Tuy nhiên trong thâm tâm cô vẫn còn thắc mắc. Rốt cuộc thì cô có thật sự thích "thế giới nào có chân tình" hay là chỉ xem hắn như là một người thay thế Dương Minh?
Triệu Oánh cảm tthaasy đây là một chuyện rất quan trọng. Nếu cô thật sự xem hắn là kẻ thay thế của Dương Minh thì cô đang yêu Dương Minh một cách điên cuồng đến nỗi xem người khác là kẻ thay thế.
Nhưng nếu như chuyện cô thích "thế giới nào có chân tình" là thật thì rõ ràng cô đang một chân muốn bước hai thuyền?
Triệu Oánh hiện giờ rất phiền não. Cô không biết phải chia sẻ chuyện này với ai? Nói với Tôn Khiết ư? Dĩ nhiên là không được. Hiện nay Tôn khiết đã biết chuyện của cô và Dương Minh. Nếu cô nói chuyện này ra thì lập tức Dương Minh sẽ biết đến chuyện này.
Mà cùng Vương Ngữ Yên nói lại càng không được. Vương Ngữ Yên và Tôn Khiết trên cơ bản đều là người phụ nữ của Dương Minh cho nên dù nói với ai cũng không thể được.
Ài! Triệu Oánh cảm thấy thật khó xử. Có bạn tốt nhưng không thể chia sẻ cùng nhau phải cất dấu tâm tư ở trong lòng.
Đang lúc Triệu Oánh phiền lòng thì "thế giới nào có chân tình" lại tìm đến.
Có đôi khi Triệu Oánh nghĩ nếu như "thế giới nào có chân tình" là Dương Minh thì có lẽ cô đã thổ lộ ra hết với hắn.
Triệu Oánh cho rằng hắn không phải Dương Minh cho nên cô cũng không có ý định gặp mặt hắn. Cô cảm thấy nếu như đã yêu Dương Minh thì không thể chấp nhận tình cảm khác được.
Chỉ là cô cảm thấy có chút rung động đối với "thế giới nào có chân tình". Nếu cứ như vậy cô không biết sau này sẽ đối mặt chuyện này như thế nào?
"Có chuyện gì sao?" Triệu Oánh trả lời.
"Không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày không gặp nên cảm thấy nhớ cô thôi." Dương Minh trả lời kèm theo một cái icon nụ hôn.
"Làm gì mà mấy ngày, mới có hôm qua thôi mà?" Triệu Oánh trả lời kèm theo một cái icon liếc xéo.
"Haha!" Dương Minh thầm nghĩ xem ra Triệu Oánh nhớ rất kỹ nha. Kinh Tiểu Lộ nói quả thật không sai, muốn cởi bỏ tâm tư của Triệu Oánh thì hắn chỉ còn cách cưa đổ cô trên QQ mà thôi.
"Phải một ngày không? Nhưngmaf người xưa có câu, một ngày không gặp tựa hồ như dài ba thu". dương Minh cười hắc hắc một cách vô sĩ trả lời.
"Xì! Anh không nghĩ đến bạn gái của anh thì thôi. Nghĩ đến tôi làm gì?" Triệu Oánh trong lòng khẽ động, chỉ là chuyện này vẫn còn chưa rõ ràng nên cô liền trả lời một câu.
"Chẳng phải cô chính là người cô gái mà tôi yêu sao?" Dương Minh tiếp tục vô sỉ trả lời.
Triệu Oánh vừa đọc xong liền đỏ mặt xoay đầu nhìn xung quanh tựa hồ như sợ Tôn Khiết phát hiện. Sau khi cô xác định là phía sau không có ai mới trả lời hắn: "Tôi sao? Chuyện này từ khi nào vậy? Tại sao mà tôi không biết nhỉ?"
"Chẳng phải tôi vẫn gọi cô là bà xã thân ái đó sao? Cô không phản đối chứng tỏ cô là bạn gái tôi còn gì?" Dương Minh vẫn đang rất vô sỉ trả lời lại một câu.
Triệu Oánh hơi sững sờ một chút nhưng vẫn không trả lời hắn. Cô cảm thấy quả thật da mặt của tên này có phần dày cỡ Dương Minh chứ không ít.
Không lẽ hắn chính là Dương Minh sao?? Mặc dù Triệu Oánh không chịu thừa nhận chuyện này nhưng trong lòng cô đã có chút xao động.
Triệu Oánh cảm thấy hơi lo lắng, nếu hắn đúng là Dương Minh thì những tâm sự của cô từ trước đến giờ hắn đều biết hết rồi. Bất giác Triệu Oánh có cảm giác xấu hổ.
Đúng lúc này Tôn Khiết từ trong phòng đi đến bên cạnh Triệu Oánh, nói: "Triệu Oánh, một lát nữa chúng ta đi kiếm cái gì ăn nha? Chị Tình cũng đang không có việc gì làm kìa".
"Hả? Không được, chút nữa tôi còn học lớp kinh tế học. Hay là hai người đi đi không cần phải lo cho mình."
Triệu Oánh liền hoảng sợ vội vàng cất cái điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên trả lời một cách không tự nhiên.
Kỳ thật màn hình điện thoại khá nhỏ, nếu đứng hơi xa thì không thể đọc chữ được, chỉ là Triệu Oánh có tật nên giật mình mà thôi.
"Uhm. Không sao đâu, tôi quên mất là cô nghiên cứu sinh bên khoa kinh tế nên chương trình nhiều hơn".
Thật ra Tôn Khiết cũng không chú ý đến động tác của Triệu Oánh nên liền nói: "Nhưng mà cô nhớ ăn gì nha. Từ trưa đến giờ cô mới ăn có một tô mì à".
Giữa trưa Tôn Khiết và Triệu Oánh có vào căn tin của trường học ăn một chút mì nên Tôn Khiết sợ rằng Triệu Oánh sẽ đói nên nhắc nhở một câu.
"Uh!" Triệu Oánh nghe vậy liền gật đầu, nói.
"Tôi đi trước đây". Từ sau bữa cơm gặp Dương Minh trong khách sạn quốc tế Tùng Giang đến giờ, Tôn Khiết đã xem Triệu Oánh là người trong nhà nên cô cảm thấy không có gì phải ngại ngùng nữa.
"Haizzzz!" Nhìn bóng lưng Tôn Khiết khuất dần, Triệu Oánh liền thở dài. Chuyện Tôn Khiết xem cô như người trong nhà làm sao cô không biết được chứ.
Từ sâu trong thâm tâm, Triệu Oánh rất cảm kích Tôn Khiết nhưng mà cô vẫn cảm thấy lo lắng. Phụ nữ xung quanh Dương Minh không phải chỉ có mình Tôn Khiết, cô không biết những cô gái khác sẽ đối xử với cô như thế nào? Triêu Oánh cảm thấy vô cùng khó xử.
Phạm Kim Triết gần đây cảm thấy rất khó chịu, hắn cảm thấy phải hỏi rõ Dương Minh một chút. Lần trước ở khách sạn quốc tế Tùng Giang, Dương Minh bảo hắn đắc tội với oán linh. Quả thật hắn rất tin chuyện này.
Từ sau khi về đến nhà, lúc nào hắn cũng trốn trong phòng không dám ra khỏi cửa. Hắn sợ oán linh đến tìm đòi "nợ" nên không ngừng lên mạng lùng sục về oán linh.
Sau khi chứng kiến những cảnh chết khó coi đó, Phạm Kim Triết càng không dám bước ra khỏi nhà, kể cả công ty cũng không dám đi.
Bất quá hắn nhớ Dương Minh có nói đến một chi tiết. Đó là mỗi người đều chết một cách khác nhau, cho dù hắn ru rú trốn trong phòng thì cũng như vậy thôi vì thế hắn quyết định đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút.
Vì vậy hắn liền gọi người đưa đến bệnh viện lớn nhất Tùng giang. Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ liền cho hắn biết, ngoài việc thận hơi yếu một chút thì các cơ quan khác đều khỏe mạnh.
Chuyện thận yếu dĩ nhiên là không thể tránh khỏi. Một tên hoang dâm vô độ như hắn, một đêm mà vui vẻ đến 2, 3 vị cô nương thì không yếu thận mới là chuyện lạ.
mặc dù Phạm Kim Triết biết là hoang dâm thì hại thận nhưng mà hắn không thể kiềm chế dục vọng trong người. Vì thế mà sau mỗi lúc cuồng nhiệt hắn đều cố gắng ăn uống thật nhiều, mong rằng có thể bù đắp cái khoản thiếu hụt lúc vui vẻ đó.
Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, dù hắn có tẩm bổ bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể ngày một ngày hai là có thể bù đắp được cái khoản sức khỏe bị giảm sút được.
Cầm tờ giấy khám sức khỏe trong tay, Phạm Kim Triết hơi nhíu mày, rõ ràng sức khỏe của hắn vẫn còn tốt chán. Dù sao từ hôm đó đến nay cũng qua mấy ngày rồi hẳn là cũng đến thời gian oán linh đến tìm hắn rồi chứ. Chẳng lẽ oán linh không còn linh nghiệm nữa sao?