"Lái xe đến trường mà còn bảo mình nghèo!" Dương Minh nghe Tôn Khiết nói xong, quả thật cũng thấy chẳng còn bao nhiêu, chẳng qua vẫn châm chọc một câu.
"Là xe cũ được chưa." Tôn Khiết bất đắc dĩ nói: "Khi đó chưa có tàu điện, cho nên mỗi ngày đến trường tan học đều không tiện, vì thế cha tôi mới mua cho tôi một chiếc xe cũ. Hơn nữa, gần như là ngày nào tôi cũng đến đây ăn cơm, nếu mỗi ngày mà phải trả năm đồng tiền giữ xe, thì không phải là mệt chết sao?"
"Được rồi, coi như cô có lý" Dương Minh cũng lười so đo với nàng, cỡ tiểu thư nhà giàu như Tôn Khiết mà mỗi tháng chỉ có một ngàn đồng là rất hiếm thấy rồi lúc trước thời trung học, cho dù gia đình của Vương Chí Đào kém Tôn Khiết thật, nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng hơn một ngàn đồng.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã đi vào Lục Vị Cư, Tôn Khiết đưa mắt nhìn, sau đó hô lên với một cô gái còn trẻ tuổi đang gọi món ăn ngồi cách đó không xa: "Dương Hân!"
Cô gái trẻ quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tôn Khiết, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc bất ngờ, chạy nhanh lại chổ Tôn Khiết, trực tiếp ôm lấy Tôn Khiết nói: "Tiểu Khiết, chị nhớ em muốn chết luôn! Bạn mới quay lại Đông Hải khi nào vậy?"
"Lễ mừng năm mới đương nhiên là phải đến rồi." Tôn Khiết cười nói." Cũng đúng" Dương Hân buông Tôn Khiết ra, sau đó nói: "Tại sao lâu như vậy mà em không gọi cho chị. à. chị biết rồi!"
Lúc Dương Hân nói, ánh mắt đột nhiên chuyển về hướng Dương Minh, sau đó cười mờ ám nói: "Tiểu Khiết, em thật là hư, có bạn trai cũng không báo cho chị biết! Mấy bữa nay nhất định là triền miên với bạn trai rồi!"
Đã là bạn tốt của Tôn Khiết, Dương Minh đương nhiên cũng khách khí gật đầu, sau đó nói: "Xin chào, tôi tên là Dương Minh!"
"Tốt, rất đẹp trai!" Dương Hân nhìn Dương Minh từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu nói: "Tôi là Dương Hân, là bạn học thời trung học của Tiểu Khiết! Haha, chúng tôi học chung lớp, cho nên quen thân với nhau, nhìn cậu trông có vẻ nhỏ tuổi, chắc là phải gọi tôi là chị rồi!"
Lúc Dương Minh nói, đồng thời cũng đánh giá Dương Hân. Nhìn cách ăn mặc của Dương Hân, hiển nhiên là tiểu như của một nhà có tiền, ăn mặc rất thời trang, tính cách cũng rất cởi mở, có thể kết giao làm bạn được.
Về phần diện mạo, Dương Minh thật ra cũng không chú ý nhiều, so ra có lẽ kém hơn Tôn Khiết một ít, chẳng qua cũng có thể coi là một mỹ nữ. Chỉ là mỹ nữ bên cạnh Dương Minh rất nhiều, cho nên ánh mắt cũng cao lên.
"Rất hân hạnh được biết chị" Dương Minh lễ phép gật đầu: "Vậy em gọi chị là chị Hân nha"
"Coi như em có hiểu biết, dù sao chị cũng lớn hơn tiểu Khiết một tuổi!" Dương Hân đắc ý nói: "Nhà của chị vốn không có em trai, lần này vừa ra cửa đã thu nhận được một người, thật sự là quá tốt!"
Tôn Khiết cười nói với Dương Hân: "Chị nha, vẫn không thay đổi gì hết, lúc còn ở trường lần nào cũng muốn có em trai cả!"
"Đúng vậy, nhưng lúc đó không thành công, thật không ngờ, đã thu chồng của em làm em trai rồi!" Dương Hân cười nói.
"Nghe nói chị đến cùng người khác sao? Là Ngô Vân Sinh?" Tôn Khiết hỏi.
"Trừ hắn ra thì còn ai?" Dương Hân nói: "Đang ngồi bên kia gọi món, cùng ăn đi!"
"Được rồi, em còn sợ không có chổ ngồi đây!" Tôn Khiết gật đầu, hiển nhiên là cũng có quen biết với Ngô Vân Sinh.
"Tiểu Khiết, em nói cho chị biết, hai người đã đến đâu rồi?" Dương Hân nhìn Dương Minh một cái, sau đó kéo tay Tôn Khiết hỏi nhỏ.
Chỉ là, Dương Hân không biết rằng, cho dù nàng có nhỏ giọng thế nào thì đối với Dương Minh cũng vô ít, Dương Minh đã học cách đọc ngôn ngữ môi rồi! Nhưng mà Dương Minh nghe được nàng hỏi câu này, cũng không dám xen vào, chỉ làm ra vẻ không nghe thấy.
"Cái gì chứ?" Tôn Khiết liếc nhìn Dương Minh phía sau, thấy hắn không chú ý, mới nhỏ giọng nói: "Hư quá đi, chị không thuần khiết chút nào! Nhìn dáng vẻ của chị chắc là đã cùng Ngô Vân Sinh làm cái kia rồi phải không?"
"Ừ." Dương Hân ngượng ngùng gật đầu: "Vậy còn em, làm chưa? Không được gạt chị!"
"Không có!" Tôn Khiết cũng rất để ý đến mối quan hệ không rõ ràng của mình và Dương Minh, lỡ như sau này không đến với nhau được thì sao? Cho nên Tôn Khiết đương nhiên là sẽ không thừa nhận rồi.
"Không tin, nhìn bộ ngực của em, lại lớn hơn rồi! Nhất định là bị. em của chị bóp rồi. hi hi." Dương Hân cười mờ ám nói. Quan hệ của hai người phải nói là thân như chị em rồi, Tôn Khiết nghe Dương Minh nói xong, cũng không khỏi đỏ mặt nói: "Em thấy chị năm đó cũng là" thái bình công chúa" mà, bây giờ cũng lớn không ít. à, em còn đang nghĩ tại sao chị lại hiểu biết như vậy, thì ra chị đã tự thử nghiệm rồi!"
"Thì sao nào! Em không thành thật nha! Bây giờ còn muốn chống chế à?" Dương Hân nói.
"Được rồi, được rồi. chị muốn thế nào. thì thế đó." Tôn Khiết bất đắc dĩ nói.
Nhưng mà Dương Minh ở phía sau, nghe được đoạn đối thoại này, rất là chấn động! Trời ơi, thật sự là bị đứng hình luôn rồi.
"Ngô Vân Sinh!" Dương Hân vẫy tay với một thanh niên ngồi cách đó không xa, nói: "Anh! Lại đây!"
Người thanh niên kia nghe xong, vội vàng buông thực đơn trong tay xuống, sau đó nói với người phục vụ một câu, rồi vội vàng chạy lại cười nói: "Tiểu Hân, sao thế?"
"Anh không thấy Tiểu Khiết đến sao? Mắt để đâu vậy?" Dương Hân trừng mắt nhìn Ngô Vân Sinh hỏi.
Dương Minh không khỏi cười khổ lắc đầu, tên Ngô Vân Sinh này thật sự yêu Dương Hân rồi, trong mắt hắn chỉ có một mình Dương Hân thôi, cho nên không để ý đến người khác, trực tiếp bỏ qua luôn.
"Tôn Khiết. xin lỗi. hôm nay ra ngoài tôi chưa rửa mắt." Ngô Vân Sinh xấu hổ nói, tìm một cái lý do trên trời ra nói.
Chẳng qua, Tôn Khiết cũng biết tính tình của Ngô Vân Sinh, cũng không so đo với hắn: "Trong mắt anh chỉ có tiểu Hân thôi, cho dù có đeo kính sát tròng, thì cũng chưa chắc đã thấy em đâu!"
"Ha ha." Ngô Vân Sinh cười xấu hổ.
"Giới thiệu với anh một chút, đây là em trai em mới nhận. Dương Minh!" Dương Hân giới thiệu cho Ngô Vân Sinh, sau đó nói với Dương Minh: "Đây là bạn trai của chị, Ngô Vân Sinh!"
"Xin chào. cậu em vợ." Ngô Vân Sinh vội vàng vươn tay ra.
"Bốp!" Tay của Ngô Vân Sinh bị Dương Hân đánh cái bốp, nói: "Ai là em vợ của anh? Dương Minh, em không cần để ý đến hắn, chúng ta nói chuyện thôi."
"Ặc. haha." Ngô Vân Sinh cũng không tức giận, mà chỉ có chút xấu hổ.
Dương Minh cũng nhìn ra, Ngô Vân Sinh là một người thành thật, trong cái xã hội bây giờ, loại đàn ông thành thật phải nói là còn hiếm hơn động vật trong sách đỏ. Nhất là nhìn cách ăn mặc của Ngô Vân Sinh, hẳn là gia cảnh cũng không tồi.
"Xin chào, anh rể" Dương Minh cũng cười, bắt tay với Ngô Vân Sinh.
"Tốt, tốt!" Trên mặt Ngô Vân Sinh nhất thời lộ ra vẻ hưng phất, xem ra câu nói" anh rể" của Dương Minh làm cho hắn rất vui.
"Được rồ, Vân Sinh, hôm nay là anh mời khác đó, không phải muốn em trai của em trả tiền chứ?" Dương Hân nói.
"Đúng đúng!" Ngô Vân Sinh cười hiền lành đáp.
Có Dương Minh và Tôn Khiết tham gia, cho nên Ngô Vân Sinh kêu thêm vài món đồ ăn, sau đó nói với Dương Minh: "Em thích ăn cái gì cứ kêu, không cần khách khí với anh!"
"Em chưa từng đến đây, lần đầu tiên đến, hay là anh gọi đi!"
"Tiểu Khiết, món mà chúng ta thích ăn thời trung học, chị đã kêu rồi, em xem còn muốn gọi món gì không?" Dương Hân hỏi.
"Bốn người mà gọi đến bảy món, nhiều quá rồi, ăn không hết đâu!" Tôn Khiết nói: "Nhiêu đó là đủ rồi!"
"vậy cũng đúng, không đủ thì gọi thêm!" Ngô Vân Sinh nói.
Bốn người ngồi vào bàn, chờ phục vụ mang đồ ăn lên.
"Quán này thoạt nhìn còn đông khách hơn trước kia!" Tôn Khiết nhìn những người khác trong quán, cảm thán.
"Đúng vậy, thỉnh thoảng chị cũng đến đây, tại em không ở Đông Hải thôi, chứ chị đã từng chứng kiến thời kì huy hoàng của nó rồi!" Dương Hân gật đầu nói: "Bây giờ đã không còn chổ trống rồi, muốn đến ăn, thì phải để lại số điện thoại, sau đó ra ngoài chờ, chừng nào có bàn, thì phục vụ sẽ gọi điện cho khách!"
Dương Minh nghe thấy mà âm thầm cắn lưỡi, mới chỉ là trưa thôi, nếu là buổi tối thì không biết xếp hàng dài đến thế nào!
Chẳng qua, thật đúng là không nói, cho dù ở đây có nhiều người, tốc độ mang thức ăn lên cũng không chậm, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân làm cho nơi này đông khách! Ngồi xuống chưa được mười phút nữa mà thức ăn đã được đưa lên ba món.
"Nào, em trai, nếm thử món thanh sao duẩn tiêm này đi, là món mà chị và tiểu Khiết thích nhất đó!" Dương Hân bắt đầu hành động giống như một người chị lớn vậy.
"Được." Dương Minh vội vàng đưa chén lấy, ăn thử một miếng, hương vị thật sự không tệ, thanh thúy ngon miệng, không khỏi tán thưởng: "Thật sự rất ngon!"
Mà Ngô Vân Sinh thì chỉ ngồi ở đó cười hàm hậu, ánh mắt không một phút nào rời khỏi người Dương Hân, th và Dương Hân thì cứ líu ríu không ngớt, xem ra hai người đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.