Về tổng thể của cả tòa nhà Khách sạn quốc tế này thì có vẻ cũ, là kiểu xây dựng của 4, 5 về trước, hiện đã không theo kịp được với trào lưu phát triển của nghề kinh doanh khách sạn hiện nay.Bên trong đã được sửa chữa lại 1 lần cũng gần giống với các khách sạn hào hoa bây giờ, chỉ là do bị hạn chế bởi kiến trúc và bố cục của tòa nhà, nên lần sửa chữa sau này chỉ có thể có tác dụng bổ cứu thôi chứ không thể làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của khách sạn được.
"Ở 1 thành phố cấp 2 như Tùng Giang, có được khách sạn như thế này cũng xem như không tồi rồi." Trong thang máy Kaike nói với Trần Trí Nghiệp đứng ở bên cạnh.
"Cái khách sạn này lúc trước không phải của thằng nhóc này mà là của 1 người bạn làm ăn của tôi.Lần này trở về không biết vì nguyên nhân gì mà người bạn của tôi phải ngồi tù, còn khách sạn này lại thuộc về thằng nhóc đó." Trần Trí Nghiệp nói đến đây trong lòng liền tức giận: "Thằng nhóc đấy xuất thân là thằng lưu manh, chắc là nó đã dùng đến thủ đoạn bỉ ổi gì đó."
"Anh hùng không hỏi xuất thân." Kaike cười cười nói: "Ở chỗ này, có thể sở hữu 1 khách sạn như thế này xem ra cũng rất đỉnh rồi."
"Bất quá, so với ông chủ thì còn kém xa." Trần Trí Nghiệp vội vàng tiếp lời nói.
Thực ra, Kaike cũng có cái ý này, muốn đem cái khách sạn này ra để thể hiện thân phận tôn quý của mình, nhưng chỉ là không tiện mở mồm, nên ám thị cho Trần Trí Nghiệp nói tiếp, cũng thật không ngờ Trần Trí Nghiệp cũng thật là thông minh.
"Chuyện này không có tính so sánh.Ta là sức mạnh của cả 1 gia tộc, hắn chỉ là lực lượng của 1 người." Kaike đắc ý nói.
"Ông chủ, ông xem, lúc nào thì chúng ta bắt đầu nghiên cứu đến chuyện đầu tư khách sạn?" Trần Trí Nghiệp gấp đến không nhịn được nữa hỏi, hắn muốn trước tiên công kích Dương Minh 1 phát đã, nếu đem thông tin này truyền ra ngoài tin rằng Dương Minh sẽ lo lắng đến phát sầu: "Chuyện xây khách sạn, cũng phải cần 1 thời gian dài, chúng ta có phải là nên tính toán thời gian cho hợp lí không?"
"No no no." Kaike cười to xua xua tay: "Với kĩ thuật xây dựng tối tân nhất, không cần xi măng, hoàn toàn dùng giá thép, chỉ cần 2 ngày cũng có thể xây xong 1 tòa nhà 15 tầng rồi." (phét quá)
"A? Thật hay giả vậy?" Trần Trí Nghiệp không thể tin được vào tai mình nghi ngờ hỏi.
"Trần, cái cậu giỏi là làm mậu dịch, nếu nói về kinh doanh khách sạn và xây dựng thì gia tộc chúng ta là chuyên gia rồi." Kaike đắc ý nói: "Rất nhiều khách sạn của chúng ta ở nhiều nơi trên thế giới đều sử dụng công nghệ này, mà cái loại kĩ thuật này lại là do các nhà nghiên cứu xây dựng ở nước các cậu phát minh ra.So với cách sử dụng bê tông truyền thống thì nó có tính chống rung động cao hơn, không khí ở trong phòng trong lành hơn ở bên ngoài từ 20 đến 100 lần, hơn nữa tường có thể cách nhiệt có thể giữ được nhiệt độ ở trong phòng…"
Lời nói của Kaike làm Trần Trí Nghiệp vô cùng kinh hãi, đòng thời trong lòng cũng kích động vô cùng!Nếu chỉ trong vòng vài ngày mà có thể xây xong 1 cái khách sạn, vậy thì ngày chết của Dương Minh cũng không còn xa nữa rồi.
"Ông chủ, những lời ông nói đều là thật? Nếu như vậy thì bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Trần Trí Nghiệp kích động hỏi.
"Bây giờ, trước tiên phải đi tiếp xúc với chính quyền địa phương, tìm được 1 miếng đất rồi nói tiếp." Kaike nói qua loa, nhưng Trần Trí Nghiệp lại không cảm thấy Kaike không có chút quá lời nào.
Nếu người bình thường mà muốn kiếm 1 mảnh đất để xây khách sạn tự nhiên là sẽ không đơn giản, các thủ tục rắc rối và quan hệ phức tạp ở trong đó cũng đủ làm người ta đau đầu rồi, nhưng Kaike thì khác, thân phận của Kaike là người nước ngoài đến làm ăn, hơn nữa lại là 1 gia tộc hàng đầu thế giới về kinh doanh khách sạn, muốn đến đây để đầu tư xây khách sạn cái này cũng là 1 vinh hạnh của thành phố rồi.
Có vị lãnh đạo nào không muốn địa phương của mình thêm phồn hoa? Các nơi mà gia tộc Kaike đầu tư thường là các thành phố cấp 1 phồn hoa, lần này có thể đến Tùng Giang đầu tư, cũng coi như là giúp cho Tùng Giang, địa phương chắc chắn sẽ rất hoan nghênh.
Trước mắt Tùng Giang chưa có khách sạn nào vượt qua tiêu chuẩn 3 sao, Kaike có thể đầu tư xây 1 khách sạn 5 sao như vậy cũng có thể nâng cao hình tượng của thành phố, vì vậy Kaike mới tin tưởng như vậy.
"Chuyện này, để tôi lo, tôi phụ trách quan hệ." Trần Trí Nghiệp vỗ ngực nói.
"Ừ, cậu làm việc, tôi rất yên tâm." Kaike gật gật đầu nói.
…………………………………………� � �………………….
Dương Minh mấy ngày nay thông qua luật sư mà chuyển 90% cổ phần của Giải trí Danh dương và 40% cổ phần của Bảo an Danh Dương sang tên cho Kinh Tiểu Lộ, còn lại 10% của Giải trí Danh Dương và 60% của Bảo an Danh Dương thì chuyển cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, cũng không uổng cho 2 người bọn họ đã đi theo mình bấy lâu.
Cầm lấy bản chuyển nhượng cổ phần mà Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cảm thấy rất kì quái, một mực không chịu nhận, nhưng dưới sự kiên quyết của Dương Minh 2 người không có cách nào khác mà phải nhận lấy.
"Dương ca, đây là anh có ý gì? Có phải chúng tôi có chỗ nào làm không đúng nên anh không cần đến chúng tôi nữa?" Bạo Tam Lập cầm lấy sổ chuyển nhượng cổ phần mà lo lắng hỏi.
"Đúng vậy, Dương ca, từ lúc tôi theo anh làm việc đến giờ cũng không có 2 lòng, nếu tôi nói sai sẽ bị thiên lôi đánh chết." Hầu Chấn Hám cũng lo lắng bắt đầu thề thốt.
"2 người các cậu trước đừng kích động." Dương Minh thấy Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám có tình nghĩa như vậy rất là cảm động, nhưng liền mỉm cười nói: "Thật ra, cho 2 người các cậu phần này, cũng là phần mà các cậu đáng để nhận được, tôi cũng cảm ơn 2 người đã có thể ở bên tôi mà làm việc hết mình lâu như vậy."
"Dương ca…Chẳng lẽ anh thật không cần đến chúng tôi nữa rồi?" Bạo Tam Lập vừa nghe Dương Minh nói xong trong lòng liền buồn bã.Vẻ mặt hờn oán giống như 1 oán phụ vậy.
"Không phải tôi không cần các cậu nữa.Mà là…" Dương Minh trầm ngâm 1 lúc, vốn là không muốn nói chuyện này ra sớm như vậy, nhưng bọn họ đã hỏi đến, mình không có cách nào để dấu nếu không thì bọn họ chắc sẽ bám chặt mình không thôi.
"Dương ca, chẳng lẽ anh còn có nguyên nhân nào khác?" Hầu Chấn Hám nghi ngờ hỏi.đầu óc của hắn thông minh hơn Bạo Tam Lập, đã nghe ra trong lời nói của Dương Minh có cái gì đó bất thường.
"Đại Hầu, Báo tử, một khi các cậu đã hỏi đến, vậy thì tôi cũng không dấu diếm nữa." Dương Minh thở dài nói: "Hoặc là, 2 cậu từ lúc bắt đầu thì có cảm thấy thân phận của tôi không chỉ là những thể hiện bề ngoài…"
Bạo Tam Lập nghe thấy lời nói của Dương Minh thâm sâu như vậy gật gật đầu nói: "Dương ca, tôi đều cảm thấy anh là 1 người độc ác."
Ban đâu khi Bạo Tam Lập đầu phục Dương Minh, thì bởi vì thân phận lúc đó của Dương Minh là" Y tiên sinh", sau đó sau khi nhìn thấy con người của Dương Minh, cũng 1 mực cảm thấy thế lực của Dương Minh khẳng định không đơn giản.
"Thật ra, tôi là 1 đặc công của quốc gia." Dương Minh cũng chỉ có thể dùng từ này để hình dung ra chức vụ của mình thôi, mình thì cũng không chính thức là đặc công, nhưng cũng đúng đến 8, 9 phần 10 rồi.
"Đặc công? Dương ca, không phải vậy chứ? Anh là đặc công?" Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều kinh ngạc đến không ngậm được mồm lại.
Hầu Chấn Hám vỗn xuất thân là bộ đội đặc chủng nên đối với tính chất nguy hiểm cực lớn của chức vụ đặc công rất là khâm phục.Lúc ở trong bộ đội cũng có tuyển chọn đặc công, nhưng phải là những người đặc biệt ưu tú mới có thể được tuyển chọn vào đặc công để đi chấp hành những nhiệm vụ đặc thù có độ nguy hiểm cao.
Lúc đó nếu Hầu Chấn Hám không phải vì vi phạm kỉ luật thì cũng có thể trở thành đặc công, vì vậy đối với 2 từ này rất là quen thuộc nên ngạc nhiên không thốt được ra lời.
Dương Minh gật gật đầu: "Đại Hầu, cậu xuất thân là bộ đội đặc chủng, chắc là có thể phân biệt được thật giả của giấy chứng nhận trong quân đội, đây là giấy chứng nhận thân phận của tôi trong quân đội của tôi, cậu có thể xem 1 chút."
Dương Minh nói xong liền cầm giấy chứng nhận thân phận trong quân đội của mình cho Hầu Chấn Hám: "Giấy chứng nhận đặc công là phải bảo mật, tôi cũng không có cách nào cho cậu xem được, cậu cũng dừng để ý nhé."
Hầu Chấn Hám đưa tay ra nhận lấy giấy chứng nhận của Dương Minh gật gật đầu: "Kỉ luật là trên hết, Dương ca, chúng tôi sẽ không làm khó anh."
Vốn Bạo Tam Lập cũng có chút hiếu kì muốn xem cái giấy chứng nhận đặc công có hình dáng như thế nào, nhưng sau khi nghe Hầu Chấn Hám nói xong liền dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, hắn cũng không muốn làm cho Dương Minh khó xử.
Hầu Chấn Hám là bộ đội xuất thân, vừa cầm giấy chứng nhận của Dương Minh đưa liền nhận được ngay thật giả, gật gật đầu đưa cho Bạo Tam Lập: "Dương ca, thì ra anh vốn là đặc công!Lúc đầu khi mới theo anh làm việc tôi còn cảm thấy có chút ủy khuất bản thân mình, sau đó tuy rằng cũng quen rồi, nhưng cũng là vì anh cứu mẹ của tôi mà tôi lại là người bộc trực nên tôi đã thề cả đời này sẽ theo anh làm việc.Nhưng hôm nay tôi mới biết, tôi đã đi theo loại người mà tôi khâm phục nhất.Vì vậy Đại Hầu tôi cả đời này sẽ không có gì để hối hận."
"Đừng nói kích động như vậy." Dương Minh cười nói: "Các cậu đã hiểu thân phận của tôi rồi, chuyện mà tôi sắp nói chắc Đại Hầu cũng có thể đoán ra được."