Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Khiết nghe Dương Minh nói với giọng ghen tuông, không khỏi có chút đắc ý: "Sao, có vấn đề gì à".

"Không có gì. Tôi có vấn đề gì chứ, chỉ cảm thấy thằng đó không biết mình là ai" Dương Minh lắc đầu, sau đó nói: "Nhà chị ở đâu"

"Khu Khai Phát, không xa nhà Dương Lệ mấy, hướng kia" Tôn Khiết nói.

Dương Minh gật đầu, lái xe chạy đến đó. Đây là chỗ ở người nhiều tiền tại Tùng Giang, cho nên ven đường dễ dàng thấy toàn xe ngon.

"Rẽ trái. ừ đúng, Biệt thự kia" Tôn Khiết chỉ vào một căn biệt thự.

Không phải chứ? Nhiều tiền như vậy? Dương Minh không khỏi chậc lưỡi. Nhà Dương Lệ sao có thể bằng Tôn Khiết.

"Chị ở đây?" Dương Minh ngừng xe, nhìn ngôi biệt thự phía trước, hơi hoa mắt.

"Còn có Á di nữa" Tôn Khiết vừa nói liền rút điện thoại di động ra gọi, sau đó nói với người bên trong: "Á Di, cháu là Tôn Khiết, cháu đã về, mở cửa giúp cháu"

"Chị không có chìa khóa sao?" Dương Minh có chút kỳ quái, mở cửa còn phải cần gọi người? Nếu người làm không ở nhà thì sao?

"Có chìa khóa, chẳng qua rất phiền phức, mở từ ngoài còn cần mật khẩu"

Không thấy người đi ra, cổng biệt thự đã từ từ mở ra. Dương Minh không ngạc nhiên, dù sao bây giờ đều tự động.

Dương Minh lái xe vào trong biệt thự, sau đó tìm gara. Không đợi Tôn Khiết mở miệng nói Dương Minh đã dùng dị năng tìm được vị trí.

"Sao cậu trông còn quen thuộc nơi này hơn tôi thế?" Tôn Khiết rất kỳ quái, không biết tại sao Dương Minh lại tìm được gara: "Cậu đến đây lần đầu đó à? "

"Ngất, bằng trực giác mà, biệt thự bình thường đều để gara ở đằng sau" Dương Minh nói như vậy, Tôn Khiết mặc dù nghi hoặc nhưng cũng hỏi nữa. Xuống xe, Tôn Khiết dẫn Dương Minh vào biệt thự.

Một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi mở cửa cho Tôn Khiết: "Tiểu thư, cô đã về, đây là?"

"Ồ, Á Di, đây là Dương Minh bạn cháu" Tôn Khiết giới thiệu.

"Cháu chào Á Di" Dương Minh gật đầu với Á Di.

"Chào cậu. Tiểu thư, uống gì không? Tôi đi lấy" Á Di cười nói.

"Không phiền chứ ạ?" Trong nhà Dương Minh không có người làm thuê, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người làm thuê, cho nên không quen cảm giác hầu hạ này.

"Không có gì, đây là công việc của tôi" Á Di cười nói.

"Như vậy đi, Á Di pha cho bọn cháu hai cốc cafe. Tối nay cháu và Dương Minh còn chuyện phải nói, có thể cả đêm không ngủ" Tôn Khiết nói.

"Được, tiểu thư" Á Di gật đầu, sau đó đi làm.

Tôn Khiết dẫn Dương Minh lên lầu, đến trước một phòng, đẩy cửa đi vào. Nơi này hiển nhiên là phòng làm việc, trên bàn có một chiếc máy tính, còn một đống giấy tờ.

"Ngồi đi" Tôn Khiết chỉ vào ghế sô pha nói. Sau đó nàng ngồi xuống trước, ưỡn ưỡn người nói: "Mệt chết được"

Giọng cực kỳ me eng]ời, làm cho Dương Minh bắt đầu di động, tay không thành thật sờ sờ trên người Tôn Khiết.

"Đừng lộn xộn, lát nữa Á Di còn đưa cafe vào đó" Tôn Khiết tát tay Dương Minh, nói.

Vì thế Dương Minh lại nghĩ rằng sau khi Á Di mang cafe vào, Tôn Khiết sẽ để mặc mình muốn làm gì thì làm.

Á Di từ nhỏ đã chăm sóc Tôn Khiết, có thể nói là rất trung thành với Tôn Khiết. Nhưng so sánh với Tôn Khiết, chị ta sẽ nghiêng về phía Tôn Hồng Quân hơn. Dù sao gia chủ Tôn gia bây giờ chính là Tôn Hồng Quân.

Á Di vào phòng bếp, sau đó lấy một chiếc điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho một số.

Không lâu sau, điện thoại bên kia đã có người nghe.

"Lão Tôn, tôi là A Á" Á Di nhỏ giọng nói.

"Ồ? Là A Á. Muộn như vậy rồi, có chuyện gì thế?" Tôn Tam cẩn thận nói. Lão và Á Di hồi trẻ đã yêu nhau. Nhưng gia quy ở Tôn gia rất nghiêm khắc, không cho phép quản gia và người làm trong gia tộc có quan hệ tình cảm. Cho nên hai người chỉ có thể chôn kín tình cảm này trong lòng.

Những năm qua, mặc dù Tôn Tam và Á Di vẫn không quên được đối phương, nhưng bọn họ biết tình cảm này chỉ có kiếp sau. Kiếp này bọn họ không thể ở bên nhau.

Sợ người khác nói linh tinh, cho nên ngoại trừ công việc, Tôn Tam và Á Di rất ít liên lạc với nhau. Á Di đến Tùng Giang chăm sóc Tôn Khiết là vì ngại mọi người nói ra nói vào.

"Lão Tôn, chỗ tôi có chút tình hình về tiểu thư muốn nói với lão. Lão phải mau báo cáo với lão gia" Á Di nói.

"Ồ? Tình hình gì?" Vừa nghe là chuyện của Tôn Khiết, Tôn Tam lập tức động tâm.

"Hôm nay tiểu thư mang một cậu bé về qua đêm" Á Di nhấn mạnh từng chữ.

"Ồ?" Tôn Tam sửng sốt một chút: "Thật sao?"

"Tôi có thể lừa lão sao?" Lúc không có ai, Á Di nói chuyện với Tôn Tam cũng không khách khú. Chẳng qua Tôn Tam cũng không để ý, hơn nữa cũng cảm thấy rất thoải mái.

Tình yêu của hai người trung tuổi, nhưng không thể ở bên nhau. Đã biết không thể nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến đối phương.

"Tiểu thư chưa từng bạn khác phái về nhà, đây là lần đầu tiên" Á Di nhấn mạnh.

"Được rồi, cậu nhóc đó tên gì?" Tôn Tam mơ hồ cảm thấy gì đó.

"Tên Dương Minh" Á Di nói.

"Gì. Là cậu ta" Tôn Tam kinh ngạc nói.

"Sao, lão biết cậu ta?" Á Di có chút kỳ quái hỏi.

"Biết, sao lại không biết chứ?" Tôn Tam nói: "Được rồi, tôi đã biết. Bên phía lão gia, người cũng đã biết một ít. Bà không cần quan tâm, đi ngủ sớm đi"

"Được, ngủ ngon" Á Di thản nhiên nói, nhưng câu ngủ ngon lại đầy tình cảm.

"Ừ. ngủ ngon" Tôn Tam dập máy.

Á Di điều chỉnh tâm trạng của mình một chút, sau đó bắt đầu pha cafe.

Trong phòng làm việc, Dương Minh và Tôn Khiết.

"Dương Minh, lúc trước tôi và Dương Lệ nhắc đến Dương Lệ, sao cậu lại ra vẻ không biết?" Tôn Khiết nghĩ đến chuyện này lại tức giận: "Cậu rõ ràng là biết Bạo Tam Lập, còn bảo tôi tìm Dương Lệ?"

"Cái này." Dương Minh đúng là không biết làm sao, đúng, chuyện này là mình không đúng: "Tôn Khiết, thực ra tôi không có ý đó."

"Vậy ý của cậu là gì?" Tôn Khiết nhìn Dương Minh, tức giận nói.

"Tôn Khiết, hôm nay chị cũng thấy đó. Tôi và Bạo Tam Lập rất quen thuộc" Dương Minh thở dài nói.

"Đúng, tôi cũng thấy. Cậu đã quen như vậy, sao không giới thiệu tôi?" Tôn Khiết càng tức.

"Thực ra, chuyện không phải như chị nghĩ" Dương Minh lắc đầu nói: "Tôi giới thiệu chị cho hắn, đó là việc quá đơn giản. Chẳng qua đúng là vì tôi quá quen hắn, nên mới không giới thiệu chị"

Tôn Khiết nghe đến đây, không khỏi nhíu mày. Chẳng qua rất nhanh nàng đã nghĩ được ý của Dương Minh, nhưng vẫn hỏi: "Ý của cậu là."

"Không sai, đoán đúng rồi đó" Dương Minh gật đầu nói: "Tôn Khiết, chị lúc ấy nói mình cũng không biết bố chị tìm Bạo Tam Lập làm gì. Điều này làm tôi không nắm chắc. Bố chị làm gì, trong lòng tôi và chị đều hiểu. Bố chị tìm Bạo Tam Lập làm gì? Không nằm ngoài hai khả năng, một là hợp tác, một là xung đột"

"Nếu như hai bên xảy ra xung đột, tôi là người ở giữa sẽ như thế nào? Tôi nên giúp ai? Giúp Bạo Tam Lập, hay giúp chị?"

Tôn Khiết nghe Dương Minh nói, không khỏi cảm động. Dương Minh sợ lúc đó vì mình mà khó xử. Xem ra mình hiểu lầm hắn. Dương Minh đúng là được.

Mặc dù nghĩ như vậy, chẳng qua ngoài miệng Trưởng lão vẫn nói: "Tại sao cậu lại giúp tôi?"

"Tại sao, có cần nói rõ ra không?" Dương Minh vừa nói, tay đã đưa lên người Tôn Khiết.

Lúc này Tôn Khiết cũng không ngăn Dương Minh, dựa vào ghế, để mặc tay Dương Minh sờ mó người mình.

Đột nhiên.

"Cách" một tiếng, cửa phòng mở ra, Á Di bưng cafe vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK