Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên đang cãi nhau với một cặp tình nhân.
"Bên cạnh tôi có người, hắn đi mua đồ, lập tức sẽ về ngay!" Trần Mộng Nghiên cau mày nói.
"Ha, cô nói cô có người?" Người đàn ông đeo kính nhe răng, nói với Trần Mộng Nghiên: "Cô nói mọi chổ ngồi trong này đều có người, thì mọi người phải ra ngoài ăn cơm hết sao?"
"Người đâu mà không biết nói lý gì hết, nhìn đi, ở đây còn hai bàn nè! Sao cứ thích ngồi đây thế?" Trần Mộng Nghiên thật sự mất hứng, người này nói chuyện quả thật rất khó nghe.
"Ha! Cô còn tưởng đây là chổ tự học hả? Viết ra vài chữ có người ngồi rồi thôi hả? Nói cho cô biết, chổ này tôi đã chọn!" Thằng mắt kính tỏ vẻ phong độ bĩu môi nói: "Người mới hả?"
"Anh đẹp trai, đừng để ý tới nàng, nàng ta cũng chẳng có gì tốt đẹp cả, không chừng giữ chổ ngồi cho người nào đó!" Người con gái phong tao bên cạnh thằng đeo kính nũng nịu nói.
Đẹp trai? Con mẹ nó thật ghê tởm, so với con chuột còn đáng khinh hơn, người như vậy mà kêu anh đẹp trai? Dương Minh mắc ói quá!
"Cô nói cái gì đó!" Trần Mộng Nghiên cũng không phải tốt lành gì, thấy cô ta nói chuyện khó nghe quá, không nhịn được phản bác một câu.
"Hử! Không phải sao?" Con nhỏ kia trừng mắt nói: "Thấy cô lớn lên như vậy, nhìn là biết dựa vào đàn ông để kiếm cơm!"
"Bẹp!" Con nhỏ này vừa nói xong, một chén cháo hoa đổ thẳng từ trên đầu xuống, rớt xuống theo tóc của nàng.
"Tôi thấy nên để cô ăn trước thì hơn!" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"Ai! Ai dám đổ cháo lên đầu lão nương!" Con nhỏ này điên cuồng lên quay đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy Dương Minh cười xấu xa phía sau, chỉ vào hắn giận dữ nói: "Con mẹ mày muốn làm gì!"
"Cho cô ăn cơm!" Dương Minh nhún vai.
"Oaaaaaa, lão nương liều mạng với mày!" Con nhỏ này giơ tay chộp về hướng Dương Minh.
"Thật là ngốc!" Dương Minh đẩy nàng ra, làm cho nàng ta lão đảo: "Đừng tưởng rằng cô là con gái tôi không dám làm gì cô đấy, chọc tôi giận lên tôi đập luôn cô đó!"
"Con mẹ mày, lão nương cùng mày đồng quy vu tận!" Con này cầm lấy cái chén bể trên mặt đất, lao về hướng Dương Minh.
"Có khả năng sao?" Dương Minh đùa cợt nhìn nàng, một cái tát làm bay cái chén bể trong tay nàng, sau đó nhìn thằng đeo kính nói: "Bốn mắt, mày trông nom con vẹo của mày cẩn thận đi, đừng để nó như chó điên cắn bậy giữa đường"
"Mày tên gì? Nói cho tao biết tên của mày đi!" Thằng đeo kính tức giận chỉ vào Dương Minh nói.
"Thế nào, muốn trả đũa hả?" Dương Minh đặt bánh bao lên bàn, sau đó nói với Trần Mộng Nghiên: "Em ăn bánh bao trước đi, cháo hoa đã lãnh phí trên đầu con chó rồi"
"Mẹ nó, mày nói ai là chó thế" Con nhỏ nhảy dựng lên: "Lý Long Suất, hắn mắng em!"
"Anh biết, anh sẽ không bỏ qua cho hắn!" Thằng đeo kính chỉ vào Dương Minh nói: "Tiểu tử, có giỏi thì nói cho tao biết tên của mày đi!"
"Không rãnh nói chuyện với mày" Dương Minh hết kiên nhẫn nói: "Mày đi nhanh đi, tao không muốn đánh mày"
"Hừ, mày không nói đúng không? Được, vậy mày ngồi đó đừng nhúc nhích" Thằng đeo kính nói xong, lấy điện thoại ra làm bộ gọi điện.
"Tao không đi đâu, mày muốn chạy thì chạy đi, tao ăn xong còn phải đi học nữa, không rãnh tiếp mày đâu" Dương Minh bĩu môi nói.
"Mày. được. mày có gan." Thằng đeo kính cầm điện thoại, lục danh bạ ra, mà lục cả nửa ngày vẫn chưa thấy gọi cho số nào.
"Lý Long Suất, không phải anh quen biết rất nhiều người sao, gọi điện thoại cho bọn họ đi, giết chết thằng nhãi con này!" Con nhỏ kia gào to lên, làm cho nhiều người trong căn tin chú ý.
"Anh đang tìm, nhiều quá, không biết tìm ai cho tốt!" Thằng đeo kính thầm nghĩ, mình bình thường chỉ làm bộ ghê gớm thôi, làm gì mà quen biết nhiều người chứ? Bà nội à, nếu không phải bà thích bạo lực sân trường, tôi rãnh rỗi thổi phồng với bà hả! Vừa rồi tôi chỉ hù dọa tiểu tử kia thôi, thật không ngờ hắn vẫn ăn uống bình thường!
"Lý Long Suất, anh tìm nhanh lên, tìm được không!" Con nhỏ hết kiên nhẫn nói: "Nhiều người như vậy, tùy tiện tìm một người không phải hù chết hắn sao?"
"Ờ ờ, được rồi, anh sẽ tìm một người." Lý Long Suất bất đắc dĩ nói, trong nháy mắt đã tìm ra số điện thoại của một người bạn học có đại ca là dân xã hội đen, nghe nói đại ca hắn cũng có số má lắm.
Cứ giả điên trước rồi nói sau! Lý Long Suất bấm số điện thoại của vị đại ca đó: "Alo, giúp tôi gọi đến số 8138607, nói là bạn của Lý Đại Cương bị người ta đánh, mau gọi lại số điện thoại 139.Hả? Cái gì? Đã khóa bốn năm trước?"
"." Lý Long Suất buồn bực cúp điện thoại, phương thức liên lạc kiểu này đã có rất ít người dùng rồi, thường thì người ta nghe xong đều chẳng buồn gọi lại, chỉ là một chuyện ngạc nhiên thôi!
"Sao thế? Có số của nhiều người như vậy, anh còn dùng cuộc gọi nghe làm gì?" Con nhỏ này bực mình lên nói: "Không phải anh nói anh quen biết Đạo ca Lang ca gì đó sao?"
"Anh." Lý Long Suất kiên trí nói: "Bây giờ anh chỉ có thể liên hệ với một người."
"Mẹ kiếp! Lý Long Suất, những lời mày nói trước kia đâu rồi? Quên rồi hả?" Con nhỏ tức giận nói: "Mày dám đùa với lão nương?"
"Không phải. anh. tại vì thích em. nên anh mới nói như vậy." Lý Long Suất cũng không quản bọn Dương Minh, kiên trì nói.
"Con mẹ nó! Thật biết suy nghĩ! Tao còn tin tưởng mày chứ!" Con nhỏ liếc Lý Long Suất một cái, khinh thường nói: "Nhìn bộ dáng của mày như vậy, cũng không nhận thức được người nào!"
"Anh. bà xã à, em đừng tức giận, lát nữa anh sẽ liên hệ với thằng bạn trung học được không?" Lý Long Suất cười cầu tài nói.
"Được rồi tao là bà xã, Lý Long Suất, chúng ta chia tay!" Con nhỏ hét to lên.
"Cái này. anh thật sự thích em mà, em yên tâm, bạn của anh nghe nói rất có số, anh tìm hắn, nhất định có thể thu thập thằng lõi kia!" Lý Long Suất cam đoan.
"Hừ! Đừng nói gì nữa!" Con nhỏ lạnh lùng phán một câu: "Xem tao!" Nói xong móc điện thoại ra.
"Alo, chị Dao hả? Em là tiểu Lộ đây, em ở căn tin bị người ta khi dễ, chị có thể dẫn người tới được không?" Con nhỏ nói: "Dạ. được. em chờ chị!"
"Chị? Trời đất, tự nhiên dẫn gái đến đây?" Dương Minh ngạc nhiên nói.
"Mày dám nói chị Dao như vậy, mày đáng chết lắm! Chị ấy sẽ làm chết mày, mày tin không?" Con nhỏ hừ một tiếng nói: "Nếu mày có gan thì đừng nhúc nhích"
"Cũng đúng, tôi chưa ăn no, cô mua cho tôi một cái bánh bao hấp nữa đi, tôi sẽ ngồi ăn một lát nữa" Dương Minh nói: "Chẳng qua nhìn cô không có ý tốt đó, được rồi, tôi đi đây"
"Mày dám đi!" Con nhỏ khẩn trương lên: "Mày thử đi đi, sau này đừng nghĩ sẽ đi lại được trong trường!"
"Cái gì? Tôi thật sự hoài nghi tại sao cô có thể lên được đại học đó" Dương Minh nhìn thoáng qua nàng ta chế nhạo nói: "Cô xuất thân làm thiếp sao?"
"Kinh Tiểu Lộ nàng ta đặc biệt tinh thông nghệ thuật" Lý Long Suất nhanh chóng biện giải.
"Câm miệng, mày không nói không ai nói mày câm đâu!" Con nhỏ có chút khó chịu nhìn Lý Long Suất mắng, bây giờ nàng mới cảm thấy được, thằng bạn trai này ngu hết chổ nói.
"Haha, bốn mắt, loại hàng này, mày cũng muốn sao?" Dương Minh vô cùng tiếc hận nhìn hắn, thở dài nói: "Anh bạn, bảo trọng nhé, tao đi!"
"Mày đứng lại!" Kinh Tiểu Lộ khẩn trương lên, chỉ vào Lý Long Suất nói: "Mày đi mua cho hắn một cái bánh bao hấp, để cho hắn ngồi ở đây thêm lát nữa!"
"Được, anh đi ngay bây giờ!" Lý Long Suất không hề nghĩ ngợi gật đầu đồng ý.
Dương Minh lắc đầu, làm đàn ông mà đến được nước này, cũng đủ là cực phẩm rồi!
"Dương Minh, được rồi, đừng so đo với bọn họ, anh không phải muốn đi sao?" Trần Mộng Nghiên lo lắng nói.
"Không có chuyện gì đâu, có người mời khách tại sao lại không ăn!" Dương Minh cười cười nói: "Ai kêu hai người này cố ý chửi em! Trừng phạt một chút cũng đáng!"
"Ai, anh thật thích gây chuyện, không biết tốt xấu gì hết" Trần Mộng Nghiên khẽ thở dài nói.
Không bao lâu sau, Lý Long Suất bưng một cái bánh bao hấp chạy tới, đặt lên bàn nói: "Của mày!"