Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi còn tưởng rằng ông xem trọng năng lực của Hồ Điệp gia tộc chứ!" Vương Tung Sơn oán giận nói một câu.

"Hồ Điệp? gia tộc của ông, chỉ thành lập trước gia tộc Charles của tôi mà thôi, nếu nói về số lượng nhiệm vụ hoàn thành mỗi năm, chúng tôi cũng không ít hơn của ông đâu!" Charley nói: "Sao tôi có thể cam tâm giao cho ông được?"

"Vậy ông cam tâm giao cho con rể của tôi? Haha, cũng như nhau!" Nói đến đây, Vương Tung Sơn không nhịn cười phá lên cười.

Charley khó chịu kêu lên một tiếng: "Con rể của ông? Tôi thấy chưa chắc! Nếu như tôi có con gái, khẳng định sẽ giành với ông, nhưng mà lớn tuổi rồi, không có khả năng, nhưng mà không sao, thằng con của tôi, không kết hôn được như có thể kết bái! Cái chủ ý này cũng không tồi!"

"Cái chủ ý của ông, thật là vô sỉ!" Vương Tung Sơn nghe xong bĩu môi nói.

Nhưng mà, mặc kệ là nói thế nào thì trong lòng của Vương Tung Sơn cũng rất vui, con gái của mình thật là có phúc, xem ra ban đầu quyết định để cho con gái ra đi là một quyết định vô cùng chính xác, ok chỉ tìm được đồ đệ của vua sát thủ làm bạn trai, mà ngay cả gia tộc Charley cũng thu vào trong tay.

Sau khi cúp điện thoại của Charly, Vương Tung Sơn một lần nữa gọi cho Phương Thiên, ông ta chuẩn bị chế nhạo Phương lão đầu này, đã biết sự thật lâu như vậy mà còn không báo cho mình biết, làm hại quan hệ của mình và con gái trở nên khẩn trương, đến ngày hôm nay mới hóa giải.

Phương Thiên đang nằm trên võng, uống chút rượu, nhìn cái màn hình TV 21" của mình, đã nhiều lần Dương Minh và Đổng Quân muốn đổi cái TV khác cho ông, nhưng mà Phương Thiên nói là nhìn không quen, vả lại nhìn cái TV nhỏ này cũng mấy chục năm rồi, đột nhiên đổi cái lớn hơn thấy không thuận mắt.

Phương Thiên nhất định không chịu, Dương Minh và Đổng Quân cũng đành bó tay.

Nhưng mà, tuy rằng con mắt của Phương Thiên nhìn vào màn hình, nhưng tâm tư thì không để ở đây. Gần đây Dương Minh gặp nhiều chuyện kỳ quái, và tất cả đều báo cáo cho Phương Thiên, làm cho tâm lý của Phương Thiên hoài nghi rất lớn, tất cả cái này, chỉ dừng lại trong suy đoán, vẫn chưa có căn cứ xác thật, cho nên Phương Thiên cũng không dám khẳng định, người đứng phía sau rốt cục là ai.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Phương Thiên tiện tay cầm lên nghe: "
Alo, ai vậy?"

"
Phương lão đầu hả? Tôi chứ ai nữa!" Vương Tung Sơn có thể nói là có quan hệ lâu năm với Phương Thiên, hai người nó chuyện với nhau mà có tác phong cứ như con nít, điều này làm cho nhiều người được mở rộng tầm mắt.

"
Vương tiểu tử hả? Ông chưa chết à?" Phương Thiên vừa nghe giọng nói liền biết là ai gọi đén.

"
Tôi khẳng định là chết sau ông đó!" Vương Tung Sơn hừ một tiếng nói: "Tôi nhỏ hơn ông một tuổi mà!"

"
Không sao cả, tôi mà chết rồi, nếu ông chưa chết thì để đồ đệ của tôi tiễn ông một đoạn" Phương Thiên nhàn nhạt nói: "Cái chủ ý này cũng không tồi chứ?"

"
Con rể của tôi mà giết tôi? Ông đừng nằm mơ!" Vương Tung Sơn cười nhạt nói: "Phương lão đầu, ông đúng là già rồi chẳng biết gì cả, con gái của tôi đã ở cùng với Dương Minh rồi đó!"

"
Ơ, ông nói nhảm cái gì vậy? Đồ đệ của tôi có rất n? hiều bạn gái, ai biết đâu là con gái của ông?" Phương Thiên nheo mắt lại nói, muốn chọc tức Vương Tung Sơn: "Ồ, tôi biết rồi, có phải là con gái của ông bị đồ đệ của tôi đá rồi, nên ông gọi điện hỏi tội tôi phải không?"

"
Con gái của ông mới bị đá!" Vương Tung Sơn bị Phương Thiên chọc tức rồi: "Không nói nhảm với ông nữa, chuyện này ông đã biết rồi đúng không?"

"
Tôi chỉ vừa mới biết không lâu, Dương Minh xác nhập tổ chức Hắc Quả Phụ thành tổ chức sát thủ Hắc Hồ Điệp, tôi mới biết được" Phương Thiên cũng khôi phục lại vẻ nghiêm nghị của mình, nói với Vương Tung Sơn.

"
Trời, cái gì mà vừa mới biết? Bọn nó quen nhau lâu lắm rồi đó!" Vương Tung Sơn hừ nói: "Phương lão đầu cáo già này, tại sao không nói cho tôi biết?"

"
Vương tiểu tử, nếu ông đã biết bọn nó quen nhau lâu rồi, tại sao lại còn tìm tôi làm gì?" Phương Thiên nghe Vương Tung Sơn nói xong, liền hỏi ngược lại.

"
Cái này…" Vương Tung Sơn nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ một chút, quả thật là như vậy, hình như lúc mà Tomb báo cáo cho mình, cũng là lúc Phương lão đầu biết tin, coi như là huề nhau.

"
Được rồi, tôi không có thời gian nói nhảm với ông, ở chổ tôi còn có chuyện quan trọng cần suy nghĩ!" Phương Thiên muốn cúp điện thoại, ông ta rất là thân với Vương Tung Sơn, hai người có thể nói là còn thân hơn cả anh em ruột nữa, cho nên có việc gì cứ nói thẳng không cần phải ngại.

"
Có cchuye6n5 gì?" Vương Tung Sơn nghe xong, cũng khôi phục lại vẻ nghiêm túc của mình.

"
Còn có thể có chuyện gì? Ông hẳn là cũng nghe nói, Vương Tiếu Yên và Dương Minh đã bị ám sát mấy lần, nhưng mà đều không sao" Phương Thiên nói.

"
Đúng rồi, nói đến cái này, tôi còn có một chuyện, hồi trước có người vừa thuê tổ chức của tô, muốn ám sát Dương Minh và bạn gái của hắn…" Vương Tung Sơn nói: "Vừa rồi mới ra tay, nhưng mà sát thủ nhận ra thân phận của Yên Yên"

"
Ông hoài nghi là một người làm?" Phương Thiên hỏi.

"
Cái này cũng không chắc, bởi vì người ủy thác chỉ cho tư liệu về Dương Minh, còn đối với Yên Yên thì không nói gì, chỉ nói rằng giết chết Dương Minh và bạn gái của hắn, cho nên tôi nghĩ không phải là cùng một người làm" Vương Tung Sơn phân tích.

"
Đúng vậy, nếu thật sự đúng la2nguo72i kia, vậy thì dựa vào thế lực của hắn đã đủ rồi, không cần phải mời người ngoài làm gì" Phương Thiên nói: "Nếu có người khác tham dự vào, ông nên điều tra một chút, rốt cục là ai đã ủy thác nhiệm vụ này. Chuyện bên tôi, ông không giúp được đâu, để tôi tự mình làm"

"
Ừ, tôi cũng sẽ không quấy rối ông nữa, cúp đây" Vương Tung Sơn cũng biết chuyện rất quan trọng, cho nên không giỡn nữa, mà nghiêm túc nói.

Thật ra, khi có chuyện xảy ra với Dương Minh, Phương Thiên chỉ lẳng lặng quan sát, chứ không nhúng tay vào, một mặt là muốn rèn luyện cho Dương Minh, về phương diện khác là vì đến thời điểm hiện tại vân còn chưa phải lúc để Phương Thiên tự mình ra tay.

…………………………………………. …………….

B? ạo Tam Lập không biết thì thôi, chứ biết rồi thì giật mình không nhẹ!

Đầu tiên là tài khoản công ty giải trí Danh Dương xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng! Mấy tháng qua, công ty giải trí Danh Dương có trong tay mấy khu vui chơi giải trí, hẳn là phải tràn ngập trong lợi nhuận, nhưng mà trong tài khoản lại thiếu hụt! Hơn nữa còn thiếu rất nghiêm trọng, tự nhiên thiếu rất nhiều khoản tiền cung ứng, hơn một trăm ba mươi triệu đồng!

Sắc mặt của Bạo Tam Lập xám xịt xuống nhìn Quách Kiện Siêu, lúc này trong lòng Quách Kiện Siêu cũng thấp thỏm, không biết rằng khi Bạo Tam Lập nổi giận, sẽ làm ra những chuyện gì.

Hầu Chấn Hám tuy rằng không nói gì, nhưng mà sắc mặt của hắn hiển nhiên cũng không được tốt.

"
Xảy ra chuyện gì? " Bạo Tam Lập cầm sổ sách trong tay đập cái rầm xuống trước mặt Quách Kiện Siêu: "Tại sao trong tài khoản lại thiếu hụt nhiều tiền như vậy? Bất Dạ Thiên, khách sạn Quốc Tế, khu giải trí Thiên Kiêu đều là những chổ kiếm tiền rất nhiều, mỗi ngày đều chật khách, tại sao lại thiếu tiền?"

(Tiếp đây: Khu giải trí Thiên Kiêu từ đâu mà có? Như cũ ^_^)

"
Báo ca, xin lỗi, là em quản lý không tốt" Quách Kiện Siêu cúi đầu, lúc này hắn chỉ có thể mong Bạo Tam Lập tha cho hắn một mạng.

"
Không tốt? Cái này là do quản lý không tốt?" Hai mắt của Bạo Tam Lập đỏ lên, số tiền này, không chỉ của mình hắn, mà còn của Dương Minh nữa, đến lúc đó không có tiền, Dương Minh sẽ cho rằng hắn làm việc không tốt, vậy thì hắn sẽ không có kết quả tốt gì! Thủ đoạn của Dương Minh, Bạo Tam Lập đã chứng kiến nhiều lần, cho nên, hắn làm sao mà không có phản ứng mạnh như vậy?

"
Xin Báo ca trách phạt!" Quách Kiện Siêu có chút bất đắc dĩ, bởi vì hắn ta là giám đốc của công ty giải trí Danh Dương, xảy ra chuyện thì khẳng định phải gánh trách nhiệm, tuy rằng chuyện tiền bạc không do hắn phụ trách, nhưng mà ít nhiều gì cũng có phần của hắn làm không tốt, cho nên mới gây ra thiếu hụt ngân sách của công ty.

"
Trách phạt mày thì có tác dụng cái rắm à? Bây giờ tao hỏi, tiền chạy đi đâu?" Bạo Tam Lập hừ lạnh một tiếng, quát.

"
Tiền… tiền dùng để mua đồ ăn cho Bất Dạ Thiên và khách sạn, những thứ nhu yếu phẩm cùng đồ làm công, còn trước đó, khách sạn Quốc Tế lắp đặt thiết bị, cũng tốn một số tiền!" Quách Kiện Siêu cẩn thận nói.

"
Đis mẹ! Mua đồ ăn và lắp đặt thiết bị mà đến một trăm ba mươi triệu? Mày mua cái chó gì thế?" Bạo Tam Lập trừng mắt chửi.

"
Cái này…." Bạo Tam Lập cũng có chút bất đắc dĩ, tuy rằng hắn là một tổng giám đốc, nhưng mà quyền điều hành tài chính của công ty lại nằm trong tay của Lưu Sạn, mà việc mua đồ lại do Khúc Đại Danh phụ trách, cho nên, nói Quách Kiện Siêu chỉ có quyền vận hành công ty, nhưng trên thực tế thì quyền lực đã bị phân hóa rất nhiều.

Nhưng mà, Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đều là tâm phúc của Bạo Tam Lập, lúc đầu đi theo Bạo Tam Lập giành chính quyền, còn hắn chỉ là người ngoài, kiện cáo bọn họ trước mặt Bạo Tam Lập, Bạo Tam Lập sẽ tin sao? Làm không tốt, sợ rằng còn bị liên lụy đến bản thân.?

"
Quách tổng, ngài cứ nói rõ đi! Có gì mà không thể nói?" Trợ lý của Quách Kiện Siêu bất bình lên tiếng, thấy Quách Kiện Siêu bị lâm vào thế khó xử, không nhịn được xen mồm vào.

"
Tiểu Vương, đừng nói lung tung" Quách Kiện Siêu trừng mắt nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương bênh vực cho hắn, hắn đương nhiên rất cảm kích, nhưng mà Tiểu Vương không rõ ràng quan hệ của Khúc Đại Danh và Lưu Sạn với Bạo Tam Lập! Bọn họ đã có giao tình bằng tính mạng với nhau!

"
Ơ? Mày biết tin? " Bạo Tam Lập vung tay, chặn lời của Quách Kiện Siêu, sau đó hỏi Tiểu Vương: "Mày nói đi, rốt cục là chuyện gì?"

"
Báo ca, cái này không phải là tôi nói giúp cho Quách tổng, có một số việc, cũng không phải do lỗi của Quách tổng, công ty giải trí Danh Dương này, cũng không phải do một mình Quách tổng làm chủ!" Tiểu Vương gấp gáp nói: "Dĩ nhiên, Quách tổng là lãnh đạo chủ yếu, không trốn tránh được trách nhiệm, nhưng Quách tổng chỉ có quyền quyết định, chứ không có quyền chấp hành!"

"
Ơ?" Bạo Tam Lập nhíu mày, tựa hồ nghe hiểu Tiểu Vương muốn nói gì, nhưng mà vẫn hỏi: "Hắn là tổng giám tốc, tại sao lại không làm chủ được?"

"
Đúng vậy, em đã nói, Quách tổng chỉ có quyền quyết định, chứ không có quyền chấp hành!" Tiểu Vương ưỡn ngực ra, nói không chút sợ hãi. Hắn là do một tay Quách Kiện Siêu đề bạt lên, là một nhân viên có suy nghĩ, lên làm quản lý, sau đó được lên làm nhân viên cao cấp, cho nên rất cảm kích Quách Kiện Siêu rồi.

"
Vậy mày nói đi, cái gì mà có quyền quyết định nhưng không có quyền chấp hành?" Bạo Tam Lập thật ra cũng rất thích dũng khí của Tiểu Vương, nhưng mà Tiểu Vương chống đối mình ngay mặt, cũng cảm thấy quê quê.

"
Báo ca, Quách tổng tuy rằng là tổng giám đốc, nhưng tài chính là do Lưu phó tổng phụ trách, còn chuyện mua đồ ăn và lắp đặt thiết bị là do Khúc phó tổng làm, Quách tổng chỉ có quyền gật đầu, còn lại là do bọn họ làm…" Nói đến đây, Tiểu Vương dừng lại một chút, không dám nói tiếp.

Hầu Chấn Hám ở bên cạnh nghe Tiểu Vương nói vậy, cũng mơ hồ đoán ra được cái gì đó, khoát tay nói: "
Tiểu Vương, tiếp tục nói đi!"

"
Vâng! Hầu ca!" Tiểu Vương có sự cổ vũ của Hầu Chấn Hám, hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Lưu phó tổng và Khúc phỏ tổng tự cho là công thần, cùng với Báo ca giành chính quyền, cho nên không coi mệnh lệnh của Quách tổng ra gì cả, Quách tổng cũng không thể làm gì được họ" Tiểu Vương nói đến đây, sắc mặt của Bạo Tam Lập càng thêm khó coi, nhưng mà, hắn ta không nổi giận! Bởi vì lời nói của Tiểu Vương, hắn tin! Trước đó, hắn đã nghe thấy sự bất mãn từ miệng của Dương Minh về Lưu Sạn, bây giờ Tiểu Vương lại nói vậy, Bạo Tam Lập Bạo Tam Lập càng thêm vững tin lời nói của Tiểu Vương!

Bởi vì Tiểu Vương cùng lắm chỉ là một trợ lý nho nhỏ mà thôi, cho dù có đuổi được Khúc phó tổng và Lưu phó tổng ra, thì cũng không có lợi cho hắn, cũng không đến lượt hắn ngồi vào cái ghế đó!

Hơn nữa, những lời này cũng không có khả năng là do Quách Kiện Siêu dạy cho nói, bởi vì chuyện kiểm tra lần này? không hề thông báo cho Quách Kiện Siêu biết, mà trực tiếp đến công ty, rồi mới nói rằng mình và Hầu Chấn Hám đến để kiểm tra, Quách Kiện Siêu cũng không có khả năng có thời gian dư thừa để dặn trợ lý nói cái này.

"
Mày nói… những khoản này là do Khúc Đại Danh và Lưu Sạn làm?" Bạo Tam Lập nhìn chằm chằm sổ sách trên bàn, lạnh giọng hỏi.

"
Đúng vậy!" Tiểu Vương gật đầu, vô cùng chắc chắn nói. Cho dù lúc này Bạo Tam Lập giết hắn, Tiểu Vương cũng sẽ không sợ hãi, bởi vì hắn nói thật, hắn muốn bảo vệ cho Quách Kiện Siêu! Lúc đầu, là do Quách Kiện Siêu đề bạt hắn lên, cũng là Quách Kiện Siêu đã trích tiền lương một năm của mình ra cho hắn mượn, để hắn có thể đóng tiền học đại học cho em gái. Cho nên, Tiểu Vương vô cùng cảm kích Quách Kiện Siêu, hắn không muốn Quách Kiện Siêu phải gánh trách nhiệm giùm cho Lưu Sạn và Khúc Đại Danh! Cho dù Bạo Tam Lập không tin, hắn vẫn phải nói.

Hầu Chấn Hám mở to hai mắt ra nhìn.

"
Kiện Siêu, hắn nói thật chứ? " Hầu Chấn Hám mở miệng, mắt nhìn chằm chằm Quách Kiện Siêu.

"
Đúng vậy, Hầu ca…." Quách Kiện Siêu gật đầu.

"
Vì sao hồi nãy không nói?" Hầu Chấn Hám lại hỏi.

"
Hồi nãy…" Quách Kiện Siêu lại nhìn nhìn sắc mặt của Bạo Tam Lập.

Bạo Tam Lập nhất thời đỏ mặt, quát Quách Kiện Siêu: "
Mang Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đến đây!"

"
Vâng!" Quách Kiện Siêu nghe Bạo Tam Lập nói vậy, cũng biết Bạo Tam Lập đã tin lời nói của Tiểu Vương, nhất thời thở phào một hơi, trong lòng thầm khen Tiểu Vương thông minh! Những lời này, nếu do hắn nói Bạo Tam Lập khẳng định sẽ hoài nghi, chứ không tin tưởng như vậy, làm không tốt còn tưởng rằng hằn muốn gây ly gián, hãm hại nguyên lão! Quách Kiện Siêu vội vàng cầm lấy điện thoại trong phòng, gọi cho thư ký bên ngoài: "Thư ký Tống, cô thông báo giúp tôi, bảo Lưu phó tổng và Khúc phó tổng đến phòng làm việc của tôi một chuyến!"

Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều không nói gì, hai người lẳng lặng ngồi, chờ đợi Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đến, mới hỏi cho ra lẽ.

Qua một hồi sau, cũng không có ai gõ cửa tiến vào, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám nhất thời nghi hoặc hỏi: "
Sao lại lâu quá vậy? Hiệu suất làm việc của công ty là như vậy sao?"

Quách Kiện Siêu lúc này chỉ biết cười khổ mà thôi.

Bạo Tam Lập thở dài, xem ra công ty đã đến mức không thể không chỉnh lý rooi62! Hai người kia tự nhiên lại đến tình trạng này, không coi tổng giám đốc ra gì cả.

Qua một hồi lâu, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đã không nhịn được, thì điện thoại trên bàn làm việc của Quách Kiện Siêu vang lên.

"
Alo?" Quách Kiện Siêu vội vàng nghe điện thoại: "Thư ký Tống, thế nào? Lưu phó tổng và Khúc phó tổng đâu? Cái gì? Tìm khắp công ty cũng không thấy hai người kia? Bảo vệ nói bọn họ đã lái xe rời khỏi công ty? Là chuyện lúc nào? Được, tôi biết rồi!"

"
Xảy ra chuyện gì?" Bạo Tam Lập cũng nghe đại khái, tựa hồ là Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đã bỏ chạy.

"
Ngay vừa rồi, khi ngài và Hầu ca đến công ty không lâu, Lưu phó tổng và Khúc phó tổ? ng đã ra bãi giữ xe, lái xe rời khỏi công ty rồi…" Quách Kiện Siêu thành thật trả lời.

"
Vừa rồi? Lẽ nào đã lộ tin?" Bạo Tam Lập nhíu mày: "Hai người kia biết chúng ta đến điều tra tài khoản công ty, cho nên đã bỏ trốn?"

"
Em… em cũng không biết…" Quách Kiện Siêu lập tức ngơ ngác, hai người kia bỏ chạy, vậy hắn nên làm sao?"

"
Chờ một chút! Đợi thêm một lát nữa!" Hầu Chấn Hám đứng dậy, bắt đầu kiểm tra cẩn thận phòng làm việc của Quách Kiện Siêu, Bạo Tam Lập và Quách Kiện Siêu đều không biết Hầu Chấn Hám đang làm gì, nhưng mà, nếu Hầu Chấn Hám đã kêu bọn họ đợi, vậy thì bọn họ cũng đành phải đợi, chờ xem Hầu Chấn Hám làm cái gì.

Cuối cùng, ánh mắt của Hầu Chấn Hám dừng lại trong ngọn đèn treo đặt trên bàn làm việc của Quách Kiện Siêu! Hắn thò tay vào trong, rồi cẩn thận tháo một vật giống như một cái cúc áo từ trên ngọn đèn xuống!

"Thiết bị nghe lén!" Bạo Tam Lập cũng không xa lạ gì với vật trong tay của Hầu Chấn Hám, vừa nhìn là biết ngay đó là thiết bị nghe lén.

Quách Kiện Siêu và Tiểu Vương đều há to mồm ra, bọn họ không ngờ rằng, trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại bị người khác gắn thiết bị nghe lén vào! Mà lâu như vậy rồi nhưng bọn họ cũng không phát hiện ra!

Hầu Chấn Hám gật đầu nói: "Không sai, là thiết bị nghe lén! Vừa rồi chúng ta nói gì, đã bị người ta nghe hết, cho nên, Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đã chạy!"

Bạo Tam Lập hung hăng đập cái rầm xuốn bàn, hắn không ngờ rằng, con sâu trong công ty giải trí Danh Dương, lại chính là hai người đã từng đi theo hắn giành chính quyền!

"Lùng bắt toàn thành! Tao không tin, không bắt được hai tên này!" Bạo Tam Lập oán hận móc điện thoại ra, gọi cho thủ hạ của mình, phân phó xuống dưới, lùng bắt Lưu Sạn và Khúc Đại Danh toàn thành!

Nhưng mà, khi Bạo Tam Lập nhìn vào thiết bị nghe lén trong tay của Hầu Chấn Hám, liền dừng gọi điện lại, chỉ chỉ vào thiết bị nghe lén trong tay của Hầu Chấn Hám, ý bảo nó còn hoạt động không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK