Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Minh sở dĩ kêu Hầu Chấn Hám làm vậy, cũng bởi vì lo lắng cho cha, về sau nếu hắn thật sự làm việc cho công ty, mặc dù hắn không dám lỗ mang do có lệnh của Hầu Chấn Hám, nhưng cũng làm cho có cho qua mà thôi. Nếu hắn biết được thân phận của mình, vậy thì hắn sẽ càng thêm cung kính với cha.

Mười phút sau, Dương Minh nhận được tin nhắn của Hầu Chấn Hám, nói là đã đến dưới lầu, xem ra, hiệu suất làm việc của Hầu Chấn Hám còn rất cao.

Dương Minh đi ra ngoài, gặp mẹ ngồi ở phòng khách, thấy Dương Minh đi ra, liền hỏi: "Đại Minh, con và ông già của con rốt cục đang làm cái gì?"

"Haha, không có gì đâu, buổi tối để cha nói với mẹ cho." Dương Minh cảm thấy để cho cha tự mình nói với mẹ thì sẽ tốt hơn, nếu mà mình tốn nước miếng giải thích lần hai, sợ rằng mẹ lại có phản ứng như cha nữa.

"Đứa nhỏ này, được rồi, chờ buổi tối để mẹ hỏi cha con" Dương mẫu cũng không để ý, bà nghĩ rằng hai cha con nhà này dù có làm gì, thì cũng chẳng phải là đại sự: "Con mặc áo khoác à, muốn đi ra ngoài?"

"Dạ, con và cha ra ngoài một chuyến, buổi tối có lẽ không về nhà ăn cơm!" Dương Minh nói.

"À, được rồi, vậy mẹ sẽ không chuẩn bị đồ ăn!" Dương mẫu gật đầu.

Trong phòng tắm, thấy cha đang rửa mặt chải đầu, Dương Minh nhỏ giọng nói: "Cha, bạn của con đến rồi, đang ở dưới lầu!"

"Ơ? Vậy cha nhanh một chút!" Dương Đại Hải nghe xong thì tăng tốc lên.

"Không sao đâu, để hắn chờ một chút cũng được!" Dương Minh cười nói: "Đều là người quen, cần gì phải khách khí!"

"Thằng nhóc này, không biết quen biết với bạn gì, tại sao lại nói người ta như thế, người ta giúp đỡ chúng ta làm việc, con còn bắt người ta chờ?" Dương Đại Hải lắc đầu nói: "Được rồi, cha chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi"

"Đúng rồi, cha, mẹ vừa hỏi con vài chuyện, con chưa nói, buổi tối cha nói cho mẹ biết nha." Dương Minh vừa đi vừa dặn.

"Để cha nói?" Dương Đại Hải sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: "Được rồi, thằng nhóc con!"

Hai cha con đi xuống lầu, Dương Minh từ xa đã nhìn thấy Hầu Chấn Hám, hắn đang đứng cạnh một chiến BMWx5 màu đen, Dương Minh thầm nghĩ, Hầu Chấn Hám thật đúng là hiểu tâm lý ghê, biết lái một chiếc xe của ông chủ lớn đến, nếu mà lái chiếc Jetta sắt vụn đến, nhìn thế nào cũng giống một kẻ lừa đảo.

"Cha, đó là bạn con" Dương Minh dẫn Dương Đại Hải đến bên cạnh Hầu Chấn Hám, sau đó giới thiệu: "Đại Hầu, đây là cha tôi, cha, đây là Hầu Chấn Hám!"

"Xin chào Hầu tổng." Dương Đại Hải không biết Hầu Chấn Hám đang làm gì, nhưng nhìn thấy hắn lái chiếc BWMx5, thì cũng biết là kẻ có tiền, nên trực tiếp kêu là Hầu tổng.

"Hầu tổng gì chứ, bá phụ, ngài gọi con là tiểu Hầu tử là được, mẹ con thường hay gọi vậy." Hầu Chấn Hám vội vàng khiêm tốn, hắn không dám tỏ vẻ trước mặt cha của Dương Minh.

Chẳng qua, tiểu đệ Vương Kim Đức bây giờ nhìn thấy cảnh này, đầu sắp nổ tung rồi, trời đất, không phải sao? Hầu ca cao cao tại thượng, mà bây giờ trước mặt người này lại biến thành tiểu Hầu tử?

Tuy rằng trước đó Hầu Chấn Hám đã dặn Vương Kim Đức rằng, hôm nay sẽ đi gặp một nhân vật quan trọng, về sau làm việc cho người này. Chẳng qua, Vương Kim Đức nghĩ rằng Hầu Chấn Hám quá khoa trương rồi, nhưng không dám không phục sự an bài của Hầu Chấn Hám, tuy rằng trong lòng không được thoải mái. Hắn cho rằng làm việc bên cạnh Hầu Chấn Hám thì mới thăng chức nhanh.

Nhưng bây giờ, theo tình hình trước mắt, Vương Kim Đức hiểu được rằng, người thanh niên kia còn ghê hơn cả, chẳng những gọi thẳng Hầu ca là đại hầu, mà Hầu ca còn cung kính với hắn!

"Dương ca, bá phụ, lên xe đi." Hầu Chấn Hám cung kính nói.

Vương Kim Đức bây giờ đã thầm hạ quyết định quan trọng, sẽ làm việc cho Dương Minh! Trời ạ, người này làm anh của Hầu ca, thì đó là nhân vật cỡ nào? Cho nên Vương Kim Đức vội vàng chạy đến mở cửa cho Dương Minh và Dương Đại Hải.

Dương Minh để cho cha ngồi lên trước, sau đó mới ngồi bên cạnh cha.

"" Dương ca, tôi giới thiệu một chút, đây là Vương Kim Đức, thái độ làm người rất thông minh, cũng biết buôn bán làm ăn, tôi chuẩn bị đề bạt cho hắn làm quản lý tiêu thụ công ty, nhưng có lẽ tôi chưa trọng dụng hết, nên Dương ca cần phải đặt hắn vào vị trí quan trọng!" Hầu Chấn Hám giới thiệu: "Chẳng qua, tiểu tử này còn trẻ quá, tôi sợ hắn không gánh nổi"

"
Haha, tài không đợi tuổi mà!" Dương Minh cười nói: "Đại Hầu, tuổi của anh cũng đâu có lớn!" " Hắc hắc." Hầu Chấn Hám bị Dương Minh nói vậy làm cho ngượng ngùng, vội nói: "Đúng vậy, Dương ca nói rất đúng!"

Vương Kim Đức âm thầm kỳ quái, quả nhiên, quả nhiên Dương ca là một người ghê gớm! Chẳng qua, Dương ca rốt cục là làm gì? Vương Kim Đức vẫn chưa rõ? Hôm nay hắn chỉ đi theo Hầu Chấn Hám, cho nên không dám mở miệng nói chuyện, chỉ biết cung kinh ngồi bên cạnh nghe.

"
Còn không gọi Dương ca? " Hầu Chấn Hám vỗ vào cái ót của Vương Kim Đức một cái.

"
Dương ca, Dương bá phụ!" Vương Kim Đức vội vàng nói.

Phùng Vạn Giang đương nhiên là vô cùng cao hứng, đám người Dương Minh còn chưa tới, Phùng Vạn Giang đã xuống dưới lầu chờ, nhà của Dương Minh không cách nhà ông xa, khoảng vài dãy nhà, cho nên xe quẹo một cái đã đến.

"
Phùng xưởng trưởng!" Dương Đại Hải mở cửa xe ra, sau đó đi nhanh lại chổ Phùng Vạn Giang.

"
Lão Dương." Phùng Vạn Giang đương nhiên là biết nhìn người rồi, thấy chiếc BMW này là xe tốt, đương nhiên là mừng rỡ: "Vị nào là Hầu tổng, ông chủ Hầu?"

"
Xin chào, Hầu Chấn Hám!" Hầu Chấn Hám đi tới, vươn tay ra bắt tay với Phùng Vạn Giang.

"
Xin chào, xin chào!" Phùng Vạn Giang kích động bắt tay với Hầu Chấn Hám, sau đó nói: "Không biết ông chủ Hầu làm ăn cái gì?"

Phùng Vạn Giang là xưởng trưởng của một công ty nhà máy trong nước, cho nên loại người như Hầu Chấn Hám ít tiếp xúc là phải, đương nhiên không biết Hầu Chấn Hám đang làm gì.

"
À, tôi là tổng giám đốc công ty bảo an Danh Dương" Hầu Chấn Hám đưa danh thiếp cho Phùng Vạn Giang, sau đó nói: "Dương Minh từng cứu mẹ của tôi một mạng, cho nên khi hắn nói công ty của cha hắn gặp khó khăn, tôi liền quyết định giúp chút sức!"

"
Thì ra là vậy!" Phùng Vạn Giang thầm nghĩ, khó trách, thì ra là có ân cứu mạng! Không thể ngờ, tiểu tử Dương gia kia thật có số, bạn bè đều là ông chủ lớn: "Hầu tổng, chúng ta có thể tìm chổ trao đổi vài chuyện cụ thể được không?"

"
Được rồi, Phùng xưởng trưởng, lên xe đi!" Hầu Chấn Hám gật đầu.

Không gian của BMWx5 rất lớn, cho nên để ba người ngồi phía sau cũng không chật chội. Dương Minh, Dương Đại Hải, Phùng Vạn Giang ngồi phía sau. Chiếc xe chậm rãi chạy đến hướng Bất Dạ Thiên.

Dọc đường đi, Phùng Vạn Giang cứ thao thao bất tuyệt tự giới thiệu về công ty cũng như tình huống hiện tại, ông biết rằng, dù ông có nói, người ta chưa chắc đã tin, nhất định sẽ điều tra. Cho nên Phùng Vạn Giang quyết định ăn ngay nói thẳng.

Chẳng qua, Phùng Vạn Giang nói những cái này, Hầu Chấn Hám cũng đã điều tra trước rồi, nhưng vẫn làm bộ như không biết, đặt ra vài câu hỏi.

Phùng Vạn Giang cũng là người biết làm ăn, vì ông nhìn ra được, Hầu Chấn Hám tựa hồ như thật sự có húng thú với công ty, chứ không phải có lệ, cho nên lên tinh thần đầy đủ, bắt đầu lải nhải kế hoạch của mình.

Mà Vương Kim Đức thì không nói một chữ, chỉ im lặng lái xe, đồng thời lẳng lặng nghe, Dương Minh cũng âm thầm chú ý tên này, cảm thấy hắn cũng có thể, chuẩn bị để cho hắn nhìn một chút. Khi Phùng Vạn Giang biết Bất Dạ Thiên là sản nghiệp của Hầu Chấn Hám, trên mặt nhất thời đổi sắc, tuy rằng không biết Hầu Chấn Hám, cũng không biết công ty bảo an Danh Dương, nhưng Bất Dạ Thiên nổi tiếng thì ông biết.

Nghe nói, hộp đêm này có bối cảnh thâm hậu, ông chủ là lão đại của hắc đạo Tùng Giang! Có vài lần được bạn mời đến đây, cũng đã nghe nói đến việc này, ở đây chơi là an toàn nhất, bởi vì không ai dám đến đây gây chuyện!

Sau khi biết bối cảnh của Hầu Chấn Hám xong, Phùng Vạn Giang bắt đầu ăn nói cẩn thận hơn, hơn nữa trong lòng cũng bồn chồn, đây chính là hợp tác với lão đại hắc đạo đó! Hắn ta không phải muốn nuốt mình sao?

Kinh tế của công ty vốn đã đình trệ, nếu như để người của hắc đạo nhúng tay vào, rồi lại làm gì đó, vậy thì thật sự không còn đường sống rồi!

Chẳng qua, lúc dùng cơm, Hầu Chấn Hám đã nói một câu làm cho Phùng Vạn Giang an tâm! Hầu Chấn Hám nói, chuẩn bị để Dương Đại Hải dứng tên công ty mới!

Vì sao chứ? Tiền mất rồi có thể kiếm lại được, nhưng mạng thì không thể! Năm đó Dương Minh cứu mẹ của hắn, đây chính là điều mà dù có bao nhiêu tiền cũng không đổi được!

Hơn nữa, Hầu Chấn Hám vẫn tìm cơ hội báo đáp Dương Minh, nhưng không có cơ hội thích hợp, bây giờ thời cơ đến, đương nhiên không thể bỏ qua!

Nghe những lời này xong, Phùng Vạn Giang cũng lập tức yên tâm, thái độ làm người của lão Dương ông cũng rõ ràng, mặc dù mình không còn làm xưởng trưởng, để cho lão làm, thì lão cũng sẽ không gây chuyện bất lợi cho công ty!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK