Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

P/s: Hai nguồn dịch, chắc có sự nhầm lẫn về số chương có gì mình sửa sau:

Không chỉ như thế, Quách Kiến Siêu còn tranh thủ gọi quản lý đại sảnh lại mà căn dặn, bảo hắn chú ý một chú,t nếu lần sau Dương Minh có tới, nhất định phải gọi điện thoại báo ngay cho hắn.

Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, dùng đầu ngón chân cũng biết thân phận Dương Minh lớn tới mức nào. ngay cả Quách Kiến Siêu cũng phải một mực cung cung kính kính như vậy nhất định là không đơn giản rồi. Nghĩ đến bối cảnh của Dương Minh, phục vụ sinh bèn âm thầm nhớ kỹ cái tên này, để khi Dương Minh tới đây còn có cái mà báo cáo kiếm điểm.

Mà cô bé này đến đây tìm Dương Minh, khẳng định hai người có quan hệ không đơn giản, thái độ phục vụ sinh lập tức càng thêm ưa nhìn. Vốn thái độ phục vụ vừa rồi của các nàng không có gì bất ổn, song bây giờ thì càng thêm cung kính mà thôi.

- Tiểu thư, Dương Minh tiên sinh đã đến, do Quách tổng tự mình tiếp đãi, xin hỏi tiểu thư là.???

Phục vụ sinh cẩn thận hỏi.

- Tôi là. là bạn gái hắn.

Mặc dù Trần Mộng Nghiên cùng Dương Minh đã có quan hệ tương tự như phu thê, nhưng trước mặt người ngoài nàng vẫn còn xấu hổ đôi chút.

- A.

Phục vụ sinh cả kinh, vội vàng nói:

- Tiểu thư, xin cô chờ một lát, tôi lập tức gọi điện thoại ngay.

- Hảo!

Trần Mộng Nghiên gật đầu, song trong lòng lại có chút nghi hoặc, phục vụ sinh này sao có vẻ kỳ kỳ vậy nhỉ?

o0o

Phục vụ sinh trực tiếp bấm số quản lý, nhanh chóng đem chuyện ở đại sảnh báo cáo lên. Mà quản lý vừa nghe xong cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng hồi báo Quách Kiến Siêu.

Nguyên bản chỉ là chuyện bé lại xé ra to. Quách Kiến Siêu nghe quản lý đại sảnh trịnh trọng hồi báo, có chút dở khóc dở cười:

- Trần tiểu thư là bạn gái Dương tiên sinh, lần sau nàng có tới thì cứ trực tiếp dẫn nàng lên là được, không cần hồi báo.

Quản lý đại sảnh cũng hiểu chuyện, liền gọi xuống lầu bảo người dẫn Trần Mộng Nghiên lên. Phục vụ sinh vội vàng báo cho Trần Mộng Nghiên số phòng Dương Minh đang ngồi, cũng ngỏ ý muốn dẫn nàng lên nhưng bị nàng cự tuyệt.

Mình tự đi thì có gì không được, còn phải dẫn đường làm chi?. Loại đãi ngộ này, quả thật khiến Trần Mộng Nghiên có chút không quen.

Trần Mộng Nghiên xoay người lại, đi về phía giáo sư bên kia:

- Vương giáo sư, em biết số phòng rồi, chúng ta lên thôi!

Biết rồi sao? Vương giáo sư cười lạnh trong lòng.

Ngươi mới đi đặt phòng thì có, còn bày đặt nói biết rồi. Đừng cho là ta không biết! Chẳng nhẽ chút tâm tư nhỏ nhoi ấy ta lại không đoán được hay sao?

Muốn làm ta thấy khó xử mà lui à, không dễ dàng vậy đâu! Vương giáo sư dù nghĩ như vậy, bất quá trên mặt cũng không tỏ vẻ gì khác thường, nhã nhặn cười, nói:

- Tốt, chúng ta đi.

Hai người cùng vào thang máy, Trần Mộng Nghiên nhấn nút lên tầng 16.

Tầng 16 cũng chính là tầng V.I.P, ở Tùng Giang này, người có đủ tiền để ngồi tầng này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đây cũng là một loại tượng trưng cho thân phận.

Nhưng Vương giáo sư trước giờ chưa từng lui tới nơi đây, tất nhiên không biết ý nghĩa của con số 16 nên chả thèm quan tâm. Thế nhưng, nếu mà cháu trai của ông mà tới, bảo đảm sẽ mở to con mắt ra mà nhìn.

o0o

Trong thang máy, Trần Mộng Nghiên cũng không muốn nói nhiều, nàng bây giờ còn chưa rõ Dương Minh sẽ làm gì, cho nên cũng không tiện nói.

Còn Vương giáo sư thấy Trần Mộng Nghiên im lặng, tưởng rằng nàng chột dạ, nghĩ thầm: "Hừ hừ, đến lúc đó, nếu bên trong không có ai, ta xem ngươi giải thích thế nào?"

Thang máy dừng ở tầng 16, "Đinh " một tiếng, cửa mở ra.

Trần Mộng Nghiên cùng Vương giáo sư đồng thời ra khỏi thang máy, Vương giáo sư chỉnh đốn lại trang phục nói:

- Trần Mộng Nghiên, em chắc là người bạn học kia đặt phòng ở đây chứ? Sao không ra nghênh đón một chút! Nơi này lớn như vậy, vạn nhất tìm không được thì làm sao?

- Tất nhiên tìm ra.

Trần Mộng Nghiên cười cười:

- Ở phía trước kìa, phòng 1601.

1601 là một trong những gian phòng tốt nhất ở tầng 16, bởi vì nằm cuối nên hai bên tường đều là cửa sổ, ánh sáng thập phần tự nhiên.

- Phải vậy không? Nhưng em đã nói với cậu ta là thầy cùng tới chưa?

Vương giáo sư hỏi.

- Em nói rồi.

Trần Mộng Nghiên gật đầu.

Nói rồi sao?

Vương giáo sư trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói rồi mà còn không ra nghênh đón mình. Nếu đối phương cũng là sinh viên trường, mình thân là phó chủ nhiệm khoa kinh tế, một người có tiếng như thế. học sinh nhìn thấy phó chủ nhiệm còn không chạy mau ra cửa nghênh đón?

Vương giáo sư trong lòng có chút tức giận, nếu quả thật có người mời cơm. vậy chẳng khác nào tát vào mặt mình, còn nếu như không, nga, để xem Trần Mộng Nghiên giải thích như thế nào?

- Vậy tại sao không ra đón một chút? Dù gì thầy cũng là một giáo sư, không đứng dậy nổi một chút sao?

Vương giáo sư cố ý để cho Trần Mộng Nghiên thấy khó chủ động bại, cho nên nghiêm mặt hỏi?

- Có thể có chuyện gì đó!

Trần Mộng Nghiên khẽ nhíu mày, Vương giáo sư này thật khiến nàng phản cảm.

- Có chuyện? Bản thân ta muốn xem, cái gì gọi là tôn sư trọng đạo? Em có người bạn như thế, tuyệt giao là được rồi đấy.

Vương giáo sư lập tức chạy tới cửa phòng 1601, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, hét lớn:

- Không biết tên nào ở trong phòng này, chẳng nhẽ không được nuôi dạy tử tế hay sao?

Vương giáo sư chắc chắn Trần Mộng Nghiên lừa gạt hắn, trong phòng chắc chắn không có người, cho nên mới diễn trò như vậy, mà có người thì đã sao? Nếu hắn đúng là sinh viên ĐH Tùng Giang, bị mình quở trách thử hỏi có dám nói nửa câu không? Chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Mà mình cũng sắp lên chủ nhiệm hệ rồi, ở trong trường dù sao cũng là nắm đại quyền, cho dù không phải học sinh hệ kinh tế cũng chẳng sao, mình chỉ cần chào hỏi một chút với chủ nhiệm hệ bên đó thì hắn còn làm gì được mình?

Cũng vì nghĩ như vậy Vương giáo sư không chút cố kỵ, không coi ai ra gì, cứ thế mà hùng hùng hổ hổ xông vào la hét.

Song Vương giáo sư cũng không nghĩ tới, trên bàn còn có hai cô bé, một tên nam sinh, và một người đàn ông, nhìn không rõ mặt mũi lắm.

Trần Mộng Nghiên không có lừa mình? Điều này làm cho Vương giáo sư lại càng tức giận, so với việc để Trần Mông Nghiên lừa thì có chút dễ chịu hơn. Cũng bởi vì đã chuẩn bị sẵn phương thức để doạ Trần Mộng Nghiên một trận nên thế, ai ngờ kết quả trong phòng thực sự có người. Hắn cũng tính giải thích một chút, nhưng như vậy lại càng không ổn, nhất thời nổi trận lôi đình:

- Mấy người các ngươi là sinh viên ĐH Tùng Giang sao?

- Ông là ai?

Dương Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt trở lên âm trầm nhìn chằm chằm Vương giáo sư.

- Ta là ai? Ta là Vương chủ nhiệm, hệ kinh tế, tại sao thấy ta tới mà còn không đứng lên chào hả?

Vương giáo thấy thái độ Dương Minh có vẻ khinh thường mình lại càng khó chịu, sao mà không tức giận cho được?

- Ông nói ông là chủ nhiệm khoa? Ông không lên tiếng mà cứ đùng đùng xông vào, ai biết ông muốn làm gì?

Dương Minh bĩu môi nói.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi có được nuôi dạy tử tế không? Bố mẹ ngươi đâu? Sao lại dạy ra cái thứ không có lễ nghĩa này? Nhà ngươi ở trường cũng giữ cái thái độ này sao? Ngươi không có một chút phép tắc, nhà trường cũng không cần loại học sinh như ngươi. Ta xem ngươi nên nghỉ học thì hơn.

Vương giáo sư nổi giận, hắn nín quá lâu nên bây giờ không chịu nổi nữa, tay chỉ thẳng vào mặt Dương Minh, cứ thế mà mắng.

- Ông vốn là chủ nhiệm khoa của trường, một người đức cao vọng trọng mà không biết giữ mồm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK