Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trên cơ bản không có vấn đề gì." Cô giáo ngữ văn lúc này mới có phản ứng, vội vàng nói.

"Em có thế đi được chưa ạ?" Dương Minh không muốn ở lại quá lâu trong văn phòng. Một đám giáo viên vây quanh mình, cảm giác cứ là lạ sao ấy. Nếu chỉ có Triệu Oánh thì lại khác.

"Em có thế về" Cô Lý lúc này không còn gì để nói. Trí nhớ lực vốn là trời sinh, căn bản không thế nào truyền thụ như phương pháp học tập. Trường hơp đặc biệt như Dương Minh thật sự quá ít.

Trước khi ra khỏi văn phòng, Dương Minh đột nhiên thấy Triệu Oánh đang nhìn mình với ánh mắt giận dữ, như muốn nói: "Chuyện này sao đến bây giờ em cũng không nói cho người ta?"

Dương Minh cười khổ, đưa miệng ra mấp mày môi với ý: "Buổi tối sẽ đến tìm chị" rồi đi ra khỏi văn phòng.

Trở lại phòng học, Dương Minh lập tức bị Trương Tân vây công: "Thế nào, Cô giáo không nhìn ra sơ hơ gì chứ?"

"Sơ hở? Sơ hở gi?" Dương Minh đau đầu.

"Là sơ hơ mà mày gian lận" Trương Tân nói.

"Mẹ nó. Tao đã nói đây là kết quả đạt được nhờ tao chăm chỉ học hành, làm gì có gian lận. Mày cho rằng gian lận có thế đứng thứ nhất cả lớp sao?" Dương Minh khinh bi nói.

"Cũng đúng?" Trương Tân lắc đầu: "Tao hôm nay về nhà cũng phải" Chăm chỉ một chút"

Dù sao cấp ba, thời gian rất khẩn trương, chuyện của Dương Minh chỉ như một chỗ đột biến mà thôi, trong lớp không xuất hiện sóng gió gì hết. MỌi người chỉ bàn tán một chút rồi dồn tinh lực vào việc học tập.

Nhưng Vương Chí Ðào sau khi hết giờ liền giả bộ đi đến trước bàn Dương Minh: "
Bạn thân, cậu thật lợi hại. Tối nay tìm chỗ nào đó chúc mừng một chút chứ?"

Chúc mừng cùng mình? Tao ngất. Tao không muốn trở thành tội phạm hiếp dâm nữa. Cũng không biết chú Trần Phi điều tra thế nào. Thằng Vương Chí Ðào này làm chuyện xấu mà cứ như không có việc gì. Chẳng qua Dương Minh cũng đóng kịch: "
Tối nay tao không rảnh, hay để hôm khác đi"

Vừa nói, Dương Minh đã đứng dậy, ra về sẽ đi đến chỗ Trần Mộng Nghiên.

Mẹ kiếp, mày không coi ông ra gì. Vương Chí Ðào rất tức giận. Mày nghĩ rằng tao muốn mời mày sao? Chỉ là khách sáo mà thôi. Nhưng trên mặt lại rất hòa khi nói: "
Được, khi nào cậu có thời gian gọi điện cho mình, lúc nào cũng được"

Dương Minh gật đầu cũng không nói gì nữa. Hắn thật muốn đánh cho thằng này một Trần.

Nhưng hắn biết nếu làm như vậy sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của Vương Chí Ðào. Dương Minh thật ra không sợ, mình chỉ là một thằng không có gì, nó có thể làm gì được mình? Xã hội hiện tại, dù mày thế lực đến đâu, muốn giết một người cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng thành phố Tùng Giang khắp nơi đều có quan hệ với Vương gia. Có thể Vương Chí Ðào nói một câu với chú với bác nào đó, bố mẹ Dương Minh sẽ bị đuổi việc.

Chỗ sáng không thể chỉnh người, nhưng ám chiêu hẳn là có. Dương Minh rất hiểu mấy thằng công từ con nhà giàu này. Lần trước chuyện ở trên Thiên Thượng Nhân Gian không phải là một ví dụ rất tốt đó sao.

Cho nên Dương Minh biết, bây giờ còn chưa thể nào trở mặt với VCD. Sau chuyện lần trước, Dương Minh đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Một người khi bị khinh thường không thể không oán hận. Khi bị đánh không thể không căm thù. Khi bị cười nhạo không thể không phản kháng. Khi bị xa lánh không thể không liều mạng. Chỉ có oán hận trong tim mới có thể kích phát niềm tin.

Dương Minh đang chờ đợi, đợi một thời cơ. Ðàn ông đôi khi phải nhẫn. Nhẫn không có nghĩa là nhu nhược mà là một sự thông minh.

Những người thành đại sự từ Xưa đến nay, có mấy người không phải trải qua nhẫn nại.

Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật. Nếu như hắn không đủ nhẫn nại, sao có thể một ngày giành lại tất cả những gì đã mất?

Khang Hi không nhẫn, sao có thế giết Ngao Bái, bình Tam Phiên?

Dương Minh biết rõ điểm này cho nên hắn vẫn nhẫn nại. Trước khi có đủ thực lực mà tùy tiện ra tay với kẻ thù, vậy không phải mày tài giỏi mà là ngu ngốc.

Trần Mộng Nghiên bây giờ rất sợ Dương Minh, Nàng cảm thấy mặt mình đang nóng rần lên. Ðáng lẽ thành tích Dương Minh tăng lên, nàng hẳn phải vui mừng mới đúng, sao trong lòng lại có cảm giác bất an này chứ?

Bởi vì thành tích của Dương Minh cao hơn của mình, nên mình đố kỵ sao? Trần Mộng Nghiên lắc đầu, ý nghĩ này, nàng chưa bạo giờ nghĩ đến.

"
Mộng Nghiên, tối nay có rảnh không? Mình mời bạn ăn cơm?" Dương Minh đặt mông xuống ngồi bên cạnh Trần Mộng Nghiên. Người ngồi cùng bàn Trần Mộng Nghiên rất tinh ý. Mỗi lần Dương Minh đến, hắn đều chủ đồng tránh ra.

Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu nhìn Dương Minh, khuôn mặt xinh xắn không khỏi đỎ lên: "
Không có việc gì mời mình ăn cơm làm gì. Giống như cậu phát tài vậy"

"
Phát tài thì không, nhưng kết quả tốt, rất cao hứng. Đương nhiên muốn khao một chút"

Dương Minh cuời nói.

"
Có quan hệ gì với người ta?" Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng oán giận.

"
Không được bạn phụ đạo, sao mình có thành tích đó" Dương Minh nhỏ giọng nói vào tai Trần Mộng Nghiên, làm cho tai nàng tê tê, mặt càng hồng hơn: "Hơn nữa, lần trước Mộng Nghiên đã đồng ý với mình. Chỉ cần thành tích kiệm tra lần này cũa mình tốt, sẽ hẹn với mình"

"
Mình chỉ nói sau khi có thành tích rồi nói tiếp" Trần Mộng Nghiên vội vàng lắc đầu: "Ðâu có nói hẹn hò gì chứ, đừng nói linh tinh. Chỉ là nói đi dạo phố cùng cậu"

"
Vậy không phải cũng giống nhau sao" Dương Minh không cảm thấy đi dạo phố và hẹn hò có gì khác nhau, không phải là một nam một nữ đi bộ cùng nhau sao. Ðược rồi, nếu cô bé Trần Mộng Nghiên xấu hổ, vậy đi dạo phố thì đi dạo phố. Dũ sao kết quả cũng là như nhau mà. Vì vậy Dương Minh nói: "Ði dạo phố cũng được"

"
Hôm sau đi, hôm nay không được. Mình phải về nhà, nếu không ở nhà lo lắng" Trần Mộng Nghiên nói.

Nếu Trần Mộng Nghiên đã không có thời gian, sau khi tan học Dương Minh liền đến thẳng phòng làm việc cũa Triệu Oánh. Cũng không biết hôm nay Triệu Oánh có hiểu môi mình nói không.

Ðến cửa phòng làm việc, Dương Minh phát hiện của đang đóng

Cũng không biết Triệu Oánh có ở trong phòng hay không. Dương Minh vốn muốn gõ cửa, nhưng lại cảm thấy phiền phức, trực tiếp sử dụng thấu thị, có dị năng không dùng không phải thằng ngu sao.

"
A?" Dương Minh há hộc mồm. Triệu Oánh lúc này đang trong phòng làm việc. Chỉ có điều đang thay quần áo. Giờ phút này, nàng vừa cởi bộ quẩn áo công sở ra, chỉ mặc một chiếc áo lót màu hồng nhạt, không ngờ là Hello Kitty.

Không nghĩ tới Triệu Oánh lại đi con đường đáng yêu này. Bộ lót không gợi cảm như Trần Mộng Nghiên. Nghĩ đến đây Dương Minh không khỏi lại nghĩ đến tình hình lần trước khi thấy Trần Mộng Nghiên mặc đồ lót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK