Lâm Chỉ Vận cũng khá giống Dương Minh. Mặc dù là người sinh ra và lớn lên ở Tùng Giang nhưng rất nhiều năm không tham gia lễ hội. Trước kia thấy trên Tv rất hâm mộ, hôm nay mình được đi cùng Dương Minh đến đây, Lâm Chỉ Vận sao có thể không vui?
Lâm Chỉ Vận nhìn đến hoa cả mắt.
"Dương Minh, em muốn sang cửa hàng trang sức bên kia, được không?" Lâm Chỉ Vận thấy rất nhiều cô bé líu ríu vây quanh trước cửa hàng trang sức nhỏ, không khỏi động tâm.
Ai chẳng thích đẹp, nhất là con gái. Lâm Chỉ Vận bình thường không mua mấy cái này. Chẳng qua bây giờ có cơ hội nên nàng muốn đi xem.
"Được" Dương Minh gật đầu nói: "Em muốn xem cần gì phải hỏi anh. Giống như anh quản em rất chặt vậy"
Lâm Chỉ Vận bây giờ không thèm để ý Dương Minh, nàng đang bị trang sức đẹp mắt hấp dẫn. Mấy thứ này thực ra không đắt nhưng lại đẹp. Chúng luôn được các cô gái yêu thích.
"Chiếc vòng cổ này sao anh?" Lâm Chỉ Vận chọn một lát thì chọn được một chiếc dây chuyền thủy tinh, thực ra đây là thủy tinh hữu cơ nhưng lại làm rất đẹp.
"Đẹp đó" Dương Minh gật đầu nói: "Em thích thì mua"
"Được." Lâm Chỉ Vận cũng thích chiếc vòng cổ này nên nói với chủ cửa hàng: "Ông chủ, chiếc vòng này bao nhiêu tiền?"
"Cái này à, 20 tệ" Chủ quán nhìn thoáng qua rồi nói.
"Đắt như vậy sao?" Lâm Chỉ Vận nhíu mày: "Giảm chút được không?"
"18, giảm 2 tệ, cái này coi như không lãi" Chủ quán nói.
"15" Lâm Chỉ Vận cảm thấy 18 vẫn đắt, vì thế tiếp tục mặc cả.
"Không được, tôi không kiếm được tiền, 18 là thấp nhất rồi" chủ quán lắc đầu nói.
"15 đi" Lâm Chỉ Vận nói.
"Không được, 17" chủ quán nói.
"15"
"17"
Dương Minh lắc đầu nói một câu: "17 đi"
"A?" Lâm Chỉ Vận kinh ngạc, có ai trả giá như Dương Minh chứ?
Dương Minh cũng khinh ngạc, hắn vốn định nói" 15" nhưng đến miệng thế nào lại thành" 17"
Không ngờ rằng chủ quán nghe Dương Minh nói xong liền mở miệng nói: "Thì 15"
"Được, như vậy đi" Dương Minh lúc này phản ứng thật nhanh, vội vàng nói.
"A." chủ quán nói xong mới có phản ứng. Lão vốn đang mặc cả với Lâm Chỉ Vận, Dương Minh nói một câu làm cho hắn vô thức nói" 15" kết quả lại như vậy.
"Hì hì" Lâm Chỉ Vận nhìn Dương Minh và chủ quán mà không nhịn được cười. Dương Minh đúng là, lần đầu thấy có người mặc cả như vậy.
"Được rồi 15 thì 15" chủ quán nhăn nhó rồi nói: "Lần sau không để ý đến hai người. Hai cái miệng bắt chẹt mình"
Dương Minh cũng cười cười thanh toán tiền rồi nói: "Tôi trước đó là nói sai, không ngờ anh cũng nói sai theo tôi"
"Được rồi" chủ quán cũng cười nói: "Mặc dù không lãi chẳng qua tối đi uống rượu với bạn mà kể chuyện này ra cũng hay"
Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh trả tiền thì định nói mình trả. Chẳng qua nàng không dám, cuối cùng đành phải im miệng.
Mua chiếc vòng này xong, Lâm Chỉ Vận không mua gì nữa mà đi xem.
Ra khỏi phố buôn bán chính là phố giải trí, ở đây có đủ mọi trò chơi. Chẳng qua hầu hết là các môn ít chơi như phi tiêu, câu cá.
Bên trong phố giải trí dùng thẻ, mà thẻ này được đổi ở các cửa hàng. Tất cả các trò chơi bên trong đều dùng thẻ để chơi. Không biết người quản lý sẽ tính toán như thế nào nữa. Chẳng qua cái này không có quan hệ gì với Dương Minh. Thẻ thì hai tệ một cái, Dương Minh trực tiếp bỏ 50 tệ mua 25 thẻ. Sau đó cùng Lâm Chỉ Vận vào phố giải trí.
"Anh mua nhiều như vậy làm gì? Lãng phí." Lâm Chỉ Vận lắc đầu. 50 tệ bằng một lần nàng đi dạy thêm.
"Bây giờ đang là năm mới, chúng ta ra ngoài chơi thì phải chơi cho hết hứng chứ" Dương Minh nói: "Dù sao cũng đổi rồi, chúng ta cứ chơi thôi"
Lâm Chỉ Vận không nói gì được nữa, chỉ có thể đi cùng Dương Minh.
"Anh xem, bên kia nhiều người thật" Lâm Chỉ Vận chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa.
"Đi, chúng ta qua đó xem sao" Dương Minh gật đầu nói.
Dương Minh và Lâm Chỉ Vận chen ra phía trước, thì ra ở đây là trò chơi câu đồ, người tham gia rất nhiều hơn nữa cũng rất náo nhiệt. Dương Minh và Lâm Chỉ Vận nhìn một lát là hiểu rõ quy tắc trò chơi.
Trò chơi này có bốn hàng ngang, mười hàng dọc, tổng cộng 40 ô. Mỗi ô có một chiếc túi.
Mà bên trong túi có chứa các phần thưởng như thú bông. chẳng qua bên trong số túi này lại có một chiếc túi chỉ có tấm thiếp màu đỏ. Chỉ cần câu được chiếc thiếp này là đạt được một con gấu bông rất to.
Gấu bông này bên ngoài không bán, chỉ có thể thấy một vài cửa hàng trưng bày mà thôi, hơn nữa giá rất đắt. Phải 700, 800 tệ mới mua được.
Cho nên phần thưởng này rất hấp dẫn. Hơn nữa các hàng game ở đây đều có đội quản lý thị trường giám sát nên không thể gian lận được. Vì thế bên trong túi đó nhất định có tấm thiếp màu đỏ.
Mà những túi không có thiếp màu đỏ thì chỉ có thể lấy được mấy món như thú bông nhỏ. Hầu hết người chơi chỉ nhận được mấy thú bông bé. Từ sáng đến giờ chưa có ai câu được thiếp màu đỏ.
"Muốn thử không?" Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận rất hứng thú nên hỏi.
"Muốn thì có, chẳng qua em sợ không câu được tấm thiếp" Lâm Chỉ Vận có chút lo lắng.
"Phải thứ mới biết chứ" Dương Minh mỉm cười nói: "Em nhìn xem, không phải nhiều người đều không câu được sao? "
Bởi vì sau khi có người câu xong, nhân viên phục vụ sẽ bỏ thêm túi vào, sau đó lại đổi vị trí các túi nên không bắt được quy luật.
Cũng may trò này chỉ mất có 10 thẻ là chơi được một lần, cũng chỉ có 20 tệ mà thôi.
"Ông chủ, tôi muốn chơi một lần" Dương Minh đưa hai mươi thẻ cho chủ quán.
"Được" chủ quán bảo nhân viên phục vụ đưa móc câu cho Lâm Chỉ Vận, sau đó dạy nàng cách dùng.
Lâm Chỉ Vận rất lo lắng, 20 tệ, nếu câu trúng tấm thiếp thì rất vui, nhưng nếu không trúng thì Lâm Chỉ Vận lại đau lòng.
Cách chơi rất đơn giản, rất nhanh Lâm Chỉ Vận đã học được. Chẳng qua khi để nàng câu thì Lâm Chỉ Vận lại do dự không biết câu túi nào.
Chẳng qua Dương Minh đã sớm biết tấm thiếp ở túi nào mà. Dị năng không dùng bây giờ thì là ngu? Mặc dù cảm thấy không khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà, chẳng qua đây là mình dùng dị năng để tán gái, cũng được mà.
Dương Minh dùng dị năng thì thấy trong này chỉ có một túi có tấm thiếp màu đỏ, chẳng qua vị trí của chiếc túi đó rất kỳ quái.
Nó nằm ở chính giữa hàng thứ nhất, ngay trước mặt người chơi.
Dương Minh trầm ngâm một chút, liền hiểu ra vấn đề. Bề ngoài thì túi đó đặt ở vị trí dễ thấy nhất, cũng dễ dàng câu được nhất. Chẳng qua đây là do vấn đề tâm lý của con người.
Thứ ngay trước mặt người ta lại hay quên. Ngược lại mọi người hay chú ý đến các túi phía sau. Bởi vì mọi người càng tin túi càng khó câu thì tỷ lệ càng cao.
Cho nên chiếc túi đó đặt ở đây lại không ai câu trúng.
Nhưng điều này lại không có tác dụng với Dương Minh. Dương Minh không dùng tâm lý mà dùng mắt để nhìn.