Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao, muốn quỵt nợ?" Dương Minh chỉ vào đống thẻ trên bàn, hừ nói: "Không trả nổi?"

"cái này. tiên sinh, ngài xe, có thể khoan dung độ lượng một chút được không?" Vương Điểm Học không dám tức giận, nhỏ giọng cẩn thận nói.

"Cái gì mà khoan dung độ lượng? Bây giờ tôi đã buông tha cho các người" Dương Minh khinh thường nói: "Nếu tôi tiếp tục chơi, thì trong vòng một tiếng sòng bạc của ông sẽ phá sản ngay!"

"Nhưng mà, nếu chúng tôi trả tiền cho ngài, cái đó và phá sản cũng đâu khác nhau?" Vương Điểm Học cười khổ nói.

"Thật không? Nói như vậy là ông không muốn trả tiền? Như vậy tôi sẽ gọi điện lên cục giám sát cờ bạc để kiện" Dương Minh nói rất bình thản, nhưng đủ làm cho Vương Điểm Học sợ đến run người.

Cục giám sát cờ bạc là một ngành quản lý và giám sát cơ cấu của các sòng bạc, Dương Minh đánh bạc lại không có gian lận gì, cho nên nếu cục giám sát nhúng tay vào, thì kết quả cuối cùng vẫn là Dương Minh thắng.

Du khách bình thường rất ít người hiểu chuyện này, nhưng mà theo Vương Điểm Học nghĩ, nhà của Hoàng Nhạc Nhạc mở sòng bạc, bạn trai của nàng làm sao mà không biết? Nhưng thật ra thì, Dương Minh không phải biết được chuyện này từ Hoàng Nhạc Nhạc, mà là từ Phương Thiên trong lúc học làm sát thủ.

"Tiên sinh, nếu mọi người đã rõ ràng thân phận, thì chúng ta nên thực tế một chút đi, mục đích của ngài, không phải là số tiền đó chứ?" Vương Điểm Học cẩn thận nói.

"A, được rồi, con người của tôi rất dễ mềm lòng" Dương Minh nhìn Vương Điểm Học, thản nhiên nói: "Như vậy đi, hai điều kiện, nếu ông cảm thấy được, thì chấp nhận, không được thì tôi bó tay"

Thấy chuyện này còn có thể cứu vãn, Vương Điểm Học vội vàng hỏi: "Điều kiện gì"

"Tiền, tôi có thể không lấy đủ, nhưng không thể không lấy" Dương Minh chỉ vào đống thẻ trên bàn, nói: "Con người của tôi cơ bản là không dễ dàng ra tay, nhưng nếu đã ra tay thì không thể đi vê tay không"

"Tôi hiểu" Vương Điểm Học gật đầu: "Tiên sinh, ngài nói đi, muốn bao nhiêu"

"Một nửa, đây là giới hạn của tôi" Dương Minh đánh giá đại khái số thẻ trên bàn, nói: "Bây giờ đại khái là có hơn bảy tám chục tỷ, tôi lấy một nửa, bốn chục tỷ"

Vương Điểm Học hít sâu một hơn, bốn chục tỷ, cái này cũng đủ lấy mạng người rồi, nhưng mà lấy hết tiền của mình ra để trả cho người ta, thì sòng bạc vẫn có thể hoạt động bình thường, không bị ảnh hưởng gì.

Non xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, một khi Dương Minh đổi ý, kiện lên cục giám sát, như vậy sẽ không còn là vấn đề bốn chục tỷ đâu.

"Được rồi" Vương Điểm Học gật đầu, rồi nói: "Còn điều kiện kia là gì?"

"Dời sòng bạc Hoa Uy ra ngoài năm cây số" Dương Minh nhẹ nhàng nói.

"Cái gì? Dời sòng bạc?" Vương Điểm Học ngạc nhiên, không ngờ điều kiện thứ hai của Dương Minh lại là cái này.

"Đúng vậy, đây là hai điều kiện của tôi, nếu đồng ý thì quyết định như vậy, không đồng ý thì cũng chẳng sao cả" Dương Minh thả Hoàng Nhạc Nhạc trên người xuống, đứng lên nói.

"Được rồi, tôi đồng ý với ngài!" Vương Điểm Học cắn răng nói, So với bốn mươi tỷ kia thì dời sòng bạc chẳng đáng là bao.Chỉ cần chọn một địa điểm khác thích hợp hơn, và một lần nữa tích lũy, thì vẫn có thể tiếp tục sống khỏe.

"Nếu ông đã sảng khoái, chúng ta cũng không cần phỉa kí hiệp nghị gì cả. Nhưng mà, nếu ông không tuân thủ lời nói, thì tôi sẽ luôn đến sòng bạc của ông chơi thôi!" Dương Minh nhún vai, uy hiếp nhẹ nhàng.

Vương Điểm Học im lặng, người ta đến chơi, mình chỉ có thể chịu đựng, ngay cả người ứng chiến cũng không có, giống như việc mình đến quậy người ta, Trịnh Thiếu Bằng cũng không thể chống đỡ nổi, đành chấp nhận điều kiện của mình. Nhưng chọc đến người trước mặt này thì chắc chắn là thảm bại.

"Đưa tiền cho vị tiên sinh này đi" Vương Điểm Học nói với thư kí.

"Được, tiên sinh, xin ngài đưa giấy chứng minh nhân dân, để tôi giúp ngài làm chi phiếu" Thư kí nói.

"Nhạc Nhạc, giùm chứng minh của em đi" Dương Minh quay đầu lại nói với Hoàng Nhạc Nhạc.

"Ồ, được" Hoàng Nhạc Nhạc móc chứng minh ra, đưa cho Dương Minh, nhưng cũng không phải vì một chút tiền này gửi vào tài khoản của nàng mà vui.

Bây giờ, chỉ cần Dương Minh muốn thì sẽ có rất nhiều cách để kiếm tiền, nhưng mà, tiền trong ngân hàng của hắn đã đủ dùng rồi, căn bản là không cần phải đi vơ vét thêm.

Dương Minh trực tiếp cầm chứng minh của Hoàng Nhạc Nhạc đưa cho thư kí của Vương Điểm Học, người thư kí này gật đầu, sau đó bắt tay vào làm việc.

Vương Mi trừ kinh ngạc ra, thì chỉ còn lại sự hâm mộ đối với Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh vừa ra tay là bốn mươi tỷ rồi, một cái liếc cũng không thèm nhìn, trực tiếp gửi vào trên danh nghĩa của Hoàng Nhạc Nhạc.

Trước kia Vương Mi còn tưởng rằng Dương Minh đến với Hoàng Nhạc Nhạc cũng bởi vì sản nghiệp của Điền gia, bây giờ xem ra, người ta căn bản là coi thường mấy chục tỷ kia, vả lại, Dương Minh là cao thủ cờ bạc, còn có thể thiếu tiền sao?

"Hoàng tiểu thư, đây là thẻ ngân hàng, bên trong có bốn mươi tỷ" người thư kí giao thẻ cho Hoàng Nhạc Nhạc.

Hoàng Nhạc Nhạc cầm lấy cái thẻ, muốn đưa cho Dương Minh, nhưng Dương Minh khoát tay nói: "Để chổ em đi"

Dù Hoàng Nhạc Nhạc không cần tiền, nhưng cũng biết bốn mươi tỷ rất lớn, Dương Minh làm như vậy, đã chứng minh rằng địa vị của mình trong lòng hắn rất quan trọng, nghĩ đến đây, Hoàng Nhạc Nhạc không khỏi vui lên.

Đúng lúc này, Dư Dắc Ý trở về, vẻ mặt âm trầm, nhìn thấy Vương Điểm Học liền bước lại nói: "Vương tổng, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Tôi sắp thắng Trịnh Thiếu Bằng rồi, sòng bạc Hoa Uy phải ngừng kinh doanh một tháng!"

Vương Điểm Học cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ, hôm nay cho dù chú có thắng được sòng bạc Hoa Uy thì sao, bên kia cũng không có khả năng chết được, tám mươi triệu khẳng định là có thể bù lỗ rồi.

"Người ta có cao thủ, chúng ta gặp phải trừng phạt rồi" Vương Điểm Học cũng hiểu tâm tình của Dư Dắc Ý, sắp thắng rồi mà bị mình kêu vì, nhưng mà, cho dù thắng thì sao, chọc phải đại nhân vật thì toi. Người ta là cao thủ chân chính, Dư Dắc Ý căn bản không phải là đối thủ.

"Cao thủ? Ở đâu?" Dư Dắc Ý không phục nói.

"Vị tiên sinh này, vừa rồi thắng hơn tám chục tỷ, nhưng mà chỉ lấy bốn chục tỷ thôi, còn có một yêu cầu là muốn chúng ta dời sòng bạc ra khỏi nơi này năm cây số!" Vương Điểm Học cũng không giấu, dù sao Dư Dắc Ý sớm muộn gì cũng sẽ nghe chuyện này.

"Cái gì? Tám mươi tỷ?" Dư Dắc Ý sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Dương Minh, đây là một gương mặt lạ, cho đến giờ chưa từng gặp qua. Dư Dắc Ý khẳng định, người này chưa từng xuất hiện tại các sòng bạc của Macao, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không phục, nói: "Thừa dịp tôi không ở đây đến phá thì tính là gì? Có bản lĩnh thì so với tôi!"

"Dư Dắc Ý!" Vương Điểm Học tức giận, đây không phải là gây thêm phiền sao? Hắn cũng biết Dư Dắc Ý có lòng tốt, muốn vãn hồi cục diện, nhưng mà trong lòng Vương Điểm Học rất rõ ràng thực lực của thiếu niên này mạnh bao nhiêu!

Dư Dắc Ý rất bực bội, sắp thắng rồi thì phải nhận thua, khiến cho hắn không phục, bây giờ lại nghẹn một cục thế này, làm sao mà bỏ qua? Vì thế chỉ vào Dương Minh nói: "Cậu dám không? So một lần, tiền đặt cược là bốn trăm triệu của cậu, còn nữa, sòng bạc Hoa Uy của các người phải dời ra khỏi đây năm cây số!"

"A? Tại sao tôi phải cược với anh?" Dương Minh nghe xong, buồn cười nói: "Vậy tiền của anh đâu? Nếu tôi thắng thì làm sao?"

"Tôi." Dư Dắc Ý nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, điều kiện đầu tiên để thành lập một ván bài là phải có tiền cược bằng nhau, nếu mình thắng thì có thể yêu cầu Dương Minh trả cái giá đó, nhưng nếu thua? Trả cho Dương Minh bốn mươi tỷ? Rồi dời sòng bạc Nam Thành đi năm cây số?

"Nhưng mà, vì cho anh hy vọng, tôi có thể chơi với anh một lần" Dương Minh nhìn vẻ mặt của Dư Dắc Ý, biết nế uhôm nay nếu không để cho hắn hoàn toàn chịu thua, thì khó bảo đảm về sau hắn có đến sòng bạc Hoa Uy gây chuyện hay không? Nếu không có mình ở đó, vậy quả thật là khó đỡ đây! Ngoài ra, đến lúc đó hắn lấy danh nghĩa cá nhân đi khiêu chiến, không liên quan đến sòng bạc Nam Thành, vậy càng phiền hơn, nghĩ một hồi liền nói: "Như vậy đi, nếu anh thua, thì anh cam đoan về sua không đến sòng bạc Hoa Uy gây chuyện!"

"A?" Dư Dắc Ý sửng sốt, không ngờ điều kiện của Dương Minh lại đơn giản như vậy! Dùng một điều kiện đơn giản như vậy để đổi lấy bốn trăm triệu trong tay của Dương Minh và dời sòng bạc đi năm cây số, đây quả thật như không có điều kiện rồi! Mình đã chiếm tiện nghi lớn, vì thế không cần nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đáp: "Được, nếu tôi thua, chẳng những là tôi, ngay cả đệ tử của tôi cũng sẽ không bao giờ bước nửa bước vào trong sòng bạc Hoa Uy!"

"Được rồi, vậy chơi một ván đi, tôi còn phải trở về nữa, nên kiếm cái nào đó đơn giản một chút!" Dương Minh nhìn trái nhìn phải, sau đó đi về hướng cái bàn chơi xì dách cách đó không xa.

Tùy tay rút ra một hộp bài trong thùng rác, đổ ra bàn, sau đó nói: "Anh đoán đây là lá bài gì đi, đoán đúng tôi nhận thua"

Trong sòng bạc, mỗi bàn là một bộ bài, dùng một lần xong liền bỏ vào thùng rác, cho nên bài dưới thùng rác và bộ bài trên bàn không có liên quan đến nhau.

"Cậu đang làm khó người khác!" Dư Dắc Ý vốn rất cảm kích vì Dương Minh cho hắn một cơ hội, nhưng sau khi nghe Dương Minh nói xong, sắc mặt nhất thời đỏ lên, phẫn nộ nhìn Dương Minh.

"Làm khó người? Tôi không nghĩ vậy" Dương Minh nhún vai nói: "Anh cũng có thể rút một lá để tôi đoán"

"Cậu đoán? Hừ, cậu thật thông minh, cho rằng tôi không biết?" Dư Dắc Ý tức giận nói: "Đến lúc đó, chỉ sợ cậu nói rằng, cậu cũng không đoán được, sau đó hai người hòa, đúng không?"

Dương Minh ngạc nhiên, không ngờ Dư Dắc Ý lại nghĩ như vậy, Dương Minh vốn không có ý này, nhưng bây giờ nghe Dư Dắc Ý nói như vậy, nghĩ lại quả thật cũng đúng! Nếu như mình không đoán được, thì chẳng phải là hòa sao? Đây là trường hợp nếu!

" nếu" là hòa, như vậy thì không ai mất tiền cược cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK