Hạ Tuyết buồn bực, chẳng lẽ tên hỗn đản này tốt số như vậy? Nhiều nữ nhân đi theo hắn như thế mà không có 1 ai hối hận. Bất quá Hạ Tuyết cũng có chút buồn bực, ánh mắt của mình nhìn người rất khá nhưng tại sao không nhìn ra ưu điểm nào của hắn a? Nghĩ đến sau này cùng với nhiều nữ nhân chia sẻ tình yêu Dương Minh vói nàng, điều này làm Hạ Tuyết có chút không thích ứng được.
-Không phải nói không thông mà là cô rất hay xen vào chuyện của người khác, cá cược đã thua thì thôi, sao đó lại đi châm ngòi ly gián!
Dương Minh cười nói.
-Hừ!
Hạ Tuyết quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Dương Minh.
Bất quá Dương Minh cũng vui vẻ khi được nhàn rỗi,trên máy bay thời gian vốn không nhiều, cùng Hạ Tuyết nói chuyện cũng là không tệ, nhưng thời gian giữa hai người bên nhau còn nhiều nên lúc này không vội a!
Mà lúc này nhiệm vụ chủ yếu là bồi Hoàng Nhạc Nhạc, chỉ sợ đến Yến Kinh đặc huấn thì sẽ không còn nhiều thời gian bên nàng nữa. Tuy rằng Dương Minh cảm thấy đặc huấn với hắn không có nhiều tác dụng, nhưng việc này là do Hạ Băng Bạc cử hành nên phải cấp ít nhiều mặt mũi cho y, tối thiểu lúc đầu là có mặt còn về sau muốn làm gì thì tùy ý.
Cho nên lúc này trên máy bay Dương Minh cùng Nhạc Nhạc nói chuyên rất rôm rả còn đem Hạ Tuyết ném qua một bên.
Hạ Tuyết tuy cũng muốn xen vào vài câu nhưng vì chuyện lúc trước nên không biết nói cái gì cho phải cũng chỉ biết buồn bực ngắm cảnh ngoài cửa sổ
Thành phố Tùng Giang, tầng chót của một khu dân cư kiểu cũ, trên đó có hai hộ gia đình nhưng đều bị 1 người mua lại, để an toàn người đó ngay tại cầu thang lắp một cái cửa sắt.
Đối với cái khu dân cư cũ không người quản lý này mà nói tình huông như thế quả thật bình thường, dù sao nha người ta ở tầng chót, hắn không cho ai lên cũng không có gì đáng trách mà người ở tầng dưới không có dị nghị gì cả.
Hơn nữa chủ nhân tầng chót đó cũng không thường xuyên ở lại nên người ta muốn an toàn, trang bị cửa sắt ở cầu thang cũng là chuyện bình thường
Mà người dân khu nhà này cũng không biết chủ nhân tầng chót là người tàn tật phải ngồi xe lăn, mỗi lần hắn muốn lên lầu phải nhờ thủ hạ đẩy giúp cái xe lăn điện mới lên được...
Hai ngày nay người đó chính đang ở trong khu nhà này.
-Cho mày đi gửi những bức ảnh chụp, mày đã gửi chưa? Sao Trần Mộng Nghiên còn chưa nhận được?
Người tàn tật hướng tên thanh niên đầu cua tức giận hỏi.
-Tôi...tôi đã gửi rồi mà
Đầu cua cẩn thận nói.
-Đã gửi ra ngoài? Thế sao Dương Minh không có việc gì mà vẫn lên được máy bay? Theo người quan sát chủa chúng ta báo về gia đình của Dương Minh vẫn rất hòa thuận không có lấy một dấu hiệu cãi nhau càng không làm ảnh hưởng đến lộ trình!
Người tàn tật ngồi xe lăn tức giận hỏi:
-Mày làm ăn cái quái gì vậy? Có phải là gửi nhầm rồi không?
-Tôi... Ông chủ Hoàng, tôi thực sự đã gửi rồi...
Đầu Cua vẻ mặt đau khổ nói:
Ngài xem, ta còn có biên lai của bưu điện trong tay này.
Nói xong, Đầu Cua liền lấy ra một tờ hóa đơn đưa cho Hoàng Hữu Tài- Vương gia quân sư, hiện đang giúp đỡ cho ông chủ phía sau màn.
-Fuck! Mày dùng dịch vụ gì để chuyển phát? Cho nguòi chuyển phát? Mày không biết cho người chuyển phát chậm hơn chuyển phát nhanh sao?Ssao không dung chuyển phát nhanh hả?
Hoàng Hữu Tài đem tờ hóa đơn vứt sang một bên, nói:
-Mau đi tra cho tao bây giờ nó đã chuyển đến nơi nào rồi”
-Tôi đã sớm tra, hôm qua đã chuyển đến khu XX, hiện tại đang chờ nhân viên đưa đến biệt thự của Dương Minh...
Đầu Cua cẩn thận nói.
-Đùa à! Hôm nay mới giao
Hoàng Hữu Tài nghe xong nổi cơn thịnh nộ
-Đúng mấy tên này ăn hại thiệt! Làm ăn chậm quá!
Tên Đầu Cua nịnh nọt
-Biến! Mày mau cút cho ông! Thành việc thì ít bại sự có thừa, làm lãng phí một cơ hội tốt của tao, mày đúng là đồ đại hỗn đản. Cút mau!
Hoàng Hũu Tài nổi giận mắng.
-Vâng... Vâng tôi cút đây...
Đầu Của vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói.
-Mày làm tao tức chết đi được. Tao hỏi mày tạo sao không dùng chuyển phát nhanh hả?
Hoàng Hữu Tài quát hỏi.
-Bởi vì người đưa phát sẽ rẻ hơn 5 đồng so với chuyển phát nhanh, ta muốn tiết kiệm một chút nên dùng người đưa phát...
Đầu Cua yếu ớt nói.
-Mày đi chết luôn đi!
Hoàng Hữu Tài nổi giận lôi đình, từ trong lòng rút ra khẩu súng trực tiếp bắn vào ngực Đầu Cua.
Đầu Cua thoáng ngây người rồi ngã xuống mặt đất, bất động.
Đối với Hoàng Hữu Tài mà nói, giết người là chuyện hết sức bình thường, nên hắn căn bản cũng không để vào đâu. Dù sao lão bản phía sau màn sẽ xử lí tốt chuyện này.
-Chú Hoàng à, chú cũng quá xúc động rồi, như thế nào lại đem thủ hạ của tôi bắn chết?
Sau khi Đầu Cua chết một lúc, một cánh cửa phòng đang đóng chặt lúc này mở ra, giữa cửa đó chính là lão bản phía sau màn- Liệp Ưng!
- Một tên lâu la thôi mà, chết thì cũng chết rồi, thế nào? Liệp Ưng ngươi đau lòng sao?
Hoàng Hữu Tài thản nhiên nói:
- Tuy rằng ảnh chụp ngày đó đều do hắn đi thu thập, mà hắn cũng là tiểu đệ của anh, đáng lý tôi không nên tức giận, nhưng cái chủ ý này do tôi đề ra, trên thực tế ngươi cũng biết nếu thành công Dương Minh sẽ gặp phải phiền toái thật lớn, do đó sẽ ảnh hưởng đến lộ trình chuyến đi Vân Nam lần này của hắn. Hơn nữa cho dù hắn có thể đúng thời gian đi Vân Nam, nhưng hậu phương của hắn đang mâu thuẫn, mà hắn không xử lí ổn thỏa thì hắn đi có thể an tâm sao? Đến lúc đó khẳng định không có tâm tư thi hành nhiệm vụ, như vậy Hữu trưởng lão càng có cơ hội cao để hạ sát hắn. Nhưng bây giờ thì sao? Tuy tên này thông minh nhưng lại quá nhỏ mọn vì vài cắc tiền lẻ mà làm lỡ đại sự, ta bắn chết hắn ngay tại chỗ là còn nhẹ a!
- Chú nhìn lại chú đi, Hoàng lão đệ, chú không kích động. Tôi cũng không nói chú làm không đúng mà chỉ là trong khu dân cư này mà nổ súng thì không tốt lắm, sẽ có chút phiền phức!
Liệp Ưng cười nói:
- Chuyện này, đúng thật là tôi có sơ sót về việc dùng người!
-Haiz
Hoàng Hữu Tài thở dài:
-Kế hoạch nay chúng ta đã âm thầm tính kế, nhằm hắn hao phí 1 lượng lớn khí lực, thu hập những ảnh chụp của Dương Minh và các bạn gái khác của hắn ở cùng một chỗ, đợi đến cơ hội thích hợp đưa cho bạn gái chính thức của Dương Minh là Trần Mộng Nghiên.
Kế hoạch này của Hoàng Hữu Tài rất tốt, nếu tất cả ảnh chụp đó mà rơi vào tay Trần Mộng Nghiên thì tất phải cùng Dương Minh làm ầm lên, thâm chí là chia tay nữa.
Tuy rằng trước mắt Trần Mộng Nghiên đã chấp nhận Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, nhưng nếu để cho nàng một lúc mà nhận biết nhiều người thì chỉ sợ sẽ không tiếp thu nổi, nhất là Triệu Oánh, hai người quả thực khó có thể chấp nhận lẫn nhau, nếu Trần Mộng Nghiên mà thấy được ảnh chụp kia thi nổi giận lôi đình là chuyện tất nhiên!
Nhưng loại ảnh chụp này chỉ tạo quấy nhiễu nhất thời cho Dương Minh mà thôi, quả thật không ảnh hưởng qua nghiêm trọng đến hắn, nói cách khác không thể tạo thương tổn lớn cho hắn được. Cho nên Hoàng Hữu Tài luôn để người của Liệp Ưng sai người đi thu thập ảnh chụp, rồi lập tức gửi ngay cho Dương Minh
Nhưng bây giờ ảnh chụp có đến được tay Trần Mộng Nghiên thì Dương Minh đã đến Vân Nam rồi! Nếu không Trần Mộng Nghiên làm àm lên với Triệu Oánh thì Dương Minh tất phải bình ổn cục diện hậu viện đã.
Dương Minh vì hạ hỏa cho những nữ nhân này thì không chừng kế hoạch đi Vân Nam sẽ phải bỏ cuộc và cục điều tra thần bí sẽ phải phái người khác đi Vân Nam thay thế. Mầ coi như Dương Minh có thể đi thì hắn cũng buồn bực khi rời Tùng Giang, cứ như vậy trong lòng hắn có việc này mà tâm tình chịu áp lực nghiêm trọng đến lúc đó mọi hành động sẽ có thể thất bại.
Như vậy Hữu trưởng lão có thể nhân cơ hội này để lập kế hoạch đối phó.
Tuy nói Hữu trưởng lão không sợ Dương Minh, nhưng đối với hắn cũng có chút phòng bị, bởi ngay từ đầu Dương Minh đã phá hủy chuyện tốt của y. Nên sợ lần này cũng vậy, sợ Dương Minh lần nữa phá hư kế hoach của Hữu trưởng lão.
Nếu dựa vào thực lực thì Hữu trưởng lão không e ngại Dương Minh nhưng sợ Dương Minh sử dụng ám chiêu ảnh hưởng đến hắn.
Cho nên Hữu trưởng lão liên lạc Diệp Ưng bảo hắn phụ giúp, chặn đánh Dương minh hoặc làm ảnh hưởng đến lộ tình lần này, làm cho cục điều tra thần bí phải phái người khác Hoặc bọn họ ảnh hưởng đến tâm tình Dương Minh không cho hắn bảo trì trạng thái tốt nhất.
Đương nhiên về phần thù lao thì Hữu trưởng lão sẽ cấp cho Liệp Ưng một ít cổ độc.
Bất quá Liệp Ưng cũng biét rõ lợi hại của Dương Minh nên không dám lấy cứng đối cứng, rất có thể không thành công mà cả hắn còn mất luôn nắm gạo.
Vậy nên Liệp Ưng liền tìm Hoàng Hữu Tài để tiến hành thương nghị. Hoàng Hữu Tài tên này âm mưu quỷ kế rất lợi hại, vì thế Liệp Ưng cảm thấy được hắn là người thích hợp để nghĩ ra kế sách.
Quả nhiên Hoàng Hữu Tài chỉ trầm ngâm một lát là nghĩ ra biện pháp: đem ảnh chụp Dương Minh và các nữ nhân của hắn gửi qua bưu điện cho Trần Mộng Nghiên.
Một chiêu này không thể bảo là không cay độc. Nếu đổi lại thời kỳ khác, chỉ cần cấp cho Dương Minh đủ thời gian thì Hoàng Hữu Tài cũng tốt Liệp Ưng cũng vậy đều cảm thấy hắn có thể giải quyết tốt vấn đề này.
Nhưng hiện tại là bất đồng, Dương Minh ngay lập tức phải đi Vân Nam chấp hành nhiệm vụ nên không có thời gian bình ổn mâu thuẫn giữa các nàng. Muốn giải quyết tốt sự tình này tất phải tốn nhiều thời gian a!
Việc này không phải nói vài câu là có thể giải quyết, nhấtt định phải qua một đoạn thời kỳ buồn chán và cực kỳ kiên nhẫn may ra mới có thể bình ổn. Dương Minh ở tình huống ấy chỉ có thể có hai lựa chọn một là đi Vân Nam hai là ở lại giải quyết vấn đề phát sinh.
Lưu lại thì tất phải ảnh hưởng đến nhiệm vụ đi Vân Nam, cục điều tra thần bí cũng đã sắp xếp xong xuôi nên không có khả năng vì Dương Minh mà thay đổi lộ trình. Cho nên lựa chọn duy nhất đó chính là tìm người thay thế Dương Minh, mà Dương Minh chỉ có thể bỏ lỡ nhiệm vụ lần này để ở nhà an ủi Trần Mộng Nghiên, bình ổn chúng nữ.
Mà không lưu ở lại tiếp tục chấp hành nhiệm vụ thì Dương Minh chắc chắn sẽ không an lòng a! Mà theo đoạn thời gian gần đây Dương Minh luôn ở nhà an bài hậu sự, chỉ sợ hắn đi rồi thì ở nhà cũng không dược yên ổn.
Hắn lần này muốn đi để tránh lại hậu họa về sau. Nhưng càng như thế lại càng làm cho Hoàng Hữu Tài có thể thừa cơ hội làn này mà an bài kế hoạch rút củi đáy nồi quấy nhiễu tâm tình Dương Minh.
Cứ như vậy Dương Minh đi rồi thì cũng phải mang theo lo lắng mà đi. Có trời mới biết lúc hắn đi rồi nữ nhân trong nhà sẽ náo thành cái dạng gì đi nữa, mà như thế lại làm cho cha mẹ Dương Minh không được yên ổn, dù Dương Minh đi Vân Nam thì làm sao có thể yên tĩnh quyết tâm mà đi được?
Mà một khi như thế sẽ để lại bóng ma trong lòng Dương Minh, mang theo tâm sự đi chấp hành nhiệm vụ thi có thể lam tốt được không?
Kế hoạch hoàn mĩ như vậy mà vì một tên tiểu lâu la tiết kiệm 5 đồng mà mắc cạn, Hoàng Hữu Tài làm sao mà không nổi giận đây? Hắn tự nhận kế hoach này rất hoàn mĩ mà bây giờ lại vở nát hết tất cả.
- Sơ suất thôi!
Liệp Ưng cũng là cười khổ một cái, từ trong túi tiền móc ra một cái bình nhỏ, sau đó gã đổ xuống vết máu trên người đầu cua, nhất thời từ lỗ đạn trên người Đầu Cua nổi lên bọt khí cùng một mùi gay mũi, dần dần thi thể hắn biên mất không thấy tăm hơi.
Cái Liệp Ưng dùng chính là Hóa Thi phấn từ một loại cổ độc mà Hữu trưởng lão đưa cho.
- Tôi đã gắng hết sức rồi, ông tự đi mà giải thích với Hữu trưởng lão.
Hoàng Hữu Tài lắc đầu, thầm than mất đi một cái cơ hội tốt.
- Tôi sẽ giải thích, bất quá Hoàng lão đệ, chú cũng đừng lo lắng, ta đã cử tay súng bắn tỉa ở Yên Kinh chờ Dương Minh rồi. Ta sẽ khiến cho hắn sống không được dễ chịu.
Liệp Ưng hung tợn nói.
- Hả? Súng bắn tỉa? Ôngi không phải nói Dương Minh là vua sát thủ sao? Hắn vốn là sát thủ, tay súng bắn tỉa với hắn mà nói, có hiệu quả gì? Không hại được hắn mà bị hắn xử lí ngược lại, như vậy cũng chẳng phải là phí công sao?
Hoàng Hữu Tào sững sờ hỏi.