Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi đám bác sĩ ra ngoài hết, lão Lange mới hiển lộ thần sắc khiếp sợ.

Không có thương tổn cũng như không có dị vật gì bên trong. Không thể giải thích được lý do dẫn đến nhồi máu cơ tim. Đây là cái khái niệm gì?

Vô thanh vô tức giết người trong truyền thuyết lại phát sinh ngay trước mắt. Loại rung động này thật sự quá cường đại đi, không phải tự mình chứng kiến qua thì khó có thể cảm nhận được.

Đám bác sĩ làm việc cho Phi Xa cũng thuộc loại hạng nhất. Bang hội này khống chế các thế lực đua xe ngầm ở Ma Cao, thường xuyên có thành viên dính trọng thương. Nếu không có dạng bác sĩ đặc biệt này, chữa trị theo phương thức thông thường ắt dẫn đến nhiều phiền toái.

Tất nhiên trình độ ngoại khoa của bọn họ hết sức chuyên nghiệp! Với loại ngoại thương như Lange sẽ nhanh chóng hoàn thành. Dùng ít thuốc giảm đau, Lange mau chóng đã tỉnh lại.

Biết nửa đời sau của mình không thể làm nam nhân, Lange thật sự buồn bực. Bất quá hắn không hề oán hận Dương Minh chút nào, vì Dương Minh đem đến loại cảm giác phải tôn thờ, kính sợ.

Loại cảm giác này giống với loại "một phàm nhân làm chuyện sai, nhận lấy sự trừng phạt của thần. Chẳng những không đi oán thần, mà ngược lại. Nếu không ngộ nhỡ chuyện mình làm mà khiến thần mất hứng, trừng phạt lần nữa là xong."

Hiện tại Lange chính là mang cái tâm tình này. Hắn nhận thức được Dương Minh là một dạng tồn tại biến thái, căn bản hắn không thể chống cự được. Dương Minh chỉ cần một ánh mắt là có thể giết chết mình, ở trước mặt hắn mình đúng là con kiến hôi thật sự nhỏ bé, bình phàm.

Nên hắn không những không oán hận Dương Minh, mà trong lòng lại lấy làm cảm kích. Bởi vì Dương Minh cuối cùng cũng khoan hồng, không có giết chết hắn. Điều này làm cho Lange thấy mình rất chi là may mắn.

"Chọc vào phiền toái lớn như vậy, đến cả tứ đại bạch kim đả thủ cũng xong đời, mà mình còn chưa chít. Chẳng qua thì mình không thể xxx nữa thôi, cũng coi là có kết quả tốt đẹp rồi."

Lão Lange đẩy cửa đi vào, thấy nhi tử trên giường bệnh, lão thở dài một hơi: "Lange, con không nên trách phụ thân. Ta cũng vì bất đắc dĩ thôi!"

"Cha, không cần phải nói nữa." Lange không hề để ý, nói: "Cha. Dương tiên sinh bảo cha làm, cha nhất định phải làm. Nếu không chúng ta đều phải chết không thể nghi ngờ. Dương tiên sinh có thể tha cho chúng ta đã là chuyện hết sức may mắn rồi."

"Hả? " Lão Lange sửng sốt. Vốn định làm công tác tư tưởng, tránh trường hợp nó nghĩ quẩn, lại không nghĩ rằng nhi tử so với hắn lại nghĩ thoáng hơn. Lão không còn lo lắng nữa, nhất thời cao hứng nói: "Nhi tử, con có thể nghĩ như vậy thật sự tốt quá. Cha còn sợ con nghĩ quẩn sẽ làm ra chuyện không có lý trí. Dương Minh kia căn bản không phải là tồn tại mà chúng ta có thể chống lại. Tam Đặc Đốn nói không sai, người nào chọc vào nhất định.Ách! cha nghĩ con không nên tính toán báo thù, đó là chuyện không có khả năng."

"Cha, không thể gọi thẳng tên họ Dương tiên sinh. Phải biết rằng, Dương tiên sinh không gì không làm được. Đại trí tuệ, đại năng lực như người, cha nói như vậy vạn nhất bị biết được, gia tộc chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn. " Lange vội vàng chỉnh lời phụ thân cho đúng: "Còn con căn bản là không muốn báo thù. Con cảm thấy như bây giờ đã là tốt lắm rồi, còn mong chi báo thù? Con cũng không phải thằng ngu. Dương tiên sinh không cần động thủ cũng có thể giết con nhưng lại không hề làm như vậy."

"Uhm… Là cha không đúng. " lão Lange vừa nghe lời của con, cảm thấy đúng là chí lý. Dương Minh này đúng là không gì không làm được a, vạn nhất để cho hắn phát hiện mình nói bậy sau lưng, thì coi như mình tiêu rồi!

"Cha, hiện tại chúng ta cần phảỉ nghĩ cách làm cho Dương tiên sinh cảm thấy cao hứng. Con cảm thấy gia tộc Lange chúng ta, hoàn toàn có cơ hội tung mình." Lange hưng phấn nói: "Dương tiên sinh cho chúng ta địa bàn Đoạn Đầu bang có nghĩa là chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Con thấy chúng ta chỉ cần đi theo Dương tiên sinh, nghe chỉ thị của ngài thì gia tộc chúng ta cũng có cơ hội đồng cấp với gia tộc Douglas hay gia tộc South City."

"Đúng vậy. " Được nhi tử nhắc nhở một hồi, ánh mắt lão Lange nhất thời sáng ngời. Bất quá ngay sau đó tựu phai nhạt xuống: "Nhưng mà. haizzz! Nhà chúng ta đã tuyệt hậu rồi. Lên cấp thì có ích lợi gì."

"Gừng càng già càng cay mà cha, từ từ rồi sinh thêm đệ đệ. Những năm này có con chống đỡ, chờ con lớn rồi đệ đệ vừa lúc cũng có thể nhận ca, gia tộc chúng ta sẽ không tuyệt. " Lange cũng hưng phấn nói.

"Ta. chỉ có thể tận lực. " sắc mặt lão Lange đỏ lên, gật đầu.

"Cha phải chiếu cố khách sạn Douglas nhiều hơn. Còn con trở về trường học, nhất định bảo vệ cho Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương. Như vậy Dương tiên sinh sẽ nhìn thấy nỗ lực hối cải của chúng ta, chắc chắn sẽ cao hứng… " Lange bắt đầu tính toán kế hoạch tương lai.

"ừm, không tệ! Nói như vậy, chuyện này cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nếu chúng ta nắm chắc thì đó chính là đại cơ hội. " lão Lange gật đầu cho là đúng.

"Đúng vậy!" Lange hưng phấn.

Tất nhiên Dương Minh không hề biết 2 phụ tử Lange đang nói chuyện gì. Đuổi bọn họ xong thì nói chuyện với Trương Tân: "Trương Tân, đoán chừng nguyện vọng của ngươi tan vỡ rồi ha, tối nay hộp đêm sẽ không mở cửa rồi."

". " Trương Tân ngẩn người, sau đó bất mãn nhưng tựa hồ lại hưng phấn nói: "Lão đại, mới vừa rồi tôi thấy được một màn còn kích thích hơn biểu diễn của hộp đêm nhiều. Lão đại, anh quá ngưu rồi! Dùng ánh mắt mà giết người, bốn tên kia không chút phản kháng mà chết."

Trong vòng một ngày Trương Tân hai lần thấy Dương Minh giết người, cũng tập mãi thành quen. Chẳng những không sợ, mà còn hết sức hưng phấn. Hắn xem chuyện này so với múa thoát y thì kích thích hơn nhiều. Nhất là một nhà lão Lange bị dọa đến tè ra cả quần là sảng khoái nhất.

"Ngươi. " Dương Minh cười khổ: "Chuyện này, không nên nói cho chú Trương cùng Vương Mi biết, một mình ngươi biết là được."

"Yên tâm, lão đại tôi sẽ không bô bô đâu. " Trương Tân cười thầm: "Bất quá, chúng ta làm gì giờ? Thời gian còn rất sớm không lẽ cứ như vậy mà về phòng ngủ?"

"Trong phòng ngươi còn có kiều thê chực chờ kìa, còn hỏi nữa. " Dương Minh trợn tròn mắt nhìn Trương Tân: "Nếu như Trần Mộng Nghiên ở trong phòng, ta cũng lười đi ra ngoài."

"Ách. hắc hắc! Tôi nghĩ chúng ta vất vả mới tới Ma Cao một chuyến, không ra ngoài đi dạo ư?. " Trương Tân có chút ý nghĩ xấu xa: "Nơi này hộp đêm không kinh doanh nữa, bên ngoài vẫn còn có rất nhiều hộp đêm a. Nếu không chúng ta đi ra ngoài đi dạo."

Dương Minh vốn muốn cự tuyệt, bất quá thấy thần sắc chờ đợi của Trương Tân trên mặt thì bất đắc dĩ. Nghĩ đến chuyện ở Ma Cao đã giải quyết tốt, cũng không còn ai nhằm vào Trương Tân cùng mình nữa, đi ra ngoài chơi cũng không có gì.

Nghĩ tới đây, Dương Minh gật đầu: "Uhm, vậy thì đi ra ngoài đi dạo. Đầu tiên phải nói trước, mấy thứ xxx là không chơi à."

"Không, dĩ nhiên không. " Trương Tân vội vàng bảo đảm: "Chúng ta đi ngay chứ?."

"Đợi lát nữa, để cho Tam Đặc Đốn chuẩn bị xe. Tự mình lái cho dễ dàng. " Dương Minh nói, vẫy vẫy Tam Đặc Đốn cách đó không xa.

Tam Đặc Đốn xử lý xong chuyện Lange, nhìn thấy Dương Minh chưa rời đi, hắn cũng không dám tùy ý. "Dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, vạn nhất Dương Minh tìm hắn nói chuyện thì làm sao?" Tam Đặc Đốn chỉ còn cách đứng một bên như phục vụ sinh.

Nhìn thấy Dương Minh ngoắc, hắn vội vàng chạy tới: "Dương tiên sinh, có gì phân phó sao?."

"Chuẩn bị cho ta một chiếc xe, một lát nữa ta muốn đi ra ngoài. " Dương Minh phân phó.

"Vâng, Dương tiên sinh. " Tam Đặc Đốn gật đầu: "Xin hỏi Dương tiên sinh muốn đi đâu, cần tài xế không?"

"Không cần, chỉ là cùng bằng hữu đi dạo một chút. Hộp đêm nơi này tối nay cũng không mở cửa, chúng ta đi chỗ khác xem một chút. " Dương Minh nhàn nhạt nói.

"Vâng, tôi biết rồi. " Tam Đặc Đốn đáp xong, liền xoay người bước nhanh hướng thang máy, chuẩn bị xe cho Dương Minh đi.

"Lão đại, mới vừa rồi giết bốn người kia, không có vấn đề gì chứ?. " Trương Tân đợi Tam Đặc Đốn đi, mới sợ sợ chút hỏi: "Cái này. Tam Đặc Đốn sẽ không báo cảnh sát chứ?!"

"Ha ha! Yên tâm, không có nghĩ ngươi lại nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy. " Dương Minh cười cười: "Gia tộc Tam Đặc Đốn là Douglas, vốn là một gia tộc Hắc đạo. Loại chuyện này, ở gia tộc bọn họ quá quen rồi. Hiện tại cũng là người mình."

"Nguyên lai là vậy!" Trương Tân lúc này mới yên tâm gật đầu

Tam Đặc Đốn mới vừa chuẩn bị xe xong sau đó hồi báo cho Dương Minh, đột nhiên nghe được Dương Minh nói "Hiện tại cũng là người mình " trong lòng nhất thời kích động một trận. Cũng là người mình? Nói cách khác, Dương Minh đem gia tộc mình làm người thân thuộc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK