"Lão Vương thế nào?" Phương Thiên cùng Mộc Ân Bình và Vương Tung Sơn đã có giao tình nhiều năm rồi, nói chuyện cũng rất tùy ý, không có nhiều quy định.
"Ngài và Dương tiên sinh cứ để Hồ Điệp gia tộc ở trước, tối nay lão gia sẽ gặp mặt Dương tiên sinh một chút, ngày mai sẽ an bài tiểu thư đến gặp, mọi người ngồi xuống nói chuyện" Mộc Ân Bình tương đối kính trọng Phương Thiên, bởi vì thân phận của ông ta chỉ là một quản gia thôi, quen biết là quen biết, nhưng quy định thì không thể phá hủy. Nghe Phương Thiên hỏi như vậy, Mộc Ân Bình cũng có chút buồn cười, thầm nghĩ, ông không phải là đã sớm lập ra kế hoặc này với Vương Tung Sơn rồi sao? Tại sao lại hỏi tôi? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hẳn là không muốn làm lộ ra trước mặt Dương Minh mà thôi.
"Tốt, vậy làm phiền ông!" Phương Thiên gật đầu.
Dương Minh cũng không nghi ngờ gì về sự an bài này cả, nếu như lần này đã quyết định từ hôn, thì vô luận là thu xếp chuẩn bị thế nào, hắn cũng sẽ không có ý kiến gì cả. Đối với vị tiểu thư chưa từng gặp mặt của Hồ Điệp gia tộc, vô luận là xinh đẹp như thiên tiên cũng được, thì Dương Minh cũng sẽ không có hứng thú với nàng.
Mỹ nữ nhiều lắm, Dương Minh cũng không thể thấy ai là cưới người đó về đúng không? Đây quả thật là một trò đùa, dù rằng mình có một hòn đảo riêng tại châu phi đủ chổ chứa, nhưng mà" tinh" lực cũng có hạn vậy!
"Dương tiên sinh?" Mộc Ân Bình hỏi.
"Con nghe theo sự thu xếp của chú" Dương Minh cười nói.
Mộc Ân Bình gật đầu, không nói gì cả. Xe chạy thẳng đến biệt thự của Hồ Điệp gia tộc, lần này Dương Minh đến đây một cách quang minh chính đại, không giống như lần trước, đến như gió rồi chạy đi như bão vậy.
Sau khi vào bên trong Hồ Điệp gia tộc, Dương Minh và Phương Thiên được thu xếp ở hai phòng riêng, dù sao ở đây cũng có rất nhiều phòng trống, cho nên hai người được độc chiếm riêng một phòng.
Mộc Ân Bình đi rồi, Dương Minh đi đến phòng của Phương Thiên, hỏi: "Phương lão đầu, Mộc quản gia có chủ ý gì thế? Tại sao ánh mắt của ông ta nhìn con có vẻ lạ?"
Phương Thiên thầm nghĩ may mắn, cũng may là Dương Minh chỉ hoài nghi, chứ không phát hiện ra cái gì. Đồ đệ của mình quả nhiên là không tầm thường, nhạy cảm đến nổi cảm nhận được ánh mắt không tầm thường của Mộc Ân Bình, cái tên Mộc Ân Bình này khẳng định là muốn nhìn trò cười của Dương Minh và Vương Tiếu Yên rồi, cho nên bây giờ dù che dấu có tốt thì cũng không tránh khỏi những ánh mắt lơ đãng, và chính sự lơ đãng đó đã khiến cho Dương Minh hoài nghi.
"Có thể là do con đến đây từ hôn, tuy rằng tiểu thư của người ta không muốn lấy con, nhưng mà nói túm lại cũng rất mất mặt, cho nên ánh mắt nhìn con kỳ quái cũng là bình thường" Phương Thiên tìm đại một lý do trên trời ra nói.
Nhưng mà, Dương Minh nghe cái lý do này của Phương Thiên xong, lại tin như đúng rồi vậy: "Thì ra là vậy" Trong lòng hắn cũng thầm than, tiểu thư nhà các người không muốn gả cho tôi, tôi cũng không muốn cưới, hai bên đều là người tình ta nguyện, có cái gì mà nhìn dữ vậy? Con gái, đúng là kỳ quái! Bình thường khi theo đuổi một cô gái, tuy rằng nàng ta không chịu đáp ứng, nói là không thích, nhưng chỉ cần đột nhiên dừng theo đuổi, thì trong lòng nàng ta khẳng dịnh là sẽ khó chịu. Cho nên, Phương Thiên đưa ra lý do này, Dương Minh cũng không hoài nghi gì cả.
"Đúng vậy, con như vậy còn đỡ, lúc trước khi ta từ hôn của em gái Vương Tung Sơn, cả nhà Vương gia ai cũng muốn giết ta!" Phương Thiên ngẫm lại mà cũng còn chút sợ.
Dương Minh nghe xong cười gian nói: "Tình huống của ông không giống con, em gái của bác Vương thích ông, ông từ chối người ta, người ta đương nhiên là hận ông rồi!"
"Haizzz" Nhắc đến chuyện này, Phương Thiên lại có chút đau đầu: "Lúc đầu, nếu ta không từ chối nàng ta, thì nàng ta cũng không chọn tự sát."
"Haizzz." Dương Minh cũng thở dài theo, tuy rằng biết giữa Phương Thiên và em gái của Vương Tung Sơn có một mối ân oán, nhưng mà thật không ngờ kết quả lại như thế này. Bình thường Phương Thiên rất ít nhắc đến nó, do nãy giờ nói về vấn đề này, cho nên mới nhắc đến.
"Được rồi, không nói những cái này nữa" Phương Thiên thở dài, nhưng mà vẻ mặt có vẻ ảm đạm vô cùng.
Dương Minh bỗng nhiên có một cảm giác, đó chính là giữa Phương lão đầu và em gái của Vương Tung Sơn, tựa hồ còn có chuyện khác! Lẽ nào, Phương Thiên cũng thích em gái của Vương Tung Sơn?
Dương Minh tuy rằng có quan hệ thầy trò với Phương Thiên, nhưng mà hai người một theo lối già không kính người kia thì trẻ không thương, cho nên quan hệ của hai người này vừa là bạn vừa là thầy, cho nên nói chuyện cũng không có kiêng nể nhiều, nghĩ đến đây, Dương Minh trực tiếp hỏi: "Phương lão đầu, trong lòng của ông thật ra cũng thích em gái của Vương gia chủ?"
Trong mắt của Phương Thiên chợt lóe lên ánh sáng, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh: "Tiểu tử, làm sao con biết?" Dương Minh cũng chỉ thuận miệng thử thôi, không ngờ lại nói trúng, nhất thời buồn cười: "Con đoán, quả nhiên là thế!"
"Thì ra là con lừa ta! Thằng nhãi này!" Phương Thiên sửng sốt một chút, vừa bực mình vừa buồn cười: "Con hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
"Tò mò hỏi thôi" Dương Minh nói: "Hai người đã có tình chàng ý thiếp rồi, tại sao lại không đến với nhau? Đầu của ông bị bò đá rồi à?"
Phương Thiên nghe Dương Minh nói xong, nhất thời trợn trắng mắt, thầm nghĩ, con và Vương Tiếu Yên cũng chẳng phải là tình chàng ý thiếp mặn nồng sao, tại sao lại muốn từ hôn? Nếu như đầu của ta bị bò đá, thì đầu của con bị nhũn hết não rồi.
Nhưng mà, cái này cũng chỉ có thể nghĩ thôi, không có khả năng nói ra, ít nhất là trước khi kế hoạch hoàn thành thì không thể tiết lộ.
"Khi đó ta đã có vợ" Phương Thiên nhìn Dương Minh, nhàn nhạt nói.
"Có phải là cái bà đã đi theo Hồ Tam không?" Dương Minh cũng biết một chút về cuộc đời đầy bi kịch của Phương Thiên, ông ta có một người vợ, nhưng người vợ này lại đi theo thằng đàn ông khác, hãm hại ông ta phải vào ngục.
"không phải là bà ta, mà là người vợ đầu tiên của ta" Phương Thiên khoát tay: "nhưng mà sau đó đã qua đời, hồng nhan bạc phận."
"ông có vợ rồi, cũng đâu có ảnh hưởng gì với việc ông đến với em gái của chú Vương đâu?" Dương Minh nghe xong kỳ quái nói: "Hơn nữa, ông đã cưới thêm nữa, thì sao ông không thể cưới em gái của chú Vương?"
"Con nghĩ ta cũng giống như con sao? Khi đó ta rất chung tình." Phương Thiên trừng mắt nhìn Dương Minh.
"Chung tình? Chung tình mà đi đến đâu cũng lưu tình" Dương Minh trợn mắt nhìn Phương Thiên: "Ông đã thừa nhận là ông thích em gái của chú Vương, mà ông còn bảo là chung tình?"
"Khụ khụ." Phương Thiên bị lời nói của Dương Minh làm cho đỏ mặt, xấu hổ ho khan hai tiếng: "Cái này không phải là ngoài ý muốn sao. ta cũng không muốn làm tổn thương mọi người, cho nên mới lựa chọn cắt đứt với Nhược Thủy, nhưng không ngờ lại làm hại nàng"
"Nhược Thủy? ' Lần đầu tiên Dương Minh nghe đến cái tên này.
"Em gái của Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy" Phương Thiên thở dài, trong đầu dường như đang xuất hiện hình bóng của một mỹ nhân, làm cho ông ta cảm thấy tội lỗi.
Dương Minh gật đầu: "Vương Nhược Thủy, tên nghe rất êm tai.'
"Sau khi từ chối Nhược Thủy, nàng ta để lại một tờ giấy, nói là muốn kết thúc cuộc sống, rồi biến mất." Phương Thiên cười khổ: "Lúc ta lấy vợ lại, nàng ta đã bạt vô âm tín, sống hay chết cũng không có bất kỳ tin tức gì."
"Vậy sau này ông không tìm bà ta?" Dương Minh hỏi.
"Sao lại không có?" Phương Thiên đáp: "Quan hệ của ta, con cũng biết rồi, như là thiên la địa võng vậy, nhưng cũng không có một chút về tin tức của nàng.
"Sống không thấy người chết không thấy xác?" Dương Minh hỏi tiếp.
"Có thể nói là như vậy." Phương Thiên gật đầu than: "Nhưng mà, bản thân Nhược Thủy cũng là một sát thủ kiệt xuất, nếu như nàng ta thật sự muốn đi, ta cũng không thể ngăn cản nàng ta được"
Nghe Phương Thiên nói vậy, Dương Minh cũng biết, trong lòng Phương Thiên vẫn còn một tia hy vọng, mong rằng Vương Nhược Thủy không có tự sát, mà là ở một nơi nào đó, cứ như vậy thì sẽ còn hy vọng.
"Nếu như là vậy thì cũng khó mà nói chính xác" Dương Minh nói: "Có hy vọng luôn luôn tốt, có lẽ Vương Nhược Thủy tiền bối ẩn cư ở đâu đó cũng không chừng."
"Mong là như vậy." Phương Thiên thở dài, khoát tay nói: "Được rồi, đừng nói ta nữa, nói về con đi, con thật sự quyết định từ hôn?"
"Đương nhiên là thật, nếu không chúng ta đến đây làm gì?" Dương Minh nghe xong, cảm thấy kỳ quái: "Chẳng lẽ còn mục đích khác?"
"Chúng ta đến đây, đương nhiên để từ hôn"