Dương Minh dập điện thoại Trần Mộng Nghiên, lại gọi tiếp cho Tiếu Tình, báo cho nàng biết mình về bình an.
"Tiếu Tình, chị đang ở đâu?" Dương Minh hỏi.
"Ở trường, chị thì có thể ở đâu được?" Tiếu Tình nghe được thanh âm của Dương Minh, không tránh được trong lòng kinh hỉ: "Em về rồi sao?"
"Ân, về rồi, bất quá trưa nay em hẹn Trần Mộng Nghiên ăn cơm, có gì buổi chiều sẽ qua gặp chị." Dương Minh có chút áy náy nói.
"Em đừng có mà già mồm, cha nuôi ngày hôm qua còn hỏi chị: như thế nào mà lâu rồi không thấy em, có phải phát đạt rồi nên quên người cha này không?" Tiếu Tình nửa thật nửa đùa nói, nàng biết Dương Minh tất nhiên không phải là loại người như vậy.
"A?" Dương Minh kinh ngạc, rồi mới nhớ tới đã lâu chưa sang nhà cha nuôi Lưu Duy Sơn, cả một năm nay thật bận rộn, ngay cả nhà cha mẹ ruột cũng ít khi về, mình thật sự đã xem nhẹ cảm thụ của cha mẹ nuôi rồi.
Nghĩ đến đây, Dương Minh cảm thấy có chút hổ thẹn, quả thật bây giờ không có rảnh a, chắc phải thu xếp ổn thỏa, dù không có thời gian chăng nữa cũng phải sang thăm cha nuôi.
"Chị Tiếu Tình, quả thật lúc trước em bận quá." Dương Minh ngượng ngùng nói.
"Ha ha, chị đương nhiên biết. Kỳ thật cha nuôi cũng biết, thời gian em trốn học dài như vậy đã sớm vào tai cha nuôi, người cũng tùy tiện lải nhải dăm ba câu thôi, cũng không trách em." Tiếu Tình giải thích: "Mọi người đều hiểu lý do em làm thế mà."
"Như vậy đi, để em gọi điện cho cha nuôi, xem xem lão nhân gia người có rảnh giữa trưa hay không, sau đó em cùng Trần Mộng Nghiên mời người ăn cơm." Dương Minh nghĩ nghĩ rồi nói.
"Cũng đúng, chị không đi đâu, em cứ đi đi." Nghe nói Trần Mộng Nghiên cũng đi, Tiếu Tình đột nhiên từ chối.
"Được rồi." Dương Minh cũng không miễn cưỡng, nếu Tiếu Tình đi, tuy rằng mặt ngoài không sao nhưng khó tránh xấu hổ trong lòng.
Lưu Duy Sơn bây giờ là phó hiệu trưởng của trường, lượng công việc so với trước kia nhiều hơn không ít, lúc Dương Minh gọi điện tới, ông ấy đang nghiên cứu chuyện sát hạch giáo viên. Bận thì bận, bất quá thấy số của Dương Minh gọi đến, ông liền buông bỏ công việc, bắt ngay điện thoại.
"Dương Minh? Tiểu tử ngươi về rồi à?" Lưu Duy Sơn cười hỏi, xem ra ông cũng đã biết chuyện Dương Minh xuất ngoại từ Tiếu Tình.
"Ân, con vừa mới trở về." Dương Minh nói: "Cha nuôi, thời gian dài như vậy. không qua thăm người. con."
"Ha ha, không có gì, có phải đứa nhỏ Tiếu Tình nói gì với ngươi hay không?" Lưu Duy Sơn cười nói: "Ta cũng biết con bận rộn, không có chuyện gì đâu, không cần suy nghĩ nhiều làm gi."
"Cha nuôi, kỳ thật con gọi điện là muốn hỏi: cha có thời gian rảnh, khoảng giữa trưa không? Con cùng Trần Mộng Nghiên mời người ăn cơm." Dương Minh ngượng ngùng hỏi.
"Giữa trưa à? Vốn có một cái tiệc, bất quá không sao, ta từ chối là xong, con đặt cơm nơi nào, ta qua đó là được." Lưu Duy Sơn nghe thấy Dương Minh mời mình ăn cơm, nhất thời cảm thấy vui vẻ.
Thật ra, tới tuổi Lưu Duy Sơn thì đã không còn xem trọng địa vị quyền lợi nữa, nhất là ông ấy còn có danh vọng rất cao về điêu khắc nghệ thuật, nên càng không quan tâm đến vật ngoài thân, cùng người nhà bạn bè hưởng thụ thiên luân chi nhạc mới là phải đạo, cho nên thoái thác bữa tiệc để ăn cơm cùng Dương Minh.
"Được rồi, con liền đi đặt một chỗ tốt, lát nữa con gọi điện cho người." Dương Minh nói. Xem ra phải sửa đổi kế hoạch một chút, Dương Minh vốn tính toán mời Trần Mộng Nghiên chúng nữ tùy tiện tìm một cái nhà hàng gần trường ăn chút gì đó, nhưng giờ có thêm cha nuôi nên phải đặt chỗ nơi xa hoa một chút, dù sao cũng là gia yến mời trưởng bối.
Dương Minh liền gọi điện cho Quách Kiến Siêu, để hắn chuẩn bị phòng ở khách sạn Tùng Giang, cũng chính là khách sạn Douglas lúc trước, nói cho hắn chút nữa mình qua ăn cơm.
Quách Kiến Siêu đương nhiên là vui vẻ, liên tục chuẩn bị không ngừng.
-----------------------------------------------------
Một lúc sau khi Trần Mộng Nghiên cúp điện thoại, nàng cũng không còn tâm tư nghe giảng, bắt đầu nhắn tin cho Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, nói cho các nàng biết tin Dương Minh trở về, giữa trưa cùng ăn cơm.
"Trần Mộng Nghiên, em giải thích một chút, trong trường hợp này nguyên nhân chủ yếu gây lạm phát là gì?" Giáo sư gọi nàng.
"A? Em." Trần Mộng Nghiên vừa rồi nghe điện thoại, lại ngồi nhắn tin, làm sao mà nghe giáo sư nói những gì?
"Ngồi xuống đi, lần sau phải tập trung nghe giảng, làm cán bộ lớp thì đừng có mà lo hóng bên ngoài!" Lão giáo sư không chút lưu tình trách mắng.
"A. Vâng." Trần Mộng Nghiên đỏ mặt ngồi xuống.
Gần đây, vị giáo sư này tìm mình gây phiền toái càng nhiều, Trần Mộng Nghiên cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Trước đây không lâu, có lần giáo sư tìm nàng hỏi về vài vấn đề riêng, hỏi rằng có bạn trai linh tinh hay không.
Trần Mộng Nghiên cẩn thận dò hỏi, mới hay nguyên lai lão giáo sư muốn giới thiệu cháu hắn cho nàng. Đương nhiên Trần Mộng Nghiên cứng rắn cự tuyệt, chỉ là hắn tựa hồ như bị mất mặt nên rất thành kiến với Trần Mộng Nghiên.
Hắn nghĩ, Trần Mộng Nghiên chắc chắn là lấy cớ đã có bạn trai, một tiểu cô nương năm nhất làm sao có bạn trai nhanh như vậy? Còn tin đồn trong trường, hắn đương nhiên là không rảnh chú ý, mà cũng chưa có ai nói qua với hắn.
Cho nên Vương giáo sư liền cho rằng Trần Mộng Nghiên không cấp cho hắn mặt mũi, thằng cháu ở nhà lại lúc nóng lúc lạnh, lúc nhõng nhẽo lúc cứng rắn làm lão càng đau đầu. Lão nảy ra ý nghĩ phải gây khó dễ cho nàng, cho nàng biết, nếu không đáp ứng hắn, ở trong trường sẽ nửa bước khó đi.
Thật ra thì Vương giáo sư trước kia cũng là một con người chính trực, cho tới bây giờ cũng chưa có scandal về thi cử hay kỷ luật, cũng có thể xem như là người thanh liêm, phấn đấu cả đời cho trường, đến già thì có mưu lợi cho con cháu, cũng là chuyện không đáng gì.
Hơn nữa, cái này cũng không thể xem là làm trái qui tắc, bất quá chỉ là giới thiệu đối tượng mà thôi. Cháu của mình ưu tú như vậy, dư xăng để đi cùng Trần Mộng Nghiên, chính là không nghĩ tới lại bị lật xuồng, làm cho Vương giáo sư mất mặt. Lão nghĩ rằng Trần Mộng Nghiên còn là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, nhà mình thuộc dòng dõi nho học, là giáo sư đại học, con trai thì là giám đốc công ty, cháu thì học hành không tốt lắm nhưng dựa vào mình chiếu cố cũng lên được đại học, tuy không phải là ĐH công nghiệp Tùng Giang nhưng cũng là ĐH liên kết mở a.
Chuyện này cũng không trọng yếu, cháu mình học bất quá cho có mà thôi, sau khi tốt nghiệp liền nhậm chức trong công ty gia đình, sau này tiếp quản gia sản, của cải hùng hậu như thế, Trần Mộng Nghiên cư nhiên còn không cho hắn mặt mũi. Cái này mà nói ra ngoài chắc chẳng ai tin.
Nếu không phải cháu mình đến trường dự thính một khóa, nhìn trúng Trần Mộng Nghiên thì Vương giáo thụ cũng lười làm bà mai, gái gú thì thiếu gì, xếp cả thành một hàng dài, nào có ai kém Trần Mộng Nghiên?
Cho nên cứ lúc có thời gian, Vương giáo sư đều tìm Mộng Nghiên gây phiền phức, ý muốn bắt chẹt nàng.