Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Coi như là người Trung Quốc cũng không dễ dàng gọi ở tình huống này, huống chi là Lao Feng. Mark muốn điên lên. Hắn không rõ tin tức này sao lại truyền được ra ngoài, đám phóng viên này sao lại biết. Nhưng hắn biết một điểm đó là tin này ngày mai mà xuất hiện trên báo và mạng thì chức Thị trưởng của hắn coi như kết thúc.

Trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Mark không thể không xua tay nói: "Tôi bây giờ phải đi xem tình hình con tôi, có chuyện gì để sau hãy nói"

"Vậy là ngài thừa nhận chuyện trước đó là thật?" phóng viên không chịu bỏ qua cho Mark.

Mark không thèm để ý đến đám phóng viên mà vội vàng đi đến bệnh viện. Vì thế phóng viên liền ghi vào sổ là thị trưởng Mark đã tỏ vẻ cam chịu trước sự thật.

Thấy con mình nằm trong phòng xác lạnh như băng, Mark đúng là muốn điên lên. Chẳng lẽ mình đã sai, tất cả đều do mình tạo thành?

Cùng lúc đó phó Thống đốc bang cũng chạy đến bệnh viện. Nhưng rất bất hạnh là hắn gặp phải đám phóng viên bên ngoài bệnh viện nên bị hỏi đủ? loại vấn đề.

Chẳng qua câu hỏi đã trở thành: "phó Thống đốc bang, là ngài sai thị trưởng Mark làm như vậy phải không?" Điều này làm phó Thống đốc bang rất tức giận.

"Phó Thống đốc bang, tôi bây giờ nên làm như thế nào?" Thấy phó Thống đốc bang ở trong phòng xác, Mark như thấy hy vọng của mình nên vội vàng hỏi.

"Hừ" phó Thống đốc bang rất tức Mark. Con mình chết một cách khó hiểu trong bệnh viện, nếu không phải Grib cũng chết thì hắn đúng là muốn cho thằng Mark này một trận: "Tôi có thể làm gì chứ? Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là làm sáng tỏ dư luận, sau đó điều tra nguyên nhân sự cố lần này"

"Nhưng đám phóng viên kia" Mark rất lo lắng với việc này. Dù sao chuyện xấu là do hắn làm, hắn là người thao tác cụ thể. phó Thống đốc bang cũng ám chỉ một chút đối với mà thôi.

"Tôi tìm chút quan hệ xem sao" phó Thống đốc bang mặc dù đang rất đau lòng vì mất con, nhưng có một số việc không thể không xử lý. Hơn nữa hắn tốt hơn Mark. Ít nhất hắn có ba thằng con trai, mà Mark chỉ có một thằng con trai.

Rất không may sáng ngày hôm sau rất nhiều báo chí đều đăng lên trang đầu việc Mark can dự vào chấp pháp của cục Công an dẫn đến con mình bị chết.

Mark ngồi trong phòng làm việc đọc báo và mạng thiếu chút nữa làm bệnh tim tái phát. Mà lúc này tiếng chuông điện thoại lại không ngừng vang lên.

"Roft, anh có chuyện gì?" Mark không nhịn được mà nghe điện.

"Thị trưởng, lần này xảy ra chuyện thì ngài phải cứu tôi. Tôi làm cục trưởng mới được một ngày cũng không muốn lập tức mất chức. Nhà của tôi còn mấy đứa con cần phải nuôi, tôi không thể không có việc. Dù ngài giúp tôi một chút, tôi làm một nhân viên cảnh sát bình thường cũng được" Roft thực ra chẳng có năng lực gì ngoài việc nịnh bợ. Khi hắn đọc tin tức trên mạng liền biết mình xong đời rồi. Cho nên hắn vội vàng gọi điện tới cho Mark.

Roft không biết là bây giờ chỗ dựa của hắn cũng không thể tự bảo vệ mình, đâu còn thời gian lo cho hắn? Quả nhiên Mark chỉ nói vài câu lấy lệ: "Được rồi, tôi đã biết. Không có vấn đề gì đâu"

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi" Roft tín nhiệm một cách mù quáng vào Mark.

Mark vốn còn ôm một tia hy vọng nhưng thực tế thì áp lực bên ngoài quá lớn, rất nhiều người dân gọi điện đến Văn phòng thành phố hỏi về chuyện này. Rất nhiều người lúc đầu bỏ phiếu ủng hộ Mark cũng hô to là mắc lừa. Trên mạng còn xuất hiện diễn đàn phản đối Mark, đòi tiến hành cách chức Mark.

Dưới áp lực như vậy, Mark không thể không làm đơn xin từ chức, hắn không thể tiếp tục làm Thị trưởng. Trong hội nghị đã thông qua đơn xin từ chức của Mark, cũng đã bỏ phiếu quyết định Locke làm Thị trưởng.

Roft cũng mất chức theo. Giấc mơ trở thành nhân viên bình thường của hắn không thể thực hiện, hắn cùng Mark bị cơ quan điều tra mang đi.

Mà Chase Norton lại một lần nữa quay lại chức cục trưởng.

Tất cả chỉ trong vòng một ngày là kết thúc. Dương Minh mặc dù không hiểu mấy về chính trị, chẳng qua hắn vẫn thấy một điểm đó là toàn bộ đều theo ý của Lao Feng. Thậm chí Lao Feng chỉ hơi ám chỉ? một chút mà thôi, tất cả đều có tay chân bên dưới đi làm.

Cùng mất chức còn có phó Thống đốc bang, chẳng qua ai lên thì Dương Minh không quan tâm. Nhưng hắn không cần suy nghĩ cũng dám khẳng định là người của Lao Feng.

Mark lần này coi như cửa nát nhà tan. Chẳng những mất chức Thị trưởng, thằng con trai Grib cũng đã chết. Chẳng qua hắn chẳng có biện pháp gì. Nhất là sau này hắn nghe được có người ám chỉ mình đắc tội gia tộc Feng, hắn chỉ biết oán trời mà thôi.

Lúc này Thư Nhã đã tỉnh lại, nàng nằm trên giường xem thời sự. Dương Minh lúc này đang ngồi cạnh nàng. Vương Tiếu Yên biết ý đi ra ngoài.

"Kẻ muốn hại em đã bị báo ứng" Dương Minh chỉ vào màn hình Tv mà nói.

"Hả? Grib và Jess đều chết khi chữa trị?" Thư Nhã mở to đôi mắt, khó hiểu hỏi: "Sao hai người bọn chúng đều chết?"

"Không chết còn giữa lại làm gì?" Dương Minh thản nhiên nói: "Dám làm hại người của anh, anh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng"

"Anh cũng có thế lực ở đây ư?" Thư Nhã không ngu. Grib và Jess nếu bị chết trong điều trị mà không phải bị người ám sát, điều này nói rõ Dương Minh rất có thế lực ở đây. Nếu không thì hắn không thể làm ra kết quả này.

Mà từ chuyện bố của Grib và Jess mất chức có thể thấy thế lực của Dương Minh không hề nhỏ.

"Coi như có một chút, sau này em đi công diễn ở các nơi khác thì nói với anh trước. Anh sẽ bố trí giúp em, như vậy sẽ không bị ai ức hiếp"

Dương Minh nắm tay Thư Nhã mà nói: "Nếu lần này không có anh, em xảy ra chuyện thì anh sẽ như thế nào?"

Thư Nhã nghĩ đến việc này đúng là vẫn sợ. Đây là lần đầu tiên nàng sang Châu Âu công diễn. Trước kia có ảnh hưởng của ông bố nên không xuất hiện chuyện gì. Qua lần này Thư Nhã cũng hiểu rõ sự khổ sở của một ngôi sao.

"Em biết rồi" Thư Nhã buồn bã nói: "Sau này em đều nói cho anh biết"

"Nếu quá vất vả thì em đừng làm ngôi sao nữa. Em ở nhà hát cho mọi người nghe là được mà. Dù sao cũng không thiếu người nghe" Dương Minh cười nói.

"Cô gái lúc trước … là ai vậy? Sao trước đây em không thấy?" Thư Nhã nghe Dương Minh nói như vậy liền đỏ mặt. nàng đột nhiên nghĩ đến mình là người phụ nữ của Dương Minh nên hỏi.

"Ha ha, cô ấy là một người cộng tác của anh" Dương Minh không giấu thân phận của Vương Tiếu Yên với Thư Nhã. Không biết tại sao trước mặt Thư Nhã, Dương Minh không muốn giấu diếm.

"Thật sự chỉ là cộng tác ư?" Thư Nhã tự nhiên không quá tin, hơn nữa từ ánh mắt mà Vương Tiếu Yên nhìn Dương Minh, Thư Nhã mẫn cảm nhận ra một vài thứ.

"Ách" Dương Minh ngẩn ra một chút. Hắn không ngờ Thư Nhã quan sát giỏi như vậy. Sau khi Thư Nhã tỉnh dậy thì Vương Tiếu Yên đã ra khỏi phòng. Chỉ một lát thì Thư Nhã có thể nhận ra cái gì?

"Anh khẩn trương gì chứ?" Thư Nhã nhìn vẻ mặt của Dương Minh lúc này liền cười nói: "Cô ấy đang cùng anh làm nhiệm vụ ư?"

Dương Minh càng thêm kinh ngạc hơn. Dương Minh mặc dù nói Vương Tiếu Yên là cộng tác của mình, nhưng không nói cộng tác về phương diện nào. Vậy mà Thư Nhã có thể đoán ra. Điều này làm Dương Minh vừa ngạc nhiê? n vừa bội phục.

"Hì hì, anh không cần kinh ngạc như vậy mà, thực ra em cũng chỉ là đoán mà thôi" Thư Nhã thấy Dương Minh kinh ngạc như vậy liền nói: "Anh nếu đến đây bàn chuyện làm ăn thì nhất định sẽ mang theo Trương Tân hoặc Trần Mộng Nghiên. Mà anh mang theo cô ấy, điều này nói rõ một vài vấn đề. Anh không phải đến bàn chuyện làm ăn. Em lại nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp lại đó, cô ấy chắc sẽ giúp gì anh trong việc này? Các người lần này đi giết ai? Không phải là tên Girb đó chứ?"

"Không phải, lúc trước anh phải đến Châu Phi xử lý một chuyện" Dương Minh nói: "Một nước nhỏ ở Bắc Phi, em có thể chưa nghe thấy"

"Nguy hiểm như vậy ư?" Thư Nhã thở dài nói: "Chẳng qua có một cô gái bên cạnh chiếu cố cho anh cũng là chuyện tốt. Dù sao việc này của anh thì bọn em cũng không giúp được gì"

"Em có thể hiểu cho anh là tốt rồi" Dương Minh không ngờ Thư Nhã lại rộng lượng như vậy, không để ý đến chuyện giữa mình và Vương Tiếu Yên.

Thực ra nếu nói Thư Nhã không để ý gì là không thể, dù sao phụ nữ luôn ghen ghét và ích kỷ mà. Nhưng nàng đã nhiều năm không ở bên Dương Minh, căn bản không chăm sóc gì được cho Dương Minh. Nhất là Dương Minh thường xuyên chạy quanh thế giới, nếu có một người phụ nữ ở bên chiếu cố, điều này cũng làm Thư Nhã bớt lo lắng hơn.

"Cái này có gì mà hiểu hay không chứ?" Thư Nhã cười nói: "EM không phải là loại con gái ghen tuông mù quáng mà. Đưa em đi gặp cô ấy chứ? "

"Bây giờ ư? Em đã khỏe chưa vậy?" Dương Minh có chút lo lắng mà nhìn Thư Nhã.

"Em đâu có bị bệnh gì. Chỉ uống chút thuốc ngủ mà thôi. Chẳng những không khó chịu mà còn ngủ rất ngon, rất thoải mái" Thư Nhã ưỡn ưỡn lưng sau đó nói: "Mấy ngày này đến đây do chênh lệch mũi giờ nên em khó ngủ. Lần này thì hay rồi, em có thể ngủ ngon lành"

"Vậy đây là chuyện tốt của bọn chúng ư?" Dương Minh cười nói: "Sớm biết như vậy thì anh tha cho chúng rồi"

"Ai, người đã chết rồi mà anh còn nói như vậy, đúng là xấu" Thư Nhã cũng không nghĩ quá nhiều chuyện Dương Minh giết người. Dù sao hai tên kia muốn làm hại nàng, Dương Minh giận mới vậy. Hơn nữa tay chân của bố Thư Nhã cũng có đám hắc đạo, nên bình thường Thư Nhã cũng có thể tiếp xúc một chút tin tức.

"Anh đi gọi Yên Yên cho em nhé?" Dương Minh chần chờ một chút rồi nói.

"Vâng" Thư Nhã gật đầu nói: "Anh đi đi"

Dương Minh đứng dậy ra khỏi phòng Thư Nhã. Hắn không biết Thư Nhã tại sao lại vội vàng tìm Vương Tiếu Yên như vậy, chẳng qua hắn vẫn dựa theo lời nàng mà làm.

"Sao rồi?" Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh đi ra liền vội vàng chạy đến hỏi thăm.

"Không có gì, chẳng qua Tiểu Nhã nói muốn gặp em" Dương Minh cảm thấy mình nói có chút xấu hổ.

"Gặp em, gặp em làm gì?" Vương Tiếu Yên có chút sửng sốt mà hỏi.

"Anh cũng không biết. Em vào đi. Tiểu Nhã biết quan hệ giữa hai chúng ta, em không cần phủ nhận. Đúng, đừng có cãi nhau đấy" Dương Minh dặn một câu.

"Cãi nhau gì chứ? Anh nghĩ em là người như thế nào?" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh rồi đi vào trong phòng.

Về phầ? n hai người nói gì thì Dương Minh có thể dùng dị năng nhìn thấy, nhưng hắn không làm như vậy. Đôi khi cho mấy nàng không gian tự do sẽ tốt hơn. Chuyện gì mình cũng biết thì chẳng phải mất niềm vui của cuộc sống sao?

Dương Minh đi ra ngoài phòng khách thì thấy Lao Feng và vợ đang xem Tv. Dương Minh nhìn thì thấy không ngờ là phim Anh Hùng Xạ Điêu, hơn nữa còn là bản kinh điển năm 1983.

Dương Minh không biết bộ phim này có thuyết minh tiếng Anh hay không, chẳng qua Lao Feng rất giỏi tiếng Trung Quốc, có thể hiểu tiếng Trung Quốc là chuyện không có gì ngạc nhiên cả.

Lao Feng xem rất hưng phấn, nhưng vợ lại không có hứng thú gì với phim đánh nhau. Hơn nữa cô không hiểu mấy tiếng Trung Quốc nên chỉ ngồi cùng xem với Lao Feng mà thôi.

"sư phụ, Thư sư nương không sao chứ?" Lao Feng từ miệng Vương Tiếu Yên mà biết quan hệ giữa Dương Minh và Thư Nhã, cũng hiểu rõ tại sao lúc ấy Dương Minh lại tức như vậy. Cho nên Lao Feng quyết định đã làm phải làm đến cùng, giết chết hai thằng kia cùng với việc khiến bố chúng mất chức.

Chẳng qua Lao Feng rất khâm phục Dương Minh. Ngôi sao Thư Nhã không ngờ là một trong số tình nhân của sư phụ, bảo sao sư phụ lại nhiệt tình với ngôi sao này như vậy.

Đã gọi Vương Tiếu Yên là sư nương, Lao Feng thấy việc gọi Thư Nhã như vậy cũng có chút khó xử. Gọi là sư nương thì không biết chừng là làm loạn, người không biết nghe thấy sẽ như thế nào? Nhưng nếu không gọi là sư nương thì lại tỏ vẻ không tôn trọng. Vì vậy Lao Feng suy nghĩ rất nhiều mới xác định việc thêm họ ở đằng trước. Vì vậy biến thành Vương sư nương và Thư sư nương.

"Không có chuyện gì đâu, ngủ một giấc là tỉnh thôi. Tiểu Nhã đang nói chuyện với Yên Yên" Dương Minh cười cười chỉ vào sô pha, sau đó chỉ vào phim trên Tv mà nói: "Lão thích xem phim kiếm hiệp ư?"

Lao Feng không khỏi thầm than thở sư phụ đúng là quá giỏi, không ngờ có thể làm hai sư nương hòa hợp với nhau. Mình đúng là không làm được như vậy. Mặc dù khi trước Lao Feng cũng có tình nhân nhưng đều là giấu vợ chứ đâu dám công khai như vậy.

"Đúng thế, nếu như tôi cũng có thể giống đại hiệp trong phim thì tốt quá" Lao Feng rất hy vọng mình có công phu như diễn viên trong phim"

"
Trong Tv chủ yếu là dùng kỹ xảo mà thôi. mặc dù võ học Trung Quốc rất nhiều nhưng tuyệt đối không đến mức là bay lượn, có nội lực quán đỉnh như vậy" Dương Minh cười nói: "Cho nên lão không nên quá cố chấp. Nhưng để có thân thể khỏe mạnh, nhanh chóng hạ địch thì vẫn làm được"

"
Tôi đương nhiên biết trong Tv chủ yếu là kỹ xảo, chẳng qua không phải tất cả mà. Ít nhất sư phụ ngài chính là cao nhân, hiểu thuật điểm huyệt, hơn nữa lại có công phu rất cao. mặc dù tôi biết ngài không thể Thủy thượng phiêu, nhưng nhất định có thể trèo tường, nhảy từ nhà này sang nhà khác"

Lao Feng nghiêm túc nói.

"
Lão đừng đội mũ cho tôi như vậy. Lão không nói, tôi cũng sẽ hết lòng dạy võ công cho lão. Chẳng qua đến tuổi của lão thì muốn cũng không học được mấy thứ như trèo tường, nhảy nhà. Khổ luyện ngoại công thì khá là khó, chỉ có thể cải tạo thể chất của lão từ bên trong. Đúng, lúc trước tôi đưa lão phương thuốc, lão có dùng không vậy?" Dương Minh hỏi.

"
Tôi uống hàng ngày" Lao Feng vội vàng gật đầu nói: "Thuốc này có hiệu quả rất tốt. Tôi rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình khỏe mạnh hơn trước rất nhiều"

"
Ừ, tôi cũng nhìn ra được, cho nên lúc này tôi đã đổi một phương thuốc thích hợp cho lão" Dương Minh nói với Lao Feng: "Lão đi lấy giấy bút tới đây, tôi viết phương thuốc mới cho lão"

"Vâng" Lao Feng vội vàng đứng lên đi tìm giấy bút. Thực ra việc này y hoàn toàn có thể sai người làm nhưng Lao Feng thấy mình tự làm vẫn hơn.

Dương Minh căn cứ theo tình hình hiện nay của Lao Feng mà đổi phương thuốc cho y. Lao Feng rất kích động cầm lấy. Phải biết rằng phương thuốc này rất quan trọng, mình nếu không may mắn gặp được sư phụ Dương Minh thì dù bỏ bao tiền cũng không thể lấy được.

Hơn nữa cách điều chế này quá quý giá. Dương Minh có thể dựa vào tiến triển của y mà viết phương thuốc mới đúng là không dễ dàng gì. Nghĩ đến đây Lao Feng có chút vui mừng vì mình đã mời Dương Minh đến Châu Âu chơi.

Mặc dù có một vài chuyện không thoải mái xảy ra, chẳng qua bây giờ đã được giải quyết. Tin rằng sư phụ rất hài lòng với phương án xử lý này.

"sư phụ, phương thuốc này vợ tôi có thể dùng không?" Lao Feng do dự một chút rồi nói. Dù sao Lao Feng thay đổi nhiều như vậy thì vợ y cũng thấy rõ. Mới đầu vợ Lao Feng còn ghét cái mùi thuốc khó chịu đó, nhưng có người phụ nữ nào không thích đẹp, không muốn mình càng trẻ đẹp hơn. Nhất là thấy Lao Feng càng lúc càng khỏe ra khiến vợ Lao Feng rất lo lắng.

Chẳng qua vợ Lao Feng uống trộm thuốc liền nôn ra. Chuyện này sau khi Lao Feng biết liền vô cùng tức giận, y nghiêm khắc mắng vợ mình một trận. Nói cho vợ Lao Feng biết phương thuốc kê cho từng người riêng. Thuốc Trung Quốc khác thuốc Tây, đó là dùng cho từng người. Hơn nữa nam và nữ là âm dương khác nhau, thuốc đâu thể uống loạn. Nôn ra là còn may, không biết chừng sẽ chết.

Vợ Lao Feng đâu có biết nhiều như vậy, nghe Lao Feng nói mà vô cùng hoảng sợ, cô không ngừng may mắn mình còn sống sót. Nhưng Lao Feng mặc dù mắng vợ mình làm loạn nhưng cũng muốn bà vợ sống lâu như mình, nên y mới mặt dày mà hỏi sư phụ.

Vợ Lao Feng thấy Lao Feng lúc này còn không quên mình nên rất hạnh phúc, trong mắt đầy tình cảm.

"
Ha ha, cái này nhất định không được. Chẳng qua tôi có thể căn cứ theo tình hình vợ lão mà kê một đơn thuốc cùng một kế hoạch huấn luyện đơn giản" Dương Minh nghe xong liền cười nói.

"
Hả" Lao Feng và vợ đều rất vui vẻ. vợ Lao Feng bây giờ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của đơn thuốc này nên không ngừng cảm ơn Dương Minh.

"
Em còn ngẩn ra gì nữa?" Lao Feng đang thầm mắng vợ mình không có ánh mắt. Y trừng mắt nhìn vợ mà nói: "May quỳ xuống bái kiến sư phụ đi"

Đây là cơ hội ngàn năm có một, Lao Feng sao có thể bỏ qua. Dương Minh không dễ dàng gì thu đồ đệ. Hôm nay? coi như thả lỏng một điểm, không ngờ đã đưa ra một phương thuốc và kế hoạch huấn luyện cho vợ y, đây có khác gì sư phụ cơ chứ. Cho nên Lao Feng lập tức ra hiệu cho vợ mình bái sư.

Vợ Lao Feng không nghĩ nhiều như Lao Feng, lúc này nghe Lao Feng bảo cô đi bái sư liền có chút sửng sốt. Chẳng qua cô lập tức hiểu rõ ý của Lao Feng, nhưng trong lòng lại có chút không như ý. Đây không phải cô ngại quỳ xuống với Dương Minh, mà là cô sợ Dương Minh từ chối.

"
Nghĩ gì thế, mau làm đi" Lao Feng không nhịn được mà giục. Y nhìn ra Dương Minh sẽ không từ chối, hơn nữa sẽ đồng ý. Lao Feng sợ lát nữa Dương Minh sẽ đổi ý nên không ngừng giục vợ mình.

"
Vâng, vâng" vợ Lao Feng vội vàng quỳ xuống trước mặt Dương Minh: "sư phụ trên cao xin nhận một lạy của đệ tử" Những lời này cô suốt ngày cùng Lao Feng xem trên Tv nên nhớ rất kỹ.

Sau khi vợ Lao Feng cung kính dập đầu ba cái, Dương Minh khẽ gật đầu nói: "
Được rồi, cô đứng lên đi"

Vợ Lao Feng thở dài một tiếng. Cô vừa nãy sợ nhất là Dương Minh từ chối. Bây giờ Dương Minh nói như vậy tự nhiên đã đồng ý nhận cô làm đệ tử.

"
Ha ha, chúc mừng em, sư muội" Lao Feng rất vui vẻ, đối với việc Dương Minh có thể nể mặt mình như vậy khiến y rất hưng phấn.

"
Cái gì mà sư muội?" Chẳng qua vợ Lao Feng chưa kịp có phản ứng nên khó hiểu hỏi.

"
Anh vào sư môn trước nên làm đại Sư huynh, em là tiểu sư muội" Lao Feng giải thích: "Sao em ngu như vậy nhỉ"

"
Hì hì, thì ra là như vậy" vợ Lao Feng nghe xong cũng cười cười.

Dương Minh căn cứ tình hình của vợ Lao Feng mà kê một đơn thuốc cho cô, sau đó cũng cho cô một kế hoạch huấn luyện đơn giản, bảo cô tập luyện trước mấy tháng rồi xem tiến triển thế nào rồi tính tiếp.

Vợ Lao Feng vội vàng cảm ơn. Lao Feng cũng rất cảm kích Dương Minh, trong lòng càng cảm thấy mình càng phải thêm kính trọng với Dương Minh. Không phải nói sư phụ như cha sao. sư phụ giao công phu cho mình, mình dù như thế nào cũng phải báo đáp chứ.

Thực ra đối với Dương Minh mà nói đây chỉ là việc quá đơn giản mà thôi. Những việc Lao Feng đã làm sớm bồi thường lại hết cho Dương Minh rồi. Nhưng Lao Feng lại không cho rằng như vậy. Y cho rằng việc mình làm quá nhỏ nhoi, mà Dương Minh truyền thụ công phu cho mình mới là thứ đáng quý nhất.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Dương Minh ngẩng đầu lên thì phát hiện Thư Nhã và Vương Tiếu Yên đang sóng vai đi lên.

Trước mặt Lao Feng, Dương Minh vẫn gọi Tô Nhã là Thư Nhã. Chẳng qua việc này hơi loạn nên Dương Minh dứt khoát gọi nàng là Tiểu Nhã.

"
Tiểu Nhã, Yên Yên, sao hai em lại ra vậy?" Dương Minh có chút ngạc nhiên, Thư Nhã sao không nằm thêm lúc nữa.

"
Em nằm mãi nên khó chịu, em muốn ra ngoài đi dạo một chút" Thư Nhã cười nói: "Em chưa thấy cảnh đêm Châu Âu bao giờ. Yên Yên đề nghị chúng ta ra ngoài đi dạo"

"
Cũng được" Dương Minh cảm thấy Thư Nhã cũng nên ra ngoài hít thở không khí, thả lỏng một chút. Bây giờ chuyện kia đã giải quyết xong, không sợ có người gây phiền phức cho bọn họ.

"
Tôi đi chuẩn bị xe" Dương Minh muốn ra ngoài, Lao Feng tự nhiên là nhân vật đi theo. Mặc? dù hắn trước mặt người khác lại là kẻ hô một tiếng bao người nghe theo.

Dương Minh gật đầu không từ chối. Nếu mình cứ mãi khách sáo với Lao Feng sẽ khiến y cảm thấy áp lực, cho rằng mình không thật tâm thu y làm đệ tử. Cho nên Dương Minh dứt khoát không thèm để ý. Chỉ có thể để Lao Feng làm tròn nghĩa vụ đệ tử thì y mới yên tâm.

Chiếc xe ba khoang Bentley sang trọng ra khỏi trang viên của Lao Feng. Người lái xe chính là Lao Feng, ngồi bên cạnh y là vợ. Mà Dương Minh, Vương Tiếu Yên và Thư Nhã ngồi phía sau xe.

"
Dương Minh, người lái xe đằng trước là người gia tộc Feng?" Vừa nãy có mặt Lao Feng nên Thư Nhã định hỏi lại thôi. bây giờ chỉ có mấy người ở đằng sau nên Thư Nhã có thể hỏi Dương Minh.

"
Đúng thế, y là tộc trưởng Lao Feng" Dương Minh gật đầu nói: "Người anh nói chính là y. Sau này em ở Châu Âu gặp bất cứ phiền phức gì cũng có thể tìm y, không cần khách khí"

"
Hả, thật là ông ta?" Thư Nhã giờ phút này nghe thấy Dương Minh khẳng định như vậy không khỏi giật mình. Nàng dù như thế nào cũng không ngờ tộc trưởng gia tộc Feng cao cao tại thượng lại làm người lái xe cho Dương Minh.

"
Không có gì đáng kinh ngạc cả, không nghe thấy y gọi em là Thư sư nương sao?" Dương Minh cười nói: "Y là đệ tử của anh, vợ của y cũng vừa mới bái anh làm sư phụ, sau này em mà khách khí với y, y lại cảm thấy anh muốn đuổi y vậy. Cho nên em tuyệt đối không nên để y cảm thấy lo lắng"

"
Hì hì …" Thư Nhã nghe Dương Minh nói như vậy liền che miệng cười hì hì. Dương Minh càng lúc càng thần bí. Mặc dù mình biết nhiều chuyện của Dương Minh nhưng mấy việc này thì nàng không biết.

Nếu như sớm biết Dương Minh quen Lao Feng, như vậy nàng căn bản không cần tham gia tiệc rượu hôm nay.

"
Anh còn gì không nói với em không?" Thư Nhã hỏi Dương Minh.

"
Việc nhỏ thì nhiều lắm. Hay là em không làm ngôi sao nữa, ở lại bên cạnh anh. Đến lúc đó em sẽ biết tất cả mà" Dương Minh cười cười mà nói.

"
Cái này sợ là không được rồi. Nếu như không làm cũng cần có quá trình" Thư Nhã có chút bất đắc dĩ thở dài nói: "Cho em một chút thời gian, tin em. Em sẽ rời khỏi giới giải trí mà"

"
Ừ, anh hiểu" Dương Minh gật đầu. Hắn cũng biết nhân vật công chúng như Thư Nhã không phải muốn rời khỏi là rời khỏi được ngay, dù như thế nào cũng phải có một giai đoạn chuyển giao.

Lao Feng mặc dù rất nổi tiếng nhưng không nhiều người đã từng gặp y. Hơn nữa những người này đều là người trong giới thượng lưu. Mà bây giờ Lao Feng lại như một lão già bình thường đi cùng vợ ở trên đường. Hai người như đôi vợ chồng trung niên không có gì đặc biệt cả.

Mà Dương Minh lại ôm Vương Tiếu Yên và Thư Nhã đi trước, trông hắn rất giống một tên thiếu gia, nhưng thật ra cũng không có gì ngạc nhiên. Phải biết rằng khi trời tối thì trên đường có không ít tên thiếu gia trái ôm phải bế như Dương Minh.

"
Đã lâu không có cảm giác bình thường như thế này" Lao Feng thở dài một tiếng cầm tay vợ đi tới trước. bình thường mỗi khi ra khỏi nhà không cả một đội xe thì là có rất nhiều bảo vệ, y không hề có cảm giác tự do nào cả.

"
Đúng thế?, thì ra cảm giác yên lặng lại thích như thế này" qư cũng đã nhiều năm không có cảm giác nhẹ nhàng như thế này. Sau khi gả cho Lao Feng, cô gần như không có cuộc sống này.

"
Ha ha, chẳng qua cũng chính là đi theo sư phụ và Vương sư nương thì mới có được cảm giác an toàn như thế này. Ở cạnh hai người đó thì một đội bảo vệ cũng không bằng" Lao Feng có chút đắc ý mà nói.

Dương Minh và Vương Tiếu Yên thật ra không cần hóa trang. Nhưng Thư Nhã là nhân vật của công chúng nên lúc này không thể không đeo chiếc kính râm to che nửa khuôn mặt. chẳng qua như vậy cũng không giấu được vẻ xinh đẹp của nàng. Khi đi trên đường có không ít tên trẻ tuổi đưa mắt nhìn.

"
Dương Minh … anh nhìn người kia xem" đột nhiên Vương Tiếu Yên đi bên cạnh Dương Minh liền véo véo tay hắn, nhẹ nhàng nói.

Thực ra không cần Vương Tiếu Yên nhắc thì Dương Minh cũng chú ý thấy. Ở cách mấy người không xa có một người đàn ông áo đen, người này không ngờ lại là Charles mà bọn họ đã gặp ở Tùng Giang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK