Đứng ở trên cao nhìn những người không ngừng ra vẻ ta đây, hoàn toàn là nực cười. Chẳng qua chuyện hôm nay không phải chuyện nực cười.
Bởi vì trong lúc vô ý Dương Minh vừa nghe được suy nghĩ của lão Diêu. Ha ha, năng lực của mình ở một vài thời điểm liền xuất hiện, sau đó lại đột nhiên biến mất. chẳng qua cũng may xuất hiện rất kịp thời.
Suy nghĩ của lão Diêu làm cho Dương Minh cảm thấy rất mơ hồ, nhưng không quá xác định. Nhưng ít nhất Dương Minh bề ngoài không có phản ứng gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Mặc dù không biết lão Diêu làm cái gì, nhưng Dương Minh cũng không phải không có thu hoạch. Dị năng đột nhiên xuất hiện rồi mất đi, Dương Minh tìm được một vài đầu mối.
Làm cho Bạo Tam Lập mang Đỗ Độc Tử rời đi, trong phòng làm việc của Hà Chí Bác chỉ còn đám người Dương Minh, Hà Chí Bác và lão Diêu.
"chúng ta về thôi" Dương Minh hơi mệt mà nói. Gần đây rất nhiều chuyện.
"Hà thúc, chú về cùng chúng cháu chứ?" Trầm Nguyệt Phong.
"Chú không về, chú còn có một số việc nói với lão Diêu" Hà Chí Bác lộ ra vẻ căm hận. chẳng qua giờ phút này Dương Minh không thấy thế.
Trầm Nguyệt Phong cũng biết Hà Chí Bác bị người quen thuộc nhất bán đứng, giờ phút này nhất định rất giận, muốn nói chuyện với lão Diêu. Trầm Nguyệt Phong không miễn cưỡng mà nói: "Vậy cháu và Lộ Lộ về trước"
"Ừ, hai đứa về đi" Hà Chí Bác gật đầu rồi nói với Dương Minh: "Cậu bạn trẻ, chuyện này rất cảm ơn cậu và bạn cậu, nếu không có các người thì chuyện hôm nay không biết xử lý như thế nào"
"Không có gì" Dương Minh thản nhiên nói: "Đi ngang mà thôi"
Trầm Nguyệt Phong rất tò mò về thân phận của Dương Minh, nhưng bây giờ không phải lúc đặt câu hỏi, đành phải nhịn lại, định tối hỏi chị gái.
Dương Minh lái xe nhưng lại suy nghĩ đến dị năng của mình, định tìm cơ hội thí nghiệm một chút. Nếu như mình nghĩ thì sẽ có đột phá.
Đám người Dương Minh rời đi, trong phòng làm việc của còn lại Hà Chí Bác và lão Diêu.
Vẻ mặt vốn tức giận của Hà Chí Bác liền bình tĩnh lại. Mà lão Diêu cũng không còn dáng vẻ như lúc nãy.
Hà Chí Bác kéo rèm cửa sổ xuống, lão Diêu cũng khóa trái cửa phòng, sau đó hai người ngồi xuống sô pha.
"Diễn kịch đúng là không dễ dàng gì" lão Diêu thở dài một tiếng rồi nói: "Sư huynh, không ngờ Sư huynh còn có thiên phú đóng kịch như vậy, diễn rất tuyệt. thật ra trong lòng tôi rất khẩn trương, chỉ sợ bị lộ"
"Ha ha, đừng nói cái này. Diêu Sư đệ, chú làm rất tốt. Ít nhất sau chuyện này chúng ta hiểu rõ Dương Minh có quan hệ với hắc đạo Tùng Giang, mà quan hệ không ít. Đúng như sư phụ đoán, căn cơ của Dương Minh rất sâu. Nếu như người này có thể làm việc cho chúng ta thì quá tốt, nhưng đáng tiếc" Hà Chí Bác lắc đầu nói: "Chúng ta nếu tiếp tục muốn ở lại Tùng Giang thì đừng động đến Dương Minh. Hừ, lão Vân kia không phải vì một mình chống đối thằng Dương Minh nên bị sư phụ đuổi về Miêu Cương sao?"
"Lão Vân là đồ ngu. Mẹ nó chứ, tôi đã sớm thấy hắn không vừa mắt, cậy mình là đồ đệ của Thánh chủ, ngay cả sư phụ của chúng ta mà cũng dám ý kiến. Lần này xem nó còn kiêu ngạo được không?" lão Diêu mắng.
"Hắn nếu dám tự mình hành động, sai người đập phá công ty thằng Dương Minh kia, sư phụ cũng không tức như vậy. Nếu làm Dương Minh nghi ngờ, như vậy cơ nghiệp chúng ta kinh doanh nhiều năm ở Tùng Giang sẽ bị phế đi" Hà Chí Bác nói: "Chẳng qua nói đi lại nói lại, hắn nếu không phạm sai lầm, cũng không đến lượt chúng ta"
"Như vậy chúng ta phải cảm tạ thằng ngu đó rồi" lão Diêu cười lớn.
"Ngoài hắn ra, chúng ta còn phải cảm ơn một người" Hà Chí Bác đứng dậy lấy một chai rượu vang, rồi tìm hai chén." Đỗ Độc Tử kia đúng là ngu" lão Diêu cầm lấy chén rượu rồi nói: "Đỗ Độc Tử còn tưởng tính kế chúng ta? Không biết mình bị tính kế"
"Mấy nhân vật không quan trọng này để ý làm gì" Hà Chí Bác xua tay nói.
"Hắc hắc, chẳng qua Sư huynh đúng là rất giỏi, ngay cả con gái mình cũng dùng để đến gần Dương Minh" lão Diêu nói: "Khí phách này, người bình thường không thể có"
"Tất cả vì Miêu Tộc, chút hy sinh đó có gì? Lộ Lộ cũng là người Thánh Miêu, vì Thánh Miêu phục hưng, chết cũng có thể" Hà Chí Bác lạnh lùng nói.
"Chẳng qua, Sư huynh, chúng ta ẩn nhẫn ở Tùng Giang lâu nyv, lão già Lam Hải kia thật sự ở đây sao?" lão Diêu có chút tò mò.
"Việc này hai chúng ta không rõ. Sư phụ cho rằng như vậy, tự nhiên có lý" Hà Chí Bác nói: "Chuyện này về sau đừng nói ra. Chú cũng biết quy củ, làm tốt chuyện của chúng ta"
"Tôi hiểu" lão Diêu vốn đang mỉm cười lập tức trầm giọng nói.
"Được rồi, lão Diêu, hai huynh đệ chúng ta ở đây nhiều năm như vậy, ở trước mặt tôi, chú có cần nghiêm túc như vậy không? Chú cảm thấy tôi có phải loại người hay lén lút kể nể với sư phụ không?" Hà Chí Bác cười nói.
"Hắc hắc" lão Diêu gãi đầu nói: "Đúng, Sư huynh, tôi nghe nói lão Vân kia còn chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị trả thù Dương Minh"
"Mặc nó" Hà Chí Bác nói: "Hắn ngã, hai chúng ta có thể đi lên"
Trong lòng Dương Minh tự nhiên không nghĩ nhiều đến chuyện này, nhưng bởi vì có quan hệ kia với Lâm Chỉ Vận, nên muốn ở bên nàng nhiều. Vì thế cũng đi ăn tối cùng. Trong bữa ăn, Dương Minh thầm đánh giá vẻ mặt và giọng điệu của Hà Lộ Lộ nhưng không phát hiện được gì.
Về phần quá trình quen nhau của Hà Lộ Lộ và Trầm Nguyệt Phong cũng rất bình thường.
Nếu không phải nghe được suy nghĩ của zz, Dương Minh đúng là không nghi ngờ.
Mà bởi vì nghe được, nên Dương Minh mới nghi thần nghi quỷ, gần đây có quá nhiều chuyện.
Ăn tối xong, Dương Minh bị Lâm Chỉ Vận gọi vào phòng. Dương Minh tưởng Lâm Chỉ Vận được nếm hương vị trái cấm, nên muốn cùng hắn. vì thế nói: "Nhanh như vậy đã muốn sao? Chẳng qua vừa uống thuốc, phải cẩn thận."
"Hả?" Lâm Chỉ Vận đỏ mặt mà nói: "Anh nói gì thế? Suy nghĩ xấu xa"
"Vậy em gọi anh vào" Dương Minh có chút kỳ quái.
"Gọi anh là có chuyện quan trọng" Lâm Chỉ Vận thở phì phì mà nói: "Vừa nãy Tiếu Tình gọi điện tới, có chút việc gấp muốn bàn với chúng ta"
"Việc gấp? Công ty xảy ra chuyện?" Dương Minh vội vàng nói.
"Không phải công ty có chuyện, mà là Tiếu Tình nhận được tin, Châu báu Vân thị đang chuẩn bị các hoạt động cho lễ tình nhân, cũng bán một loại trang sức tình nhân, hình như nhắm vào chúng ta" Lâm Chỉ Vận nói: "Hơn nữa Vân thị còn mời siêu sao để làm người phát ngôn"
"Châu báu Vân thị? Vân Nghiễm Đô?" Dương Minh nhíu mày, tên này xem ra không chịu để yên rồi? Lần trước cảnh cáo, Vân Nghiễm Đô biến mất khỏi tầm mắt rồi cơ mà. Không ngờ thằng ranh này lại nhảy ra ngoài?
"Không phải Vân Nghiễm Đô, theo em biết thì Vân Nghiễm Đô đã ra chi nhanh ở ngoài, nghiệp vụ ở Tùng Giang giao cho Châu báu Hoa thị" Lâm Chỉ Vận nói: "Triệu Tư Tư nói như vậy, những điều khác em không rõ lắm"
Dương Minh gật đầu: "Ban nhạc siêu sao là gì?"
"Đó là một ban nhạc mới thành lập, bây giờ khá nổi tiếng" Lâm Chỉ Vận nói: "Chẳng qua rất nhiều người trẻ tuổi thích nhóm nhạc này"
"Ban nhạc này và Thư Nhã, ai nổi tiếng hơn?" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
"Đương nhiên là Thư Nhã rồi. Ban nhạc này mới thành lập, từ phương diện nào cũng không bằng Thư Nhã. Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này"
"Được, cứ quyết định như thế này. Bọn chúng tìm người phát ngôn. Chúng ta không tìm được sao? Tìm Thư Nhã làm người phát ngôn cho công ty ta" Dương Minh quyết định.
Nếu đổi lại người khác nhất định cảm thấy Dương Minh mạnh miệng. Có rất nhiều công ty mời Thư Nhã làm người phát ngôn nhưng rất ít khi nhận lời. Nguyên nhân rất đơn giản, Thư Nhã không thiếu tiền, nàng không muốn vì sản phẩm tồn tại vấn đề mà ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của mình.
Cho nên muốn mời Thư Nhã làm người phát ngôn là rất khó. Dương Minh nói như vậy đúng là hơi kiêu ngạo.
Lâm Chỉ Vận không biết chuyện trong đó, nhưng cũng không biết Thư Nhã không dễ mời. Chẳng qua Lâm Chỉ Vận vẫn cảm thấy có chút khó khăn: "Mời Thư Nhã? Sắp đến lễ tình nhân rồi, có kịp không?"
"Ồ? Vậy bảo cô ấy chụp ảnh quảng cáo cho chúng ta, về phần vấn đề phát ngôn thì từ từ nghiên cứu" Dương Minh không thèm để ý.
"Hả?" Lâm Chỉ Vận cảm thấy Dương Minh quá cường đại, áp đặt, nhưng Lâm Chỉ Vận không nghi ngờ năng lực của Dương Minh.
Chuyện nhìn như rất khó khăn, nhưng vào tay Dương Minh lại rất dễ giải quyết.
Việc này không nên chậm trễ, Dương Minh rút điện thoại di động ra tìm danh bạ. Hắn quên không lưu số điện thoại của Thư Nhã. Lần trước Thư Nhã cho hắn tờ danh thiếp, hắn đã vứt trong xe BMWX5.