe! Tất cả mọi chuyện, đều là do Liễu Hoa cùng Liễu Chiết Nam bày ra! Mục đích chính là đoạt quyền!

Liễu Họa Mi muốn Liễu Hoa chết, cừu hận dày vò, làm cho nàng rốt cuộc nhịn không được, vì thế nàng khóc. Nhưng khóc xong rồi, lại vẫn như cũ, bế tắc không có cách giải quyết! Tuy rằng khóc là biểu hiện của kẻ yếu, nhưng là ở trong tình huống này, nàng chỉ có thể làm kẻ yếu!

Nàng muốn có một người để trút bầu tâm sự, nhưng đột nhiên lại phát hiện, bên người không có lấy một ai có thể gọi là tri kỷ, cũng không có một tỷ muội thân thiết nào!

Như nàng nghĩ, Kinh Tiểu Lộ hôm nay khẳng định sẽ không tới gặp nàng. Lúc ấy Kinh Tiểu Lộ nói buổi tối mời nàng ăn cơm, cũng chỉ là có lệ mà thôi. Đến lúc này, đã qua giờ cơm rồi, Kinh Tiểu Lộ còn chưa đến. Liễu Họa Mi đoán, Kinh Tiểu Lộ cũng bỏ mặc nàng rồi.

Cho nên Liễu Họa Mi cũng không cần chú trọng hình tượng nữa, khóc xong cũng không có đi trang điểm lại, nước mắt trên mặt cũng lười lau đi. Nàng thầm ước, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, trở về với thời thơ ấu vô ưu vô lo kia. Mỗi ngày sau khi tan học, ngồi ở trước bàn cơm cùng với mẹ chờ ba ba tan tầm trở về…

Nhưng nàng cũng biết, điều đó là không thể. Phụ thân nằm ở trên giường sống chết không rõ, kẻ thù thì nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, còn muốn chèn ép người hơn trước. Thế nhưng, Liễu Họa Mi lại không thể thay đổi được hết thảy những điều ấy.

Một màn ấm áp kia, cũng chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng. Lúc này điều duy nhất Liễu Họa Mi mong chờ chính là mơ một giấc mơ đẹp. Nhưng ngay lúc này, chuông cửa lại vang lên.

Liễu Họa Mi nghĩ chắc là người phục vụ đưa cơm, bởi vì nàng vừa mới gọi một vài món ăn. Nhưng lúc mở cửa ra lại bất ngờ, nhìn thấy cư nhiên là Kinh Tiểu Lộ.

- Họa Mi tỷ, chị đừng gạt người, trên mặt chị còn có nước mắt kìa…

Kinh Tiểu Lộ nhìn bộ dáng tiều tụy của Liễu Họa Mi, trong lòng có chút lo lắng, thật sâu thở dài:

- Họa Mi tỷ, chị nếu có ủy khuất gì, hãy cứ nói cùng em đi?

- Tiểu Lộ, em đã đến rồi… Chị còn tưởng rằng em sẽ không đến đây chứ…

Liễu Họa Mi cười khổ, biết bộ dáng bây giờ của mình, chối kiểu gì cũng không được. Nếu Kinh Tiểu Lộ đã nhìn ra, nàng cũng không cần phủ nhận nữa, khóe mắt rưng rưng, có chút chua xót trong lòng:

- Bây giờ chị mới biết được, chị đến một người bạn cũng không có …

- Có chứ!

Kinh Tiểu Lộ nhìn bộ dáng của Liễu Họa Mi, trong lòng mềm nhũn, nói:

- Em không phải bằng hữu của chị sao?

Kỳ thật, Kinh Tiểu Lộ và Liễu Họa Mi chỉ có thể xem như quan hệ xã giao có vẻ tốt. Còn muốn nói là bạn tốt, thì tuyệt đối chưa tới mức đó. Bởi vì những gì hai người trao đổi đều là chuyện công ty, chuyện cá nhân thì rất ít nói.

- Đúng vậy, Tiểu Lộ, em là bằng hữu của chị…

Liễu Họa Mi rốt cục nhịn không được cảm xúc trong lòng, ôm lấy Kinh Tiểu Lộ, nước mắt lại tràn ra:

- Vào lúc này, em còn có thể nhớ đến chị, chị thật cao hứng, chị thật sự rất vui… Tiểu Lộ, cám ơn em!

- Họa Mi tỷ, chị nói gì vậy chứ? Em đến gặp chị, chính là đã xem chị là bạn tốt rồi…

Kinh Tiểu Lộ muốn hứa hẹn gì đó, nhưng lại không có cách nào hứa hẹn, nhất thời có chút khó xử.

Nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ đang khó xử, Liễu Họa Mi cười khổ:

- Ta biết tâm ý của em, có điều Dương Minh hiển nhiên không muốn giúp chị. Chị biết không liên quan đến em! Thật ra, chị cũng hiểu được, vào lúc này tham gia vào chuyện của Liễu gia chúng ta, cuối cùng chỉ sợ có hơn phân nửa là mất cả chì lẫn chài, đầu tư cũng như ném tiền theo nước! Bạn bè khác của chị cũng không chịu ra tay. Bạn bè thì bạn bè, nhưng cũng không thể tổn hại lợi ích của công ty mình, không phải sao? Cho nên, Dương Minh làm thế là đúng, hắn là một người lý trí…

- Dương Minh… Lý trí?

Kinh Tiểu Lộ cười khổ, thầm nghĩ, Họa Mi tỷ a, chị thật sự là hiểu lầm, Dương Minh cũng không phải người lý trí mười phần gì đó, ngược lại còn là một kẻ dễ dàng bị cảm tình chi phối! Nếu chị lúc trước cũng như vậy khóc xin anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ đồng ý. Nhưng mà hiện tại… Tạo thành loại cục diện này, chỉ sợ là rất khó vãn hồi.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Liễu Họa Mi hỏi lại một câu.

- Không phải!

Kinh Tiểu Lộ lắc lắc đầu:

- Chị không hiểu Dương Minh. Anh ấy là kẻ thích ngon ngọt không thích cứng rắn. Tâm địa anh ấy thật sự rất thiện lương!

- Tâm địa thiện lương?

Liễu Họa Mi sửng sốt.

- Họa Mi tỷ, em không dám cam đoan trăm phần trăm, nhưng vẫn có thể xác định 80%. Nếu chị vừa rồi ở công ty, khóc cầu anh ấy, có lẽ, anh ấy liền ra tay… Chẳng cần đến những lợi ích làm anh ấy động tâm!

Kinh Tiểu Lộ lắc lắc đầu giải thích:

- Anh ấy sẽ vì mềm lòng mà giúp đỡ một người, không có lý do gì, bạn bè bên người anh ấy đều như thế, bao gồm cả em lúc trước … Em kể cho chị nghe một chút về chuyện xưa của em và Dương Minh nha?

- Uh. Hay quá!

Bỏ qua mặt mạnh mẽ, Liễu Họa Mi kỳ thật cũng là một cô gái rất nhu thuận. Hiện tại đã xé bỏ lớp ngụy trang trước mặt Kính Tiểu Lộ, như vậy nàng cũng không cần phải che dấu nữa, được làm chính mình.

Kinh Tiểu Lộ kỳ thật cũng chỉ là muốn có người chia xẻ một chút bí mật của mình thôi. Có một số việc, không thể nói với Cát Hân Dao, càng không thể nói cùng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận. Nghẹn ở trong lòng đang khó chịu, vừa hay có thể nói cùng người không có liên quan là Liễu Họa Mi.

Vì thế, Kinh Tiểu Lộ liền bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Dương Minh ở căn tin mà nói … Sau đó còn nói đến lúc chính mình thích Dương Minh, bắt đầu vì Dương Minh thay đổi. Một đường từ một phục vụ viên cho tới lúc đả động được Dương Minh, khiến cho hắn gọi điện thoại an bài mình đến tập đoàn Danh Dương như bây giờ…: Thù hận của Liễu Họa Mi

Liễu Họa Mi nghe Kinh Tiểu Lộ kể chuyện, không khỏi mở to hai mắt nhìn! Nàng thật sự không ngờ rằng, trước kia Kinh Tiểu Lộ lại có một mặt như vậy! Hơn nữa, chuyện xưa của nàng và Dương Minh cũng quá truyền kỳ? Một Kinh Tiểu Lộ như vậy, Dương Minh cũng có thể tiếp nhận sao?

- Ha ha, có phải rất lạ hay không? Có điều sự thật chính là như thế. Em đúng là rất may mắn!

Kinh Tiểu Lộ nói tới đây không khỏi có chút đắc ý:

- Em của trước kia, cùng khá giống chị, luôn thích ngụy trang bản thân. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho bản thân không bị người khi dễ! Mới có thể tự bảo hộ chính mình! Có điều bây giờ, em không cần như vậy nữa. Bởi vì em đã tìm được một nam nhân có thể bảo vệ em, giải quyết hết thảy phiền toái cho em … Nếu như, em xảy ra chuyện giống như chị, em sẽ không cần phải phiền não, bởi vì lão công sẽ giúp em giải quyết… Ô… Thực xin lỗi, Họa Mi tỷ, em không phải muốn khoe khoang với chị …

Nói tới đây, Kinh Tiểu Lộ đột nhiên ý thức được chính mình nói có chút mất kiểm soát! Nàng thật sự không phải muốn khoe ra, chỉ là đang đắm chìm trong hạnh phúc, lỡ miệng mà nói ra những lời này. Nhưng qua tai Liễu Họa Mi, chỉ sợ sẽ thành một loại ý tứ khoe mẽ.

Nhưng Liễu Họa Mi lại chỉ lắc lắc đầu:

- Chị biết, em không phải muốn khoe khoang. Chị thật hâm mộ em. Nếu sự thật như những lời em nói, thì em đã thực sự tìm được một hảo nam nhân rồi …

- Vậy cho nên, Họa Mi tỷ, em khuyên chị tốt hơn là sớm một chút chấm dứt kiếp độc thân đi. Có người giúp chị chia sẻ cũng là điều tốt, chị cũng sẽ không vất vả như vậy nữa!

Kinh Tiểu Lộ thấy Liễu Họa Mi hiểu được, gật gật đầu yên lòng.

- Ha ha, làm sao dễ tìm như vậy chứ? Đại đa số người theo đuổi chị, nếu không phải thèm nhỏ dãi tài sản nhà chị, thì chính là ham muốn sắc đẹp của chị, đâu có thật tâm với chị chứ? Chỉ sợ là, có lẽ chờ chị hai bàn tay trắng, bọn họ sẽ là người đầu tiên rời bỏ chị ý chứ? Mấy dạng công tử bột theo đuổi chị, chị đã quá rõ rồi!

Liễu Họa Mi cười khổ mà nói:

- Em cho là ai cũng đều may mắn giống như em vậy sao? Người như chị thì lại có quá nhiều…

- Họa Mi tỷ, hay ngươi nói chuyện của chị cho em đi? Xem xem em có thể giúp chị được gì hay không …

Kinh Tiểu Lộ vẫn thật lòng muốn giúp Liễu Họa Mi. Dù sao mọi người đều là nữ nhân, hơn nữa theo góc độ nào đó mà nói, đều là nữ nhân mệnh khổ. Kinh Tiểu Lộ không khỏi có loại cảm giác đồng mệnh tương liên.

- Giúp chị sao… Thôi đi, đều tại chị. Chị lúc trước nếu như bớt chút kiêu ngạo, ra vẻ ủy khuất một chút, Dương Minh nhà em chắc thật sự thương tình liền giúp chị!

Liễu Họa Mi cũng có chút hối hận, trước đó không hỏi Kinh Tiểu Lộ, để biết một chút tính cách của Dương Minh, nếu vậy cũng sẽ không thể làm hỏng việc:

- Bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi! Có điều, chị cuối cùng vẫn muốn tìm một người để tâm sự …

Vì thế, Liễu Họa Mi liền nói hết tất cả, ngay từ đầu, cho Kinh Tiểu Lộ nghe. Kể về tuổi thơ đẹp đẽ, thẳng đến lúc phụ thân bị tai nạn xe, hết thảy đều thay đổi. Sau đó nàng thật cố gắng vực dậy gia đình, muốn chiếm được ghế đứng đầu ở tập đoàn Giang Duyên. Cứ thế nói đến hung thủ sát hại phụ thân, Liễu Hoa và Liễu Chiết Nam, Liễu Họa Mi không hề muốn che dấu phẫn nộ trong lòng nàng, dù chỉ một chút:

- Chị hận không thể lập tức giết Liễu Hoa cùng Liễu Chiết Nam, báo thù cho cha! Chị thật sự muốn giết bọn họ!

Đối với việc bạo lực máu me, Kinh Tiểu Lộ lại không hề bài xích, ngược lại rất hưng phấn:

- Vậy xử lý bọn họ đi! Loại cặn bã như vậy, không nên giữ lại làm gì!

- Thế nhưng chị bất lực. Nếu có thể quyết một phen sống mái với bọn chúng, chị sẽ không chút do dự…

Đối với sự cổ vũ của Kinh Tiểu Lộ, Liễu Họa Mi có chút kinh ngạc. Có điều nghĩ đến cuộc sống mà Kinh Tiểu Lộ từng trải qua, cũng thấy bình thường. Cuộc sống của tiểu thái muội(*) này vốn tràn ngập bạo lực:

- Nhưng mà chị nghĩ, cuối cùng người chết nhất định là chị! Bọn họ có thể mưu hại phụ thân chị, cũng có thể dùng phương pháp giống như vậy đối phó với chị. Tiểu Lộ, chị xem em là tỷ muội tốt nhất, mới nói với người những điều này! Lỡ như… lần này chị thật sự hai bàn tay trắng, em sẽ không không quan tâm chị chứ?

- Đương nhiên là không!

Kinh Tiểu Lộ lắc lắc đầu thở dài, rốt cục nhịn không được nói:

- Họa Mi tỷ… Thật ra, những gì chị nói, theo ý em, những chuyện này không thành vấn đề … Chủ yếu vẫn là xem lão công anh ấy có chịu giúp chị hay không thôi. Nếu như anh ấy chịu ra tay, Liễu Hoa hay Liễu Chiết Nam gì gì đó, cũng chỉ là một lũ hề mà thôi …

- A? Dương Minh… lợi hại như vậy sao?

Liễu Họa Mi có chút không tin lời nói của Kinh Tiểu Lộ. Theo như nàng nghĩ, nữ hài tử luôn thích phóng đại thực lực của nam nhân của họ. Mà thực ra thì Liễu Họa Mi cũng không cho rằng Liễu Hoa và Liễu Chiết Nam lại không chịu nổi một kích.

- Chị không hiểu anh ấy, nhưng em hiểu.

Kinh Tiểu Lộ nói:

- Họa Mi tỷ, những gì nên nói, em đều nói rồi… Tin hay không tùy chị.

Liễu Họa Mi lúc này mới thật sự cân nhắc những gì Kinh Tiểu Lộ nói. Theo lý mà nói, thân phận ngày nay của Kinh Tiểu Lộ sớm đã không còn là một tiểu thái muội nữa. Nếu là lúc trước, nàng thổi phồng một chút thì cũng có thể. Nhưng bây giờ nãng đã trở thành chủ tịch tập đoàn Danh Dương, làm sao có thể tùy ý nói mạnh miệng? Nàng nói như vậy, khẳng định là có cơ sở!

Nghĩ đến đây, Liễu Họa Mi như là chết đuối mà vớ được cọc, bỗng nhiên đứng thẳng lên:

- Tiểu Lộ, em nói cho chị biết, em nói cho chị biết phải làm như thế nào mới được. Tập đoàn Giang Duyên chị có thể không cần, chỉ cần làm cho một nhà Liễu Hoa chết không tử tế được, trả giá thế nào chị đều đồng ý! Chẳng sợ xong việc vì bảo mật mà em muốn chị tự sát cũng được. Chỉ cần Liễu Hoa và Liễu Chiết Nam chết đi…

Liễu Họa Mi thật sự là rất muốn báo thù. Kẻ giết cha còn chưa chết, cả đời nàng cũng không thể được yên. Tiền bạc, ở trong mắt nàng chẳng là gì, không có gì vượt qua được thân tình. Thân tình không còn nữa, thì cái gì cũng không có.

- Cái này…

Kinh Tiểu Lộ nhìn Liễu Họa Mi, yên lặng một chút. Cách có thì có thật, thế nhưng nàng không xác định có hiệu quả hay không, cũng không dám chắc Liễu Họa Mi có thể làm thế hay không.

- Tiểu Lộ, em có điều kiện gì, cứ việc nói ra!

Liễu Họa Mi nếu như đã bất cần rồi, vậy nàng đương nhiên cũng sẽ bỏ qua hết thảy, khẩn cấp muốn đạt được mục đích.

- Họa Mi tỷ, em có thể có điều kiện gì đây? Em đương nhiên là muốn tốt cho chị …

Kinh Tiểu Lộ xấu hổ cười cười:

- Em chỉ không dám chắc, cách này có hiệu quả hay không thôi…

- Em muốn chị quỳ xuống đất cầu xin hắn cũng được. còn chuyện hiệu quả hay không, thì cũng phải thử một chút mới được…

Liễu Họa Mi vội la lên.

- Vậy … Em nói…

Trong lòng Kinh Tiểu Lộ trong lòng hơi đau xót, nói nhỏ vài câu bên tai Liễu Họa Mi

Liễu Họa Mi nghe xong nhất thời sắc mặt đỏ lên, có điều không chút do dự, cũng gật gật đầu, trong mắt còn đang cảm kích nhìn Kinh Tiểu Lộ:

- Tiểu Lộ… Cám ơn em… Chị, chị thật không biết nói cái gì cho phải…

- Họa Mi tỷ, chị cũng đã nói rồi, chúng ta là bạn tốt mà…

Kinh Tiểu Lộ thở dài trong lòng, trên mặt lại vui vẻ:

- Chúng ta về sau liền thật sự thành tri kỉ…

- Chị cũng rất hy vọng cùng em trở thành tri kỉ…

Liễu Họa Mi có chút lo lắng thở dài:

- Chị cũng không quá hy vọng. Chỉ là trao đổi mà thôi, hắn chỉ sợ sẽ không thật lòng…

((*): tiểu thái muội: ý chỉ những cô gái lưu manh gianh hồ, hoặc là ở chung với những kẻ lưu manh giang hồ): Bày Tỏ Thái Độ

Chị vẫn không hiểu Dương Minh rồi, về sau chị sẽ từ từ thấu hiểu anh ấy…

Kinh Tiểu Lộ nói:

- Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đó, no rồi chị mới có khí lực…

- Vậy cũng không cần ăn no quá… bụng nhỏ sẽ phồng lên mất…

Liễu Họa Mi giờ phút này, lại như là một tiểu nữ nhân, có chút bận tâm.

- Ha ha, vừa vặn em dạy cho chị một ít chiêu số… Tối hôm nay tiện nghi chị rồi, vốn dĩ phải là em đấy!

Kinh Tiểu Lộ nói tới đây, có chút chút ghen.

- A…

Liễu Họa Mi nhất thời có chút ngượng ngùng, xấu hổ nhìn Kinh Tiểu Lộ:

- Vậy… hay là… Em đi với chị đi?

- Gì cơ?

Lúc này đến phiên Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc, Họa Mi tỷ chắc không lớn gan như chứ? Lần đầu tiên lại chơi song phi?

Liễu Họa Mi tuy rằng không có kinh nghiệm. Nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết. Nhìn thấy biểu tình của Kinh Tiểu Lộ, biết ngay nàng hiểu lầm, mình thật sự không có ý đó. Thế nhưng lời nói ra, hình như chính là ý đó, hơn nữa động tác, cũng là cái ý đó… Thật đúng là khó mà giải thích!

Trên thực tế, nàng thật sự hy vọng Kinh Tiểu Lộ đừng đi, bằng không nàng cũng không biết phải làm sao bây giờ.

- Không… Không có gì, chị chỉ là có chút sợ hãi…

Liễu Họa Mi lập tức lắc lắc đầu.

- À, không có việc gì đâu, không cần lo lắng, đến khi đó em bố trí tốt cho chị là được.

Kinh Tiểu Lộ nói:

- Vì chị, em chẳng những cho đi cơ hội của mình, còn sợ bị lão công mắng nữa. Họa Mi tỷ, chị cần phải quý trọng nha, trăm ngàn lần phải khiến anh ấy giúp chị, bằng không em sẽ hy sinh vô ích rồi…

- Được…

Liễu Họa Mi thẹn thùng gật gật đầu. Thầm nghĩ, nếu như thế này hắn còn không giúp, chẳng những là em hy sinh vô ích, mà chị cũng như vậy luôn…

Bữa tối Dương Minh đi ăn cùng Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám. Cơ hội để ba người cùng nhau ăn cơm không nhiều lắm, cũng rất khó gặp, cho nên ai cũng đều quý trọng.

- Dương ca, Báo tử tôi cái khác không nói, đời này chỉ bội phục anh! Ngay cả hắn Hầu Chấn Hám cũng không được!

Bạo Tam Lập giơ lên chén rượu trong tay:

- Tôi Bạo Tam Lập đi theo Dương ca anh, vĩnh viễn đều là tiểu đệ của anh. Không cần biết anh lần này có trở về hay không, đều như vậy! Tôi sẽ hết lòng bảo vệ người nhà của anh, xuống đến âm phủ, tôi lại tiếp tục làm tiểu đệ của anh! Được rồi, tôi là kẻ thô lỗ, cũng không biết ăn nói, tôi cạn chén rượu này, gửi gắm những điều không nói được vậy!

- Ha ha…

Dương Minh thật vui mừng, cũng giống Bạo Tam Lập uống thêm một chén rượu.

Mà Hầu Chấn Hám, nghe xong lời Bạo Tam Lập cũng không giận. Bởi vì hắn cũng có tâm tư như vậy, vì thế cười nói:

- Báo tử ngươi không phục ta, ta cũng đâu có phục ngươi chứ! Ta cũng chỉ phục mình Dương ca! Nếu lúc trước Dương ca không cứu ta, ta bây giờ đừng nói nở mày nở mặt, có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ già hay không, có vì cướp bóc mà ngồi tù hay không, cũng khó mà nói được!

- Đúng vậy, vận mệnh của chúng ta, đều là vì Dương ca thay đổi! Bằng không cũng đều là một nhân vật nhỏ bé, không chừng bị ngồi tù, không chừng bị kẻ thù đuổi giết. Lấy đâu ra hãnh diện với nở mày nở mặt?

Bạo Tam Lập gật gật đầu.

- Cho nên Dương ca, anh không cần lo lắng. Chúng tôi sẽ giúp anh bảo vệ tốt hậu phương, anh yên tâm đi chấp hành nhiệm vụ đi, không cần phiền não vì chuyện ở nhà!

Hầu Chấn Hám nói:

- Bạo Tam Lập nếu có tâm địa gì xấu, tôi khẳng định chết cũng phải bóp chết hắn!

- Mẹ! Ngươi nói cái quái gì thế? Ngươi mới có ý đồ xấu á! Ta còn muốn bóp chết ngươi á!

Bạo Tam Lập thấy ức ức, lập tức đứng thẳng dậy, trừng mắt vơi Hầu Chấn Hám:

- Ta nếu là dám làm chuyện có lỗi với Dương ca, ta sẽ trực tiếp tự sát, chẳng cần đến tay ngươi!

- Ngươi còn muốn bóp chết ta? Dựa vào thân thủ của ngươi á?…

Hầu Chấn Hám cũng đã uống hơi nhiều, có chút khó kiểm soát.

- Được rồi, hai người các ngươi, ta còn chưa đi mà đã nội chiến rồi. Vậy ta đi rồi, có phải hay không mỗi người mang theo một đám người quyết sống mái hả?

Dương Minh ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn hai người một cái, vỗ bàn khiển trách.

- Cái này… Dương ca, chúng tôi chỉ là đùa giỡn, thật xin lỗi a…

Bạo Tam Lập nhất thời cũng ngượng ngùng, cúi đầu, mà Hầu Chấn Hám cũng là như thế, xấu hổ ngồi xuống.

- Được rồi, ta biết lòng trung thành của các người. Có điều trung thành là thể hiện qua việc làm, không phải chỉ nói là xong, Cứ xem biểu hiện sau này của các người đi.

Dương Minh gật gật đầu, thản nhiên nói.

Hai người thề độc xong, Hầu Chấn Hám đột nhiên hỏi:

- Dương ca, tôi nghe nói có một loại cổ, là loại cổ khiến người ta trung thành với một người, Trương Trí Thân hình như đã từng nói qua phải không?

Hầu Chấn Hám nhắc tới Trương Trí Thân, kẻ gần đây luôn ở cùng bọn người Hầu Chấn Hám. Bởi vì Hữu trưởng lão đã đi rồi, Trương Trí Thân đương nhiên sẽ không có công dụng gì nữa. Nhưng phía bên bà nội Lam Lăng cũng không tìm hắn trở về, hắn đương nhiên cũng cứ ở tại chỗ này đợi lệnh.

Nói chuyện phiếm nhiều, Hầu Chấn Hám đối với cổ thuật cũng hiểu được một chút xíu. Lúc này đột nhiên nhắc tới chuyện đó, tâm tư của hắn không cần nói cũng biết.

- Cổ độc trung thành?

Dương Minh hơi hơi sửng sốt. Có điều lập tức đã hiểu được ý của Hầu Chấn Hám. Thế nhưng Dương Minh lại không đồng ý.

- Báo tử, ngươi tại sao không nói? Ngươi có phải không dám hay không?

Hầu Chấn Hám cười lạnh một tiếng hỏi.

- Ta có gì mà không dám? Cũng phải đợi Dương ca nói đã chứ?

Bạo Tam Lập nóng nảy:

- Ngươi chẳng qua là xem thường ta chứ gì? Ngươi nói cái gì thì cứ thế đi. Dương ca muốn ta chết ngay bây giờ ta cũng không thèm chớp mắt, đừng nói cái gì cổ độc! Ta nếu không phải tự biết thực lực mình kém cỏi, ta cũng muốn theo Dương ca đi chấp hành nhiệm vụ á!

- Chuyện này nói sau đi.

Dương Minh do dự một chút, khoát tay, không vội đồng ý. Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện của riêng hắn. Bản thân lỡ đâu xảy ra chuyện gì, không phải sẽ cầm tù người ta cả đời sao?

- Không cần bàn nữa, ngày mai chúng tôi sẽ đi tìm Trương Trí Thân!

Bạo Tam Lập lúc này sợ bị Hầu Chấn Hám giành trước, vội vàng nói.

- Vậy ngày mai nói sau.

Dương Minh thản nhiên gật gật đầu:

- Hôm nay không đề cập những chuyện này. Thời gian chúng ta ngồi với nhau cũng không còn sớm nữa, nói chuyện phiếm, hay nghiên cứu một chút chuyện sau khi ta đi, phương hướng kinh doanh của công ty chúng ta …

Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều gật gật đầu, bắt đầu bàn luận kế sách. Trên thực tế, hai người trước đó cũng đều nghiên cứu ổn thỏa phương hướng. Dương Minh không ở đây, bọn họ cũng không thể cứ lười biếng mãi. Dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất của hai người chính là trợ giúp Kinh Tiểu Lộ điều hành tốt tập đoàn Danh Dương …

- Không cần quá liều mạng, nếu như ta có thể trở về. Mọi người chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, đến đảo X ẩn cư, sự nghiệp kinh doanh ở đây đều bỏ hết.

Dương Minh đã suy tính đường lui ổn thỏa sau này.

- Ha ha, vậy cũng phải kiếm tiền chứ. Muốn ẩn cư, không phải càng cần nhiều tiền à?

Bạo Tam Lập cười nói:

- Tôi còn muốn kiếm thêm chút tiền để dành dưỡng già nữa mà. Lúc này càng phải cố gắng!

Ba người ngồi ăn cũng khoảng hơn hai tiếng, rất thoải mái vui vẻ. Điện thoại Dương Minh lúc đó lại vang lên.

Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình, là Kinh Tiểu Lộ gọi tới. Vì thế nói với Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám:

- Hôm nay đến đây thôi! Tiểu Lộ gọi điện tới, bảo ta quay về.: Mâu Thuẫn Tâm Lý

- Vâng, Dương ca, anh đi trước đi. Tôi và Báo tử uống thêm vài chén! Chúng tôi bình thường ít có cơ hội đi uống với nhau!

Hầu Chấn Hám cười gật đầu nói.

- Được, vậy các ngươi tiếp tục, ta đi trước.

Dương Minh nói xong liền đứng dậy rời khỏi ghế, sau đó tiếp điện thoại của Kinh Tiểu Lộ.

- Alo, Tiểu Lộ, em ở đâu?

Dương Minh hỏi.

- Lão công, em ăn cơm rồi, đang ở phòng 302 khách sạn Hoa Kim Thương, anh đến đây tìm em được không?

Thanh âm Kinh Tiểu Lộ truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, có chút quyến rũ, thực khiến người ta mơ màng.

Dương Minh vốn đã có rượu trong người, nghe được thanh âm của Kinh Tiểu Lộ không khỏi ngứa ngáy trong lòng. Có điều vẫn nghi hoặc một chút:

- Sao không ở khách sạn của chúng ta, lại chạy đến địa bàn của người khác chứ?

- Nơi đó, mọi người đều nhận ra chủ tịch em đây. Lỡ đâu em kêu quá lớn, thì ảnh hưởng không tốt đâu!

Kinh Tiểu Lộ có chút nhăn nhó nói:

- Nơi này không ai biết chúng ta, cũng có thể thoải mái hơn.

- Ờ… Vậy đi, em chờ anh một chút, anh lập tức liền tới.

Dương Minh tuy rằng nghi hoặc, khách sạn không đến mức cách âm kém như vậy chứ? Hơn nữa khách sạn quốc tế Tùng Giang cũng chính là khách sạn lớn Douglas được trùng tu, làm sao có thể không cách âm? Có điều Dương Minh cũng không hỏi nhiều. có thể là do Kinh Tiểu Lộ sợ người khác nhìn thấy tổng tài như nàng cùng với mình đi thuê phòng, nên mới bày đặt thôi. Dương Minh cũng có thể hiểu được, dù sao Kinh Tiểu Lộ là chủ tịch, phải giữ uy tín nữa

Lúc này là nửa đêm, Dương Minh lên xe Tiểu Vương, nói với hắn:

- Đi khách sạn Hoa Kim Thương.

- Vâng, Dương ca.

Tiểu Vương gật gật đầu, chậm rãi khởi động xe, sau đó nói:

- Dương ca, mở cửa sổ hay bật điều hòa đây?

- Mở cửa sổ đi.

Dương Minh sau khi uống rượu xong, không muốn ngồi điều hòa, vì thế thuận tay mở cửa kính xe, hỏi:

- Ngươi ăn cơm chưa?

- Rồi, mới ăn một bát mì thịt bò quán gần đây.

Tiểu Vương gật gật đầu:

- Dương ca, ngài không cần lo lắng cho em, em đã lớn như vậy rồi, có thể chiếu cố chính mình.

Dương Minh cũng không nói thêm gì. Tiểu Vương tuy rằng là tâm phúc của mình, bất quá trường hợp như vừa rồi, vẫn không thích hợp để mang theo hắn.

Buổi tối xe không nhiều lắm, rất nhanh đi đến được khách sạn Hoa Kim Thương. Tiểu Vương cho xe dừng ở bãi đỗ xe, mới hỏi:

- Dương ca, buổi tối ngài có dùng xe nữa không?

- Không cần, ngươi có thể về nhà ngủ, hay là thuê phòng trong khách sạn mà nghỉ ngơi. Để Tiểu Nhiên lại đây với ngươi cũng được, sáng mai lúc ta dùng xe cũng tiện hơn.

Dương Minh nói.

- Được, Dương ca.

Tiểu Vương gật gật đầu:

- Vậy em sẽ ở đây.

Dương Minh vừa mới đi vào khách sạn, liền nhìn thấy thư ký của Kinh Tiểu Lộ đứng đón, trái lại khiến Dương Minh sửng sốt. Thư ký này Dương Minh gặp qua vài lần ở văn phòng Kinh Tiểu Lộ. Nhưng mà, Kinh Tiểu Lộ gọi mình đến, còn mang theo thư ký sao? Đang buồn bực, lại nghe thư ký nói với mình:

- Dương ca, em là Tiểu Lý, chủ tịch Kinh bảo em đưa thẻ phòng cho ngài.

Nói xong, thư ký Tiểu Lý cung kính đem chìa khóa phòng giao cho Dương Minh.

- Cô ở chỗ này chờ ta, chỉ vì đưa ta chìa khóa sao?

Dương Minh có chút kỳ quái hỏi.

- Đúng vậy, chính chủ tịch Kinh bảo em như vậy.

Lí thư ký gật gật đầu:

- Dương ca, vậy em về đây, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi.

- Được, cô đi đi.

Dương Minh kì lạ gật gật đầu, để cho Lý thư ký đi, sau đó xoay người vào thang máy. Trong lòng cũng có chút buồn bực. Kinh Tiểu Lộ này rốt cuộc muốn chơi trò gì chứ? Tại sao còn tìm một thư ký chờ mình để đưa chìa khóa? Chẳng lẽ nàng đã ở sẵn trong phòng cởi hết chờ mình à?

Dương Minh lắc lắc đầu. Vốn biết ở trong đám bạn gái của hắn, Kinh Tiểu Lộ coi như là người có lá gan khá lớn. Nói nàng chuẩn bị trò chơi gì mới mẻ, vậy cũng rất có thể.

Đi đến trước cửa phòng 302, Dương Minh dùng thẻ phòng mở ra, sau đó lại nhanh chóng đóng lại. Nếu thật như mình đoán, vậy Kinh Tiểu Lộ thân trần nằm đó, không thể để người bên ngoài phòng nhìn thấy được!

Sau khi vào phòng, Dương Minh mới phát hiện trong phòng thật ra lại không có người, chỉ có một giường lớn trống trải, trên đó ngoài chăn ra thì chả có gì khác. Mà cẩn thận nghe một chút, lại phát hiện bên trong toilet truyền đến tiếng nước róc rách, đoán là Kinh Tiểu Lộ chắc đang tắm.

Dương Minh cởi áo khoác, ngả xuống giường đợi Kinh Tiểu Lộ. Tùy ý mở tivi, nằm xem. Hai ngày này, tin phát ra trên kênh kinh tế địa phương đại đa số đều là phân tích dự đoán về tương lai của Liễu gia. Dương Minh cảm thấy có chút buồn cười, tập đoàn người ta có tương lai như thế nào, liên quan đến các ngươi cái gì chứ? Thế mà lại không biết mời đâu ra một đám chuyên gia tự cho mình có trình độ cao lắm, bắt đầu mà bình luận này nọ.

Có người ủng hộ Liễu Hoa, có người ủng hộ Liễu Chiết Nam và Liễu Chiết Tiều. Chỉ là người xem trọng con hắc mã Liễu Họa Mi dù có, nhưng lại vẫn chỉ chiếm số ít.

Dương Minh chán chết mấy cái tin tức trên tivi này rồi. Không biết hôm nay Kinh Tiểu Lộ bỏ nhiều tâm tư như vậy, có phải vì muốn nói đỡ cho Liễu Họa Mi hay không? Nếu đúng như vậy, tuy rằng Dương Minh sẽ miễn cưỡng giúp Liễu Họa Mi, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Mấu chốt là phải xem thái độ của Liễu Họa Mi với mình!

Không lâu sau, cửa phòng tắm "két" một tiếng mở ra. Thực tế thì Liễu Họa Mi đã tắm xong từ lâu rồi. Nàng ở bên trong toilet mà không đi ra, cũng là đang chờ đợi Dương Minh. Tiểu Lý sau khi đưa cho Dương Minh thẻ phòng, cứ dựa theo những gì đã hẹn với Kinh Tiểu Lộ trước đó, gọi cho Kinh Tiểu Lộ.

Mà Kinh Tiểu Lộ sau khi biết tin này, liền nói cho Liễu Họa Mi, hơn nữa rời khỏi phòng của Liễu Họa Mi, để cho Liễu Họa Mi giả vờ như còn chưa tắm xong, chờ sau khi Dương Minh vào nhà, mới đi ra…

Lúc rời đi, Kinh Tiểu Lộ có chút chua xót, bản thân thế này là sao nhi? Dương Minh đã sắp phải đi rồi, mình không quý trọng cơ hội này, cùng anh ấy hảo hảo triền miên một chút, mà lại còn đem cơ hội nhường cho nữ nhân khác. Mình có phải bị ngốc rồi hay không?

Có điều Kinh Tiểu Lộ thật sự có chút đồng cảm với Liễu Họa Mi, thương cho những gì mà nàng gặp phải! Ở trong mắt Kinh Tiểu Lộ, các nàng thật ra là cùng một loại người. Nếu mình không giúp nàng, vậy còn có ai có thể giúp nàng chứ? Đây là hy vọng cuối cùng, cũng là hy vọng duy nhất của nàng! Nếu thật sự có thể có được sự ủng hộ của Dương Minh, như vậy vấn đề của nàng đương nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng!

Nhưng nếu không có Dương Minh trợ giúp, nàng chỉ là một nữ hài tử bất lực. Chẳng những bị chú hại, thù của cha lại không thể báo, tài sản trong tay và cổ phần công ty có khả năng bị người ta ngấm ngầm chiếm lấy. Thật sự là rất đáng thương, điều này làm cho Kinh Tiểu Lộ nổi lên lòng thương hại …

Liễu Họa Mi ở trong toilet, có chút sợ hãi… Trước đó nàng đưa ra quyết định này, cảm thấy mình nhất định có thể làm được. Bởi vì chỉ cần có thể báo thù cho cha, bảo nàng trả giá cái gì cũng được. Bây giờ chỉ là thân thể của mình mà thôi, nàng đáng ra phải rất cao hứng mà thực hiện giao dịch này chứ!: Hai Người Trái Ngược

Thế nhưng, bây giờ nàng lại có chút không dám đi ra ngoài. Nàng dù sao cũng là một nữ hài tử, trước kia không có kinh nghiệm loại này, cũng chưa từng có bạn trai, hiểu biết đối với phương diện này hoàn toàn là từ tiểu thuyết và phim ảnh. Nghĩ đến chuyện lát nữa có thể sảy ra, chân Liễu Họa Mi liền có chút đi không vững…

Nàng biết, chỉ cần nàng bước ra khỏi phòng này, thì chính là người của Dương Minh, về sau có lẽ cũng là nhân tình bí mật của hắn. Những lúc hắn cần sẽ bảo đâu đi đấy, sẽ không thể có bạn trai khác, cũng mất luôn tự do của chính mình.

Có điều, nghĩ lại, nếu cửa ải khó khăn lúc này còn không qua được thì cuộc sống về sau của mình chỉ sợ càng thêm u ám. Hơn nữa càng miễn bàn đến việc báo thù cho phụ thân! Cho nên nghĩ đến đây, Liễu Họa Mi thực sự bước từng bước kiên định mà ra!

Nàng đi ra khỏi phòng, trên người chỉ có khăn tắm quấn quanh, chậm rãi đi về phía Dương Minh. Nghe thấy tivi bình luận về chuyện của Liễu gia, cảm thấy một loại châm chọc nói không nên lời!

Được rồi, mình không phải bị thiệt! Không nghĩ tới bản thân lại đáng tiền như thế, chỉ cần giao ra thân thể này, là có thể khiến cho Liễu Hoa và Liễu Chiết Nam bị trừng phạt thích đáng, cũng có thể nắm lại trong tay tập đoàn Giang Duyên! Chỉ cần trả giá như vậy thì thật là quá lời rồi!

Dương Minh nghe được tiếng bước chân, biết ngay là Kinh Tiểu Lộ đi ra, tiện tay tắt tivi đi, đang chuẩn bị đứng lên. Nhưng nhìn thấy người đi tới thì lại sửng sốt! Bởi vì người tới không phải Kinh Tiểu Lộ, mà là Liễu Họa Mi chiều hôm nay mới gặp!

Khăn tắm trên người Liễu Họa Mi lỏng ra, nhẹ nhàng mà rơi xuống đất. Da thịt trắng noãn sáng trong, không có một tia tỳ vết nào. Đây là một nữ nhân hoàn mỹ.

Có điều, Liễu Họa Mi cho dù có đẹp, thì Dương Minh cũng không có tâm địa mà thưởng thức. Ngạc nhiên một chút, kỳ quái nói:

- Liễu Họa Mi? Cô tại sao ở trong này? Ta vào nhầm phòng rồi ư?

Liễu Họa Mi nhìn thấy biểu tình của Dương Minh, đã biết hắn hiểu lầm. Hắn nghĩ là vào nhầm phòng, căn bản không nghĩ đến chính mình cố ý chờ hắn ở chỗ này.

Nghĩ đến đây, Liễu Họa Mi sợ Dương Minh cứ như thế mà đi, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, đột nhiên ôm lấy Dương Minh, thật chặt, cũng không có thẹn thùng như lúc trước.

Chỉ là Liễu Họa Mi làm như vậy, lại dọa cho Dương Minh ngây ngẩn cả người! Liễu Họa Mi đến tột cùng là có ý gì?

- Cô… Muốn làm cái gì?

Dương Minh vốn đã uống rượu sẵn, trong lòng có chút ngứa ngáy. Bị Liễu Họa Mi ôm như vậy, tự nhiên cũng có chút phản ứng sinh lý! Hơn nữa có thể rõ ràng cảm nhận được Liễu Họa Mi trước ngực mềm mại, làm cho hô hấp của Dương Minh cũng trở nên có chút dồn dập hẳn lên. Có điều vẫn đủ lý trí để khắc chế ý muốn nào đó.

- Dương Minh, van cầu anh giúp em…

Liễu Họa Mi nói tới đây, trên mặt bỗng nhiên rơi xuống hai hàng thanh lệ, không biết là bởi vì sắp phải trả giá, hay là vì nghĩ tới thê thảm mình phải trải qua.

- Hả?

Dương Minh bị thái độ và lời nói của Liễu Họa Mi, làm cho có chút bất khả tư nghị. Người này là Liễu Họa Mi kia sao? Người mà ban chiều dương dương tự đắc, cho rằng nắm chắc thắng lợi, mạnh mẽ cường thế, Liễu Họa Mi?

Tại sao giống như là biến thành một người khác vậy?

Liễu Họa Mi bây giờ và người hắn gặp buổi chiều quả thực chính là hai người trái ngược. Dương Minh thậm chí còn nghĩ, người bây giờ có phải chị em xinh đôi với Liễu Họa Mi hay không đây?

Nhìn thấy Dương Minh kinh ngạc, Liễu Họa Mi tuy rằng ngượng ngùng, nhưng cũng biết lúc này mình không thể lùi bước. Chỉ cần lùi bước, mọi chuyện có thể sẽ chẳng thể vãn hồi. Vì thế vẫn đang gắt gao ôm Dương Minh:

- Dương Minh, em sai rồi! Ban chiều, em không nên nói chuyện như vậy với enh, nếu không, anh đánh em một trận đi, như thế nào đều được, chỉ cần anh chịu giúp em…

Cho tới lúc này, nghe thấy Liễu Họa Mi nói như vậy, Dương Minh mới xác định thân phận của Liễu Họa Mi! Mỹ nữ trước mắt này thật sự là Liễu Họa Mi. Chỉ là tính cách thay đổi thật sự quá lớn, làm cho Dương Minh khó có thể thích ứng.

Cả người Liễu Họa Mi đều bám vào trên người Dương Minh, làm cho Dương Minh có chút khó chịu. Dù sao Dương Minh cũng là nam nhân bình thường, loại kích thích giác quan này, làm cho hắn chút xúc động muốn làm ẩu. Có điều, trước khi làm rõ mọi chuyện, Dương Minh cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy rằng đã uống rượu, thần trí có chút không minh mẫn. Nhưng Dương Minh cũng không phải mao đầu tiểu tử trước kia, tự chủ tất nhiên vẫn có.

- Cô buông tay trước đã, mặc quần áo xong, nói rõ với tôi sao lại thế này.

Dương Minh nhíu nhíu mày, nói với Liễu Họa Mi.

- Anh… Anh chịu giúp em sao?

Liễu Họa Mi trong lòng vui vẻ. Nàng vốn không dám nắm chắc mười phần có thể làm cho Dương Minh thay đổi thái độ. Cũng đã tính sẵn trường hợp xấu nhất. Sau khi Dương Minh ăn sạch sành sanh, lại trở mặt không nhận, nếu như vậy, Liễu Họa Mi cũng không có cách nào cả.

Nhưng là Dương Minh lại không vội vàng muốn nàng, mà lại hỏi nàng sao lại thế này. Điều này nói lên, Dương Minh thật sự muốn giúp nàng, nhưng mà muốn xác định một chút chuyện phức tạp này, xem có thể giúp hay không, giao dịch này có có lời hay không …

Đương nhiên, Liễu Họa Mi nghĩ sai rồi. Đầu óc buôn bán của nàng trong chốc lát là chuyển biến không kịp. Nàng luôn lấy góc độ buôn bán mà suy nghĩ mọi vấn đề. Còn Dương Minh lại nghĩ, Liễu Họa Mi ôm hắn như vậy thật ra là chuyện gì thế? Lát nữa Kinh Tiểu Lộ vào đây, biết giải thích như thế nào rõ ràng chứ?

Vốn dĩ sắp phải đi, cơ hội tiếp xúc với Kinh Tiểu Lộ cũng không nhiều lắm. Lúc này còn ôm Liễu Họa Mi, không phải làm cho Kinh Tiểu Lộ thương tâm sao?

Nếu là lúc bình thường, Dương Minh có lẽ sẽ bình tĩnh suy nghĩ một chút chuyện bất thường hôm nay. Nhưng lúc này hắn đã uống không ít rượu, lại cứ cho rằng mình đi nhầm phòng, cho nên căn bản không có suy nghĩ được nhiều như thế.

Hắn còn tưởng rằng Liễu Họa Mi đột nhiên nhìn thấy mình mà nổi lên cảm xúc chứ! Điều này Dương Minh cũng có thể hiểu được. Liễu Họa Mi ở công ty Danh Dương đàm phán thất bại, có lẽ đã đi tìm cái đối tác và bạn bè khác đàm phán. Mà hiển nhiên, với thái độ đàm phán loại này của nàng, và tình trạng phức tạp hiện tại của Liễu gia, có lẽ sẽ không có ai giúp nàng đâu!

Ngay khi nàng kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, Dương Minh lại vào phòng nàng, Liễu Họa Mi đương nhiên sẽ như chết đuối vớ được cọc, liền thay đổi thái độ.

- Giúp cô thì có thể. Có điều cô cũng phải cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra chứ hả?

Dương Minh có chút dở khóc dở cười. Vốn không muốn quản chuyện của Liễu Họa Mi, nhưng là cuối cùng lại sảy ra một màn như vậy. Dương Minh nói không được, cũng chỉ có thể chìa tay ra thôi.

Dương Minh là miễn cưỡng hay là thật lòng, Liễu Họa Mi sành sỏi thương trường đương nhiên sẽ biết. Lúc Dương Minh nói những lời này, Liễu Họa Mi đã có thể hoàn toàn xác định, chỉ cần Dương Minh có thể giúp, thì hắn nhất định sẽ giúp!

Có điều Liễu Họa Mi biết rõ sự mức độ phức tạp của chuyện này. Có đôi khi, giúp hay không giúp, chỉ cách nhau một ý niệm. Muốn giúp hay không, sẽ rất khó xác định. Cho nên Liễu Họa Mi cũng sợ xuất hiện loại tình huống này. Vì làm cho Dương Minh càng thêm tận tâm hết sức, Liễu Họa Mi sốt ruột lên, cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp hướng về phía Dương Minh hôn hắn!

- Uhm…Cô làm gì?

Dương Minh kinh hãi nhìn Liễu Họa Mi. Bởi vì không phòng vệ, bị nàng hôn cứng lấy, cũng không biết Liễu Họa Mi lúc này bị cái gì nữa?: Chủ Ý Của Tiểu Lộ

Mà sau khi Liễu Họa Mi hôn Dương Minh, rồi cũng không biết kế tiếp phải làm gì nữa, Họa Mi hoàn toàn là có cảm giác nhưng căn bản là chưa có kinh nghiệm trong chuyện này! Mà Dương Minh lại không chủ động, cô cũng chỉ có thể lục lọi sờ soạng mà thôi.

Nghĩ tới các bộ phim tình cảm, Liễu Họa Mi cũng bắt chước theo vai nam nữ chính trong phim, cắn trên mặt Dương Minh một cái, nhưng hoàn cảnh hoàn toàn không giống nhau, trong phim truyền hình các diễn viên có phần biểu diễn, nhưng Liễu Họa Mi lại làm theo như vậy, thì càng thêm dị dạng!

Dương Minh thấy Liễu Họa Mi trúc trắc không biết động tác thì cảm thấy tức cười:

- Em đây muốn ăn anh a?

- Em… em chính là muốn ăn anh!

Liễu Họa Mi hiểu nhầm lời nói của Dương Minh, Dương Minh nói "ăn",nghĩa là Liễu Họa Mi giờ phút này động tác căn bản chính là cho rằng Dương Minh giống như thực vật gặm đến gặm đi, mà Liễu Họa Mi hiểu "ăn" theo ý khác, cô còn tưởng rằng Dương Minh nói là từ "ăn" này! Hơn nữa trong lòng khẩn trương, cũng không cẩn thận phân biệt như vậy, còn tưởng rằng Dương Minh thích nghịch như vậy, vì thế liền gật đầu thừa nhận!

Thấy Dương Minh tươi cười, Liễu Họa Mi còn tưởng rằng Dương Minh thích mình chủ động, nên rất vui, vì thế càng ra sức hơn.

Mà Dương Minh đúng là xui xẻo, bị Liễu Họa Mi làm cho thở không nổi, cũng không biết cô gái này muốn làm gì nữa, đến mức Dương Minh phải thở dồn dập, rốt cục nhịn không được đẩy Liễu Họa Mi ngã xuống giường, Dương Minh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liễu Họa Mi thấy Dương Minh đẩy nàng nằm lên giường, còn tưởng rằng là mình đã làm cho Dương Minh động lòng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại mừng thầm, tự khen mình tài giỏi, không cần ai chỉ dạy cũng biết, ôm Dương Minh hôn lấy hôn để khiến cho Dương Minh động tình!

Bất quá cũng là khẩn trương nhiều hơn! Liễu Họa Mi dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, tuy rằng đã chuẩn bị kỹ, nhưng khẩn trương là xuất phát từ bản năng, nàng nhắm mắt lại, chờ việc mà nữ nhân nào cũng phải trải qua…

Nhưng đợi hoài mà không thấy Dương Minh làm gì, Liễu Họa Mi trong lòng còn có chút buồn bực, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Dương Minh như thế nào lại không đến? Nhưng lại không có dũng khí mở mắt ra nhìn, vừa rồi đã lấy hết dũng khí, giờ đến giây phút này nàng cũng giống một cô gái bình thường mà thôi, cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi.

Dương Minh rốt cục thở một hơi dài, cô gái này tuy là xinh đẹp, nhưng cũng không thể làm như vậy được? Dương Minh thiếu chút nữa thì hô hấp không thông bị nàng làm cho nghẹn chết! Chờ Dương Minh giương mắt nhìn lên giường, thấy Liễu Họa Mi mắt vẫn nhắm lại và không nhúc nhích nằm trên giường!

Dương Minh có chút nghi hoặc, Liễu Họa Mi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ mình đẩy nàng mạnh quá, làm nàng bị ngất rồi?

- Liễu Họa Mi?

Dương Minh thử gọi một tiếng, ánh mắt lại không tự chủ được ngắm tới ngắm lui thân thể hoàn mỹ của Liễu Họa Mi, nhất là đỉnh núi cao ngất ngọa nhân kia, làm cho ánh mắt Dương Minh lưu luyến không rời…

Liễu Họa Mi đợi nữa ngày cũng không thấy Dương Minh có động tĩnh gì thì có chút buồn bực, chợt nghe đến Dương Minh kêu tên, nên mở mắt ra, thấy Dương Minh đang dùng sắc nhãn nhìn mình, nhất thời ngượng ngùng, có chút hờn dỗi Dương Minh liếc mắt một cái:

-Anh.Anh xem em làm cái gì? Anh sao không lên đây?

Lời nói này của Liễu Họa Mi có chút mâu thuẫn, nửa câu đầu, là chất vấn Dương Minh vì sao nhìn nàng, nửa câu sau, lại kêu Dương Minh đến, Liễu Họa Mi là câu dẫn hắn, hay là chất vấn hắn?

Dương Minh chỉ có thể cười khổ, cho dù là chính mình định lực tương đối tốt, cũng không cần câu dẫn như vậy?

- Liễu Họa Mi, Em mặc quần áo lại đi, trước tiên nói chuyện của em đã. Dương Minh lắc đầu, nhìn qua hướng khác, cứ nhìn như vậy, sợ mình sẽ không chịu được.

- Em.Em.Anh không muốn giúp em?

Liễu Họa Mi thấy thái độ Dương Minh, nhất thời có chút thất vọng đứng lên. Nàng nhìn lại, thấy Dương Minh cự tuyệt muốn nàng, là xuất phát từ cẩn thận, bằng không bày ra loại tiện nghi này không chiếm thì không phải là ngu sao?

Cũng chỉ có Dương Minh cảm thấy nhà mình sự tình tương đối phức tạp, mới có phần do dự, bất quá cũng nói Dương Minh là người chánh trực, không phải loại người chỉ biết chiếm tiện nghi này.

- Anh không phải là không muốn giúp em, hình dạng này của em, khiến anh giúp em thế nào? Có phải em cảm thấy, em trả giá thân thể của mình, có thể đổi lấy sự trợ giúp của anh?

Dương Minh nhíu mày, không biết Liễu Họa Mi như thế nào đột nhiên toát ra cái ý niệm này trong đầu!

Bất quá, cùng đường cũng khó tránh khỏi làm ra những hành động to gan, Dương Minh tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không phải là không thể lý giải.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Liễu Họa Mi cũng không đếm xỉa đến, ở trước mặt Dương Minh, không né không tránh, dù sao nàng cũng đã quyết định trở thành nữ nhân của Dương Minh, Liễu Họa Mi cũng không dự định cưới người khác, cũng buông bỏ ngượng ngùng trong lòng, cứ như vậy ngồi ở trên giường, để lộ thân thể trước mặt Dương Minh:

Em chỉ có thể lấy thân đáp đền thôi, hồi chiều, anh nói không có sai, em hứa hẹn hợp tác có lợi, đều là hư vô mờ mịt, không có thành công phía trước, cái gì cũng đều không có.

- Nhưng em làm như vậy, em ngẩm lại xem có phải phụ lòng với Kinh Tiểu Lộ? Nàng vẫn còn muốn giúp em, luôn nói những lời tốt về em trước mặt anh.

Dương Minh nói:

- Em nên mặc quần áo vào đi, nếu không Tiểu Lộ mà vào thì sẽ không cho anh giúp em nữa đâu.

- Thì ra anh đang lo Tiểu Lộ a…Anh so với nam nhân khác vẫn là có lương tâm…

Liễu Họa Mi nghe Dương Minh nói, cũng không khỏi nở nụ cười:

- Nhưng anh yên tâm đi, là Tiểu Lộ bảo em làm như vậy đó…

- Cái gì? Tiểu Lộ bảo em sao?

Dương Minh nhất thời mở to hai mắt, giờ phút này đột nhiên nhớ tới, mình hồi nãy đùng là vào phòng Kinh Tiểu Lộ! Vốn tưởng rằng là nhầm phòng nữa chứ, nhưng giờ nghĩ lại, Đây chính là chìa khóa phòng của Kinh Tiểu Lộ mà làm so có thể mở được phòng người khác chứ.

Mọi chuyện chính là do Kinh Tiểu Lộ sắp xếp! Chả trách nàng đã cố ý an bài Lý thư ký chờ ở dưới lầu, rồi sắp đặt cho mình vào phòng này, nhưng trong phòng là Liễu Họa Mi không phải Kinh Tiểu Lộ!

Bất quá, sau khi biết rõ chân tướng, cũng không trách được Kinh Tiểu Lộ, chính là cảm thấy nàng có chút lộn xộn, nhưng cũng phải khen cô ấy, có thể vì bạn bè mà chịu hy sinh như vậy, khẳng định về tâm lý cũng suy nghĩ đắn đo tất nhiều.

Liễu Họa Mi gật gật đầu:

- Giờ anh đã yên tâm chưa? Nếu không thì em làm sao dám tới phòng Tiểu Lộ? Đến đây đi!

Dương Minh nghe Liễu Họa Mi nói nhất thời có chút dở khóc dở cười! "đến đây đi"? Liễu Họa Mi mời mình đến đây? Nếu như đổi lại trong lòng có tố chất kém, nói không chừng cũng thật sự nhào tới, nhưng Dương Minh trong lòng tố chất quá cứng rắn, tự nhiên sẽ không dễ xúc động như vậy. Hắn cũng không phải như trước kia là thiếu niên huyết khí phương cương, một năm này đã thành thục hơn nhiều rồi.: Ngữ Xuất Kinh Nhân

Chỉ là Liễu Họa Mi đã có những hành động như vậy làm cho Dương Minh có chút đau đầu, giống như là mình không cần nàng, sẽ không giúp nàng vậy.

- Được rồi, em cứ ghi nhớ trước, chờ mọi việc được giải quyết xong, thì nói sau.

Dương Minh đành phải nói.

- A? Vậy.Anh đồng ý toàn lực trợ giúp em sao?

Liễu Họa Mi nghe Dương Minh nói, có chút chần chờ, nàng không dám khẳng định Dương Minh là thật tâm hay là chỉ nói cho qua chuyện thôi:

- Nếu không, hay là anh cứ muốn em trước đi, em là nữ nhân của anh rồi, tới lúc đó anh sẽ không bỏ mặc em!

Bởi vì Dương Minh nói giải quyết xong mọi việc, là lời thật lòng nhưng lại giống như là nói cho có lệ.

- Được, toàn lực trợ giúp em.

Dương Minh bị Liễu Họa Mi làm cho có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích nói:

- Anh hôm nay không quá muốn chuyện kia, lý do thì em hiểu chứ?

- Không muốn?

Liễu Họa Mi sửng sốt, nàng thật đúng là không ngờ tới việc này! Nàng hiểu biết về chuyện nam nữ này thật không nhiều, chỉ là học được chút ít từ phim ảnh mà thôi! Nhưng lại có chút không cam tâm hỏi:

- Vì cái gì không muốn?

- Vì hồi chiều anh với Tiểu Lộ đã…Em hiểu không? Cho nên bây giờ không muốn!

Dương Minh đành phải tìm cớ để từ chối nàng.

- À! Thì ra là như vậy, vậy thì lần sau cũng được.

Liễu Họa Mi cũng cũng dễ bị lừa, về phương diện này thật là ngốc, nên bị Dương Minh nói như vậy đã tin ngay! Thật ra, về mặt sinh lí Dương Minh cũng đã động lòng rồi, chẳng qua là Liễu Họa Mi không nhận ra mà thôi.

- Lần sau đi!

Dương Minh gật đầu:

- Em mặc quần áo vào đi.

Tuy rằng Dương Minh có chút nuối tiếc, nhưng mà vẫn biết nhìn vào Liễu Họa Mi như vậy là không tốt.

- Một khi đã khẳng định là nữ nhân của anh rồi thì không cần mặc quần áo vào đâu.

Liễu Họa Mi muốn xác định quan hệ với Dương Minh, như vậy mới có thể đảm bảo Dương Minh toàn lực giúp nàng.

- Cái này…

Dương Minh thở dài:

- Vậy em đắp chăn lên đi buổi tối trời lạnh lắm!

- A….

Liễu Họa Mi đột nhiên đứng dậy, cầm lấy tay phải Dương Minh, sau đó đặt ở ngực mình.

- Dát?

Dương Minh hoảng sợ, trên tay truyền đến cảm giác mềm mại khiến hắn như là bị điện giật vậy liền muốn dời đi, có chút bất khả tư nghị nhìn Liễu Họa Mi:

- Em muốn làm gì? Anh không phải đã nói là không muốn… Lần sau sao?

- Tốt lắm! bây giờ anh đã sờ soạng em rồi, em coi như là nữ nhân của anh, em không thể gả cho người khác được nữa, không còn trong trắng nữa, anh cũng không thể không cần em.

Liễu Họa Mi làm xong chuyện này nhất thời mặt mày hớn hở đứng lên.

"…"

Dương Minh hết chỗ nói rồi, Liễu Họa Mi thật đúng là tư tưởng kinh người a! Trước đây, nhìn nàng đầy thủ đoạn thương trường, cảm thấy nàng là một nữ nhi ngoan cường, không nghĩ tới nàng ở phương diện tình cảm này chỉ số thông minh hoàn toàn là con số không, một chút kinh nghiệm đều không có, ngược lại có chút khờ khạo!

Dương Minh thầm nghĩ, quả nhiên mỗi người đều có nhược điểm, không phải là cái gì cũng biết.

Làm xong hết thảy, Liễu Họa Mi mới cao hứng phấn chấn nằm lên giường, đắp chăn:

- Lão Công cũng tới đây đi… Em gọi anh là lão công, có được không?

Liễu Họa Mi vốn định cùng Dương Minh thân cận một chút, cho nên muốn xưng hô như vậy để xác định quan hệ, nhưng nói xong, lại sợ Dương Minh mất hứng, cũng không biết trong lòng Dương Minh thì cô ở vị trí nào? là tình nhân, hay là bạn gái, hay là một món đồ chơi.

- Tùy em thôi….

Dương Minh không muốn tranh luận gì thêm nữa, nên kệ nàng muốn kêu sao cũng được!

Nói thật, Dương Minh đúng là người mềm lòng, nhưng không phải ai muốn hắn trợ giúp, hắn cũng trợ giúp hết. Như vậy không phải là thành Tế Công Lạt Ma? Cả ngày không cần làm việc khác. Hắn có thể đồng ý giúp Liễu Họa Mi, một là vì Kinh Tiểu Lộ cầu tình, hai là thái độ của Liễu Họa Mi, đương nhiên là quan trọng nhất vẫn là Dương Minh trợ giúp Liễu Họa Mi, sau này bên người Kinh Tiểu Lộ sẽ có một người bạn tốt, cũng là trợ giúp được một tay.

Dương Minh không đảm bảo được sao khi mình rời đi, công ty có thể hay không gặp phiền toái không thể giải quyết, Kinh Tiểu Lộ có phải hay không có thể ứng phó được! Bất quá đến lúc đó có Liễu Họa Mi trợ giúp và ủng hộ, có lẽ như thế mới vượt qua cửa ải khó khăn.

Chỉ là hiện tại sự tình tiến triển có chút ngoài ý muốn, Liễu Họa Mi lại muốn mình là nam nhân của nàng, điều này làm cho Dương Minh có chút khó xử! Nếu Dương Minh không đi Vân Nam chấp hành nhiệm vụ, thì cũng không ngại cùng một mỹ nữ như Liễu Họa Mi có quan hệ mập mờ, nhưng mà hiện tại chỉ sợ mình đi rồi có trở về hay không cũng còn chưa biết, yêu đương gì chứ, không phải là làm hại người ta sao?

Nhưng nhìn thấy Liễu Họa Mi này chỉ số thông minh về tình yêu chỉ là sô không, là một nữ nhân thuần khiết, Dương Minh cũng không biết nói gì, ai biết tiểu nữu này đến lúc đó có thể hay không chuyển biến tư tưởng? Thấy ý của nàng, là chuẩn bị bán thân.

- A, Lão công, anh nhất định sẽ trợ giúp em đúng không, từ nay trở đi em đã là người của anh rồi, anh không muốn nhìn em bị ăn hiếp đúng không?

Liễu Họa Mi đã dứt khoát, nàng mặc dù có kinh nghiệm thương trường, nhưng lại không biết cách lấy lòng một nam nhân, cho nên giờ phút này giống như là vợ bé bị ức hiếp. Sợ Dương Minh lại mặc kệ nàng!

Dương Minh thở dài, thì ra Liễu Họa Mi cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, điểm này Kinh Tiểu Lộ nói không có sai, xem nàng đáng thương như thế, không khỏi gật đầu:

- Chuyện của em đi, nếu giúp được anh sẽ giúp.

- A, có thể giúp mới giúp …

Liễu Họa Mi nghe xong, liền khóc, quả nhiên vẫn là phân biệt đối đãi a! Nếu Kinh Tiểu Lộ xảy ra chuyện gì, Dương Minh khẳng định sẽ tìm mọi cách giúp nàng giải quyết, Nhưng đến phiên mình, lại biến thành có thể giúp mới giúp.

- Nếu không thể … Anh cũng cố nghĩ ra biện pháp để giúp em.

Dương Minh không còn cách nào khác, đành phải nói.

- Ân, cũng biết anh sẽ không được phân biệt đối xử?

Liễu Họa Mi nhẹ nhàng thở ra:

- Vậy để em nói!

Vì thế, Liễu Họa Mi đã đem những chuyện lúc trước nói cùng Kinh Tiểu Lộ nói ra hết hết một lần, thẳng đến khi nàng nói, muốn một nhà Liễu Hoa đền mạng.

Yêu cầu của Liễu Họa Mi thật ra làm cho Dương Minh phải nhíu mày. Lúc trước, theo lời của Liễu Họa Mi, thì Dương Minh xem ra cũng không phải việc khó, muốn giành lại quyền khống chế tập đoàn Giang Duyên, việc này dễ dàng! Chỉ cần kêu Bạo Tam Lập dẫn người qua đó, vừa đấm vừa xoa, đưa ra cái giá cao, những cổ đông sẽ đưa ra cổ phần công ty hoặc là để Liễu Họa Mi nhậm chức chủ tịch.

Bất quá, xử lý cả nhà, Dương Minh có chút khó xử! Hắn không phải làm không được, mà là có đáng để làm hay không! Liễu Họa Mi nếu là lão bà của mình, thì chẳng có gì phải ngại cả, nàng cũng không cần phải nói, nhưng vấn đề là nàng không phải.

Tuy rằng mình có thân phận đặc biệt, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ phái người đi xử lý? Không phải tìm phiền toái cho Hạ Băng Bạc sao? Nếu âm thầm xử lý cả nhà Liễu Hoa, cũng là có thể, mấu chốt là Liễu Họa Mi có thể hay không để lộ tin tức?

Nhìn Dương Minh nhíu mày, Liễu Họa Mi trong lòng không yên, nàng cũng biết mình yêu cầu quá khó khăn, xử lý Liễu Hoa, dễ dàng như vậy sao? Liễu Họa Mi cũng là nghĩ tới muốn mời tổ chức sát thủ, nhưng mà nàng lại tiếp xúc qua chuyện này, làm sao tìm được tổ chức sát thủ đây? Hoàn toàn là mờ mịt, ai cũng không biết.: Một Chuyện Rất Đơn Giản.

- Xử lý Liễu Hoa, anh không đủ tín nhiệm em để làm như vậy.

Dương Minh thản nhiên nói:

- Ngoài chuyện này ra, thì cái khác đều là chuyện nhỏ.

- A?

Liễu Họa Mi sửng sốt, nàng không nghĩ tới Dương Minh nhíu mày là vì không đủ tín nhiệm mình, chứ không phải là vì chuyện này khó khăn! Theo ngữ khí của hắn, có vẻ xử lý Liễu Hoa là làm được. Chỉ là không thể tin tưởng chính mình mà thôi! Liễu Họa Mi nhất thời có chút nôn nóng:

- Vậy anh muốn sao mới có thể tin tưởng em?

- Thân phận của em khác với Tiểu Lộ, nàng sẽ không bán đứng anh. Nhưng mà anh lại không dám chắc là sau khi xong chuyện, em có để lộ chuyện ra ngoài không.

Dương Minh nói đúng như những gì mình nghĩ.

- Em… Em tại sao lại không giống? Em cũng là nữ nhân của anh! Vừa rồi cũng đã kí tên đóng dấu, anh cũng sờ ngực của em rồi, không thể thay đổi được!

Liễu Họa Mi vội vàng lý luận.

Dương Minh ngạc nhiên, sau mới nhớ tới, Liễu Họa Mi trước đó đúng là đã lập lời thế nói nàng là nữ nhân của hắn, không khỏi lắc lắc đầu.

- Em xác định, lời em nói là thật?

Dương Minh do dự một chút, hỏi.

- Đương nhiên! Em không còn trong sạch nữa. Đã cùng nằm trên một cái giường với anh, em cũng không thể gả cho người khác, chỉ có thể đi theo em!

Liễu Họa Mi nói như rất có lý:

- Về sau em chính là nữ nhân của anh, những gì em có đều là của anh. Cổ phần tập đoàn Giang Duyên chuyển thành tên anh cũng được!

- Cái đó thì không cần. Nếu em đã nói như vậy, thì không thành vấn đề.

Dương Minh gật gật đầu, rốt cục nhận lời nàng.

Dương Minh suy nghĩ mãi, rốt cục vẫn đồng ý. Cũng là vì thực ra Dương Minh không nói với Liễu Họa Mi mấy điều quan trọng. Liễu Hoa chết, đó hoàn toàn có thể là ngoài ý muốn. Đừng nói Dương Minh tự mình ra tay, cho dù là sai Vương Tiếu Yên động thủ, thì cũng không thể tra ra chứng cớ gì.

Huống chi Liễu Họa Mi là loại người thẳng như ruột ngựa. Chỉ sợ nếu đúng là nàng xác định thân phận là nữ nhân Dương Minh rồi, về sau cũng sẽ không thay đổi. Cho nên khả năng nàng lộ ra tin tức gì đó là rất nhỏ! Điểm quan trọng nhất, còn lại là của thân phận Dương Minh!

Liễu Họa Mi là nữ nhân của Dương Minh, tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, như vậy là cũng đủ rồi! Trước khi Dương Minh chấp hành nhiệm vụ, thế nào cũng phải xử lý tốt chuyện nhà đã? Chỉ có đem địch nhân ở nhà hạ hết, Dương Minh mới có thể an tâm đi Vân Nam!

Cho nên Dương Minh chỉ cần vịn vào lý do đó, Hạ Băng Bạc cũng chỉ còn cách giúp hắn xử lý mấy vấn đề này. Huống chi Liễu Hoa hại phụ thân Liễu Họa Mi, còn muốn lập mưu hại Liễu Họa Mi, đó là tội ác tày trời. Dương Minh ra tay cũng là hợp tình hợp lý, những chuyện Hạ Băng Bạc quản cũng theo đó mà danh chính ngôn thuận.

- Anh, đã đồng ý rồi?

Liễu Họa Mi tuy rằng trong chuyện tình cảm có vẻ ngu ngốc, nhưng trong những chuyện khác thì ngược lại. Trước đó nói những câu ngu ngốc, làm những việc ngu ngốc là vì không biết lấy lòng Dương Minh như thế nào, chỉ biết làm bừa. Giờ phút này nghe được Dương Minh đồng ý tất cả, nhất thời cảm thấy có chút không thể tin được!

Làm sao có thể? Theo như mình nghĩ, chuyện phức tạp như vậy, mà Dương Minh cư nhiên nhẹ nhàng bâng quơ đồng ý giúp mình giải quyết? Chẳng lẽ những phiền toái đó ở trong mắt hắn, cũng chẳng là gì sao?

Dương Minh thầm nghĩ, bản thân tuy rằng là sát thủ.Có điều giết người chung quy là ít động tới, đó cũng không phải cách giải quyết cho mọi vấn đề.Cũng không thể cứ là kẻ thù thì giết được. Cho nên nếu không phải là thâm cừu đại hận, Dương Minh sẽ rất ít dùng phương thức này để giải quyết vấn đề.

Thế nhưng, mâu thuẫn giữa Liễu Hoa và Liễu Họa Mi đã tới mức không thể dùng cách thức bình thường mà có thể giải quyết! Liễu Hoa khiến cho phụ thân Liễu Họa Mi trở thành người thực vật, mâu thuẫn này là không thể hòa giải. Cho nên Dương Minh cảm thấy, cũng chỉ có cách là diệt trừ Liễu Hoa.

Có điều chuyện này cũng không khó. Một nhà Liễu Hoa cũng đang nghiêng ngả, vấn đề khác về công ty cũng đều là chuyện nhỏ, Liễu Họa Mi cũng không cần phải lo lắng Liễu Hoa và Liễu Chiết Nam tranh quyền đoạt lợi cùng nàng.

- Chuyện rất đơn giản, em hai ngày này đừng trở về nữa, ở lại khách sạn chờ tin tức đi.

Dương Minh từ trên giường đứng dậy, sau đó nói:

- Anh đi trước.

- A… Anh cứ thế mà đi à? Không cùng em ở thêm một lát?

Liễu Họa Mi cũng không biết hai người ở cùng một chỗ có thể làm gì, có điều vẫn muốn bảo Dương Minh lưu lại. Nàng đối với Dương Minh còn chưa tới mức có thể nói chuyện tình cảm. Nhưng từ vô cảm lúc ban đầu, hiện tại đã có chút sùng bái, cũng chỉ có thể nói là hảo cảm, muốn nói yêu Dương Minh, vậy thì thật ra còn chưa đến mức.

Có điều nàng nếu đã xác nhận mình là nữ nhân của Dương Minh, như vậy yêu hay không yêu đều không sao cả. Theo như Liễu Họa Mi nghĩ, lâu ngày sinh tình, hai người ở bên nhau thời gian nhiều hơn, nàng khẳng định sẽ yêu Dương Minh, chuyện này cũng bình thường.

Cho nên Dương Minh muốn đi, nàng liền có chút không không muốn. Tuy rằng không biết hai người có thể làm cái gì, nhưng như nàng thấy trên tivi, mấy nữ nhân kia nghĩ đủ mọi cách khiến nam nhân ngủ lại, nếu không thể, tức là không đủ mị lực.

Liễu Họa Mi có nhiều người theo đuổi, nhưng lúc trước nàng cũng không có tâm tư nghĩ mấy chuyện như thế. Bây giờ mới cần tới, thì một chút kinh nghiệm cũng không có! Mấy chiêu Kinh Tiểu Lộ dạy cho nàng, nàng một chút cũng chưa dùng tới! Một câu " không muốn " của Dương Minh, khiến cho nàng chẳng thể ra chiêu.

Cho nên, nàng chỉ là khát vọng Dương Minh có thể lưu lại, ở cùng nàng trong chốc lát.

- Ừ, anh đi trước.

Dương Minh nhìn Liễu Họa Mi liếc mắt một cái:

- Về sau ở chung một chổ với Tiểu Lộ nhiều hơn, các em giúp đỡ lẫn nhau một chút.

- Oh… Vậy, được!

Liễu Họa Mi gật gật đầu, đồng ý. Nàng hiểu lầm ý của Dương Minh, Liễu Họa Mi còn tưởng rằng Dương Minh đang dạy dỗ nàng, làm nữ nhân của Dương Minh thì không được tranh đoạt, phải ở chung yên bình! Chút chuyện ấy đối với Liễu Họa Mi mà nói không thành vấn đề gì. Nàng vốn rất cảm kích Kinh Tiểu Lộ, làm sao còn có thể tranh đoạt tình cảm chứ?

Mà ý của Dương Minh lại là bảo cho nàng trong lúc Kinh Tiểu Lộ gặp khó thì giúp Tiểu Lộ. Có điều xem biểu tình của Liễu Họa Mi, Dương Minh đã biết ngay nàng hiểu lầm rồi, nhưng cũng không giải thích thêm, lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Đi trên hành lang khách sạn, Dương Minh gọi điện cho Kinh Tiểu Lộ. Dương Minh biết rõ Kinh Tiểu Lộ khẳng định còn ở trong khách sạn này, Bởi vì lúc Dương Minh đến, hắn nhìn thấy xe BMW của Kinh Tiểu Lộ dừng bãi đỗ xe dưới lầu.

Điện thoại vang lên vài tiếng, liền có người bắt máy. Bên kia truyền đến thanh âm có chút kinh ngạc, lí nha lí nhí của Kinh Tiểu Lộ:

- Nhanh như thế đã xong rồi? Không phải buổi chiều bị em ép khô rồi chứ?

Kinh Tiểu Lộ cứ nghĩ Dương Minh không nghe được. Bởi vậy là lúc cầm lấy điện thoại mới lầm bầm vài tiếng. Nhưng lại không nghĩ đến trong phòng lúc này im lặng, hành lang chỗ Dương Minh cũng thực im lặng, cho nên Dương Minh đối với những gì Kinh Tiểu Lộ lầm bầm, đều nghe được nhất thanh nhị sở!

Dương Minh nhất thời không khỏi có chút buồn cười, cái đầu của Kinh Tiểu Lộ này nghĩ cái gì thế không biết?

- Khụ khụ…

Dương Minh ho khan hai tiếng:

- Tiểu Lộ, em làm chuyện tốt gì rồi hả?

- Ách… Hì hì, lão công, anh đừng nóng giận, em cũng không phải chỉ muốn giúp Họa Mi tỷ một phen sao! Thế nào, nàng vẫn là xử nữ chứ?

Kinh Tiểu Lộ cười hì hì hỏi. Trong số mấy nữ nhân của Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ xem như hiểu rõ Dương Minh mười phần, cho nên biết Dương Minh lúc này không phải thật sự tức giận, cũng nửa đùa nửa thật mà hỏi.: Dương Minh Đến

- Cái đầu nhỏ của em nghĩ loạn thất bát tao cái gì thế? Anh làm sao mà biết nàng ta có phải hay không?

Dương Minh hừ một tiếng nói.

- A? Các người không có cái kia…

Kinh Tiểu Lộ sửng sốt, lập tức nghĩ tới nguyên nhân Dương Minh nhanh như vậy đã gọi điện cho mình, nguyên lai là Liễu Họa Mi không thực hiện được!

- Đương nhiên là không!

Dương Minh nói:

- Anh là người tùy tiện như vậy sao?

- Aiz! Đúng vậy!

Kinh Tiểu Lộ thở dài.

- Đúng?

Dương Minh sửng sốt, ngạc nhiên hỏi ngược lại.

- Ách… Không phải… Ý em là nói…. ý là, đúng vậy, anh không phải người tùy tiện như thế …

Kinh Tiểu Lộ cười gượng giải thích.

- Toát mồ hôi, em làm anh sợ muốn chết.

Dương Minh cười khổ nói.

- Xem ra là em nghĩ quá đơn giản rồi! Anh nếu là người tùy tiện như vậy, em đã sớm gài bẫy được rồi, sao có thể gian khổ như vậy mới được cùng một chỗ với anh chứ!

Kinh Tiểu Lộ cảm thán nói:

- Xem ra vận mệnh Họa Mi tỷ đã định rồi, chỉ là, rất đáng thương…

Kinh Tiểu Lộ lại đen Liễu Họa Mi hình dung đáng thương hơn một chút, làm cho Dương Minh mềm lòng mà giúp nàng. Nhưng không đợi nói xong đâu, đã bị Dương Minh chặn lại.

- Được rồi, em cũng đừng nói nữa, anh biết em có ý gì!

Dương Minh nói:

- Anh đã đồng ý giúp nàng rồi! Em ở chỗ nào, gặp mặt rồi nói đi!

- Nha nha! Lão công, anh đồng ý rồi sao? Anh thật tốt!

Kinh Tiểu Lộ vừa nghe Dương Minh đã đồng ý, lập tức hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng:

- Em ở ngay phòng 305 đối diện, anh đến tìm em đi!

Dương Minh vừa ngẩng đầu, phòng 305 ngay tại bên cạnh mình, bất đắc dĩ cắt điện thoại. Vừa muốn gõ cửa, cửa phòng đã bị mở ra, Kinh Tiểu Lộ lập tức nhảy ra, đu ở trên người Dương Minh:

- Lão công, anh thật sự là quá tốt! Anh rốt cục chịu giúp Họa Mi tỷ!

- Được rồi, chúng ta đi vào rồi nói sau.

Dương Minh không muốn ở cửa cùng Kinh Tiểu Lộ thân thiết, ai biết lát nữa có người nào đi qua thấy được hay không?

Kinh Tiểu Lộ nghe xong vội vàng tránh ra, cùng Dương Minh vào phòng, sau đó đóng cửa lại, nói:

- Lão công, anh cũng chịu đựng khá tốt đấy. Họa Mi tỷ là đại mỹ nữ yểu điệu như vậy, anh cũng không có ý với nàng?

- Ý thì đương nhiên là có, chẳng qua anh cũng không phải động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới, đưỡng nhiên sẽ không xúc động như vậy.

Dương Minh lắc lắc đầu:

- Bây giờ lửa còn chưa dập được đây này. Em trước tiên hạ hỏa cho anh rồi nói sau!

Nói xong, Dương Minh liền ôm lấy Kinh Tiểu Lộ, đem nàng ném lên trên giường trong phòng. Kinh Tiểu Lộ lập tức hô to cứu mạng:

- Được rồi lão công, anh nói cho em nghe một chút chuyện ban nãy của hai người đã? Em muốn nghe!

- Muốn nghe cũng không được!

Dương Minh trừng mắt nhìn Kinh Tiểu Lộ liếc mắt một cái:

- Anh bây giờ thanh cái dạng này, còn không phải bởi vì em à?

- Ách… Vậy được rồi, kia xem ra em phải ra sức một ít. Em nếu như biểu hiện tốt, anh liền tha thứ cho em được không?

Kinh Tiểu Lộ cầu xin nói.

- Ha ha…

Dương Minh cũng hết cách với Kinh Tiểu Lộ, không phải thật sự tức giận với nàng. Có điều, lúc này quả thật vẫn nên trừng phạt nàng một chút mới được, phải đánh mông Kinh Tiểu Lộ …

Kinh Tiểu Lộ sau khi đầu hàng, thở gấp liên tục trừng mắt Dương Minh:

- Anh bình thường sao không có lợi hại như vậy? Có phải trước đó nhìn Họa Mi tỷ nên mới thế?

- Ách…

Dương Minh có chút xấu hổ, Kinh Tiểu Lộ nói thật đúng. Vừa rồi, bản thân quả thật cũng có ham muốn Liễu Họa Mi. Chính là chuyện này quá mức bối rối, ngại mở miệng.

- Ha ha, em đã biết anh không phải không có hứng thú mà!

Kinh Tiểu Lộ đắc ý nói:

- Bây giời nói ngay cho em, anh nói gì với Họa Mi tỷ?

Dương Minh bị Kinh Tiểu Lộ bắt được nhược điểm, cũng chỉ có thể đem chuyện chi tiết vừa rồi nói cho nàng nghe. Nếu không, liền thật sự giải thích không thông.

- Cái gì? Anh lại còn nói anh không muốn? Dùng lý do này đem Họa Mi tỷ lấp liếm cho qua chuyện sao?

Kinh Tiểu Lộ có chút bất khả tư nghị nhìn Dương Minh, cảm thấy lý do này quá mức cổ quái, mà khó hiểu nhất là, Liễu Họa Mi cư nhiên cũng tin!

Dương Minh gật gật đầu:

- Bộ dạng của nàng ta giống như cái gì cũng đều không hiểu vậy.

- Ha ha ha ha ha ha!

Kinh Tiểu Lộ thở không ra hơi phá lên cười:

- Thật sự là cười chết em, ai nha, cũng chỉ có Họa Mi tỷ mới có thể mắc mưu, như thế mà cũng tin cho được… Ha ha ha ha…"

Dương Minh nhìn Kinh Tiểu Lộ cười loạn một hồi, có chút bất đắc dĩ, ho khan hai tiếng nói:

- Được rồi, nàng ta nếu cứ cứng rắn cho rằng đã là nữ nhân của anh, vậy cũng là chuyện tốt thôi. Ít nhất về sau có thể thân cận với em nhiều một chút, trợ giúp em!

- Đúng vậy!

Kinh Tiểu Lộ thật ra cũng không cảm thấy Liễu Họa Mi sẽ cùng nàng tranh đoạt cái gì, ngược lại cảm thấy có một tỷ muội tâm sự rất tốt:

- Có điều chuyện của Họa Mi tỷ, anh tính làm sao bây giờ?

- May mà em nói ra, không anh xém chút đã quên rồi.

Dương Minh gật gật đầu:

- Anh bây giờ liền an bài.

- Anh người này! Thật là, cái này mà cũng quên cho được. Họa Mi tỷ cũng thật xui xẻo, đã là nữ nhân của anh rồi, anh còn đối với nàng như vậy!

Kinh Tiểu Lộ bất bình thay Liễu Họa Mi.

- Anh mới xui xẻo thì có. Lại thêm một cô bạn gái trên danh nghĩa, chuyện này còn ít sao!

Dương Minh lắc lắc đầu:

- Nếu không phải anh vì tìm một trợ thủ cho em, sợ sau khi anh đi, một mình em gặp phải chuyện gì không ứng phó được. Thì em cho rằng anh sẽ quản chuyện của nàng ta nhiều thế à?

- Vậy anh thật sự không động tâm sao?

Kinh Tiểu Lộ trong lòng rung động, cảm động vô cùng. Thì ra, Dương Minh làm hết thảy những điều đó, đều là vì mình! Kinh Tiểu Lộ cảm thấy, bản thân quả thực hạnh phúc muốn chết.

- Động tâm chứ, nói không động tâm là giả. Có điều đó cũng là xuất phát từ khát vọng bình thường khi đứng trước mỹ sắc, không tính là cảm tình.

Dương Minh nói:

- Nếu như anh không đi chấp hành nhiệm vụ, anh thật ra cũng không ngại nảy sinh với nàng gì đó. Có điều hiện tại không có thời gian, anh cũng không muốn hại nàng.

- Ừ, vậy anh mau chóng an bài đi, miễn cho lát nữa lại quên mất!

Kinh Tiểu Lộ đối với sự thẳng thắn của Dương Minh cảm thấy rất vui vẻ, ít nhất Dương Minh sẽ không lừa dối mình.

- Em nha! Chuyện của Liễu Họa Mi em quan tâm như vậy, nàng vừa rồi còn muốn cùng em cướp nam nhân đấy!

Dương Minh cười khổ mà nói.

- Đó không phải là cướp, là em chủ động tặng cho nàng được chứ. Bằng không nàng ta làm sao có cơ hội?

Kinh Tiểu Lộ đương nhiên sẽ không thừa nhận.

- Được rồi, chuyện này không quan trọng nữa.

Dương Minh lấy ra điện thoại, trực tiếp gọi đến cho Kim Ngưu. Kim Ngưu rất nhanh liền tiếp.

- Thủ lĩnh!

Kim Ngưu nhìn thấy số điện thoại Dương Minh, cung kính trả lời.

- Kim quản gia, ngươi cử một người lại đây, giúp ta tạo ra một vụ va chạm giao thông ngoài ý muốn.

Dương Minh quyết định đem chuyện này giao cho gia tộc Charles làm, loại sát thủ nước ngoài này làm việc, lại càng thêm khó tra ra chứng cứ, Dương Minh cũng muốn giảm bớt chút việc cho Hạ Băng Bạc.

- Vâng, Thủ lĩnh!

Kim Ngưu cái gì cũng không hỏi, không chút do dự mà nhận lệnh.

- Lát nữa ta sẽ truyền tư liệu cho ngươi, an bài một người đáng tin cậy lại đây đi.

Dương Minh dặn thêm một câu.

- Thủ lĩnh, hay ta tự mình động thủ?

Kim Ngưu cung kính hỏi.

- Vậy thì không cần.

Dương Minh nói:

- Đúng rồi, Hồ Điệp gia tộc có Vương Khắc Tiến, là người trẻ tuổi, cũng không tệ. Ngươi có thể cho hắn đến làm, là ta liên hệ hay là ngươi liên hệ?: Rất Buồn Cười

Dương Minh bỗng nhiên nhớ tới Vương Khắc Tiến, vì thế liền đề xuất một câu.

- Vậy ta mang theo hắn đi cùng.

Kim Ngưu trực tiếp đồng ý. Trước mắt, gia tộc Charles cũng đã tiến hành hợp tác toàn diện cùng gia tộc Hồ Điệp, các sát thủ cũng là chung nhau.

Sau khi an bài ổn thỏa mọi chuyện, Dương Minh cũng an tâm. Nếu sát thủ chuyên nghiệp như Kim Ngưu còn không xử lý đẹp một gia đình phổ thông như Liễu Hoa, thì cũng không cần ở trên bảng sát thủ quốc tế mà lăn lộn nữa, trực tiếp về nhà làm ruộng cho rồi.

Lúc Dương Minh gọi điện thoại an bài việc này, đều không dấu Kinh Tiểu Lộ, cũng là vì tin tưởng Kinh Tiểu Lộ. Hơn nữa trước khi Dương Minh đi, khẳng định sẽ đem đường dây của Kim Ngưu này giới thiệu cho Kinh Tiểu Lộ cùng các nữ nhân khác, dự bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra! Dù sao thế lực của Kim Ngưu cũng coi như không nhỏ.

- Lão công, anh vừa rồi gọi cho ai vậy? Anh muốn tìm người xử lý bọn người Liễu Hoa sao?

Kinh Tiểu Lộ hưng phấn hỏi.

- Sát thủ nước ngoài, cũng là thủ hạ của anh.

Dương Minh cảm thấy lúc này cũng không cần phải gạt Kinh Tiểu Lộ, nên cũng trực tiếp thừa cơ hội nói cho nàng:

- Hắn trước mắt là người phụ trách tổ chứ sát thủ đứng thứ hai trong bảng sát thủ thế giới, kêu Kim Ngưu, là thủ hạ của anh, thái độ làm người tuyệt đối trung thành. Sau khi anh đi rồi,em có việc có thể tìm hắm!

Vốn dĩ, Kinh Tiểu Lộ đã vì lúc Dương Minh gọi điện thoại không giấu diếm nàng mà cao hứng. Lúc này nghe được Dương Minh đem chuyện bí mật như vậy nói cho nàng nghe, lại càng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Dương Minh, nói không ra lời.

Qua một hồi lâu, Kinh Tiểu Lộ mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nói:

- Không phải chứ? Lão công, anh ngưu bức như vậy sao!"


(* Ngưu bức: ý là quá lợi hại)

Dương Minh gật gật đầu:

- Những nguồn lực mà anh có, sau khi anh đi rồi, đều muốn nói cho các em, Kim Ngưu này là một trong số đó!

- Mới là một nhánh thôi sao!

Kinh Tiểu Lộ thật sự khiếp sợ:

- Lão công, anh… Anh… Anh sao lại lợi hại như vậy? Em cũng có chút không tiếp thu được này!

- Ha ha. Có điều, việc này tạm thời còn chưa nói với Liễu Họa Mi, anh còn chưa thể tin nàng.

Dương Minh dặn dò.

- Em biết, em đâu có ngốc. Cho dù có là tỷ muội, cũng không thể nói mấy chuyện này a. Đợi khi nào anh thật sự nắm bắt nàng rồi nói sau.

Kinh Tiểu Lộ gật gật đầu, có điều vẻ mặt vẫn như cũ, rất là hưng phấn:

- Dương Minh, anh nói sát thủ đứng thứ hai thế giới cũng là người của anh, anh còn phải chấp hành nhiệm vụ cái gì a. Mang theo một đám sát thủ đi qua, có cái gì mà không san bằng được chứ!

- Óc. Nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, không phải chỉ cần nhiều người là đủ!

Dương Minh nhất thời đổ mồ hôi:

- Nếu chỉ cần nhiều người thôi, thì anh mang theo một tốp bộ đội đặc chủng đến đó, không phải lợi hại hơn sao? Lần này thì phức tạp hơn!

- A, aiz, em bây giờ cư nhiên là nữ nhân của lão đại tổ chức sát thủ, em thật sự là cao hứng. Ta Kinh Tiểu Lộ cũng có ngày oai phong như vậy!

Kinh Tiểu Lộ hắc hắc ngây ngô cười, chỉ cần nghĩ tới, liền cảm thấy cao hứng!

- Được rồi, em cũng đừng đứng cười mãi, mau mau ngủ đi, bây giờ mấy giờ rồi!

Dương Minh chỉ chỉ đồng hồ treo tường đầu giường nói.

- Mới hơn một giờ mà, cũng không quá muộn nha. Lão công, anh lại kể chuyện của anh cho em nghe đi?

Kinh Tiểu Lộ hưng phấn kiểu nầy, lấy đâu ra mà ngủ cho được?

- Được, vậy em còn muốn biết cái gì?

Dương Minh cũng không có cách nào, nếu Kinh Tiểu Lộ muốn nói chuyện, vậy thì nói đi. Sau này, cơ hội tâm sự như vậy, cũng không biết có còn hay không nữa.

- Tổ chức sát thủ đứng thứ hai thế giới là của anh, vậy tổ chức sát thủ đứng thứ nhất thế giới là ai? Sát thủ lợi hại nhất là ai?

Kinh Tiểu Lộ hỏi liền một hơi, xem ra nàng đối với " nghề " sát thủ này cảm thấy rất hứng thú.

- Tổ chức đứng đầu là Hồ Điệp gia tộc, cũng gần như là thủ hạ của anh. Bởi vì đại tiểu thư của Hồ Điệp gia tộc cũng là nữ nhân của anh.

Dương Minh cảm thấy Kinh Tiểu Lộ chắc là có thể ở chung với Vương Tiếu Yên khá tốt, Vương Tiếu Yên đối với loại nữ hài tử không tranh đoạt, chỉ là có chút thích hư vinh như Kinh Tiểu Lộ, có lẽ sẽ không có địch ý.

- Hả? Thật sao? Không phải chứ, lợi hại như vậy à? Vậy nữ nhân kia của anh là ai?

Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc hỏi, nàng không nghĩ tới tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới cũng là của Dương Minh!

- Vương Tiếu Yên, em chắc hẳn đã nghe nói qua, là nạn củaTriệu Oánh, mấy ngày nữa anh giới thiệu cho em làm quen.

Dương Minh nói.

- Được được

Kinh Tiểu Lộ cao hứng gật đầu đồng ý:

- Thật tốt quá. Đúng rồi, anh còn chưa nói, sát thủ lợi hại nhất là ai hả?

- Cái này…

Dương Minh do dự một chút. Đây là bí mật của hắn, chỉ có Vương Tiếu Yên biết, lúc này có nên nói cho Kinh Tiểu Lộ không đây? Không thể nghi ngờ, thời gian ở cùng Kinh Tiểu Lộ tuy rằng chưa lâu, nhưng là nàng đã trở thành một trong những người mình tin tưởng nhất. Mà mình cũng phải đi đến nơi rồi, cho nên Dương Minh hạ thấp thanh âm, đem chuyện của chính mình nói ra:

- Hắn là sư phụ ta, vua sát thủ, bí mật này, đừng nói ra ngoài.

- A a a a a a a!"

Kinh Tiểu Lộ hưng phấn kêu toáng lên, lập tức nhảy dựng, kinh hô:

- Vậy lão công của em chẳng phải là sát thủ lợi hại sao? A a a a a a a, em thực may mắn a, về sau nếu ai khi dễ em, liền trực tiếp xử lý hắn!

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, nhất thời đầu đầy hắc tuyến. Kinh Tiểu Lộ này có phải quá ngoan độc không? Khi dễ nàng liền trực tiếp xử lý?

- Tiểu Lộ, đừng hồ nháo!

Dương Minh trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, giáo huấn.

- Hì hì, em cái này không phải chỉ là thích khoe khoang một chút sao? Em là tùy tiện nói thôi!

Kinh Tiểu Lộ có chút ngượng ngùng nói:

- Lão công, em sẽ không nói ra đâu, anh yên tâm đi!

- Vậy còn tạm được!

Dương Minh thở ra một hơi, lúc mà Kinh Tiểu Lộ hồ nháo, thật sự đủ khiến người ta phát sầu. Còn may là chỉ nói đùa mà thôi

- Lão công, vậy anh nói em nghe một chút, anh như thế nào mà lại trở thành sát thủ, em muốn nghe! Em muốn biết tất cả những chuyện của anh!

Kinh Tiểu Lộ lại bám dính vào Dương Minh.

Dương Minh dù sao cũng không ngủ được, nếu Kinh Tiểu Lộ muốn nghe, vậy hắn liền kể một chút. Vì thế, Dương Minh liền kể từ lúc hắn mới vào trại tạm giam gặp được Phương Thiên, sau đó nói đến truyện bái sư, rồi những chuyện sau này…

Kinh Tiểu Lộ nghe đến như si như say, mãi cho đến hừng đông… Lúc hai người vừa tỉnh lại, thì đã giữa trưa mất rồi!

Kinh Tiểu Lộ liên tục kêu không kịp tham gia hội nghị buổi sáng, chết thảm! Cuống cuồng thu thập chỉnh trang lại một chút, chào tạm biệt Dương Minh, liền chạy đến công ty.

Dương Minh cũng không nghĩ rằng Kinh Tiểu Lộ lại để tâm đến việc kinh doanh như thế, cảm thấy rất vui mừng, cũng lắc lắc đầu. Thật ra, nàng không cần liều mạng như vậy.

Dương Minh lúc này cũng không có chuyện gì làm, lúc ra khỏi phòng, đi tới phòng 302 đối diện, dùng thẻ phòng mở cửa ra.

Liễu Họa Mi đã dậy rồi, ngơ ngác ngồi ở trên giường ngẩn người. Laptop trước mặt mở ra, có điều là đang ở trạng thái chờ, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra, Liễu Họa Mi mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại. Vừa ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là Dương Minh, có chút ngượng ngùng cười cười:

- Anh… Anh muốn rồi sao?

- Phốc…

Dương Minh xem chút cười té ngã, Liễu Họa Mi này cũng quá buồn cười đi? Thấy mình vào phòng, đã hỏi ngay chuyện này.: Khai trừ Dương Minh

"
Anh… anh làm sao vậy? Cười cái gì?" Liễu Họa Mi sửng sốt hỏi.

"
Không có gì." Dương Minh buồn cười lắc đầu: "Cho anh tư liệu về Liễu Chiết Nam và Liễu Chiết Tiều."

"
Vâng!" Liễu Họa Mi vừa nghe Dương Minh nói đến chính sự, liền đứng lên hỏi: "Anh muốn động thủ sao?"

"
Làm nữ nhân của anh, em chỉ cần ngồi ở trong này, không nên hỏi nhiều như vậy!" Dương Minh không thể không kiêng nể, bằng không sau này Liễu Họa Mi sẽ khôi phục bộ dáng của nữ cường nhân.

Quả nhiên Liễu Họa Mi nhíu mày, bất quá rất nhanh liền giãn ra mở ra, nàng đã biết thân phận của mình, nói nhỏ: "
Xin lỗi lão công, về sau em sẽ không hỏi nữa."

"
Nhanh lấy tư liệu cho anh." Dương Minh nói tiếp.

"
Vâng, đều ở trong này, anh xem một chút, đây là tất cả những gì em có…" Liễu Họa Mi thu hồi tư thái nữ cường nhân, giống như một người vợ trẻ.

Dương Minh nhìn một chút, Liễu Họa Mi có được tư liệu rất chi tiết. Có tất cả về Liễu Hoa, từ thói quen sinh hoạt, thời gian đi làm, nhữn chỗ ăn chơi thường đến, chỗ ở của tình nhân, không chỗ nào không có. Liễu Chiết Nam cũng vậy. Điều này làm Dương Minh tiết kiệm rất nhiều thời gian để điều tra!

Xem ra Liễu Họa Mi đã muốn xử lý cả nhà Liễu Hoa, chỉ là không thể nào xuống tay thôi.

"
Em đã sớm muốn làm giết bọn họ?" Dương Minh hỏi.

"
Vâng… Bất quá em không có cơ hội, cũng không biết làm thế nào, em chỉ là một đứa con gái, thật sự không biết làm như thế nào." Liễu Họa Mi cũng không phủ nhận: "Ngày đó em cho thám tử điều tra, bất quá điều tra kiểu gì, cũng không dùng được, bởi vì thám tử không có khả năng giúp em giết bọn chúng."

"
Không sai, tư liệu này rất hữu dụng." Dương Minh đem tư liệu đi đóng gói, gửi đến cho Kim Ngưu.

Không đên nửa giờ, điện thoại Dương Minh vang lên, bên kia truyền đến tiếng của Kim Ngưu: "
Thủ lĩnh, tư liệu chúng tôi đã có, thật chi tiết, đỡ mất nhiều thời gian điều tra!"

"
Được rồi, khi nào thì hoàn thành?" Dương Minh hỏi.

"
Hôm nay hoặc ngày mai." Kim Ngưu nói: "Trễ nhất là ngày kia! Chúng tôi ở đây chỉ lưu lại ba ngày, đã có kế hoạch rồi!"

"
Được, hoàn thành xong thì gọi." Dương Minh gật đầu, cúp điện thoại.

Liễu Họa Mi có chút giật mình nhìn Dương Minh, nàng vốn tưởng rằng Dương Minh cho dù có hỗ trợ, cũng phải trải qua một thời gian rất dài, nhưng là xem bộ dáng của Dương Minh tựa hồ lập tức đã đem sự tình an bài xong! Ngữ khí nói chuyện kia, giống như là đối với cấp dưới bình thường, căn bản không giống cầu người ta làm việc!

Trong phòng nhất thời im lặng, Liễu Họa Mi nghe Kim Ngưu xưng hô với Dương Minh là "
thủ lĩnh"! Từ này chỉ cấp dưới đối với cấp trên mới có thể xưng hô, Dương Minh có thân phận gì? Hắn tột cùng có bao nhiêu năng lực? Đây là điều làm Liễu Họa Mi nghi ngờ!

Bất quá, Liễu Họa Mi biết, chính mình bây giờ không còn tư cách hỏi, nàng cũng thông minh không hỏi! Nàng đối Dương Minh lại càng tò mò và sùng bái! Trong lòng Liễu Họa Mi vẫn bắt buộc chính mình phải yêu thương Dương Minh, cho nên Dương Minh biểu hiện càng lợi hại, nàng lại càng dễ dàng yêu Dương Minh.

"
Tốt lắm, chờ tin tức xấu đi." Dương Minh tùy ý cấp điện thoại: "Cả nhà Liễu Hoa đã chết, cũng không còn người cùng em tranh chấp, tập đoàn Giang Duyên giờ là của em."

Vấn đề này đối với Dương Minh căn bản không phải vấn đề, giải quyết rất là dễ dàng.

"
Vâng… Cám ơn…" Liễu Họa Mi cũng không biết vì sao đột nhiên không thể không Dương Minh, cũng có thể là nàng bắt buộc chính mình thích Dương Minh.

Dương Minh không nói gì nữa, liền xoay người rời đi, hắn chuẩn bị đi gặp gặp Vương Tiếu Yên, giới thiệu một chút về Kinh Tiểu Lộ, sau đó lại tiện đường thăm Triệu Oánh, dù sao cũng đã cùng nàng xác định quan hệ.

Ra khỏi phòng Liễu Họa Mi, Dương Minh đang muốn gọi cho Vương Tiếu Yên thì di động lại vang lên.

Dương Minh lấy điện thoại ra vừa thấy số của Tiếu Tình, vì thế vội vàng nhất máy: "
Chỉ Tiếu Tình, Nhớ em à?"

"
Dương Minh, em đang ở đâu?" Tiếu Tình không cùng Dương Minh nói giỡn, mà là vội vàng hỏi.

"
Em đang ở khách sạn, làm sao vậy chi Tiếu Tình? Xảy ra chuyện gì sao?" Dương Minh cả kinh, vội vàng hỏi.

"
Em nếu không có chuyện gì thì chạy đến trường nhanh, trường học muốn khai trừ em!" Tiếu Tình nói.

"
Khai trừ em? Sao lại thế này? Chị là chủ nhiệm hệ, mà cha nuôi lại là phó hiệu trưởng? Ai to gan như vậy, dám khai trừ em?" Dương Minh cảm thấy có chút không hiểu: "Hơn nữa, em không phải đã xin phép sao?"

"
Là một phó hiệu trưởng khác!" Tiếu Tình thở dài, giải thích nói: "Hiệu trưởng sắp về hưu, mà cha nuôi cùng một phó hiệu trưởng khác đều là người sắp được chọn để tiếp nhận chức vụ đứng đầu! Tên phó hiệu trưởng kia không biết làm thế nào mà biết chuyện của em, đột nhiên ở công hội thượng đề suất muốn khai trừ em! Tuy rằng cha nuôi nói hộ em, nhưng tên phó hiệu trưởng đó nói cha nuôi lấy quyền mưu tư, không có thể cạnh tranh chức hiệu trưởng, thật hiểm ác!"

Dương Minh nhíu mày, hắn không phải cái thích gây chuyện, nhưng cũng không thích người khác ở sau lưng tìm mình gây phiền toái, càng không thích người khác lấy mình làm làm trò!

"
Em đến ngay!" Dương Minh cười lạnh một tiếng, tưởng rằng có thể lấy mình làm trò, ngươi không có khả năng đâu! Tuy rằn mình có xin phép, nhưng là đều có lý do hợp, cũng viết xin phép đều, được giáo viên phê chuẩn, hắn nói khai trừ mình liền khai trừ mình, cũng quá ngu ngốc đi?

Tuy rằng đại học đối với Dương Minh mà nói không tính cái gì, học hay không đều không quan trọng, Dương Minh sắp đi Vân Nam chấp hành nhiệm vụ còn không biết có thể trở về hay không, cho dù có thể trở về cũng muốn ẩn cư ở đảo X, nhưng Dương Minh lại khó chịu tên phó hiệu trưởng kia vì hắn lấy mình thực hiện ý đồ xấu!

Dương Minh gọi cho Tiểu Vương, Tiểu Vương sớm đã rời giường, ở trong phòng xem xem tivi chờ Dương Minh, nhận được điện thoại của Dương Minh, liền đi xuống lầu chuẩn bị lái xe. Dương Minh lên xe sau, liền hướng đến trường học…

Ở đại học công nghiệp Tùng Giang, phó hiệu trưởng ở trong văn phòng, Phạm Kim Triết đắc ý ngồi trên ghế sa lon, cùng một người trung niên đầu hói trò chuyện: "
Tứ biểu cữu, chú nói lần này có thể khai trừ được Dương Minh sao?"

"
Hẳn là không có vấn đề!" Tên tứ biểu cữu này chính là phó hiệu trưởng, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Tốt nhất là không khai trừ, như vậy Lưu Duy Sơn sẽ không thể cùng ta tranh chấp, này hiệu trưởng liền là của ta!"

"
Cũng tốt, chẳng qua tiện nghi cho tên tiểu tử Dương Minh!" Phạm Kim Triết tuy rằng cảm thấy tứ biểu cữu làm hiệu trưởng cũng không sai, nhưng lại tiện nghi cho Dương Minh khiến hắn không quá tình nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK