Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng nhìn bóng lưng của Tô Nhã dần dần mất dạng trong tàm mắt của Dương Minh, Dương Minh thở dài, cuối cùng cũng từ biệt, Dương Minh cũng không muốn dùng khả năng xuyên thấu để nhìn Tô Nhã nữa mà xoay người để trở về thành phố Tùng Giang Ngày mai lên đường rồi, hôm nay là ngày cuối, Dương Minh muốn nhanh chóng trở về để phụng bồi cho Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai!

Đối với hành động của Mộng Nghiên dành cho Tô Nhã trước khi đi, Dương Minh rất cảm kích,Trần Mộng Nghiên làm như vậy cho thấy được sự rộng lượng và thông minh của mình!Nhưng mà, không biết Trần Mộng Nghiên dứng trước đám người Triệu Oánh có thể khoan dung như vậy không?

Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên xme Triệu Oánh là một chướng ngại vật, thủy chung khó mà thay đổi được, điều này làm cho Dương Minh cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà mình trước khi đi, cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể chờ sau khi mình trở về, giải thích cho Trần Mộng Nghiên các nàng mà thôi!

Còn lại một ngày, Dương Minh cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn! Yên ổn trôi qua ngày hôm nay, rồi mai lên đường!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Minh hơi sững sờ. Tô Nhã đã tiến vào kiểm tra hộ khẩu rồi mà, thời gian đăng ký cũng đến rồi, chắc là đang xếp hàng đăng ký, vậy còn gọi điện thoại cho mình làm gì? Chẳng lẽ là Trần Mộng Nghiên gọi tới, muốn hỏi mình có đưa Tô Nhã lên máy bay hay không?

Dương Minh vội vàng mở máy, con số hiển thị cuộc gọi đến chính là một dãy số quen thuộc, chi thua số của Dương Minh có một đơn vị!Dương Minh cầm điện thoại trên tay, run rẩy, dãy số này quen thuộc quá! Đây là dãy số do Dương Minh và Lam Lăng chọn! Bởi vậy, Dương Minh cũng không có lưu vào danh bạ.

Cũng vì thê khi Trần Mộng Nghiên muốn tìm số điện thoại của Lam Lăng trong điện thoại của Dương Minh nhưng không có tìm ra, nhưng muốn để cho hắn bất ngờ, nàng cũng không có hỏi trực tiếp hắn, mà nhờ Chu Giai Giai dùng thủ đoạn của Hacker, sao chéo toàn bộ nhật ký điện thoại của hắn, phát hiện ra một số điện thoại chỉ kém của hắn có một chữ sô, chắc chắn đó là số của Lam Lăng!

Tuy rằng khi thấy sô điện thoại này của Lam Lăng trong lòng của Mộng nghiên có chút chua, nhưng mà đwe làm đại cuộc nàng phải bỏ qua chút ghen tuông nhỏ nhoi này, nàng cũng biết bây giờ cũng không phải là thời điểm ghen tuông, Dương Minh sắp đi rồi, sao mình có thể kiếm hắn gây phiền toái thêm?

Huống hồ, việc tiếp nhận Lam Lăng, Trần Mộng Nghiên đã sớm quyết định, khi đó đem ý nghĩ này nói ra cho Dương Minh, lúc ấy Dương Minh cảm động đến nỗi, ở trong xe bế mình, Trần Mộng Nghiên sao lật lọng được nữa? Đây không phải là muốn Dương Minh khinh thường mình sao?

Cho nên, Trần Mộng Nghiên rất nhanh đã điểu chỉnh lại tâm tình của mình, liên hệ với Lam Lăng để thông báo cho cô việc Dương Minh muôn đi Vân Nam, không nghĩ tới Lam Lăng sẽ nhắn trở lại, hơn nữa còn hẹn ước, vào hôm nay sẽ tới thành phố Đông Hải, cho Dương Minh một sự bất ngờ!

-Uy!

Dương Minh hít một hơi thật sâu, cẩn thận bấm phím nghe, một cảm giác không tin đây là thật! Không phải có người dùng phần mềm giả số điện thoại quậy mình đấy chứ? Vì từ lần Lam Lăng rời đi, hắn đã không còn gọi tới số này nữa rồi!

Tuy rằng ngẫu nhiên có nhắn tin, nhưng mà khoảng thời gian gần đây nhắn tin cũng ít hơn, hai tháng trở lại đây không có nhắn một tin nào!

Cho nên Dương Minh thật sự không tin, là Lam Lăng gọi điện thoại tới, hiên nay, cũng có một số hacker dùng phần mềm máy tính để sửa số điện thoại gọi tới, Chu Giai Giai chính là ví dụ điển hình! Thế cho nên Dương Minh mới cảm thấy đây chỉ là một trò đùa dai!Nhưng ai lại biết số điện thoại của Lam Lăng? Lại còn dùng số đó gọi vào máy mình nữa?

Dương Minh nghĩ đến đây lắc đầu cười khổ, chắc không phải điện thoại của Lam Lăng rồi, chẳng qua có người cũng có người có số điện thoại giống Lam Lăng rồi thử gọi cho người có sô điện thoại kém hơn mình một số để trêu đùa thôi!

-Đoán thử em là ai?

Bên trong điện thoại, truyền tới một giọng nói rất đỗi quen thuộc, với nụ cười khẽ, nhưng ngọt ngào

-A

Dương Minh sau một phút kích động, nở nụ cười

-Lăng Lăng là em thật sao

-Đúng đó, anh đoán thử xem em dang ở đâu?

Lam Lăng thấy Dương Minh lập tức đoán được, cũng không giận, tiếp tục hỏi

-Sao anh biết được…

Dương Minh vô thức nói ra, bất quá sau khi nói ra câu này, trong lòng Dương Minh lại nghĩ, Lam Lăng nếu hỏi như vậy, chắc chắn là có lí do, nếu không sao nàng lại hỏi như vậy?

Chẳng lẽ…Dương Minh bỗng nhiên nghĩ tới một giả thuyết làm cho hắn kích động vô cùng!

Tô Nhã có thể trở về Tùng Giang cũng là do côn lao của Mộng Nghiên! Mà nếu Mộng Nghiên đã có thể gọi cho Tô Nhã trở về Tùng Giang thì sao không thể gọi cho Lam Lăng trở về Tùng Giang. Chẳng lẽ Lam Lăng đến thật rồi sao?

Dương Minh bị suy đoán của mình làm cho kích động cùng với phán chấn:

- Em đến Tùng Giang rồi sao?

-Sai

Lam Lăng phủ nhận không chút lưu tình với suy đoán của Dương Minh.

-Vậy…Ha ha êm vẫn còn ở Vân Nam phải không?

Dương Minh nghe câu trả lời của Lam Lăng tuy có chút thất vọng, bất quá cũng không có biểu lộ ra, mà mỉm cười hỏi.

-Sai luôn!

Lam Lăng cười hì hì phủ nhận suy đoán của Dương Minh.

-Vậy em ở đâu?

Dương Minh sửng sốt, Lam Lăng không ở Tùng Giang cũng không ở Vân Nam vậy thì ở đâu?

-Cho anh đoán lại lần nữa

Lam Lăng lại hỏi:

-Anh đầu hàng

Dương Minh lắc đầu, thật sự không biết Lam Lăng ở đâu.

-Đồ đầu đất

Lam Lăng vừa dứt lời, Dương Minh liền cảm thấy có một bóng hinh từ phía sau đang bước nhanh về phía mình.

Theo bản năn sát thủ, Dương Minh liền cảnh giác, dùng dị năng hướng người đang chạy lại mình, chỉ thấy một thân ảnh yêu kiều khả ái, Dương Minh nhất thời thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ!Ngay sau đó, đôi mắt Dương Minh đã bị một đôi bàn tay lạnh ngắt bưng kín!

-Đoán xem em là ai?

Thanh âm quen thuộc từ phía sau Dương Minh vang lên

Dương Minh kích động không thôi, xoay người ôm lấy Lăng Lăng vào lòng

-Lăng Lăng, anh rất nhớ em!

Lam Lăng vẫn như cũ, giống như một Lolita, y phục cũng rất đáng yêu, vừa nhìn cũng chỉ là một tiểu hài tử, điêi này làm cho Dương Minh có cảm giác mọi chuyện cứ như mới ngày hôm qua, Lam Lăng không hè tời xa mình, cô ấy luôn luôn bên ở bên mình!Giống như Lam Lăng mới rời xa mình có 2.3 ngày thôi đã về rồi, nhưng trong tư niệm cũng nói cho Dương Minh biết Lam Lăng đã đi quá lâu rồi.

-Em cũng vậy, nhớ anh muốn chết luôn đó!

Lam Lăng nói, kích động nhào vào lòng Dương Minh, hai tay của cô ôm cứng ngắc cổ Dương Minh, trực tiếp hôn Dương Minh, làm cho Dương Minh nói không ra lời

-Đừng

Dương Minh trong lòng nóng lên, cũng không ngại đây là phi trường, hôn đáp lại Lam Lăng

Thật ra, ở một số nơi công cộng, hôn môi cũng không nhất định phải ngại phong tục, giáo hóa. Còn người ở nơi công cộng hôn môi nhưng lại kèm theo những động tác hèn mọn, vậy thì có chút đồi bại phong tục.Chẳng qua, trong trường hợp đặc biệt của Dương Minh và Lam Lăng, ở sân bay, hôn nhau đắm đuối như vậy, còn là một không khí lãng mạn nữa! Hai người cũng như các cặp đôi yêu nhau khác, dùng ôm hôn để nói ra hết tình cảm của mình!

Cảnh tượng như vậy, sân bay cũng không hiếm thấy, rất nhiều người xa cách người yêu, đều cũng làm những hành động như vậy ở nơi đây, cho nên khi thấy Dương Minh và Lam Lăng như vậy, mọi người chỉ xem là điều bình thường thôi, không ai cảm thấy cách làm của hai người không ổn!Trái lại có rất nhiều người thấy cảnh này, đều cảm động, đứng một bên vỗ tay!

‘Ba ba ba ba…’ Càng ngày càng có nhiều hành khách tiến lại vỗ tay hoan hô!

-Cảm động quá

Rất nhiều bà cô già cảm động khóc:

-Bọn họ nhất định là đã xa nhau lâu lắm, hôm nay cuối cùng cũng gặp nhau

Đúng vậy đúng vậy! Cô xem họ hôn nhau đắm đuối như vậy, có thể thấy tình yêu của họ lớn đến cỡ nào! Cũng không có vì thời gian mà thay lòng!

Một người khác nói

Tôi còn tưởng rằng chỉ có thành phố tình yêu Paris của Pháp mới có những cảnh lãng mạn như vậy chứ!

Một người Pháp nhìn thấy cảnh này cũng thổn thức nói

Lời nói của những người này làm Dương Minh có chút ngượng ngùng, may mà da mặt của Dương Minh rất dày, nhưng nghe xong những lới này có chút đỏ mặt, vôi vả kéo Lam Lăng rời hỏi sân bay.

Wow,cảm động quá!

Nhiều người kinh ngạc kêu lên

Đúng vậy, tôi cũng chưa từng thấy một tình yêu đích thực như họ!”

Một người khách du lịch cảm động nói

Thậm chí có một đôi vợ chông già, sau khi xem một màn lãng mạn như vậy, cũng hôn nhau.Kết quả, có người dẫn đầu, có nhiều người trẻ tuổi to gan, cũng cùng người yêu của mình ôm hôn nhau, nhiều đôi vợ chồng trung niên bị bầu không khí lãng mạn này của sân bay ô nhiễm, ở trên phi trường ôm hôn.Thế là, đại sảnh của phi trường có một màn hôn tập thể,,,Tình cảnh náy lớn đến nỗi có thể coi là một kỳ quan! Thậm chí đám phóng viên nghe được động tĩnh, là nhanh chân chạy tới chụp ảnh, phỏng vấn. Mà lúc này, người khởi xướng chuyện này là Dương Minh và Lam Lăng,đã sớm đi tới cổng của sân bay, hai người thấy xung quanh có rất nhiều đôi ôm hôn thắn thiết, hai người chỉ nhìn nhâu cười, nắm tay nhau rời khỏi sân bay

- Thật không nghĩ tới, chúng ta lại có sức hút như vậy, tạo nên một trận náo dộng lỡn như vậy!

Dương Minh sợ hãi than

-Đúng vậy, em cũng không ngờ đó!

Lam Lăng cũng làm bộ dạng giật mình

-Em chính là xuất phát từ nội tâm, nhớ anh đến không kìm chế được, không ngờ họ lại học theo chúng ta.

-Ha ha, không đúng, bọn họ cũng là không kìm lòng được!

Dương Minh cười nói:

-Đúng rồi, sao em lại tìm được anh? Sân bay lớn như vậy, em sao biết mà chạy lại sau lưng anh.

- Anh đừng quên, em có giác quan thứ sáu rất nhạy bén, em có thể trong biển người, lập tức tìm được anh!

Lam Lăng có chút đắc ý nói:

-Đừng quên, anh là người yêu của em, nên chúng tao có lòng linh cảm ứng!

-Ha ha, thì ra là vậy!

Dương Minh lúc này mới nhớ ra, Lam Lăng trời sinh đã có giác quan thứ sáu rất nhạy.

Lúc trước, khi ở Vân Nam đoán thạch, Lam Lăng đã dùng siêu năng lực hầu như bách phát bách trúng, cha của nàng thậm chí còn bắt nàng hỗ trợ hắn đánh bạc!

-Được rồi, cha em giờ thế nào rồi?

Dương Minh chợt nhớ ta cha của Lam Lăng là một con ma bài bạc

-Vẫn y như cũ, suốt ngày say rượu, chỉ biết đi lừa gạt để mà sống, lấy được tiền thì chỉ biết đổ vào cờ bạc... ngu ngốc…

Lam Lăng mặc dù nàng không có về thăm cham nhưng cũng có thể đoán được tình huống của cha nàng.

-Thì ra vẫn như cũ!

Dương Minh nghe xong không khỏi lắc đầu, có những người trời sinh tính cách đã như thế, không thể sửa được, vậy nên mới có câu ‘ Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’

Vốn dĩ, Dương Minh hỏi như vậy, bởi vì dù sao ông ấy cũng là cha của Lam Lăng, nếu thực sự đã hối cải, bỏ được thói xấu trước kia, có chút chí hướng làm ăn để nuôi sống bản thân, Dương Minh cũng không ngại kéo gắn về đây! Nhưng sau khi nghe Lam Lăng nói như vậy, cũng may là mình chưa cho người đi đón ông ấy.Dương Minh chỉ sợ cho ông ấy bao nhiêu tiền, ông ấy đều đem nó đi đốt! Cho nên Dương Minh cũng bỏ luôn ý định giúp đỡ cha Lam Lăng

Năm lấy tay của Lam Lăng, cũng vẫn giống như lần đầu nắm tay vậyTình cảm của Dương Minh dành cho Lam Lăng rất sâu sắc, mặc dù Lam Lăng không phải là người yêu đầu tiên của Dương Minh, nhưng lại là người nữ nhân đầu tiên Dương Minh quan hệ lúc tỉnh táo, loại hoài niệm này khó mà quên được.Cho tới bây giờ, khi Dương Minh nhớ lại chuyện trước kia, lại có một cảm giác ngọt ngào.

-Em không phải là chuyên tâm tu luyện công pháp của Lam gia sao? Sao lại đột nhiên trở về như vậy?

Dương minh thấy Lam Lăng trở về như vậy tất nhiên là rất vui mừng

-Ha ha, cho anh doán đó?

Lam Lăng cười nói

-Anh không có giác quan thứ sáu nên đoán bừa nha. Có phải là Trần Mộng Nghiên điện thoại, gọi em trở về không?

Dương Minh cố tình dừng lại một chút hỏi

-Hả?

Dương Minh ngây ra cả người, lần này Lam Lăng trở về, không phải do Trâng Mộng Nghiên gọi về sao? Vậy tại sao nàng lại về? Tại sao lại có tình huống trùng hợp đến như vậy, xuất hiện ở Đông Hải, lại gọi điện thoại cho mình?

-Cô ấy nhắn tin cho em, chứ không có gọi điện thoại!

Lam Lăng cười híp mắt với Dương Minh, mắt híp lại thành một khe hở.

- ……..

Dương Minh có chút hết biết nói sao, cảm giác như mình bị Lam Lăng chơi xỏ, gọi diện thoại với gửi tin nhắn có gì khác nhau sao?

Dương Minh cười khổ một cái, nói:

-Cùng cô ấy nói chuyện thế nào?

-Khá tốt nha, có thẻ ở chung được.

Lam Lăng gật đầu:

-Đây là lần nói chuyện chính thức đầu tiên của cả hai.

-A.

Dương Minh nhún vai:

-Sau này, có lẽ sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn…

Không biết a, chuyện sau này, ai có thể biết trước rõ ràng được?

Lam Lăng có chút thương cảm:

-Cũng không biết, sau này có còn sống nữa hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK