"Nhưng mà, bây giờ nên dùng biện pháp khác" Tôn Khiết nói giống như là đang nhắc nhở Dương Minh, quả thật, xông vào là không được, nhưng mà nếu có thể thấy được tình hình bên trong thì lại khác, có thể đứng bên ngoài nổ súng bắn vào, nhưng mà, có máy quay bên trong hay không đối với Dương Minh cũng không quan trọng, vì hắn có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong!
Lão đại vào lão tam sau khi vào phòng, liền dùng báng súng đập Trầm Vũ Tích hôn mê, bọn chúng cũng không muốn giết chết cô gái này, như vậy, bọn chúng sẽ mất đi một lợi thế, bọn chúng cũng chẳng có rãnh rỗi mà canh giữ hay trói Trầm Vũ Tích làm gì!
Bây giờ chúng đang tìm một phương pháp để chạy khỏi nơi đây!
Lão đại và lão tam không ngốc, biết tình thế giằng co này chỉ là tạm thời, người bên ngoài sớm muộn gì cũng xông vào, cho nên, bọn chúng liền kiểm tra xung quanh, muốn nhìn xem có chổ nào để trốn hay không. Bởi vì Trầm Vũ Tích đã ngất xỉu, cho nên lão tam cũng ném luôn cây súng ổ chổ salon nơi Trầm Vũ Tích ngất, bởi vì đi lục lọi mà cầm theo súng thì rất là bất tiện, nhưng mà lão đại thì vẫn rất cảnh giác, trong tay vẫn nắm chặt cây súng của mình." Tao đi xem toilet, mày ở ngoài chờ tao, có chuyện gì lập tức gọi tao, không nên bất cẩn" Lão đại dặn dò lão tam." Em biết rồi" Lão tam gật đầu, dù sao tình huống bây giờ cũng làm cho hắn có chút hoảng loạn, tuổi của hắn tương đối nhỏ, không muốn chết như vậy, hắn vẫn còn sống chưa đủ mà.
Lão đại đi vào trong toilet, tìm xem coi có lổ thông gió hay cái thứ gì đó có thể trốn ra hay không.
Khách trên lầu hai toàn bộ đã bị đuổi xuống hết rồi, chỉ còn lại đám người của Dương Minh mà thôi, Quách Kiện Siêu đã ở trong phòng trấn an đám người Dương Lệ, rồi đưa bọn họ ra khỏi cửa.
"Dương ca, bây giờ chúng ta làm gì?" Vương ca gấp đến độ tóc ướt cả mồ hôi, nếu như Trầm Vũ Tích xảy ra chuyện, không biết Dương Minh có bắt mình đền mạng hay không?
Dù Dương Minh không nói gì, thì Bạo Tam Lập cũng không bỏ qua cho hắn, nghĩ đén đây, cái ót của Vương ca cũng chảy ra mồ hôi lạnh.
Bây giờ Dương Minh là nhân viên của Hạ Băng Bạc, cho nên có quyền sử dụng súng một cách hợp pháp, cho nên Dương Minh cầm súng trước mặt nhiều người cũng không kiêng kỵ gì, sau khi gọi điện cho Hạ Băng Bạc, nghe câu nói" chú cứ làm đi, anh lo hết", Dương Minh liền khoát tay với Vương ca, nhìn chằm chằm vào cửa, không nói lời nào, Tôn Khiết không biết Dương Minh muốn làm gì, nhưng mà, Dương Minh đang rất chăm chú, nàng cũng không muốn quấy rối.
Dương Minh liền móc cái chìa khóa xe của mình ra, nhẹ nhàng đút vào cửa phòng, lắc qua lắc lại vài cái, nhưng mà, bên trong đã bị khóa trái, cần phải có dụng cụ đặc biệt, Dương Minh nhìn xung quanh một chút, đều là người của mình, rốt cục đã móc ra bộ chìa khóa vạn năng của hắn, nhẹ nhàng đút vào trong ổ khóa, nạy một vòng, cánh cửa liền được mở ra, và cái mà Dương Minh đang đợi rốt cục đã đến, lão đại đi vào trong toilet, chỉ còn lại một mình lão tam mà thôi! Lão đại sau khi vào trong toilet, Dương Minh chậm rãi giơ súng lên, nhắm ngay vào đùi của lão tam, hắn không muốn giết lão tam, bởi vì so với lão đại, lão tam có vẻ dễ nạy miệng hơn, tuy rằng Dương Minh có thể dùng phương pháp điểm huyệt để cho lão đại ngoan ngoãn khai ra, nhưng hắn không muốn dùng chiêu này trước mặt nhiều người, hơn nữa để lão tam lại, cũng tránh được họa về sau." Đoàng" một tiếng, cùng lúc nổ súng, Dương Minh đẩy mạnh cửa ra, lao vào trong, trực tiếp dùng súng nhắm về hướng cửa toilet.
"Sao thế?" Lão đại trong toilet nhất thời kinh hãi, khẩn trương nắm chặt súng trong tay, nhưng mà hắn không đơn giản xông ra ngoài, mà cầm súng nhắm về hướng cửa toilet luôn, quát lớn hỏi.
Dương Minh cũng mặc kệ lão tam đang bò lăn lộn trên mặt đất, một chân của hắn ta đã xong đời, còn cách cây súng trên salon rất xa, muốn chụp lấy được cây súng thì cũng phải tốn rất nhiều sức.
Lão đại không nhìn thấy Dương Minh, nhưng mà Dương Minh lại có thể thấy lão đại rất rõ, tùy ý nổ súng một cái, liền bắn trúng tay cầm súng của lão đại, làm cho hắn ta kêu thảm lên một tiếng, khẩu súng cũng rơi xuống đất. Hắn tay vội vàng dùng tay trái chụp lấy khẩu súng, nhưng tay này cũng đã bị Dương Minh bắn trúng. Tất cả mọi hành động diễn ra trong cảnh tối thui không đèn và xảy ra trong tích tắc, nên khi đám người Vương ca xông vào thì đã xong hết rồi.
"Bắt lấy" Dương Minh đạp bay của toilet, sau đó nhàn nhạt nói, mấy người bảo an lập tức khống chế lão tam và lão đại bên trong toilet.
Cả hai tên đều rất khó hiểu, cách một lớp cửa mà vẫn có thể bắn trúng người, thật sự đúng không phải là người rồi, cho nên uể oải cúi đầu, biết trong tay mình đã không còn lợi thế gì nữa, đành mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, Dương Minh nhìn Trầm Vũ Tích đang nằm trên salon, nói với Vương ca: "Gọi mấy người phục vụ đưa nàng đến bệnh viện"
Vương ca nhìn thấy Dương Minh quan tâm Trầm Vũ Tích như vậy, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ trước của mình, Dương Minh chắc chắn là đã để ý đến Trầm Vũ Tích. Vì vậy không dám chậm trễ, vội vàng tìm mấy người phục vụ nữ thân tín, dặn dò một phen, bắt các nàng hầu hạ Trầm Vũ Tích giống như là bà nội vậy, đưa nàng ta đến bệnh viện, sau khi Dương Minh dặn dò xong, cũng không để ý đến Trầm Vũ Tích nữa, mà nhíu mày suy nghĩ chuyện của lão đại và lão tam.
"Dương Minh, cậu làm như thế nào vậy?" Tôn Khiết là người nhìn thấy rõ chuyện vừa nãy nhất, là người trong nghề cho nên có cách nhìn khác người xem náo nhiệt, vô luận là Vương ca hay là đám bảo an hoặc là ai khác cũng cho rằng Dương Minh là một thần tượng siêu nhân trong lòng họ, là huynh đệ của Báo ca, dĩ nhiên là rất mạnh mẽ, cho nên Dương Minh làm cái gì thì bọn họ sẽ vẫn nghĩ là đương nhiên, nhưng Tôn Khiết thì khác, khi Dương Minh nổ súng lần đầu tiên, rồi xông vào trong phòng, nổ súng lần hai và lần thứ ba, mà vô cùng chuẩn xác, cái này quả thật làm cho nàng kinh ngạc!
Nếu như nói bắn trúng lần đầu là may mắn, vậy thì lần thứ hai và lần thứ ba làm sao mà bắn trúng tay của lão đại được?
Đây chính là điều làm cho Tôn Khiết kinh ngạc! Kỹ thuật bắn súng của Dương Minh quả thật rất kinh người, hơn nữa, đây không chỉ là vấn đề kỹ thuật, vì cách một lớp cửa, làm sao mà Dương Minh có thể bắn trúng được?
"Làm thế nào là làm thế nào?" Dương Minh bắt đầu giả ngu nói, Tôn Khiết trừng mắt nói: "Đừng nghĩ tôi không thấy, cậu cho rằng tôi ngu lắm sao?"
"Anh đã nói rồi, khi nào em thật sự trở thành người đàn bà của anh, anh sẽ nói cho em biết bí mật của anh" Dương Minh nói.
"Bây giờ còn chưa tính sao?" Tôn Khiết tức giận nói.
"Thân thể thì có lợi ích gì, không có trái tim thì tính thế nào" Dương Minh cười như không cười nói: "Cái này em phải tự thừa nhận mới được"
"Được rồi, không nói nữa" Tôn Khiết buồn bực nói.
"Buổi tối nói cho em biết" Dương Minh đương nhiên không muốn làm quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, vì thế nếu trở về mà nàng ta thật sự muốn biết bí mật của mình, thì cứ nặn đại ra một lý do nào đó.
"Những người này em quen biết không?" Dương Minh hỏi.
"Không có, cậu xác định, mục tiêu của họ là tôi?" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói xong, trong lòng nhất thời có cảm giác bất an.
"Ừ, trong hành lang lão tam đã nói một câu, hắn nói mục tiêu của chúng là con nhỏ kia" Dương Minh gật đầu nói: "Mà vừa rồi bọn chúng nổ súng vào em, cho nên, mục tiêu của chúng rất có thể là em" " Xung quanh tôi đâu có kẻ thù nào đâu" Tôn Khiết nghi hoặc nói.
"Anh cũng không rõ lắm, bây giờ việc cần làm là tra hỏi những người này, xem coi có đầu mối nào không" Dương Minh thở dài nói: "Nhưng mà, anh không hy vọng gì nhiều, bởi vì những người này đều cầm tiền làm việc cả" Tôn Khiết nghe xong gật đầu, trong lòng nàng chẳng phải cũng đang suy nghĩ như vậy sao?
Lúc đầu trong phòng lão tam đã nói rằng, bọn chúng chỉ cầm tiền làm việc thôi, cho nên khả năng biết được ông chủ sau lưng là vô cùng nhỏ, Dương Minh và Tôn Khiết đi vào trong một căn phòng, đây là phòng giam giữ lão đại và lão tam, Vương ca đã dùng dây trói chặt lão đại và lão tam lại, giam vào trong phòng. Chờ sau khi mọi người làm việc xong xuôi, Dương Minh mới phất tay nói: "Mọi người ra ngoài trước đi"
Đám người Vương ca tự nhiên sẽ nghe lời, đi ra khỏi phòng, trong phòng lúc này chỉ còn lại Dương Minh và Tôn Khiết, bởi vì Dương Minh không muốn lấy mạng, cho nên lão đại và lão tam chỉ chịu đau đớn một chút, chứ không có mất mạng.
"Là ai gọi bọn mày đến, mục tiêu của bọn mày là ai?" Dương Minh lấy một cái ghế ngồi xuống, hỏi lão đại cùng lão tam.
"Không biết, nếu đã rơi vào trong tay bọn mày, tao cũng không muốn sống nữa, muốn giết thì cứ tùy tiện" Lão đại hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
"sao?" Dương Minh mỉm cười nói: "Vậy được rồi, tao đã cho bọn mày cơ hội, nhưng bọn mày không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tao không khách khí, giờ tao ra tay trên người lão tam trước, không biết khi chặt hai chân của hắn sẽ không biết như thế nào"
"Thằng khốn kiếp, nếu là đàn ông thì cho bọn tao chết thống khoái đi, chơi thủ đoạn thì còn là anh hùng hảo hán gì?" Lão đại thấy Dương Minh chuẩn bị hành hạ mình, hơn nữa còn muốn chặt chân của em trai, nhất thời khẩn trương.
"Thật là ngại, tao chẳng phải anh hùng hảo hán gì" Dương Minh mỉm cười nói: "Con người của tao có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là khi chưa đạt mục đích thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, mày có nghe nói thành ngữ chết đi sống lại chưa? Hôm nay tao sẽ cho bọn mày biết thế nào là chết đi sống lại"
"Không nên!" Lão tam thì không có được hào khí giống như lão đại của mình, Dương Minh lại muốn ra tay trước với mình, điều này làm cho hắn khẩn trương: "Đại ca, hay là chúng ta nói với hắn đi, vốn chẳng có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta hà tất gì phải lấy mạng ra đền?"
"Chúng ta ra đời, lấy chữ tín làm đầu, không được bán đứng chủ!" Lão đại trừng mắt nhìn lão tam, hung tợn nói.
"Con mẹ nó đều sắp chết cả rồi còn cái gì mà tín với nghĩa, tao nói, đừng giết tao, tao nói!" Dương Minh quả thật là đoán không sai, lão tam chính là một thằng hèn nhát, hù dọa vài cái là khai sạch sẽ.
"Lão tam!" Lão đai muốn ngăn cản, nhưng mà đã bị Dương Minh đạp cho một cái ngất xỉu, Dương Minh làm ra vẻ chẳng sao cả, quay đầu lại nói: "Đực rồi, mày nói đi!"
"Có người cho anh em bọn tao năm trăm ngàn, để bọn tao đi giết chết người này" Lão tam ngẩng đầu lên nói nhìn Tôn Khiết: "Hơn nữa còn dặn rằng ở Bất Dạ Thiên và Thiên Thượng Nhân Gian là hai nơi có thể giết."
"Là người nào?" Dương Minh hỏi.
"Bọn tao cũng không rõ, mày cũng biết, bọn tao chỉ cầm tiền làm việc, không có hỏi thăm tin tức của chủ" Lão tam lắc đầu nói.
Lão tam này đúng là một thằng hèn nhát, Dương Minh chỉ mới hù dọa hắn như vậy mà hắn liền khai sạch sẽ không chút giấu diếm n ào, hơn nữa, trong lúc hắn nói chuyện Dương Minh đã dùng dị năng thăm dò suy nghĩ của hắn, bởi vì lão tam sợ chết, cho nên tâm tình của hắn rất là khẩn trương, vì thế Dương Minh có thể trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hắn cũng không giấu cái gì, những cái hắn biết đều nói ra sạch, Dương Minh có chút may mắn, không cần dùng đến công phu điểm huyệt, mà hắn đã khai sạch, nếu không, lại phải giải thích trước mặt Tôn Khiết thêm nửa ngày rồi, cục cưng ngực to này tựa hồ rất tò mò, Dương Minh không thể nói cho nàng biết được, mỗi lần đều phải nặn óc để cho ra một lý do hợp tình hợp lý.
"Chúng ta đi thôi" Dương Minh nói với Tôn Khiết: "Hai người này chỉ là con tốt thí, đưa ra liều mạng, cũng không thể tìm thông tin trên người chúng đâu" Tôn Khiết cũng gật đầu, nàng cũng hiểu rõ, nếu nàng bỏ tiền ra để lấy mạng ngườ ikhác, thì sẽ không ngu đến mức làm lộ thân phận của mình, nhưng mà, là ai muốn giết nàng?
Tôn Khiết tại Tùng Giang và Đông Hải đều không có kẻ thù gì, hơn nữa, có Tôn gia sau lưng, bất luận kẻ nào muốn động đến Tôn Khiết đều phải suy nghĩ cẩn thận về năng lực của bản thân, Tôn Khiết cũng không phải loại người muốn động là động, nếu làm không được, thì chắc chắn sẽ dẫn đến cảnh" máu nhuộm bến Thượng Hải" version 2.
Cho nên, vô luận là xuất phát từ cái sự lo lắng nào thì người thuê cũng sẽ không ngu đến mức để lộ thân phận của mình.
Ra khỏi phòng, Dương Minh liền gọi điện cho Hạ Băng Bạc, kể lại chuyện vừa xảy ra một lần, Hạ Băng Bạc nghe xong, chỉ nói một câu đơn giản: "Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý" Trong suy nghĩ của Hạ Băng Bạc, chỉ cần Dương Minh không gây ầm ĩ quá lớn, thì Hạ Băng Bạc đều có thể đứng ra giải quyết được hết, chuyện hôm nay Dương Minh làm cũng không có gì xấu, anh dũng đấu cướp cứu người, là điều mà một công dân có nhiệt huyết nên làm, chỉ là Dương Minh dùng súng, nhưng thân phận của hắn bây giờ đã khác rồi, Hạ Băng Bạc đương nhiên sẽ đứng ra giúp đỡ Dương Minh một vài thủ tục, dù sao thì thân phận của Dương Minh cũng không thể công khai được, tại Tùng Giang càng ít người biết càng tốt, không nên để quá nhiều người biết.
Sau khi Dương Minh cúp điện thoại, Hạ Băng Bạc liền gọi điện cho Trần Phi, nói về chuyện của Dương Minh, đương nhiên, đây là điều Dương Minh không biết, nếu mà biết thì hắn đã trực tiếp gọi cho Trần Phi rồi, bởi vì hắn sợ Trần Phi không đủ quyền hạn giải quyết chuyện này. Thật ra, cũng là do Dương Minh suy nghĩ phức tạp, ba tên này vốn là kẻ bắt cóc, quá trình bắt giữ không quan trọng, quan trọng nhất là kết quả.
"Vừa rồi cậu gọi điện cho ai thế?" Ra khỏi Bất Dạ Thiên, Tôn Khiết liền hỏi.
Bởi vì tình hình như vậy, nên buổi party đã chấm dứt, Quách Kiện Siêu cùng bạn gái của hắn đã đưa Dương Lệ về nhà, còn Trương Hiểu Đan và bạn trai của nàng Lưu Lượng cũng được đưa đến bệnh viện và lấy lời khai, sau đó dặn dò không được công khai thông tin ra. Nhưng mà, Trương Hiểu Đan chẳng cảm thấy có gì không bình thường cả, Dương Minh giết người thì sao? Trong tình huống đó, Dương Minh làm vậy hoàn toàn là vì việc nghĩa cả! Về phần sau đó Dương Minh dùng súng thì nàng không thấy được, cho nên cũng chẳng để ý nhiều nữa. Còn lão đại và lão tam đã được đưa đến cảnh cục, còn cái xác của lão nhị cũng đã được thu dọn.
Dương Minh và Tôn Khiết đều biết rõ rằng chuyện này chỉ là một cái khởi đầu cho một cơn bão chuẩn bị đến, có một lực lượng đang ẩn núp đâu đó, và đang chuẩn bị nổi lên, hoặc có thể, bọn chúng thật sự muốn lấy mạng Tôn Khiết.
"Là một người bạn" Dương Minh cười nói: "Thân phận không đơn giản, dù sao hồi nãy anh cầm súng làm trò trước mặt nhiều người, thì cũng nên có người đứng ra giải quyết chút" Tôn Khiết gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dù sao trong gia đình của nàng cũng đã gặp cảnh này nhiều rồi, vì thế tập mãi cũng thành thói quen, bây giờ điều cần làm rõ chính là ai muốn lấy mạng nàng: "Tôi không có kẻ thù tại Tùng Giang, những tên này vì sao lại nhằm vào tôi?" Tôn Khiết nhíu mày, có vẻ như đang suy tư.
"Có thể là người từ Đông Hải đến" Dương Minh hỏi.
"Đông Hải? Hẳn là không phải. Đông Hỉa bây giờ đều nằm trong sự khống chế của cha, hơn nữa những nhà khác cũng không phải loại gia tộc ỷ thế hiếp người, cũng không có ý định chống đối lại cục diện bây giờ" Tôn Khiết lắc đầu nói: "Bọn họ nếu không hài lòng Tôn gia, thì cũng không cần chạy đến Tùng Giang giết tôi"
"Có thể, mục tiêu của kẻ đứng sau lưng không phải là em, mà là anh"