Mặc kệ, Lý Minh Nhật vừa nghe Dương ca quen biết Báo ca, lập tức ngoan ngoãn ngay. Người này mình không thể trêu vào. Hắn cũng biết đây là Cát ca nể mặt hắn, nếu không đã trực tiếp đuổi hắn ra.
Chẳng qua hai Dương ca này nên xử lý như thế nào? Lý Minh Nhật cắn răng, đầu tiên nói với Dương Minh: "Cái này. Tiểu Dương ca, anh bỏ tôi xuống trước được không, tôi sai rồi, tôi không nên mắng anh."
Dương Minh thấy Dương Đại Sơn đã đến, không tiện sử dụng bạo lực nữa, nếu không bị bố mẹ mình nhìn sẽ không hay. Dương Minh cũng thả lỏng tay ra: "Sau này đừng có tùy tiện mắng người khác là ngu. Bởi vì mày mới là thằng ngu"
"Vâng. vâng" Mặc dù Lý Minh Nhật không thừa nhận mình là ngu, nhưng ngoài miệng không thể không thừa nhận.
"Đại Dương ca, tôi. cái này. xin lỗi, tôi và con gái của anh chỉ là có hiểu lầm, xin lỗi" Lý Minh Nhật gật đầu, cúi người nói với Dương Đại Sơn.
"Hừ, sau này mày nhìn cho kỹ" Dương Đại Sơn rất thích cảm giác này. Từ sau khi Bạo Tam Lập ngưu lên, lão cũng nước lên thuyền lên, cũng ngưu lên. Cảm giác này thật tốt, nhất là trước mặt hai người cháu. Dương Đại Sơn cảm thấy rất thỏa mãn.
Thực ra Dương Đại Sơn rất sùng bái bạo lực. Lão là đàn ông, thích tiền đồng thời cũng thích thế lực. Mà Bạo Tam Lập bây giờ đã mang đến thế lực cho lão.
"Vâng." Lý Minh Nhật gật đầu, mang theo Vương Long và tên kia chán nản rời đi.
"Dương Minh, Tiểu Ba, bác là bạn thân với chủ câu lạc bộ này. Hắn ở trên đường được xưng là Báo ca, chuyện ngầm ở Tùng Giang chúng ta, hắn đều có thể xử lý. Sau này các người nếu bị khi dễ cứ nhắc đến tên hắn là được. Nói là cháu của Dương Đại Sơn" Dương Đại Sơn vỗ vỗ vai Dương Minh và Dương Tiểu Ba, nói.
"Lợi hại như vậy?" Dương Tiểu Ba không nghĩ đến bác mình lại quen biết nhân vật cấp Lão Đại Tùng Giang, có chút kinh ngạc, chẳng qua suy nghĩ một chút vẫn gật đầu. Sau này ra ngoài cũng có thể khoe khoang.
Dương Minh cười cười. Bạo Tam Lập? Ha ha.
"Bác bây giờ cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm ở Tùng Giang, có việc gì cứ gọi điện cho bác" Dương Đại Sơn gật đầu, vừa cười vừa nói.
Dương Minh cười khổ, bỏ đi, thỏa mãn ham muốn ra vẻ ta đây của ông bác vậy, thực ra lão cũng không dễ dàng gì. Lăn lộn hơn nửa đời người, không dễ dàng gì mới kiếm được chút tiền, bây giờ mới có tiền có thế.
Cảm giác ra vẻ ta đây này, Dương Minh đã hưởng thụ rất nhiều lần, tập mãi thành quen. Cho nên thi thoảng phối hợp cho người khác ra vẻ cũng là chuyện vui.
Dương Lệ rất đắc ý vì bố kịp thời xuất hiện, hoàn toàn quên đi sự thần dũng của Dương Minh lúc trước. Chẳng qua Dương Minh cũng không để ý, tính toán với cô ta làm gì cho mệt?
Đến tối sau khi về nhà, Dương Minh nhận được điện của Hầu Chấn Hám.
"Dương ca, tôi là Đại Hầu" Hầu Chấn Hám nói.
"Ừ, tôi biết có chuyện gì không? Tôi bây giờ đang ở cùng bố mẹ, cậu nói tôi nghe" Dương Minh nhìn bố mẹ ở cách đó không xa, sau đó nhỏ giọng nói với Hầu Chấn Hám.
"Tôi biết" Hầu Chấn Hám lập tức hiểu, sau đó nói: "Tôi dựa theo ý của Dương ca, để Bạo Tam Lập chỉnh đốn đám huynh đệ thuộc hạ, lập một công ty vệ sĩ, mai coi như lễ khai trương. Bữa tiệc mời rất nhiều người nổi tiếng đất Tùng Giang. Dương ca, Bạo Tam Lập hỏi anh có đến không?"
"Hắn hỏi tôi, hay là Y tiên sinh?" Dương Minh hỏi.
"Ồ, là Y tiên sinh" Hầu Chấn Hám vội vàng nói: "Hắn nói chính là ông chủ phía sau"
"Nếu là ông chủ phía sau, hiển nhiên sẽ không xuất hiện" Dương Minh nhỏ giọng nói: "Chưa đến lúc tôi cần xuất hiện"
"Vâng, tôi sẽ nói cho hắn" Hầu Chấn Hám nói.
"Chẳng qua cậu nói cho hắn, tôi đang âm thầm quan sát" Dương Minh cảm thấy cần phải gõ Bạo Tam Lập một chút.
"Không vấn đề gì, tôi hiểu" Hầu Chấn Hám đáp: "Lát nữa Bạo Tam Lập có thể gọi điện cho anh, mời anh mai có mặt ở đó. Đương nhiên đó là với một thân phận khác của anh"
"Được rồi tôi đã biết. Bạo Tam Lập không có ý đồ gì chứ?" Dương Minh hỏi một câu.
"Chắc là không có, hắn rất bội phục với thủ đoạn của Dương ca. Hắn đã rất thỏa mãn với địa vị bây giờ" Hầu Chấn Hám nói
Dương Minh gật đầu không nói nữa, dập máy. Thực ra muốn thống nhất hắc đạo Tùng Giang chỉ là một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn mà thôi. Dương Minh cũng không trông mong có thể dựa vào hắc đạo để đạt lợi ích gì, cũng không muốn phát triển trên con đường này.
Hắn chỉ thích cảm giác khống chế tất cả các thứ trong lòng bàn tay mình, có cảm giác đứng trên đỉnh cao mà thôi.
Từ sau khi đạt được dị năng, cuộc sống trở nên không bình thường. Cho nên Dương Minh muốn biến tất cả những yếu tố bất lợi cho mình trở thành thấp nhất.
Hầu Chấn Hám nói không sai, quả nhiên không lâu sau Bạo Tam Lập đã gọi điện tới.
"Dương ca, tôi là Bạo Tam Lập" Bạo Tam Lập đi thẳng vào vấn đề. Lần trước khi vừa mới thống nhất hắc đạo Tùng Giang, khi đó Bạo Tam Lập rất tự tin, cho nên cách gọi Dương Minh lúc đó cũng từ" Dương ca" chuyển thành" Dương Minh" Chẳng qua gần đây Bạo Tam Lập đã suy nghĩ cẩn thận hơn, hơn nữa mỗi ngày Hầu Chấn Hám không ngừng gõ đầu, tẩy não cho hắn, nói bọn họ làm việc cho ông chủ. Cho nên Bạo Tam Lập cũng trở nên khiêm tốn. Nhất là thành lập công ty vệ sĩ, rất nhanh trở thành Báo tổng, thân phận đã khác, giọng nói không thể như trước. Quan trọng chính là Bất Dạ Thiên đã bị Bạo Tam Lập mua lại. Chủ quán lúc trước cũng là nhân vật ngưu, nhưng so sánh với Bạo Tam Lập bây giờ thì vẫn kém hơn một ít. Người chủ quán này cũng thông minh, biết Bất Dạ Thiên là trụ sở chính của Bạo Tam Lập, liền đưa ra một cái giá hợp lý rồi bán cho Bạo Tam Lập.
Đương nhiên danh nghĩa pháp nhân vẫn là Hầu Chấn Hám bởi vì tiền đều là Dương Minh bỏ ra. Hầu Chấn Hám là người phát ngôn của Y tiên sinh, đương nhiên trở thành pháp nhân.
Mà Bạo Tam Lập cũng không có ý kiến gì với việc này. Hắn không ngu, nếu hắn cướp danh nghĩa pháp nhân, khó tránh khỏi ông chủ sẽ suy nghĩ gì đó. Đến lúc đó trong cơn tức giận không dùng hắn nữa, vậy hắn muốn khóc cũng không kịp.
Cho nên Bạo Tam Lập mặc dù là Lão Đại của bang phái, nhưng chính thức mà nói lại là Hầu Chấn Hám. Đây không phải điều bí mật trong bang phái, mà Bạo Tam Lập cũng không phản đối ý kiến này.
Hắn không dám nắm quyền to, bởi vì hắn cũng tốt, mà Hầu Chấn Hám cũng tốt đều là làm việc cho ông chủ. Chỉ là Hầu Chấn Hám được ông chủ tín nhiệm hơn.
"Ồ, Báo ca, tìm tôi có chuyện gì?" Dương Minh ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ chúc tết tôi?"
"Ha ha, cũng có ý này" Bạo Tam Lập cười nói: "Mai là ngày công ty của tôi khai trương, hai ta coi như có quan hệ từ trong hoạn nạn, sao, đến chứ?"
"Công ty? Công ty gì?" Dương Minh hiển nhiên sẽ không nói hắn đã biết chuyện công ty khai trương.
"Tôi thành lập công ty vệ sĩ, cung cấp dịch vụ bảo vệ cho các khách sạn, câu lạc bộ đêm" Bạo Tam Lập nói: "Ngày mai đến chứ?"
"Ngày mai, tôi không dám chắc." Dương Minh do dự một chút, kỳ thật hắn không muốn đi, chẳng qua cũng không tiện mở miệng từ chối. Dù sao mình xuất hiện bây giờ cũng không thích hợp.
"Được, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ là muốn cho huynh đệ thấy tôi bây giờ đang phát đạt" Bạo Tam Lập nói: "Ngày mai ở đường Hoàng Sơn, đến thì gọi điện cho tôi, tôi phái đàn em đi đón"
"Được" Dương Minh nói: "Tôi sẽ cố gắng"
Dập máy, Dương Minh suy nghĩ một chút, đi nhanh vài bước, đi đến trước mặt bố mẹ.
"Ai gọi cho con thế?" Dương mẫu hỏi Dương Minh.
"A?" Dương Minh càng hoảng sợ, vội vàng nói: "Trần Mộng Nghiên ạ"
"Ồ, nói gì thế?" Dương mẫu tò mò hỏi.
"Cái này." Dương Minh toát mồ hôi: "Không nói gì ạ"
"Được rồi, đừng hỏi Đại Minh, hai đứa nó nói chuyện yêu đương, bà hỏi làm gì" Dương Phụ cười nói: "Bà có cảm thấy đại ca của tôi tốt hơn trước kia nhiều không?"
"Vâng, em cũng thấy thế, chẳng qua như vậy mới tốt, mới như người một nhà" Dương mẫu gật đầu, hai người chuyển đề tài sang Dương Đại Sơn.
Dương Minh thở dài một hơi, hắn không phải có ý muốn lừa bố mẹ, mà việc này thực sự không có biện pháp nói với họ. Mặc dù Dương Minh cố gắng làm cho Bạo Tam Lập hợp pháp hóa, nhưng nói như thế nào cũng vẫn là hắc đạo, bố mẹ sẽ không hiểu.